Đại Thời Đại 1958

Chương 48




Nghe vậy, Phương Lâm xoay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ không hiểu.

- Vì sao? 

Phương Lâm không hiểu hỏi.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng lắc đầu, nói:

- Nói chung ngươi đừng thu Hà Thủ Ô này, cho dù lấy đi, cũng sẽ có họa lớn rơi xuống đầu. 

Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ. Lão nhân này làm sao lại nói nhiều như vậy, một hồi nói Thi Nhân Sâm sẽ mang đến tai họa, hiện tại còn nói Hà Thủ Ô này sẽ khiến mình gặp phải họa lớn rơi xuống đầu, không biết có phải là đang cố ý hù dọa mình hay không?

Ngay lập tức, Phương Lâm lại lấy một loại ánh mắt vô cùng nghi ngờ và khinh bỉ nhìn lão nhân mặc trang phục màu trắng.

Cũng khó trách Phương Lâm sẽ nghĩ như vậy, Hà Thủ Ô để ở chỗ này, không có người tranh đoạt với mình, hơn nữa mình cũng chỉ lấy một gốc Hỏa Linh Chi, vì sao lại không thể lại thu một gốc Hà Thủ Ô nghìn năm này? 

Phương Lâm không nghĩ ra, nên cảm thấy có phải lão nhân trang phục màu trắng này cố ý không muốn để cho mình nhận được Hà Thủ Ô nghìn năm này hay không.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy ánh mắt Phương Lâm nhìn như vậy, có chút không nhịn được, buồn bực nói:

- Ngươi nhìn lão phu làm cái gì? Cũng không phải là lão phu không muốn để cho ngươi nhận được Hà Thủ Ô này, mà vật ấy đã bị một nhân vật lớn nhìn trúng, trên ngọc thạch có ấn ký của hắn, nếu như ngươi khiến nó tan ra, ấn ký biến mất, vị nhân vật lớn kia sẽ biết được là ngươi lấy Hà Thủ Ô đi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tìm tới ngươi. 

Vừa nghe lời này, Phương Lâm thoáng cái đã hiểu rõ, náo loạn nửa ngày, hóa ra là có một chuyện như thế.

Chỉ có điều, Phương Lâm lập tức lại nghi ngờ:

- Nhân vật lớn nào? 

Có thể bị lão nhân mặc trang phục màu trắng gọi là nhân vật lớn, vậy khẳng định không phải là nhân vật tầm thường, Phương Lâm vẫn phải tìm hiểu rõ một chút mới tốt.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng liên tục lắc đầu:

- Không thể nói, nói cũng không bất kỳ lợi ích nào cho ngươi. 

Phương Lâm bĩu môi:

- Lão gia tử, ngài cũng đã nói đến mức này, còn có cái gì không thể nói? Chẳng lẽ nói ra, nhân vật lớn kia còn có thể tới gây sự với ngài sao?

- Lão phu sao phải sợ hắn? 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng lập tức hừ hừ nói.

Phương Lâm mỉm cười:

- Nếu lão gia tử ngài không sợ, vậy nói cho ta biết lại có quan hệ gì? Dù sao nhân vật lớn tìm là ta cũng không phải là ngài. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nghe vậy, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói:

- Nhân vật lớn kia hiện tại chắc là cao tầng Đan Minh, có thể đã đứng vào hàng Điện chủ, năm đó hắn tiến vào Đan Cực tháp này chính là nhìn trúng gốc cây Hà Thủ Ô này, chẳng qua là lúc đó hắn đã thu ba loại dược liệu khác, hắn không có lấy Hà Thủ Ô này đi, nhưng lưu lại ấn ký của hắn, đợi đến sau này trở lại thu.

Phương Lâm nhíu mày, nói như vậy, thật sự có chút phiền phức. 

Điện chủ của Đan Minh là một thân phận cực cao, cao đến mức hiện nay Phương Lâm nhất định phải ngước mắt nhìn lên.

Ở Đan Minh, trình độ vô cùng rõ ràng, Tứ Đại Thiên Vương trấn thủ khắp nơi, nắm trong tay quyền lợi lớn nhất của Đan Minh.

Ở dưới Tứ Đại Thiên Vương lại tám vị Túc lão của Đan Minh, hợp thành đoàn Túc lão của Đan Minh, ở dưới tình huống không có bất kỳ người Tứ Đại Thiên Vương nào đứng ra, tất cả công việc của Đan Minh đều do tám vị Túc lão tới điều hành. 

Dưới tám vị Túc lão lại có ba mươi hai vị Điện chủ, trấn thủ ba mươi hai chỗ cứ điểm quan trọng của Đan Minh, có thể nói là chư hầu một phương, quyền thế cực lớn.

Bất kỳ một vị Điện chủ nào ở Đan Minh đều có quyền phát biểu cực lớn, giống như phân bộ Đan Minh Càn quốc chính là do Điện chủ quản lý.

Phương Lâm không có nghĩ tới, Hà Thủ Ô nghìn năm này lại có thể bị một vị cường giả cấp Điện chủ nhìn trúng, hơn nữa còn lưu lại ấn ký, như vậy sẽ có chút phiền toái. 

Phương Lâm có chút đau răng, ngươi nói ngươi lưu lại ấn ký thì thôi, làm sao còn chưa tới lấy đi? Bây giờ bị ta thấy được, ngươi nói ta cầm đi hay không cầm đi đây?

Phương Lâm chỉ suy nghĩ có hai lần chớp mắt đã đưa ra quyết định - đương nhiên phải cầm đi!

Ta cần gì quan tâm ngươi là ai, Hà Thủ Ô này ngươi không có lấy đi, ta thấy được vì sao không thể cầm? 

Không có đạo lý như thế!

Theo Phương Lâm, có một trăm loại lý do có thể lấy Hà Thủ Ô này đi, cần gì hắn là Điện chủ hay Túc lão, nói chung Phương Lâm chính là muốn cầm.

Nếu như người người đều như vậy, nhìn trúng thứ gì lại lưu lại ấn ký, sau này đến lấy, chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn sao? 

Phương Lâm lấy lại bình tĩnh, đã quyết định muốn lấy Hà Thủ Ô này đi.

- Tiểu tử, ngươi điên rồi phải không? Nếu như lấy Hà Thủ Ô này đi, ngươi gần như là đắc tội với một vị Điện chủ đấy.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng kinh ngạc kêu lên. 

Phương Lâm đảo mắt:

- Đắc tội thì đắc tội chứ, dù sao là ta đắc tội cũng không phải là ngươi, ngươi gấp cái gì?

Lão nhân mặc trang phục màu trắng bị chọc tức, mình thực sự có lòng tốt không được báo, mình cố ý nhắc nhở hắn, tiểu tử hắn lại còn không thấy tốt mà thu lại. 

Chỉ có điều lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng kinh hãi trước sự quyết đoán của Phương Lâm, sau khi biết rất rõ ràng hậu quả thu Hà Thủ Ô này, hắn vẫn muốn làm như vậy, đây quả thực là to gan lớn mật.

Cũng khó trách, tiểu tử này ngay cả cửa lớn của Bất Hủ Dược các cũng dám xông vào, còn có cái gì là hắn không dám làm.

Ngay lập tức, Phương Lâm đặt một tay ở trên ngọc thạch, mười hơi thở sau, ngọc thạch bắt đầu tan ra. 

Cùng lúc đó, ở trong một chỗ điện nào đó, bóng người đột nhiên mở mắt.

- Vật bản tọa coi trọng, không ngờ có người dám lấy?

Trong bóng tối, một bóng người đứng dậy, trong mắt mang theo vài phần lạnh lẽo. 

Trong Bất Hủ Dược các, Phương Lâm đang nhìn chằm chằm vào Hà Thủ Ô trong ngọc thạch này, chờ đợi ngọc thạch hoàn toàn tan ra.

Đúng lúc này, chỉ thấy một đường ánh sáng điên cuồng phun ra, Phương Lâm lập tức lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ cảnh giác

Chỉ thấy tia sáng kia từ trong ngọc thạch sáng lên, ngay sau đó chỉ thấy một bóng người nổi lên. 

Bóng dáng ấy khoác áo choàng màu đen, tóc dài để xõa, khuôn mặt nghị lực lạnh lùng nghiêm nghị, chính là một nam tử đặc biệt không tầm thường.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy bóng dáng ấy xuất hiện, lập tức lại lấy ánh mắt thông cảm nhìn Phương Lâm, tiểu tử này xem như là chọc phải họa lớn, bị một Điện chủ chú ý, sợ rằng không có được trái cây ăn.

Phương Lâm nhíu mày, hắn từ nơi trên người nam tử áo đen này, cảm nhận được uy hiếp vô cùng nồng đậm. 

- Ngươi là ai?

Phương Lâm hỏi trước, tuy rằng hắn biết người này hơn phân nửa chính là người lưu lại ấn ký ở trên Hà Thủ Ô này.

Nam tử áo đen kia ngạo nghễ nhìn Phương Lâm, không có mở miệng, hình như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của Phương Lâm. 

- Hỏi ngươi, tại sao ngươi không nói chuyện? Chẳng lẽ là người câm sao?

Phương Lâm không nhịn được nói, hắn vô cùng chán ghét ánh mắt của nam tử áo đen này, lại là một người tự cảm thấy mình cao cao tại thượng.

- Ngươi rất giỏi, rất có can đảm, chỉ là ngươi phải trả giá thật lớn vì hành vi và ngôn ngữ ngu xuẩn của mình. 

Nam tử cười lạnh nói, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

Phương Lâm móc móc lỗ tai:

- Được rồi được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Có bản lĩnh thì động thủ, không có bản lĩnh cũng không cần nói nhiều làm gì, ta còn có chuyện phải làm. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng lập tức bị Phương Lâm làm cho kinh sợ tới ngây người, tiểu tử này thật đúng là không sợ trời không sợ đất, đối phương chính là một vị Điện chủ, nếu như ở bên ngoài, tùy tiện động thủ có thể nghiền chết Phương Lâm.

Chỉ có điều ở chỗ này, ở trong Đan Cực tháp này, cho dù hắn là Điện chủ, cũng chỉ có thể lấy thân thể ảo ảnh xuất hiện, hoàn toàn không thể phát huy ra lực lượng.

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi. 

Nam tử lãnh đạm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.