Đại Thiếu Gia, Xin Thận Trọng

Chương 2




Làm cha mẹ không có hi vọng gì lớn, chỉ hi vọng con mình có thể khỏe mạnh vui sướng trưởng thành là được. Hình ảnh trước mắt như vậy, ở trong trí nhớ Tô Lão Thực vẫn dừng lại khi còn bé. Thật không ngờ lớn như vậy, còn có thể thấy được từ trên người Tô Mộc và Tô Khả. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy mừng rỡ vạn phần, cảm giác có khổ cực mệt mỏi đi nữa cúng đáng giá.

Tô Lão Thực biết, từ nhỏ tính tình Tô Mộc đã có phần thành thục. Nếu không sẽ không đối xử với Tô Khả tốt như vậy. Niềm kiêu ngạo lớn nhất trong cả đời ông chính là bồi dưỡng ra được hai anh em Tô Mộc. Phải biết rằng ở Tô Trang, những đứa trẻ giống như Tô Mộc và Tô Khả, có rất nhiều đứa đừng nói là đại học, ngay cả cao trung cũng không có cách nào học xong. Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan thì sao? Thật sự cắn tới trật khớp hàm. Thời điểm con của người khác đều bỏ học đi làm việc, bọn họ vẫn cắn răng cho hai người đi học.

Hiện tại Tô Mộc đã thành công học xong. Bây giờ bọn họ chỉ cần lo cho Tô Khả. Chỉ có điều lúc này tốt hơn trước kia rất nhiều. Tối thiểu học phí và sinh hoạt phí gì đó của Tô Khả, tất cả đều do Tô Mộc chi trả. Cuộc sống như thế thật sự khiến Tô Lão Thực cảm giác hạnh phúc hơn rất nhiều.

Rất nhanh, người một nhà liền bắt đầu ăn cơn.

Trong lúc ăn cơm tối, Tô Mộc phát hiện thần sắc Diệp Thúy Lan thật sự có chút tối tăm. Giữa hai lông mày dường như có một loại cảm giác đè nén nói không nên lời. Hắn liền tò mò hỏi:

- Mẹ, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Vì sao lần trước lúc con đi, mẹ vẫn rất tốt, hiện tại trong lúc bất chợt lại biến thành như vậy? Nếu như không ổn thì phải gọi điện thoại cho con mới đúng. Tại sao mẹ ngay cả nói cũng không nói cho con biết?

Diệp Thúy Lan trắng trừng với Tô Khả, Tô Khả thè lưỡi, cười híp mắt.

- Thật ra chuyện này nói ra rất dài dòng. Mẹ chẳng qua không muốn gây phiền toái cho con mà thôi.

Diệp Thúy Lan nói.

- Mẹ, xem mẹ nói gì kìa. Cái gì mà không muốn gây phiền toái cho con chứ? Không sai, con trai mẹ bây giờ là cán bộ nhà nước. Nhưng cho dù là cán bộ nhà nước, trước tiên vẫn là con của mẹ, không phải sao? Nếu như mẹ có chuyện gì, mẹ không nói cho còn thì mẹ còn nói cho ai được. Lại nói, ngày hôm nay dù sao con cũng đã trở về, mẹ nói cho con biết, có phải nhà mình gặp phải chuyện gì khốn khó hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Chuyện này...

Diệp Thúy Lan do dự.

Tô Lão Thực ngồi ở bên cạnh, thật ra hiện tại không chuẩn bị trầm mặc nữa, mà trực tiếp mở miệng nói:

- Được rồi. Nếu hài tử đã trở về, hỏi chuyện này thì nói ra đi. Cứ giấu ở trong lòng cũng thấy khó chịu. Tô Mộc, thật ra chuyện là như thế này. Con hẳn biết ở trấn Long Tỉnh con có một dì cả?

- Đương nhiên!

Tô Mộc gật đầu nói:

- Chuyện này còn làm sao có thể quên được? Hôm nay trở về có hơi muộn. Nếu không con khẳng định sẽ đi một vòng thăm nhà các dì. Con cũng đã lâu chưa từng tới nhà dì cả. Sao vậy? Chẳng lẽ nhà dì cả con có chuyện gì không tốt hay sao?

- Đúng vậy. Chính là nhà dì cả con có việc.

Tô Lão Thực bưng bát lên ăn cơm, tùy tiện uống một ngụm nước canh, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

- Thật ra chuyện này nói tiếp vẫn có chút ủy khuất. Chuyện là thế này...

Theo Tô Lão Thực giải thích, Tô Mộc dần dần hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Trên thực tế Tô Mộc đối với dì cả của hắn vẫn có ấn tượng rất sâu. Chỉ có điều sau này đến trường và công tác, số lần đi tới nhà dì cả rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Dì cả tên là Diệp Thúy Anh, lớn hơn so với Diệp Thúy Lan mười tuổi. Khi Tô Mộc còn bé, bà đối với Tô Mộc cũng rất tốt. Diệp Thúy Anh gả đến trên trấn Long Tỉnh, ở đó mở ra một cửa hàng rau. Cuộc sống không hẳn tốt lắm những cũng không tính là quá xấu.

Nhưng không biết vì sao, trên trấn Long Tỉnh đột nhiên muốn tiến hành khai phá điền sản. Nhà và của hàng của Diệp Thúy Anh nằm trong phạm vi khai thách phía sau mảnh đất kia. Bởi vì lúc trước, thời điểm Diệp Thúy Anh gả đến trấn Long Tỉnh, trấn trên còn không tính là phồn hoa. Cho nên khi đó nhà Diệp Thúy Anh chiếm không ít đất. Nhưng diện tích như vậy đều là hợp quy củ, có làm thủ tục rõ ràng.

Nhưng mà sau khi nơi này muốn tiến hành khai phá điền sản, nhà Diệp Thúy Anh chưa từng được yên tĩnh. Bình thường đều có người năm lần bảy lượt qua gây chuyện. Bởi vì Diệp Thúy Anh không muốn bán nhà mình đi. Dù sao bọn họ sống ở nơi đó nhiều năm như vậy, nơi đó chính là nhà của bà. Nếu có thể không dời đi, bà cũng không muốn rời khỏi đó. Ai ngờ được chuyện như vậy không những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Đến gần đây, bình thường có vài tên xã hội đen đi tới nhà Diệp Thúy Anh gây chuyện.

Diệp Thúy Lan cũng bởi vì nghe được chị mình nói chuyện như vậy, cho nên mới lo lắng, biến thành như vậy.

Hóa ra là như vậy!

Trấn Long Tỉnh phát triển kinh tế vốn thuộc về tầng lớp thượng lưu ở huyện Hình Đường. Bây giờ muốn phát triển điền sản, muốn xây dựng một số biệt thự, nhà cao tầng mới. Điều này cũng không có gì đáng trách. Chỉ là vì sao Diệp Thúy Anh không muốn dọn đi? Chẳng lẽ nói điều kiện dời đi không tốt sao?

- Anh, chuyện này anh nhất định phải ra mặt thay cho dì cả.

Tô Khả thở phì phò nói.

- Biết rồi.

Tô Mộc cười nói.

- Ba, có phải trên trấn cho điều kiện không đủ ưu đãi hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Nếu như nói thật sự trên trấn muốn làm khai thác gì đó, vậy chính chuyện không có gì để nói. Nhà dì cả con cũng không phải là người không sáng suốt như vậy. Chuyện như vậy đương nhiên là biết ủng hộ. Nhưng căn bản không phải là chuyện như vậy. Con hẳn biết rằng trên trấn Long Tỉnh ban đầu chọn đi chọn lại chỉ một mình nhà dì cả con. Ngoại trừ nhà dì cả con ra, những chỗ khác không ngờ toàn bộ cũng không cần dời đi.

Tô Lão Thực nói.

- Cái gì? Đây là chuyện gì vậy?

Tô Mộc mẫn cảm bắt được trong đó rất có thể có chuyện mờ ám.

- Ai biết là chuyện gì xảy ra! Đây là do nhà buôn bán đất kia ban đầu làm như thế. Sau đó lại không biết bởi vì cái gì, mới bắt đầu tiến hành trưng thu các nhà lân cận của nhà dì cả con.

Tô Lão Thực nói.

Ban đầu chỉ là nhằm vào một nhà dì cả, sau lại chắc hẳn sợ áp lực dư luận, cho nên mới tiến hành trưng thu đối với những nhà còn lại. Chẳng lẽ nói nhà dì cả mình có gì cổ quái hay sao? Nếu thật sự như vậy, càng không thể tùy ý bán ra. Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộc đã có ý định.

- Ba mẹ, chuyện này ba mẹ không cần để ý làm gì. Ngày mai con sẽ mua ít đồ đi tới nhà dì cả chơi, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Yên tâm đi. Có con ở đây, không có người nào dám đụng đến một góc của nhà dì cả.

Tô Mộc tự tin nói.

- Vậy là tốt rồi!

Diệp Thúy Lan gật đầu nói.

Diệp Thúy Lan thật tin tưởng Tô Mộc có năng lực giải quyết chuyện này. Bà thấy con trai nhà mình là người xuất sắc nhất. Ban đầu không muốn gọi điện thoại cho Tô Mộc, không phải là bởi vì lo lắng chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến Tô Mộc. Chỉ có điều nếu như Tô Mộc đã trở về, đi tới trấn Long Tỉnh giải quyết chuyện phiền toái cho Diệp Thúy Anh cũng là đương nhiên. Có lẽ bởi vì biết chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, sắc mặt Diệp Thúy Lan cuối cùng đã tốt hơn một chút, ăn cơm tối cũng nhiều hơn so với trước đây.

Đợi được cơm nước xong, lúc này đã không còn sớm nữa. Diệp Thúy Lan bưng một chậu nước qua, tính rửa chân cho Tô Lão Thực, Tô Mộc đột nhiên đi tới, vẻ mặt tươi cười.

- Mẹ. Mẹ ngồi xuống đi. Để con rửa chân cho ba.

- Làm sao có thể như vậy được? Chân của ba rất thối. Để ba tự mình làm là được rồi.

Tô Lão Thực nói.

- Ba, khi còn bé đều là ba rửa chân cho con. Lớn lên cũng nên để chúng con rửa chân cho ba. Cái gì mà thối với không thối chứ? Được rồi, ba ngồi ở chỗ này là được.

Tô Mộc nói xong liền nhận lấy chậu nước, trực tiếp ngồi xổm xuống.

Ngay khi Tô Mộc làm chuyện này, đồng thời ở bên kia Tô Khả cũng đã thu dọn chén đũa xong, đã đi tới. Trong tay cô bưng một chậu nước, bảo Diệp Thúy Lan ngồi xuống, sau đó vừa cười vừa nói:

- Mẹ, mẹ cũng ngồi xuống đi. Anh con nói rất đúng. Khi còn bé đều là ba mẹ rửa chân cho chúng con. Hiện tại chúng con đã lớn lên. Thế nào, chẳng lẽ còn không thể rửa chân cho ba mẹ một lần hay sao? Nào, mẹ, mẹ ngồi xuống đi.

Ngọn đèn ôn hòa chiếu xuống, ở trong gian phòng thông gió, Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan hai người lần lượt ngồi trên ghế. Hai người Tô Mộc và Tô Khả ngồi xổm trên ghế nhỏ, rửa chân cho hai người.

Mặc dù bây giờ là mùa hè, Tô Mộc cũng không có dùng nước lạnh rửa chân cho Tô Lão Thực, mà vẫn dùng nước ấm. Mà khi hai tay Tô Mộc nâng chân Tô Lão Thực lên, bỏ vào trong nước, trong hốc mắt nhất thời có phần ướt át. Từ trước tới nay Tô Mộc chưa từng chú ý tới hai chân của Tô Lão Thực. Hai chân này có hơi sưng, phía trên đầy những vết chai dày. Khi Tô Lão Thực giơ hai tay lên, vết chai dầy tới mức khiến người ta cũng khó có thể tưởng tượng được.

Tô Mộc biết, những vết chai này đều là do Tô Lão Thực bước từng bước một ở trong núi kiếm thổ sản. Chính là vết chai dày như vậy đã cung cấp cho Tô Mộc học phí để học đại học, để Tô Mộc có thể an tâm học xong đại học. Trước đây Tô Mộc thông qua báo chí hoặc trên mạng xem qua những miêu tả về tình cảnh như vậy. Nhưng miêu tả là miêu tả. Trên đời này lại có bao nhiêu con trai, con gái rửa chân cho cha mẹ.

Không thể nói rõ vì sao, khi Tô Mộc bắt đầu rửa hai chân này, trong đầu hồi tưởng lại thời điểm trước đây khi còn nhỏ, từng cảnh tượng khi sống chung với Tô Lão Thực. Thời điểm đó Tô Lão Thực vẫn còn trẻ tuổi, vẫn cường tráng. Mà bây giờ thì sao? Trong nháy mắt, Tô Lão Thực dường như lớn hơn mấy tuổi. Từ khi mình bắt đầu ở trọ tại trường đã rất ít khi có thời gian về thăm nhà.

Nghĩ đến thời gian mình còn ở cùng với ba mẹ, còn không bằng nhà nuôi Tiểu Hoàng, trong lòng Tô Mộc cũng cảm thấy chua xót.

- Ba, mẹ, nếu không ba mẹ tới ở cùng với con đi?

Tô Mộc đột nhiên cắn chặt răng, ngẩng đầu lên nói. So với vừa rồi, vành mắt hắn có hơi đỏ, lại chói mắt như vậy. Tô Lão Thực nhìn thấy, thoáng đờ người ra một hồi. Diệp Thúy Lan ngồi bên cạnh cũng thật sự không ngờ Tô Mộc sẽ nói như vậy, thần sắc có chút ngây ra, sau đó liền lắc đầu.

- Tiểu Mộc, ba mẹ sẽ không đi theo con. Con ra ngoài công tác, lại không phải là đi chơi. Lại nói ba mẹ ở nông thôn quen rồi. Ở đây không khí mát mẻ trong lành, nơi ở lại rộng rãi thoáng mát. Mặc dù nói nhà của chúng ta có hơi cũ, nhưng vẫn còn ở được. Nếu theo con, đến lúc đó không chừng lại mang đến cho con thêm nhiều phiền toái không cần thiết. Cứ để chúng ta ở lại đây đi.

Diệp Thúy Lan nói.

- Mẹ con nói có lý. Chúng ta sẽ không đi.

Tô Lão Thực gật đầu nói.

- Ba, mẹ...

Tô Mộc còn muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan, nhìn vẻ kiên định của bọn họ, hắn liền lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều trong lòng hắn đã có một chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.