Đại Thời Đại 1958

Chương 45




Lầu các này có vẻ rất cũ kỹ, dường như đã tồn tại qua năm tháng rất dài, chỉ mới đứng ở bên ngoài, lại cảm giác được sự tang thương.

Phương Lâm giật giật mũi, đã ngửi thấy được mùi một dược liệu, tuy rằng rất ít, nhưng lấy cái mũi vô cùng thính của Phương Lâm, thoáng cái vẫn nhận ra được. 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa lớn của lầu các này có treo một tấm bảng hiệu gần như sắp không nhìn thấy rõ chữ viết, tổng cộng có bốn chữ lớn đầy vẻ tang thương - Bất Hủ Dược các.

Phương Lâm nhìn tấm bảng hiệu đầy bụi bặm này, khóe miệng hơi nâng lên, mang theo vài phần xem thường và giễu cợt.

- Trong thiên địa này ai dám tự xưng là bất diệt? Chẳng qua là một tòa lầu các tồn tại trong thời gian tương đối lâu mà thôi, cũng xứng với hai từ bất diệt sao? Quả thực buồn cười. 

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, sải bước chính là đi về phía lầu các.

Cửa của lầu các đóng kín, Phương Lâm đưa tay đẩy cánh cửa, lại phát hiện nó không hề dịch chuyển.

- Có ý gì? Ta cũng đi tới nơi này, chẳng lẽ còn không có cách nào tiến vào bên trong sao? 

Phương Lâm nhíu mày, mở miệng hỏi.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng giống như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau lưng Phương Lâm, mang theo vài phần giễu cợt nói:

- Đây là thử thách của Bất Hủ Dược các đối với ngươi. 

Phương Lâm quay đầu nhìn hắn:

- Thử thách gì? Lại bảo ta đẩy cửa sao?

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn về phía cửa lớn của Bất Hủ Dược các chép miệng: 

- Không có khả năng đẩy cửa đơn giản như vậy, trên cửa này có tồn tại pháp trận cổ xưa, ngươi cứng rắn đẩy thì không vào được, chỉ có giải ra pháp trận mới có thể tiến vào bên trong các.

Nghe vậy, chân mày Phương Lâm nhíu lại, đây quả thực là đang cố ý làm khó dễ mình sao?

Tuy rằng Phương Lâm có kiếp trước, nhưng ở trên một đạo pháp trận, hắn lại không có bao nhiêu thành tích, hết sức bình thường. 

Bảo Phương Lâm giải ra pháp trận cổ xưa trên cánh cửa này, gần như là chuyện không thể nào.

Thấy Phương Lâm không nói lời nào, lão nhân mặc trang phục màu trắng này càng đắc ý:

- Như thế nào? Nếu như làm không được, lại buông tha đi. 

Phương Lâm trừng mắt với lão nhân này:

- Ai nói ta sẽ buông tha? Không phải là một tòa pháp trận sao? Xem ta phá nó đây.

Nói xong, Phương Lâm ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu phá giải pháp trận. 

Một lát sau, Phương Lâm đứng dậy, trên mặt lộ vẻ vẻ cổ quái.

- Xem ra ta thật sự không phải là hạt giống tốt để nghiên cứu pháp trận.

Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, trên cánh cửa này có pháp trận vô cùng thâm ảo, dựa vào trình độ gà mờ hắn này, nếu như muốn giải ra, sợ rằng một trăm năm cũng khó có thể làm được. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng ở bên cạnh thiếu chút nữa bật cười, xem ra tiểu tử này cũng không hoàn toàn là một yêu nghiệt, chí ít ở trên phương diện đan đạo, tiểu tử này lại căn bản không tốt.

Phương Lâm hung hăng trừng mắt với lão nhân mặc trang phục màu trắng này một cái, trong lòng cũng trở nên ngoan độc, không phải là phá một pháp trận sao? Nếu không giải được, ta lại đánh phá nó.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không quan tâm, vỗ vào túi Cửu Cung, trực tiếp móc ra thanh trường kiếm huyết sắc. 

- A!!!

Trường kiếm huyết sắc này vừa xuất hiện, lão nhân mặc trang phục màu trắng lập tức kinh sợ hô lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau một đoạn, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

- Chính là một thanh ma kiếm! Ngươi muốn làm gì? 

Giọng nói của lão nhân mặc trang phục màu trắng có chút run rẩy nói.

Phương Lâm cười hì hì, vung trường kiếm huyết sắc lên, trực tiếp chém tới cánh cửa chính của Bất Hủ Dược các.

- Ngươi điên rồi? 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng kêu to, muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.

Ầm ầm!!!

Khi trường kiếm huyết sắc ầm ầm chém ở phía trên cánh cửa lớn của Bất Hủ Dược các, toàn bộ Đan Cực tháp đều chấn động một cái. 

Một lực lượng cực kỳ cường đại bắn ngược trở về, trực tiếp khiến toàn thân Phương Lâm bay ra ngoài, một ngụm máu tươi lại phun tới giữa không trung.

Mà cửa lớn của Bất Hủ Dược các này cũng giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, trên đó nhộn nhạo từng tầng gợn sóng, cánh cửa lớn thoáng cái đã tan vỡ.

Không sai, cả cánh cửa lớn thoáng cái vỡ ra, trở thành một đống gỗ vụn. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng đứng mở một bên cũng nhìn tới ngây người, người này lại có thể phá hủy cánh cửa của Bất Hủ Dược các? Còn có chuyện gì điên cuồng hơn như vậy nữa sao?

Bên ngoài, đám người Chư Cát Thương chờ ở xung quanh Đan Cực tháp cũng cảm giác được Đan Cực tháp hình như chấn động một cái, sắc mặt tất cả đại biến, không biết có chuyện gì xảy ra.

- Tình huống gì vậy? 

Lục Vô Vi chắt lưỡi nói.

Chư Cát Thương lắc đầu, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Đan Cực tháp lại quỷ dị chấn động một cái, đây tuyệt đối không phải là ảo giác.

- Chẳng lẽ là ba người Phương Lâm bọn họ ở bên trong đã xảy ra chuyện gì? 

Trần Mộc cau mày nói.

Nghe vậy, những người khác đều gật đầu, cảm thấy hẳn là như vậy.

Mà giờ phút này, Phương Lâm nằm trên mặt đất, hồi lâu cũng không bò dậy nổi, ngũ tạng lục phủ dường như đều lệch khỏi vị trí vậy, Phương Lâm đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi. 

- Đáng chết!

Phương Lâm mắng một tiếng, trong miệng lại là phun ra hai ngụm máu, cơ mặt co giật từng đợt, không nhìn được hít một hơi lạnh.

Lúc này hắn lại móc ra đan dược ăn vào, theo dược lực tan ra, Phương Lâm mới cảm giác trong cơ thể dễ chịu hơn một ít. 

Chỉ có điều lần này, thực sự là khiến cho Phương Lâm chịu nhiều đau khổ, thân thể này trọng thương, sợ rằng một võ giả Địa Nguyên tùy tiện tới đây, cũng có thể trừng trị được Phương Lâm.

Lúc này, trường kiếm huyết sắc ong ong vang dội, giống như là cảm nhận được khí tức máu tươi của Phương Lâm, bắt đầu có chút rục rịch

Phương Lâm vội vàng thu nó vào bên trong túi Cửu Cung, lúc này nếu như bị thanh kiếm này lao tới, Phương Lâm sợ rằng thật sự lại phải ở lại chỗ này. 

- Tiểu tử ngươi có phải điên rồi hay không?

Tiếng gầm thét giận dữ của lão nhân mặc trang phục màu trắng vang lên.

Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó không để ý đến, mà nhìn về phía cửa lớn của Bất Hủ Dược các. 

Chỉ thấy cửa lớn của Bất Hủ Dược các đã biến thành mảnh nhỏ, đã có thể nhìn thấy được tình hình bên trong Dược các.

Phương Lâm lộ vẻ tươi cười, tuy rằng hắn cười có chút khó coi, nhưng dù sao cũng có hiệu quả, cuối cùng đã phá vỡ được cái cửa đáng chết này.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không có vội vàng tiến vào trong, lúc này thương thế trên người là điểm chết người, dù sao vẫn còn thời gian, Bất Hủ Dược các này cũng sẽ không chạy được. 

Ngay lập tức, Phương Lâm lại móc ra các loại đan dược chữa thương cùng ăn vào, thậm chí còn hái một cái lá của Tinh Hoa thảo nhai xuống.

Tinh Hoa thảo chính là thánh dược chữa thương, dùng một gốc đủ để khiến người chết sống lại.

Phương Lâm luyến tiếc ăn cả gốc Tinh Hoa thảo đi, bởi vậy chỉ là nhai một cái lá cây mà thôi. 

Cho dù là như vậy, một cái lá cây này cũng có công hiệu vô cùng rõ rệt, Phương Lâm mới vừa rồi còn đau đến mức ngay cả lời cũng lười nói, sau nửa canh giờ, hắn đã khôi phục lại không ít.

Phương Lâm âm thầm cảm thán, Tinh Hoa thảo này thật sự là đồ tốt, may là mình thắng được từ trong tay của Sở Thiên Vân quốc, nếu không lúc này thật sự khó có thể ứng phó.

Lại qua nửa canh giờ, Phương Lâm cảm thấy mình chắc hẳn đã khôi phục, hắn lại uống mấy viên đan dược, sau đó mới lại đứng dậy, đi về phía Bất Hủ Dược các. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng đi theo sau lưng Phương Lâm, trong miệng vẫn luôn trách mắng Phương Lâm, chỉ có điều Phương Lâm hoàn toàn không có để ý tới hắn, hoàn toàn là bộ dạng coi là gió thoảng bên tai.

Nhìn cửa lớn của Bất Hủ Dược các này vỡ nát, Phương Lâm nhếch miệng cười, cảm thấy rất có thành tựu.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng chính là tức giận đến mức thổi râu mép trừng mắt, nếu không phải là không có thực thể, hắn không phải phải từ từ giáo huấn Phương Lâm cho ăn không thể. 

Đi vào bên trong Dược các, lọt vào trong tầm mắt chính là từng gốc dược liệu được đặt vào trong hộp ngọc thạch để cất giữ, có sức sống no đủ, giống như vừa hái xuống vậy.

Có dược liệu lại khô quắt héo rũ, hiển nhiên là tồn tại trong năm tháng quá dài, cho nên dược tính có chút hao tổn.

Các loại dược liệu được niêm phong cất vào trong từng hộp ngọc thạch, trong lúc nhất thời Phương Lâm cũng nhìn tới hoa mắt. 

- Ta ngửi thấy được mùi của thiên tài địa bảo!

Bên trong túi Cửu Cung của Phương Lâm truyền đến giọng nói có phần đáng khinh của Thi Nhân Sâm nghìn năm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.