Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 2: Đã lâu không gặp




Edit: Diệp Nhược Giai​

Xuân Lan trợn tròn mắt, sao nàng lại không biết tiểu thư xuất thân con nhà giàu mà hiểu biết về rau dại còn hơn xa cả nàng nữa? Còn nữa, sao nàng không biết cây bồ công anh cũng ăn được, còn rau muối này không phải có độc à? Tiểu thư lại còn nói ăn một chút sẽ không sao, còn có thể diệt trừ giun đũa chống thối miệng?

Xuân Lan có chút choáng váng, bây giờ thì nàng đã có thể giải thích được vì sao mỗi lần nữ đầu bếp béo nghe tiểu thư nói về cách nấu nướng đều đuổi sạch người ra ngoài rồi. Trong An gia, nàng cũng được xem là có đọc một vài quyển sách, biết rõ tri thức quý giá nhường nào, những điều tiểu thư nói không phải chỉ là công thức nấu ăn mà còn là phương thuốc nữa đó! Nhìn cả Vinh Nhị công tử và Thập công tử đều trợn mắt há mồm kia kìa, điều này chứng minh giá trị của mấy thứ mà tiểu thư nói tuyệt đối không thấp.

Vẻ mặt Vinh Nhị vô cùng xúc động, hắn thật không ngờ Thập Nhất Nương lại hoàn toàn không hề phòng bị hắn gì cả, cái này không giống với mấy phương pháp gieo trồng nông nghiệp mà dân chúng có nhu cầu nhất, mấy thứ mà Thập Nhất Nương vừa nói toàn là tri thức gia truyền đó!

Tây bắc tháng ba, khắp nơi đều là chim muông hoa cỏ cùng với mấy đứa nhỏ ra ngoài hái rau dại. Người lớn phải vội vàng đi cày bừa vụ xuân, vì thế việc hái rau dại này nọ đều giao cả cho đám con nít.

Vài đứa bé nhà nghèo quần áo cực kỳ mộc mạc từ đàng xa nhìn thấy đoàn người của Thập Nhất Nương, hoàn toàn không hiểu mấy người vừa nhìn đã biết là con nhà thế gia này vì sao cũng đi hái rau dại.

“Này, các ngươi nhìn xem, con heo kia có phải là Thiên Bồng Nguyên Soái trong truyền thuyết không?” Một thiếu niên ngạc nhiên hô lên.

“Ý ngươi là Thiên Bồng Nguyên Soái của Bách Vị lâu á?” Một thiếu niên khác mắt sáng rực lên, buổi biểu diễn của Thiên Bồng Nguyên Soái cùng với Tây Du kí thịnh hành khắp Tây bắc đều nổi tiếng cả.

Một tiểu cô nương hít vào một hơi, “Có nghĩa là...... Mấy người này đều là người của An nguyên soái phủ sao?”

“Ừ, ca ca ta làm tiểu nhị ở Bách Vị lâu, huynh ấy đã nói với ta, An thập công tử có bộ dáng hơi béo.” Một thằng nhóc có đôi gò má đỏ ửng nói.

“Hơi béo? Không chỉ hơi đâu, phải là cực kỳ béo mới đúng.” Một thiếu niên nhìn An Thập Lang nói thầm.

Trữ Bị Lương được đi ra ngoài chơi, hết sức vui vẻ, thường hay rượt bướm hái hoa ra vẻ đáng yêu.

“Thập Nhất Nương, muội nhìn xem, trên mõm Thiên Bồng Nguyên Soái còn ngậm một đóa hoa kìa.” Thập Lang giật nhẹ quần áo Thập Nhất Nương, “Nó đang mượn hoa hiến phật à?”

Cách đó không xa, vài đứa nhỏ nhà nghèo cũng ngây người, nhìn Trữ Bị Lương đứng thẳng lên, dùng hai móng cầm đóa hoa đưa đến trước mặt một vị tiểu thư.

“Hoa rất đẹp, Trữ Bị Lương vất vả rồi.” Thập Nhất Nương cười hì hì sờ sờ đầu heo, tỏ ý khích lệ.

Éc éc, Trữ Bị Lương vui sướng, lại cong mông chạy đi bắt bướm chơi.

Mấy đứa nhỏ đứng đằng xa mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chặp, heo này là yêu quái heo rồi, nhìn đi, nó vì muốn tặng hoa mà đứng thẳng bước đi trên hai chân như người. Rốt cuộc ai đã đưa ra cái kết luận là heo ngu ngốc vậy, rõ ràng heo chính là động vật thông minh nhất trên thế giới.

Vì thế, trong sự ngây ngô không biết gì của Thập Nhất Nương, tiếng tăm của Trữ Bị Lương càng thêm vang dội.

*********************

Tối hôm đó, chủ đề của bữa ăn chính là rau dại. Người cả nhà vì một câu “ngọt bùi nhớ lúc đắng cay” của Thập Nhất Nương mà hết sức tâng bốc cổ vũ, chỉ có mỗi một bảo bối duy nhất, cho dù rau dại có đắng có chát hơn nữa thì cũng phải cố mà ăn, không thể để Thập Nhất Nương đau lòng.

Thập Nhất Nương bĩu môi, đúng là mọi người chả có kiến thức thường thức gì cả, rau dại này so với rau củ bình thường còn hiếm có hơn, mà quan trọng nhất là giá trị dinh dưỡng và công dụng của nó không biết bỏ xa đám rau củ kia bao nhiêu con phố đâu.

Thập Lang học ngay làm ngay, “Đại bá mẫu, mẹ, mọi người có biết không? Rau dại không chỉ có thể làm đồ ăn, còn có thể dùng để làm thuốc đó. Đại bá mẫu, cây tề thái có thể giảm béo. Mẹ, mẹ ăn rau sam nhiều chút đi, có thể chữa táo bón......”

Mặt Tôn thị xanh lè, ha ha, thời điểm ăn cơm mà nói chuyện táo bón, quả thực là khiến người ta bó tay rồi. Không đúng, tên tiểu trứng thối kia, hắn lại dám nói bí mật lớn nhất của mẹ hắn ra……

Nhìn lửa giận trong mắt Tôn thị, Vinh Nhị quả thực không dám tưởng tượng đến kết cục của Thập Lang. Trước kia hắn đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng dạo này mỗi khi nói chuyện hắn đều phải uốn lưỡi bảy lần trước. Đôi khi hắn thật sự không thể nào hiểu nổi An Thập Lang, trước mặt người ngoài thì thằng nhóc này biểu hiện cũng khá là tốt, đáng khen ngợi, có kỹ năng đầy đủ của một công tử nhà thế gia. Nhưng khi ở trước mặt người nhà, hắn luôn nói chuyện kiểu ngây thơ vô số tội như vậy……

“Được rồi, ăn cơm trước đã.” Vinh Phượng thị tỉnh táo nói, mặc kệ lát nữa muốn đánh muốn giết thế nào, bây giờ cũng phải ăn no trước rồi mới có đủ sức được.

Phương thị cũng phục hồi lại tinh thần, đưa mắt ra hiệu cho Tôn thị. Đệ muội à, rau này là do Thập Nhất Nương tự tay hái về đó, ăn trước đi rồi lát muốn dạy dỗ con mình thế nào cũng được.

Không biết mông mình lại sắp gặp xui xẻo, tiểu trắng mập gắp một đũa rau dại.

“Ngon quá!” Mắt của tiểu trắng mập tham ăn sáng ngời, quả nhiên không hổ là Thập Nhất Nương. Hắn hơi tiếc nuối, mợ nó, hắn coi như sống uổng phí ngần ấy năm trời rồi, trước giờ chỉ toàn xem rau dại như thứ đồ vô giá trị, đấm ngực giậm chân thật mà!

“Mùi vị này thật tuyệt!” Rau dại mà lại ăn ngon đến vậy cơ à? Tôn thị cảm thấy thực sự khó tin, Thập Nhất Nương hao tốn nhiều thời gian sức lực như vậy quả thực rất đáng giá.

Đôi mắt Thập Nhất Nương cong cong, “Ăn ngon đúng không, thật ra rau dại trời sinh trời nuôi, còn tốt hơn cả rau củ bình thường, nhất là với nữ nhân, có ăn nhiều hơn nữa cũng không sợ bị béo.”

Khác với vị canh gà, gỏi rau dại trộn gà xé sợi thật không phải là tầm thường, Phương thị vừa nghe bảo đa số rau đều có thể giảm béo, đũa liền tấn công tới tấp.

“Thập Lang, con cũng ăn thêm nhiều chút đi, xem có thể gầy đi được miếng nào không.” Tôn thị chờ mong nhìn thằng con béo mập, tưởng tượng ra bộ dáng ốm gầy của hắn.

“Khụ, bữa ăn ‘ngọt bùi nhớ lúc đắng cay’ này đúng là không tệ, ngày mai tiếp tục đi.” Vinh Phượng thị cười tủm tỉm nhìn con mình ăn ngon lành, bởi vì ăn uống đầy đủ, con bà không những loại bỏ được một đống thịt mỡ, mà nửa năm nay còn cao thêm nhiều, khi trở về bà thật muốn nhìn xem mẹ chồng còn có thể nói được gì nữa.

Vinh Nhị thở dài, “Ta vẫn tưởng là người nghèo thực khổ, đồ ăn thô sơ, thật sự không ngờ......”

Thập Nhất Nương hơi sửng sốt, vội vàng nói, “Vinh Nhị ca, cách nấu mấy món này không giống với người nghèo. Bọn họ đem về là để làm oa oa đầu (1), muội sẽ bảo Xuân Lan làm vài cái cho huynh xem.”

(1) Oa oa đầu: Là một món ăn chính của nhà nghèo ngày xưa, dùng các loại ngũ cốc hoa màu để làm (hình cuối chương).

Hôm sau, khi đi hái rau dại, Vinh Nhị mang vẻ mặt đau khổ gặm oa oa đầu, vừa khô vừa ráp, rướn hết cả cổ lên mà vẫn nuốt không trôi, thật là khó chịu.

Thập Nhất Nương cũngđau khổ, cái này gọi là tự bê đá đập chân mình mà, sao nàng cũng lấy ăn một cái làm chi cơ chứ, nhưng mà cũng không thể lãng phí lương thực được, ô ô......

Thập Lang cũng hết sức khổ cực, đối với một người không ngon không ăn như hắn mà nói, món này thực sự là heo cũng không thèm mà.

Đến tối, tiểu trắng mập viết thư cho An Tam gia, khóc lóc ỏm tỏi, Tam thúc, người bảo con là chuyện gì cũng phải chiều theo ý muội muội, công lao của con lớn lắm đó……

Vinh Nhị là một người có đầu óc, hắn cố gắng vẽ ra mấy loại rau dại mà Thập Nhất Nương nói, cũng viết công hiệu và cách nấu ở một bên, đặc biệt là cách nấu. Hắn sâu sắc cảm nhận được, dân chúng đúng là sống không dễ dàng, rau dại này nếu mà ăn không đúng cách thì thật sự chính là thuốc độc mà.

Đúng rồi, năm nay bọn họ có thể làm một thửa ruộng trồng lương thực, Vinh Nhị trầm tư, đến lúc đó hắn phải viết ra toàn bộ quá trình mới được. Thu hoạch lớn nhất của hắn ở An phủ không phải là cao hơn gầy đi, mà chính là quá trình trồng rau cùng với Thập Lang và Thập Nhất Nương. Vinh Nhị có một loại dự cảm, một ngày nào đó những tri thức này sẽ phát huy công dụng.

Ngoại trừ rau dại, đương nhiên mùa xuân cũng là mùa để trồng rau củ. Đám Thập Nhất Nương lại bận bịu cày bừa.

Lần này đám Thập Nhất Nươngdành ra một phần đất để trồng lúa mì, mấy người Tôn thị cũng không để ý, dù sao An phủ to như vậy đều sắp đem đi trồng rau hết rồi, thêm vài thửa ruộng lúa mì cũng không phải là không thể chấp nhận, người bên ngoài biết được cũng chỉ khen phủ nguyên soái biết cách trị gia thôi.

Bây giờ Vinh Nhị càng lúc càng cảm thấy thích Tây bắc, người nơi này chỉ để ý xem nó có lợi ích thực tế hay không, vì thế không hề ngạc nhiên về chuyện phủ nguyên soái biến thành phủ rau củ. Không giống như ở kinh thành, trong vườn chỉ biết trồng mấy thứ cây cỏ hoa hòe nhìn có vẻ sang quý, còn trồng rau củ như thế này, thật sự không có khả năng.

Thập Nhất Nương có chút đau đầu, không có phân bón hóa học với thuốc trừ sâu, cho dù là ruộng lúa mì hiện đại thì sản lượng cũng không thể cao được. Sau tận thế không có ai sản xuất phân bón hóa học nữa, nhưng sản lượng của lúa mì bị nhiễm phóng xạ sao băng cũng rất đáng kể, tuy mùi vị thì chua đắng đến mức người ta không dám ca ngợi.

“Quả nhiên phân bón vẫn là mấu chốt quan trọng nhất.” Vinh Nhị có chút đau đầu, “Thập Nhất Nương, tưới bùnvẫn chưa đủ sao?”

Hiện tại càng ngày càng gần gũi với cuộc sống bình thường của dân chúng, Vinh Nhị chưa từngchê bai ruộng lúa một câu nào, mỗi ngày trong đầu chỉ luẩn quẩn nghĩ cách làm sao để nâng cao sản lượng.

“Dinh dưỡng không đủ, nếu không thêm phân thì chỉ với một thửa nho nhỏ chúng ta trồng như vậy, sản lượng nhất định không cao.” Thập Nhất Nương cố sức nhớ đến phân xanh, còn phân hóa học thì thôi quên đi, không có mấy chất hóa học hiện đại làm cơ sở, cũng không có dụng cụ chuyên môn, căn bản không tài nào sản xuất ra phân hóa học được, hơn nữa cho dù có sản xuất ra được thì nàng cũng không thích, hương vị của lương thực đã bị vật phẩm hóa học gây ô nhiễm sẽ không còn tinh khiết nữa.

“Còn phải phòng sâu nữa.” Thập Lang cũng rơi vào trầm tư, nhớ tới sâu rau kéo dài không dứt mà vẫn còn thấy sợ hãi.

“Vinh Nhị ca, huynh có sợ bẩn không?” Thập Nhất Nương bỗng nhiên nghĩ đến phân chuồng, “Phân gà có thể dùng để chế ra phân hữu cơ khá tốt.”

Có phân bón gà nữa sao? Vinh Nhị và Thập Lang mờ mịt, còn Thập Nhất Nương thì càng nói càng hưng phấn, “Phân hữu cơ có thể giúp gia tăngsản lượng lương thực, chỉ là......”

“Chỉ là sao?” Vinh Nhị cùng Thập Lang vội vàng hỏi.

Thập Nhất Nương hơi có lỗi nhìn hai người, “Quá trình ủ phân thối vô cùng tận......”Không cần phải nói, ủ phân nhất định là việc mà hai thằng nhóc này phải làm rồi, Lộ ma ma sẽ không cho phép nàng chạm vào mấy loại chuyện dơ bẩn như thế, Phương thị Tôn thị chắc chắn cũng sẽ tức giận, thay vì đến lúc đó bị cấm không được trồng trọt tiếp, không bằng nàng tránh xa ngay từ đầu thì hơn.

Vinh Nhị vỗ ngực một cái, “Không sao, huynh không sợ thối, chuyện ủ phân này nọ cứ giao cho huynh với Thập Lang là được.” Không quên kéo theo Thập Lang xuống nước, đều là người cùng cảnh ngộ cả, gặp khó khăn phải cùng nhau chống đỡ.

Bón phân gà là một biện pháp tốt, chỉ có mỗi một vấn đề, moi đâu ra phân gà đây?

Thập Lang thở dài, lấy bạc ra sai người đi mua một đống gà về, mặt khác bọn hạ nhânAn gia còn phải nhận lấy một nhiệm vụ chả hiểu mô tê gì: Đi gõ cửa từng nhà xin phân gà.

Chủ nhân vừa nảy ý, hạ nhân chạy gãy chân, nhưng vì bạc, bọn hạ nhân vẫnhết sức vui vẻ đi gõ cửa mấy nhà có nuôi gà.

Vì thế, đầu đường cuối ngõ Tây bắc đều bắt đầu lưutruyền, không biết có một tên ngốc X nào đó tới đây đi mua phân gà, mọi người mau mau đi nuôi gà thôi, không những có trứng đem bán có thịt mổ ăn mà ngay cả phân cũng có thể đổi ra bạc, vô hình trung đám Thập Nhất Nương đã khuấy động phong trào mua bán gà ở Tây bắc.

Được rồi, mua gà không khó, khó chính là làm sao để nuôi, kiếm đâu ra thức ăn gia súc, cũng không thể nào bắt bọn họ đem rau trồng đi bón cho gà ăn chứ.

Thập Nhất Nương trợn mắt há mồm nhìn một đống gà con vàng óng nhiều đếm không xuể, trong đầu hiện lên: Một đàn gà đang tiếp cận......

Thập Lang cau mày nhăn mặt, hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm thí nghiệm thì phải cần rất nhiều phân gà, cho nên phải có càng nhiều gà càng tốt, nhưng mà…… hắn quên mất một chuyện, gà muốn đại tiện tiểu tiện gì thì cũng phải có một điều kiện tiên quyết: Ăn no.

Vinh Nhị cũng mang vẻ mặt chờ đợi nhìn Thập Nhất Nương, hắn coi như không có cách gì rồi, vừa bị mẹ ruột đánh chửi một chút, An nguyên soái phủ càng ngày càng mất đi đẳng cấp đoan trang khí khái, trồng rau làm ruộng thì thôiđi, giờ lại còn đi nuôi gà, thực đúng là không nhịn được nữa, mà càng khiến người ta không chịu nổi chính là phân gà lên men, mùi thối xông đến tận trời! Chết tiệt, ai không biết còn tưởng người trong An phủ đại tiểu tiện bậy bạ mọi nơi ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.