Đại Thiếu Gia Biết Yêu

Chương 38: Hương vị của hạnh phúc




Dạ, dạ... tự nhiên...

Kim Hà Hạo cúi đầu vâng dạ, nhưng sau đó vần làm như bộ dạng cũ.

Vũ La bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ một chút thấy cũng là chuyện bình thường. Trong mắt bọn Kim Hà Hạo, hình ảnh của mình đã trở thành một nhân vật hùng mạnh mà tàn khốc, muốn cho bọn họ đối xử với mình như trước, hiển nhiên là không có khả năng.

Đây là một vấn đề, Vũ La trầm ngâm một chút, nếu còn như vậy sẽ bại lộ hành tung, phải thoải mái hơn mới được...

Vũ La vung tay lên với bọn họ:

- Thôi được, coi như các ngươi là tùy tùng của ta, từ giờ trở đi, ta chính là Hổ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng.

Hấn thuận miệng phong cho mình danh hiệu Hổ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng, đoạt lấy địa vị của Kim Hà Hạo, Kim Hà Hạo cũng không dám nói gì. Chẳng những y không dám nói, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu thật sự vẫn giống như vừa rồi, bọn họ mới không được tự nhiên, làm không xong chuyện gì, đến lúc đó Vũ La chắc chấn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Phượng Kim Thần Trủng chính là Thần Trủng cấp hai, Hổ Báo chiến sĩ của Thần Trủng cũng không khiến cho người khác quá mức chú ý.

Một đoàn chín người tiếp tục xâm nhập Vũ Uyên sơn. Dọc trên đường đi gập bốn âm thú, có cao có thấp, cao nhất là ngũ phẩm thượng, thấp nhất thất phẩm hạ, cơ hồ không cần bọn Kim Hà Hạo ra tay, Vũ La chỉ khẽ vung tay, một ngọn lửa đã bay ra luyện hóa đám hung thú.

Chuyện đi chung đường như hiện tại khiến cho bọn Kim Hà Hạo có cảm giác nhân họa đấc phúc.

Rất nhanh bọn họ đã tới chân Vũ Uyên sơn, chuyện làm cho Vũ La bất ngờ chính là, chân Vũ Uyên sơn tụ tập không ít người. Tám lá đại kỳ đón gió tung bay, Bát Đại Thần Trủng không thiếu nhà nào, tất cả đều tới.

Xung quanh tám lá đại kỳ này, dưới mỗi lá đều có một đám người. Phàm là những Thần Trủng có chút thế lực ở Đông Thồ đều có quan hệ không ít thì nhiều với Bát Đại Thần Trủng. Lần này không phải là cổ Địa Liệp Long, mà là muốn xông vào Vũ Uyên sơn, không ngờ Bát Đại Thần Trủng đều bày ra thế lực của mình.

Dọc trên đường đi, Kim Hà Hạo không dám giấu diếm chuyện gì nữa, kề lại chuyện âm thú rõ ràng cho Vũ La. Thấy nơi đây tụ tập nhiều người như vậy, Vũ La cũng không bất ngờ lấm. Dù sao tuy âm thú lọi hại, nhưng có thế dùng dị bảo khấc chế. Nhưng Phượng Kim Thần Trủng là Kim Thần Lực, Đông Thổ lại thiếu thốn kim loại hiếm, cho nên Thần Trủng hệ Kim có dị bảo ít nhất trong các Thần Trủng.

Bọn Kim Hà Hạo tiến vào vất vả, người khác chắc chấn dễ dàng hơn rất nhiều.

Vốn Vũ La muốn trà trộn vào giữa mọi người, tránh cho người Thiết gia âm thầm chú ý.

Thấy ở đây nhiều người như vậy, đương nhiên hắn vui sướng vô cùng, buột miệng hỏi:

- Kim Hà Hạo, chúng ta có quan hệ với Thần Trủng nào vậy?

Kim Hà Hạo có chút xấu hổ, tiến lên bẩm báo:

- Đại nhân, chúng ta chính là thế lực độc lập, không có liên quan tới Bát Đại Thần Trủng.

- Ủa?

Vũ La hơi cảm thấy bất ngờ.

Hấn không biết tình huống Đông Thổ. Thần Trủng hệ Kim giống như Phượng Kim Thần Trủng, đối với Bát Đại Thần Trủng không có giá trị lợi dụng gì. Bởi vì tài nguyên kim loại quý khan hiếm, cho nên tuy rằng năng lực của Phượng Kim Thần Trủng có chỗ độc đáo riêng biệt, nhưng cũng chỉ có thể làm tay chân, nhưng Bát Đại Thần Trủng không thiếu gì những kẻ tay chân như vậy.

Hơn nữa nếu thu Thần Trủng hệ Kim như vậy làm thù hạ, người ta xin kim loại hiếm, bạn có cho không?

Cho nên địa vị của Phượng Kim Thần Trủng ở Đông Thổ vô cùng khó xử, bởi vì công pháp có một phong cách riêng, cũng có nhiều lần biểu hiện nổi trội xuất sắc trong cổ Địa Liệp Long, đạt được sắc phong Thần Trủng cấp hai. Nhưng nếu nói thực lực chân chính, vẫn còn kém một bậc so với Thần Trủng cấp hai thông thường.

Vũ La nhìn nhìn một chút, ngoại trừ bên dưới tám lá đại kỳ, vẫn có một ít thế lực rải rác tụ tập ở một bên, hắn bèn chỉ bừa vào một chỗ:

- Thôi được, chúng ta qua bên kia đi.

Kim Hà Hạo bất đắc dĩ, đành phải đi theo Vũ La.

Những thế lực rải rác này cũng bình thường, chưa chắc đã đoàn kết với nhau. Bọn Kim Hà Hạo vừa đi qua, đã có người kêu lên:

- Ủa, đây không phải là Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo của Phượng Kim Thần Trủng hay sao? Nghe nói ngươi chỉ là một chiến sĩ tam phẩm, cũng có thể lên làm Hổ Báo chiến sĩ, Phượng Kim Thần Trủng thật sự là không còn người sao? Hay là thỉnh lão tử đây chống đỡ cục diện cho Phượng Kim Thần Trủng các ngươi? Ha ha ha...

Kẻ vừa nói chuyện là một tráng hán râu quai nón, dáng người tầm thước, ở trần, vận một chiếc khố da thú, cơ bắp trên cánh tay cuộn lên như từng viên đá cuội.

Nếu so với dáng vóc vạm vỡ của tráng hán kia, dáng người Kim Hà Hạo thanh tú trắng trẻo hơn. Hai người đứng chung một chỗ, khó tránh khỏi làm cho người ta có sự so sánh tương phàn.

Sắc mặt Kim Hà Hạo hơi khó coi, hừ lạnh một tiếng:

- Hỏa Sư Đà, có bản lĩnh ngươi hãy diễu võ dương oai trước mặt Bát Đại Thần Trủng. Chúng ta chỉ là một đám Yêu tộc không ai thương xót ngó ngàng, lại còn nội đấu với nhau,

Lăng Hỏa Thần Trủng các ngươi không biết xấu hổ hay sao?

Hỏa Sư Đà thóa mạ người ta thì được, nhưng nếu đấu võ mồm lại kém cỏi, bị Kim Hà Hạo trách móc như vậy, chỉ cảm thấy lời người ta có lý, mình không thể phàn bác. Y á khẩu nghẹn lời, không phục trong lòng, hầm hừ trừng mắt với Kim Hà Hạo, trong lòng tính toán làm cách nào để lấy lại thể diện.

Hỏa Sư Đà khiêu khích một phen, ngược lại bị người ta nói cho á khẩu không trả lời được, đám Yêu tộc xung quanh cười vang. Hỏa Sư Đà giận tím mặt, hung hăng trừng mắt nhìn bọn Kim Hà Hạo.

Kim Hà Hạo không muốn xung đột với Hỏa Sư Đà. Tuy rằng Lăng Hỏa Thần Trủng chỉ là Thần Trủng cấp ba, nhưng nếu tổng hợp thực lực lại, cũng không kém bao nhiêu so với Phượng Kim Thần Trủng cấp hai. Hơn nữa Lăng Hỏa Thần Trủng sỡ trường Hỏa Thần Lực, vừa khéo khấc chế Kim Thần Lực của Phượng Kim Thần Trủng. Giữa hai Thần Trủng với nhau, ngày thường cũng có gút mắc.

Kim Hà Hạo nghiêng người ra hiệu mời, để cho Vũ La ra mặt:

- Đại nhân, xin mời.

Vũ La vừa bước ra, mắt Hỏa Sư Đà lập tức rực sáng:

- Ha ha, Kim Hà Hạo, ngươi tỏ ra tôn kính người này như vậy, chẳng lẽ là khách quý của Phượng Kim Thần Trủng các ngươi ư?

Kim Hà Hạo bình thản đáp:

- Há chỉ là khách quý, Vũ La Đại nhân chính là tân Hồ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng chúng ta.

- Không phải tân Hổ Báo chiến sĩ là ngươi sao?

Xung quanh có người hỏi, Hỏa Sư Đà ở bên cạnh nhìn Kim Hà Hạo với vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.

Sắc mặt Kim Hà Hạo vẫn như thường:

- Ta chỉ là chiến sĩ tam phẩm, có tài đức gì mà đàm nhận địa vị Hồ Báo chiến sĩ? Thực lực của Vũ La Đại nhân hơn xa ta, mới là nhân tuyền tốt nhất của địa vị Hồ Báo chiến sĩ.

Rốt cục Hỏa Sư Đà chụp được cơ hội, hung hăng nhổ toẹt một cái:

- Rốt cục Phượng Kim Thần Trủng các ngươi đã xảy ra chuyện gì, lại tìm một tên phế vật chỉ có thực lực thất phẩm hạ làm Hổ Báo chiến sĩ?

Hỏa Sư Đà thuộc loại người bề ngoài thô kệch nhung trong lòng nham hiểm. Chẳng qua y ngu ngốc, tuy rằng trong lòng có tính toán nhưng không có cách nói ra miệng.

Rõ ràng thực lực của Vũ La chỉ là thất phẩm hạ, Kim Hà Hạo lại nói hết sức đường hoàng như vậy, Hỏa Sư Đà không tin y, âm thầm phông đoán có lẽ Phượng Kim Thần Trủng đã

Hỏa Sư Đà đoán rằng không phải thực lực Vũ La hùng mạnh, mà là thế lực hùng mạnh mới đúng. Rất có thể sau lưng hắn có chỗ dựa lớn lao, khiến cho Phượng Kim Thần Trủng không thề không khuất phục.

Nếu không gập phải một quái thai như Vũ La, phỏng đoán của y quá nửa là chính xác.

Hỏa Sư Đà nhìn chằm chằm Vũ La một lúc, sắc mặt Vũ La vẫn tỏ ra bình thản như thường.

- Không cần biết ngươi tin hay không, Vũ La Đại nhân vẫn là Hồ Báo chiến sĩ của Phượng Kim Thần Trủng chúng ta.

Kim Hà Hạo cứng rắn nói.

Vũ La chợt khoát tay ngắt lời Kim Hà Hạo. hắn nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó nhìn nhìn Hỏa Sư Đà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.