Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 105: PHIÊN NGOẠI 7: CẢNH TRONG MƠ




Nhìn khuôn mặt cười vui vẻ rạng rỡ của Mục Vũ, Khúc Kiều nghiêng đầu đi, quyết không để ý tới hắn nữa. Mục Vũ thấy nàng như thế cũng không nói gì thêm. Tay chân hắn mở rộng, tư thế ngồi thoải mái hơn, tiếp tục ăn lương khô.Nhờ pháp thuật che chở, mặc dù bên ngoài núi gió tuyết ngập trời nhưng không khí trong núi vẫn ấm áp. Quầng sáng mỏng manh len lỏi trong rừng, hắt ra những tia sáng dịu dàng. Hương thơm mát lành phảng phất khiến cho tâm thần người ta sảng khoái. Dấu vết của bốn mùa đã hoàn toàn trở nên mơ hồ. Thời gian trôi đi mà không ai hay.

Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Mục Vũ cũng mở miệng trước: “Hàng ngày cô làm những việc gì?”

Khúc Kiều nghe vậy, thành thật trả lời: “Không làm gì cả.”

“Không buồn chán sao?” Mục Vũ hỏi tiếp.

Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát, “Đâu có sao. Cậu cảm thấy buồn chán à?”

Mục Vũ cười đáp: “Có một chút.”

Khúc Kiều nghe thấy, nhất thời nảy lên ý niệm trả thù. Nàng mím môi cười một tiếng, khiêu khích: “Cuộc đời còn lại của cậu còn dài lắm, nhanh như vậy đã cảm thấy buồn chán sau này biết sống thế nào?”

Bị nàng nói như thế, Mục Vũ trái lại lại sửng sốt.

Khúc Kiều thấy vậy, thừa thắng xông lên: “Có phải đã bắt đầu đổi ý rồi không? Có muốn ta thả cậu xuống núi không?”

Mục Vũ nhoẻn miệng cười nói: “Thực ra thì cũng không phải là buồn chán, chỉ là chưa quen thôi. Mấy năm này ta vẫn theo sư môn nghênh chiến ma giáo, nay được rảnh rỗi, ngay lập tức không thể thích ứng. Huống hồ đệ tử Hỏa Thần giáo đông đảo, bình thường vẫn luôn náo nhiệt vô cùng, sao có được những lúc yên tĩnh như này …” Hắn nói tới đây, chuyển sang chủ đề khác, cất lời, “Tục ngữ nói: “Ký lai chi, tắc an chi.” Ta vừa mới đến, còn có rất nhiều chuyện mong được cô chỉ giáo hướng dẫn, nhưng ta sợ phiền tới cô cho nên…” (Ký lai chi, tắc an chi: đã đến (một nơi nào đó) rồi, phải bình tâm. ~ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.)

Hắn nói như thế càng khiến cho Khúc Kiều thêm xấu hổ. Nàng mang một lòng chân thành nói với hắn: “Không phiền đâu. Có cái gì cậu cứ nói đi.”

“Thật?” Mục Vũ hỏi lại xác nhận.

“Thật!” Khúc Kiều sảng khoái đáp lại.

“Được.” Mục Vũ gật đầu, đắn đo mở lời, “Ta nghĩ, tuy nơi này có nhà cửa nhưng lại không có dụng cụ nào, khá bất tiện. Nếu có thể thêm một cái tủ bát, thêm mấy cái giá nữa thì càng tốt. Mặt khác, rửa mặt tắm rửa cũng có chút … a, ta biết những thứ này làm hơi khó, bỏ đi, không nên phiền thì hơn.”

“Cũng đâu phải quá khó. Ta làm cho cậu là được!”

Khúc Kiều nói xong, nhẹ nhàng đứng lên chạy về phía cây dâu. Mục Vũ nhìn theo bóng lưng nàng mà không khỏi buồn cười. Hắn che miệng, nhịn cười, đứng dậy đuổi theo nàng.

Khúc Kiều đương nhiên là người nói được làm được. Chỉ trong chốc lát, nàng đã dựng thêm mấy gian phòng, chế thêm được bao nhiêu gia cụ đủ loại hình dáng. Nàng nhìn thành quả, lòng hả hê, chợt nhớ ra không có bát đũa cũng là một việc phải làm liền tìm vật liệu làm luôn.

Khúc Kiều bận bịu làm lụng một lúc, Mục Vũ ngồi bên cạnh, vừa ăn lương khô vừa nhìn xem. Đợi đến khi Khúc Kiều phát hiện ra chuyện này, lương khô sớm đã bị ăn hết nhẵn nửa túi.

Này không đúng rồi!

Khúc Kiều sực tỉnh, động tác khựng lại.

Hoàn toàn không đúng rồi! Người nợ ân tình là hắn, nói phải báo ân cũng là hắn, vì sao người phải khổ sở chăm lo lại là nàng? Điều này đâu có giống với báo ân!

Thấy Khúc Kiều dừng lại, Mục Vũ ngậm miếng lương khô trong miệng, vỗ tay tỏ ý tán thưởng.

Khúc Kiều vừa thấy, càng xác định ý nghĩ của bản thân. Nàng giơ tay chỉ vào Mục Vũ nói: “Cậu gạt ta!”

Mục Vũ nhai lương khô, mặt cười đến vô tội.

“Cậu…” Khúc Kiều cố vắt óc suy nghĩ xem làm sao mới có thể hòa lại một ván, đầu óc hoạt động một hồi, nàng mở miệng nói, “Ta mệt rồi.”

“Ừ. Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Mục Vũ cực kỳ hào phóng đáp lại.

Khúc Kiều đương nhiên không bị mấy lời này gạt quanh, nàng nhướng mày nhìn hắn, nói: “Cứ vậy thôi?”

Mục Vũ không loanh quanh, nói thẳng: “Vậy cô tới đây, ta bóp vai giúp cô.”

Khúc Kiều cau mày nói: “Phải là cậu tới đây mới đúng chứ?”

“Ngồi xuống chỗ ta sẽ thoải mái hơn.” Hắn nói xong, cười vỗ lên chân mình, giang rộng tay ra mở rộng lòng.

Nhìn là biết có bẫy rập rồi!

Khúc Kiều nhìn nụ cười thản nhiên của Mục Vũ liền biết mình bị trêu chọc. Xấu hổ xen lẫn không cam lòng, từng cái từng cái gãi ngứa lòng nàng càng củng cố quyết tâm đập nồi dìm thuyền của nàng.

Không thể thua!

Lòng nàng đã quyết, ném một nửa cái bát gỗ đang làm dở trong tay xuống, sải bước đi tới.

Mục Vũ thấy nàng đi tới, trái lại lại có chút bất ngờ. Nhưng hắn vẫn cười như cũ, cánh tay rộng mở cũng duy trì độ mở. Khúc Kiều dừng lại trước mặt hắn, bình ổn tâm trạng, nghiêng người ngồi lên chân hắn. Nàng đang định mở miệng, Mục Vũ đã mỉm cười nói trước: “Cô ngồi như vậy, sao ta bóp vai được đây?”

Khúc Kiều lúng túng nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng quay đầu nhìn hắn, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta nghĩ rồi, bóp vai cũng không có tác dụng gì lắm. Thứ ta hao tổn chính là pháp lực, phải bù đắp lại mới được.” Trong lúc nàng nói chuyện còn cẩn thận liếc nhìn xung quanh, chắc chắn rằng binh khí của hắn không có ở quanh đây, “Mặc dù ta chưa từng hút dương khí nhưng cũng nghe nói vật này rất có ích đối với yêu tinh. Ta lấy thử một chút, cậu không để ý chứ?”

Nghe nàng lại nhắc tới dương khí, Mục Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, không hề có chút tin tưởng nào. Hắn theo lời của nàng, lên tiếng: “Được.”

Khúc Kiều biết hắn không tin nhưng nàng cũng đã có chuẩn bị sẵn, nàng đưa tay đặt lên tim hắn, nói: “Vậy ta không khách khí.” Trong lòng nàng đã tính toán, thi triển một phép thuật nho nhỏ dọa cho hắn sợ là xong. Nàng đang chuẩn bị làm, nhịp tim hắn qua lồng ngực truyền tới lòng bàn tay nàng khiến cho lòng nàng căng thẳng.

Thần Tang Kim Nhụy?

Nàng thu liễm ý đùa giỡn, chú tâm tra xét. Sau khi Thần Tang Kim Nhụy nhập thân, nối liền tứ chi hắn, đã dung nhập vào tim mạch hắn. Nàng có thể cảm nhận được lực của Kim Nhụy, cũng có thể theo dõi xem hắn có khỏe mạnh hay không. Vậy mà trái ngược lại với vẻ vui tươi sảng khoái của hắn, khí huyết hắn ngưng trệ, tạng phủ suy yếu, một số chỗ gần như đã kiệt quệ. Lúc trước nhờ có kim nhụy hắn mới nhận được cơ hội sống lại. Mà nay, cũng nhờ vào kim nhụy hắn mới có thể gắng gượng duy trì sự sống.



Thấy Khúc Kiều không có cử động nào, Mục Vũ nửa khiêu khích nửa giễu cợt hỏi nàng: “Có muốn ta nhắm mắt lại không?”

Khúc Kiều nghe thấy tiếng của hắn nhưng hoàn toàn không để ý xem hắn nói gì, nàng chỉ yên lặng ngước mắt lên, chăm chú nhìn hắn.

Trong mắt nàng có vẻ khác lạ khiến cho Mục Vũ hơi ngẩn ra. Hắn thu liễm vẻ cười đùa, hỏi: “Sao vậy?”

Khúc Kiều cau mày thở dài, đáp: “Lúc ta cứu cậu, đã dặn dò cậu phải phơi nhiều nắng uống nhiều nước, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cậu có làm theo không?”

Mục Vũ không biết vì sao nàng lại hỏi tới cái này, vẻ mặt có chút mê mang, “Cái này…”

Khúc Kiều đã biết câu trả lời của hắn. Hắn không hề làm theo, không chỉ như thế, mấy tháng này hắn còn vì bảo vệ đồng môn liên tục giao chiến với Ma tộc, chỉ sợ ngay cả giấc ngủ cũng không có. Hao tổn tới như vậy, thảo nào mà …

Nàng thở dài thật dài, mỉm cười bất đắc dĩ: “May mà cậu tới báo ân…” Giọng nàng rất nhỏ, dường như đang tự nói. Mục Vũ không nghe rõ, lúc đang định hỏi chợt nghe nàng dịu dàng gọi: “Kim Nhụy.”

Sau tiếng gọi này, tim của hắn chấn động mạnh một cái khiến hắn không nhịn được kêu lên tiếng. Theo sau chấn động kia, luồng lực ấm áp như gợn sóng lăn tăn lan ra xa, làn sóng gột rửa toàn thân. Hắn run rẩy, cau mày hỏi nàng: “Cô… làm gì vậy?”

Khúc Kiều nghe hắn hỏi vậy, nghiêng đầu cười đáp: “Không phải đã nói là cậu cho ta chút dương khí bồi bổ sao?”

Mục Vũ không rõ mình nghe thấy cái gì, trong cơ thể có một luồng khí ấm nóng lan tràn khiến cho người ta thoải mái tới không thể kháng cự, đang từng chút từng chút cắn nuốt ý thức của hắn. Chỉ trong một chốc, hắn đã mệt mỏi ngả xuống, yên lặng ngủ say.

Khúc Kiều mỉm cười, giơ tay lau trán hắn, nhẹ nhàng nói: “Thế này mới đúng. Ngoan ngoãn ngủ đi.”



Giấc ngủ vừa rồi, cực kỳ say sưa.

Lúc Mục Vũ thức dậy, vây quanh bên gối là một đám nấm, có con còn mở to đôi mắt tò mò nhìn dõi theo hắn. Hắn hơi kinh hãi, theo bản năng sờ sang bên cạnh. Đợi tới khi chạm được vào thanh giáo ngắn lạnh như băng kia hắn mới bình tĩnh lại. Hắn ngồi dậy, sắp xếp suy nghĩ nhớ ra chuyện phát sinh lúc trước, không khỏi có chút lo sợ nghi hoặc.

Hắn giơ tay lên vùng tim, trầm tư suy nghĩ, một cây nấm chợt vòng qua trước mặt hắn cố gắng dẫn dắt sự chú ý của hắn. Những cây nấm khác thấy thế, cũng đều tụ tập tới, vừa xoay quanh vừa nhảy nhót, cũng không biết là có ý gì.

Hắn có hơi buồn cười, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Đám nấm nghe hắn hỏi, tíu tít giơ tay lên chỉ về một phía. Hắn nhìn theo chỉ thấy trên chiếc bàn cách đó không xa có đặt một cái bát gỗ mới tinh, trong bát gỗ đầy ắp nước.

Hắn xuống giường, bưng nước lên nhìn bóng mình phản chiếu bên trong, cười khẽ, “Phơi nắng nhiều uống nhiều nước sao?” Hắn tự nói lẩm bẩm rồi một hơi uống cạn bát nước kia. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lau miệng sau đó cất bước ra khỏi cửa.

Đám nấm ríu rít theo sát hắn, tựa như những ngọn đèn dầu nho nhỏ yếu ớt, soi tỏ con đường dưới chân hắn. Đi được một đoạn lại càng có nhiều nấm gia nhập vào, tạo thành một con đường quanh co tỏa sáng.

Hắn đi hết sức cẩn thận, rất sợ dẫm phải bọn chúng. Hắn tới bên đầm nước, chỉ thấy một đám nấm khác đang tụ tập ở đó, thấy hắn tới, đám nấm kia lại tíu tít ào tới đây, cả đám trùng trùng vây quanh hắn.

Những tiểu yêu tinh này chỉ có tuổi thọ một ngày, đám nấm hôm nay đều là nấm mới nhưng dường như tất cả đều biết hắn vậy. Hắn cúi người, nâng một con lên cười hỏi: “Nàng ở đâu vậy?”

Nấm xoa xoa đôi tay nhỏ bé, đầu nghiêng nghiêng, không trả lời.

Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, đang định tự mình tìm kiếm chợt có cơn gió mát từ phía sau thổi tới khiến cơ thể hắn thoáng lạnh. Hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy rừng cây khắp núi nhường ra một con đường. Có thể làm những điều đó trên núi này chỉ có Khúc Kiều. Hắn cũng không nghĩ nhiều cứ men theo đường mà đi.

Dọc theo con đường, rét lạnh càng lúc càng rõ rệt. Cuối đường là một khối đá. Một nửa chôn trong đất, một nửa lộ ra ngoài, bên trong phủ đầy rêu xanh, bên ngoài lại trắng xóa những tuyết. Đám nấm dừng lại trước “ranh giới”, không tiến về phía trước nữa. Mục Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi cất bước đi ra ngoài.

Tuyết đã ngừng, nửa vầng trăng treo cao, tỏa ra một quầng sáng rọi xuống. Không khí lạnh như băng tràn vào phổi đưa tới cơn đau nhói. Hắn vuốt nhẹ cánh tay, tiếp tục đi ra. Cảnh sắc dưới chân núi đã hiện lên rõ ràng trước mắt.

Ánh lửa yếu ớt, lều cỏ ấm áp, chính là nơi hạ trại của đệ tử Hỏa Thần giáo …

Hắn kinh ngạc nhìn, quên cả cử động. Cho tới khi gió lạnh ập tới, xuyên qua áo quần đơn bạc của hắn khiến hắn run rẩy hắn mới kịp sực tỉnh. Hắn nở nụ cười, khe khẽ lẩm bẩm: “Cố tình …”

Dứt lời hắn xoay người lại, quay trở về khu rừng ấm áp. Đúng lúc này hắn chợt cảm giác được vẻ khác thường. Một lực lượng cổ quái đang tiến lên từ chân núi. Mặc dù chỉ có vẻ mỏng manh phảng phất nhưng lại khiến cho người ta không khỏi rợn tóc gáy.

Cảm giác này, hắn đã quen thuộc.

“Ma khí?!”

~

Tác giả: Chương cũ đã nói lên một đạo lý: đàn ông đều là đồ lừa đảo.

[Khúc Kiều: còn hung dữ, xấu tính, hở tí là gạt người! Không bao giờ… tin tưởng vào cái gì gọi là báo ân nữa! TAT]

[Mục Vũ: đừng mà, vui vẻ chung sống đi ~~~]

Nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc lại với mọi người, nam chính thực sự không phải người xấu đâu!

Ai ~ sao lần nào cả nhà cũng không tin vào nam chính của tôi vậy?

[Liêm Chiêu: đúng vậy, ta cũng bị hiểu lầm rõ lâu.] (Liêm Chiêu là tên bạn nam chính trong truyện Chuyện xấu nhiều ma của NCHL)

[Mục Vũ: …]

[Na Chích: …]

[Hồ Ly: …]

Nói tóm lại! Phải tin tưởng vào phẩm giá con người của tôi nhé!!!

Xì poi chương sau: Nam chính thật sự là người tốt.

[Na Chích: Ngươi đủ rồi!]

[Hồ Ly: …]

~

Lion: Hổ cho tên bạn quá bạn Vũ ạ, nghiêm túc gì mà cong cong vẹo vẹo chọc bạn cây xoay quanh mãi vậy, giờ bị bạn í lừa xuống núi rồi, sướng nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.