Đại Thiếu Gia Biết Yêu

Chương 23: Không sao cả




Vũ La rơi xuống rất nhanh, sau hai trăm trượng, xung quanh đã là một mảng tối đen, xung quanh từng cơn lạnh thấu xương tràn tới, thình lình Vũ La phát hiện ra mình đã có thể cử động. Hắn giận dữ chuẩn bị xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ, chợt phát hiện ra không biết khi nào bên cạnh mình xuất hiện một mảng hào quang màu bạc.

Giữa hào quang, Nhan lão giấu kín hai tay, đạp không mà đến.

Vũ La nhìn kỹ, thì ra mảng hào quang màu bạc kia là chín cái đuôi hồ của Nhan lão.

Vũ La ổn định thân thể, cười lạnh nói:

- Chẳng trách Đông Thổ tỏ ra cung kính với lão như vậy, chẳng trách ta tới Đông Thổ hỏi thăm Đồ Đằng Thần Thú Cửu Vĩ Bạch Hồ, cũng không thu hoạch được gì.

Nhan lão lạnh nhạt nói:

- Trong hơn một vạn năm qua, lão già ta động thủ với người chưa từng phải chịu thiệt thòi. Không ngờ lại thua dưới tay tiểu tử ngươi một trận ở Trung Châu.

Vũ La phản đổi:

- Ngài chỉ là một đạo sinh hồn, đã đánh cho ta suýt chút nữa bại vong, gần như dốc hết toàn lực mới có thể đánh đuổi lão nhân gia ngài trở về, ngài còn cảm thấy thiệt thòi sao?

Nhan lão thản nhiên nói:

- Thua chính là thua, dù sao lão nhân gia ta cũng không chịu thiệt.

Vũ La đột nhiên nói:

- Các ngươi làm gì đồng bạn ta?

Nhan lão khoát tay:

- Cứ yên tâm, chỉ là hù dọa các ngươi một phen mà thôi. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, cần gì phải hao phí công phu như vậy. Chỉ cần ta nói một câu, Đông Thổ sẽ có Yêu tộc đứng ra nhận trách nhiệm giết chết ngươi, cần gì phải phiền tới cháu gái ta ra ngoài một chuyến?

Vũ La ngẫm lại cũng đúng, lộ vẻ tức giận trừng mắt nhìn Nhan lão:

- Lão nhân gia ngài đã sống mấy vạn năm, là nhân vật đã từng kiến thức Hồng Hoang đại chiến, còn so đo tính toán với đám vãn bối chúng ta ư?

Nhan lão trừng mắt, ra vẻ đó là lẽ đương nhiên:

- Bỏ chuyện đó đi, khí độ cao thủ, phong phạm trường bối gì đó, là Nhân tộc các ngươi nói. Yêu tộc chúng ta không cần biết quy củ gì, lời lão nhân gia ta nói chính là quy củ. Lão nhân ta cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy muốn dạy cho ngươi một bài học, về tình về lý đều thích họp.

Vũ La không nói gì, có chút ai oán nhìn lão. Nhan lão vung tay lên:

- Được rồi, việc tư xử lý xong, kế tiếp là công sự, ngươi theo ta tới đây, cho ngươi xem vài thứ.

Vũ La cảm thấy nghi ngờ, Nhan lão chính là Cửu Vĩ Bạch Hồ, nhưng là lãnh tụ trên thực tế của tất cả Yêu tộc xung quanh. Thế nhưng biểu hiện của lão phóng khoáng rộng rãi, cũng không phải cơ trí, giả dối như lời đồn trong Nhân tộc.

Hơn nữa xem thái độ của Nhan lão hiện tại, dường như cũng không có ý đổi địch cùng Nhân tộc.

Hắn theo sau Nhan lão, chậm rãi hạ xuống đáy vực sâu.

Đến khoảng cách trên dưới ba trăm trượng, vực sâu đã trở nên chật hẹp, giống như một cái phễu, từ trên xuống dưới dần dần thu nhỏ lại. Hai bên vách đá chỉ còn cách nhau có hai mươi trượng, hơn nữa trên vách đá đã ngưng kết một lóp băng thật dày.

Vũ La giơ tay sờ thử, lạnh tận xương tủy, một tia hàn khí giống như mũi kim chui qua da đâm vào tận xương. E rằng lóp băng này vạn năm qua vẫn chưa tan.

Xuống thêm trăm trượng nữa, chiều rộng vực càng thêm hẹp, chỉ còn chừng mười trượng mà thôi. Nhưng Vũ La lại phát hiện băng đóng trên vách đá hai bên dày tối thiểu cũng có mười trượng.

Nhan lão không nói một lời, chỉ là chắp tay sau lưng, làm ra bộ dáng cao thủ từ từ hạ

xuống.

Xuống thêm chừng mấy trăm trượng, từ dưới nhìn lên trên chỉ còn thấy bầu trời trên đầu như sợi chỉ. Vũ La cúi đầu xuống, thình lình như thấy được thứ gì. Hắn hơi nghi ngờ, bắt đầu tìm tòi, thì ra trong vách băng dường như ẩn chứa thứ gì.

Vũ La chậm rãi áp sát vách băng, muốn nhìn cho rõ. Đột nhiên một chiếc đuôi hồ bắn tới, ngân quang rực rỡ, Vũ La lập tức nhìn rõ thứ nằm trong vách băng, không ngờ là một chiếc đầu rắn to bằng gian phòng.

Cũng không biết đại xà kia vì sao lại bị đóng băng tại nơi này. Đôi mắt đỏ như máu của nó tràn ngập khí tức giết chóc, mỗi chiếc răng có thể phun độc của nó dài chừng hai thước, miệng há to dường như muốn phá vỡ vách băng mà ra.

- Thấy rõ chưa?

Nhan lão thản nhiên hỏi.

Vũ La gật đầu:

- Thấy rõ ràng rồi.

- Vậy là tốt rồi, không cần ngạc nhiên, trong hai bức vách băng này có những tên khốn không biết sống chết.

Đúng như lời Nhan lão, sau khi vượt qua đại xà thân dài hai mươi trượng kia, xuống phía dưới, xuất hiện thêm đủ các loại hung thú đáng sợ khác, con nào cũng bị đông cứng trong vách băng, không còn chút sinh cơ.

Vũ La đoán chừng đại xà trên cùng hẳn là yếu nhất trong số này. Nhưng đại xà nọ e rằng đã là hung thú nhất phẩm, dù không đạt tới nhất phẩm thượng, tối thiểu cũng là nhất phẩm trung. Xuống sâu chút nữa, thậm chí Vũ La còn thấy một con cá chép vàng đã mọc ra hai trào, đuôi đã hóa rồng.

Cá chép vàng này đã là bán Thần Thú, nhưng cũng không còn sinh cơ, bị phong ấn trong vách băng này.

Sau khi vượt qua con cá chép vàng kia, hai chân Vũ La chạm đất, rốt cục đã tới đáy vực.

Đối diện Vũ La và Nhan lão là một thạch động rất sâu, không lớn lắm, chỉ cao bằng đầu người, bên trong toát ra hào quang màu xanh lam mờ mờ.

Một cỗ hàn khí từ trong động phun ra, Vũ La run lên một cái, vội vàng vận chuyển linh nguyên chống đỡ khí lạnh.

Với tu vi của hắn lại cảm thấy rét không chịu được, có thể tưởng tượng nhiệt độ trong hang lạnh tới mức nào.

Nhan lão lấy trong lòng ra một hạt châu màu trắng, đưa cho Vũ La:

- Cầm lấy thứ này, nó có thể chống được rét lạnh.

Vũ La không khách sáo nhận lấy, sau khi cầm vào tay mới phát hiện ra, quả nhiên hàn khí xung quanh lập tức tránh ra xa mình.

Nhan lão bước tới cửa động, sửa sang y phục lại, nhìn ánh lam quang kia hỏi Vũ La:

- Chuẩn bị xong chưa?

Vũ La không biết rốt cục trong thạch động này có cái gì, làm cho nhân vật như Nhan lão phải tỏ ra thận trọng tới mức này. Hắn bèn hít sâu một hơi khí lạnh:

- Xong rồi.

Nhan lão gật đầu một cái, cất bước vào trước.

Vũ La đi theo sau lão, vừa bước vào thạch động, chợt thấy lam quang lóe lên, trước mắt là một mảng sao trời điểm điểm. Vũ La giật mình nhìn lại, dường như mình đã đặt chân vào trong tinh không vô tận, chẳng qua tinh quang đầy trời toàn là màu lam.

Vũ La cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới chân là một mảng hư không, dường như không có trọng lực.

Giọng Nhan lão vang lên:

- Đừng lo, chỉ cần để ý tiến về phía trước.

Vũ La nghe lão nói vậy, tiếp tục đi về phía trước. Tinh không màu lam xinh đẹp khiến

cho người ta cảm thấy say mê, đáng tiếc cảm giác này không kéo dài lâu, Vũ La chợt cảm thấy một cỗ lực lượng ập vào mặt, nháy mắt phá hủy tinh không màu lam. Cảnh vật trước mắt chợt biến, hắn đã ra ngoài.

Lần này Vũ La lọt vào trong một thế giới băng tuyết, bốn phía một màu trắng xóa. Có năm đạo băng long dài ngàn trượng, há miệng thật to giữa không trung, phun ra từng cỗ hàn khí không ngừng.

Trong toàn không gian băng tuyết phủ đầy, khí lạnh màu trắng tràn ngập. Cứ cách ba mươi trượng có một cây cột băng rất lớn, trong suốt óng ánh, cao chừng ba trăm trượng, to sáu mươi trượng. Gốc cột chôn sâu trong nền tuyết trắng, trên đỉnh cột có một chiếc vòng. Mặt trên chiếc vòng có khắc phù văn kỳ dị, Vũ La cũng không nhận ra phù văn này có nghĩa gì.

Nhưng chuyện khiến cho Vũ La giật mình kinh hãi chính là, trong mỗi cột băng này đều phong ấn một cỗ thi thể.

Những thi thể này rất cao, cao tới hai trăm trượng, hầu như muốn làm cho cột băng nứt toác ra. Thi thể nhỏ nhất có chiều cao như Nhân tộc, nhỏ bé chìm trong cột băng, hầu như rất khó nhìn thấy.

Giữa thế giới băng tuyết này, những cây cột băng kia có chừng vài trăm cây, trải rộng khắp nơi, kéo dài đến vô cùng vô tận.

Nhan lão lẳng lặng đứng bên cạnh, tuy rằng lão đã vào đây không biết bao lần, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra sùng kính, không dám lỗ mãng.

Trong cột băng không có tia khí tức sinh mệnh nào. Vũ La kinh ngạc vô cùng, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần lại:

- Bọn họ đã chết rồi sao?

Nhan lão gật đầu một cái, có vẻ áo não:

- Đã chết mấy vạn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.