Đại Thời Đại 1958

Chương 20




Edit: Hana

Beta: Pi Sà

Tiếng đàn sáo đột nhiên im bặt, mà Hồng Anh đang khiêu vũ cũng đứng hình. Bởi vì nàng thật sự không thể tin vào tai của mình, vị Vương gia này cảnh đẹp mỹ nhân không xem, tự nhiên lại muốn chặt cây!

Thập Hoan bị biến cố bất thình lình làm cho có chút trở tay không kịp, hắn chuyển biến cũng quá nhanh đi, vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy hắn nghỉ chân đứng xem, sao có thể một giây sau đã mất hứng thú?

"Vương gia...... Này......" Ngụy Đạt có chút khó xử, đang êm đẹp lại chặt cây cổ thụ trăm năm này làm cái gì?

"Chặt cây mới bắt được con khỉ trên cây!"

Mọi người ồn ào khó hiểu, nhưng Thập Hoan đã rõ ràng ý tứ của hắn. Con khỉ? Hắn cho rằng hắn là Đường Tăng à!

Nàng trốn ở nơi bí ẩn như vậy cũng có thể bị phát hiện, lần sau phải chui xuống đất mới được à?

Thấy người trên cây vẫn không xuống dưới, ánh mắt Tần Vị Trạch cang thêm sắc bén: "Còn chưa ra tay?"

Thập Hoan nhìn quanh bốn phía, cây đại thụ này ở phía nam hoa viên, cành khô của nó vừa hay duỗi tới bên ngoài tường viện của vương phủ.

Cân nhắc khoảng cách một chút, nàng chắc là có thể từ nơi này bò qua đó. Chẳng qua cái cây này cành nhánh dày đặc, muốn chui vào tán cây chỉ sợ khá là khó khăn.

Nghe giọng nói liền biết Tần Vị Trạch tức giận, nàng không nghĩ sẽ đi xuống để bị hắn "Tra tấn" mình đâu. Hơn nữa vài vị phu nhân thấy được Vương gia tất nhiên là phải ân cần thật tốt, trong khoảng thời gian này cũng đủ để nàng trốn đi.

"Thiếp thân tham kiến Vương gia!" Thanh âm nũng nịu vang lên, dáng người duyên dáng xuất hiện ở trước mặt Tần Vị Trạch.

Hắn nhìn về phía người tới, nữ tử này dung nhan mỹ lệ, lụa mỏng phất phơ, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện. Mà ba người phía sau nàng ta cũng trang điểm như thế.

"Tiểu Hoan Tử nói các ngươi trang điểm như vậy?" Hắn lười vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.

Lập tức bốn vị phu nhân đều xấu hổ, bởi vì nghe ngữ khí Vương gia giống như không thích kiểu trang điểm này. Các nàng cúi đầu không nói lời nào, khóe miệng Tần Vị Trạch cong lên một nụ cười tà ác: “Nói thật, nếu không đêm nay bổn vương vẫn sẽ không lâm hạnh các ngươi.”

“Là Tiểu Hoan Tử nói với thiếp thân rằng Vương gia sẽ đi qua nơi này, cho nên nhóm thiếp thân mới ở đây chờ.” Hồng Anh đỏ mặt nói.

Nhìn nữ nhân trước mặt, một tia khinh thường hiện lên trong mắt Tần Vị Trạch: “Toàn bộ lui ra, trở về chuẩn bị thị tẩm đi.”

Bốn người đều ồn ào vui sướng hẳn lên: “Không biết Vương gia muốn thị tẩm ai?” Nhóm các nàng có bốn người lận, Hồng Anh hỏi.

“Bốn người cùng nhau thì sao?”

Đang bò về phía trước bỗng nghe câu nói kia, thiếu chút nữa Thập Hoan đã từ trên thân cây rơi xuống đất, bốn người cùng nhau, hắn cũng không sợ không ăn nổi sao.

(Pi sà: chẹp chẹp, khẩu vị của anh cũng quá mặn rồi.:v)

Nhưng no hay không no đều không liên quan tới nàng, mắt thấy tường viện gần ngay trước mặt, nàng lại cố gắng một chút. 

Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc rung động, vừa hay che giấu âm thanh Thập Hoan lẩn trốn.

Xử lý xong bốn nữ nhân đáng ghét, vừa quay đầu lại hắn đqx nhạy bén phát hiện Thập Hoan đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Mắt ưng nhanh chóng đảo qua bốn phía cây đại thụ, ánh mắt hắn cuối cùng ngừng ở phía trên tường viện. Dựa theo tính cách của nàng, nhất định sẽ lựa chọn chuồn ra đây.

“Tiểu Hoan Tử, lập tức xuống dưới cho bổn vương!” Hắn cao giọng quát.

Đi xuống? Có tên ngốc mới đi xuống đó. Chỉ cần không bị hắn bắt lấy, dù có chết nàng cũng không xuống đâu. Từ nơi này nhảy ra rồi đi từ cửa sau vương phủ vào, nàng đã tính toán cả rồi.

Thấy nàng đã bò tới ven tường rồi, Tần Vị Trạch thả người nhảy lên cây đi bắt “Con khỉ” không nghe lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.