Đại Thiếu Gia Biết Yêu

Chương 10: Mong muốn người mắc câu




Vũ La vừa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cao hàng chục vạn trượng có một đạo hỏa diễm lưu tinh rất lớn đang từ phía Bắc phá không bay tới. Bên ngoài hạch tâm màu đen của nó bị một luồng lửa màu vàng thật dày bao phủ, khí đen cuồn cuộn tạo thành một cái đuôi thật dài phía sau lưu tinh.

Cách xa như vậy còn có thể cảm giác được dao động năng lượng cực kỳ cường hãn, đây là điểm mà Vũ La cảm thấy khác thường.

Sắc mặt Vũ La đại biến, bởi vì phương hướng của hỏa diễm lưu tinh đáng sợ nọ là bay về phía Hỏa Nham cốc.

Hầu như không cần suy nghĩ, Vũ La lập tức quay đầu bỏ chạy. Vật từ thiên ngoại bay vào như vậy, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần rơi xuống thế giới này, nhất định là một trường đại nạn. Trong lịch sử có rất nhiều lần ghi chép lại, cho dù là cường giả tu chân hùng mạnh tới mức nào, lúc đối kháng với vật từ thiên ngoại như vậy cũng trở nên nhỏ bé yếu ớt, không chịu nổi một đòn.

Cho dù là lúc tiền kiếp Vũ La hùng mạnh nhất cũng không chống nổi thiên tai bậc này, huống chi là hiện tại?

Cũng không chỉ có mình hắn thông minh, Vũ La vừa bay lên cao, trong phạm vi mấy trăm dặm không ngừng có Yêu tộc bay lên vun vút, sau đó giống như ong vỡ tổ bỏ chạy tứ tán xung quanh.

Tốc độ Vũ La không nghi ngờ gì là chậm nhất, hắn cũng không có cách nào. Tuy rằng

Sau khi sóng xung kích lan ra, đám mây hình nấm kia bắt đầu khuếch tán bụi đất, bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm. Trong mây bụi mịt trời, giơ tay ra không nhìn thấy ngón.

Khoái Tông cũng thoáng động linh cơ, hầu như là không chút do dự vọt vào bên trong đám mây bụi mịt mù.

Đây là một trận thiên tai, nhưng thật ra Khoái Tông cũng không đau lòng. Ngược lại y biết Hổ Báo chiến sĩ Khoái Cương của Thần Trủng mình hơn phân nửa đã chết, trong lòng càng thêm cao hứng.

Khoái Cương gây trở ngại không nhỏ, nhiều lần nghi ngờ quyết định của Khoái Tông trong Thanh Nguyệt Thần Trủng. Tuy rằng ngoài miệng Khoái Tông không nói, nhưng đã không hài lòng từ sớm.

Khoái Tông rất tin tưởng Thiên Mệnh Thần Phù Ngôn Vô Bất Trung của mình. Lần này y tự hạ mình chủ trì tỷ thí cổ Địa Liệp Long, ngoại trừ Thanh Nguyệt Thần Trủng quả thật cần thứ kia vô cùng cấp bách, còn có một nguyên nhân khác. Chính là Ngôn Vô Bất Trung đưa ra hai dự đoán, thứ nhất là về Vũ La, thứ hai chính là Khoái Cương, dường như lần này Khoái Cương gặp nạn.

Thực lực của Khoái Cương cũng chỉ kém hơn Khoái Tông một bậc, rốt cục sẽ gặp kiếp nạn gì?

Nếu thật sự là như vậy, Khoái Tông cũng không ngại vào thời khắc mấu chốt ném thêm một cục đá xuống giếng, kết liễu tính mạng Khoái Cương.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một luồng hào quang màu đỏ chói mắt từ ngực Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bay ra, nhắm thẳng vào đạo hỏa diễm lưu tinh nọ. Hai lực lượng hùng mạnh va chạm giữa không trung, dường như long trời lở đất. Hỏa diễm vô cùng tận vung vãi ra đầy trời, sóng xung kích màu đỏ sẫm nháy mắt quét qua vùng núi trong phạm vi ngàn dặm, tất cả Hổ Báo chiến sĩ trong Hỏa Nham cốc lào đào một cái, ngã lăn ra đất.

Khác nhau ở chỗ cấp bậc như Vũ La còn có thể đứng dậy chạy tiếp. Mà những Hổ Báo chiến sĩ cấp thấp hơn miệng đã hộc máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, thậm chí lâm vào hôn mê.

Những người này cũng chỉ có thể ở tại chỗ chờ chết.

Lúc này tất cả mọi người đang chạy trốn giữ mạng, không ai rảnh cứu bọn họ.

Một lần va chạm, đầy trời biển lửa!

Thế tới của đạo hỏa diễm lưu tinh kia không giảm, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không giảm chút nào, vẫn bắn nhanh về phía Hỏa Nham cốc như trước.

Lửa trên thân thể Địa Hỏa Kim Kỳ Lân giảm đi rất nhiều, rốt cục không duy trì được hồ dung nham. Ảm một tiếng vang lên, dung nham vô cùng tận nóng chày từ trên không văng ra tung tóe, còn chưa rơi chạm đất đã đông lại lớp ngoài. Sau khi chạm đất, lớp ngoài vỡ nát, dung nham nóng chày bên trong tràn ra, tạo thành một mảng đỏ rực kinh tâm động phách, trông rất đẹp mắt.

Đáng tiếc lúc này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không còn lòng dạ nào thưởng thức.

Một đòn vừa rồi, nó đã dốc hết toàn lực của mình, tất cả lực lượng bị giảm đi bốn thành, thần hỏa quanh thân thể cũng theo đó tan đi, để lộ ra bản thể bên trong.

Thật ra bản thể của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhỏ hơn, chỉ dài chừng trăm trượng, so với dáng vóc năm trăm trượng vừa rồi có vẻ yếu ớt hơn nhiều.

Bất quá thân thể nó đầy vảy có màu vàng đỏ, toát ra từng tia lửa màu vàng. Trên đầu nó là một cặp sừng hươu, thần hỏa vẫn bốc lên không ngừng như trước, chưa bị thương tổn đến căn bản.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân là Thần Thú trân quý, hết thày trên thế giới này hẳn phải bị nó giẫm nát dưới chân, tất cả sinh linh hẳn phải ngưỡng mộ nó mới đúng.

Thế nhưng lúc giáp mặt thiên tai hỏa diễm lưu tinh này, ngay cả Thần Thú chí cao vô thượng như nó cũng cảm thấy không được tự tin. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, biết rõ chuyện này không thể, nhưng danh dự Thần Thú cũng không cho phép nó lùi bước.

Tiếng rống giận dữ như vang lên từ thời Hồng Hoang của nó, chính là Thần Thú Kỳ Lân này muốn tuyên chiến với thiên địa.

Chỉ thấy toàn thân nó run lên, từng đạo hào quang màu vàng đỏ từ dưới lóp vảy nó chui ra, tụ tập vào trong miệng nó.

Trên mặt đất, cả hồ dung nham dần dần trở nên khô cạn, dung nham nóng chày đọng lại thành nham thạch, từng tia năng lượng lập tức bị Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hút lấy.

Rốt cục nó lặng lẽ há to miệng, một luồng hào quang màu đỏ chói mắt không ngừng xoay tròn trong miệng nó, giống như một vũ trụ nho nhỏ.

Giữa ánh đỏ rực trời, một luồng hào quang chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng bắn ra, nghênh đón chính xác đạo hỏa diễm lưu tinh kia.

Lập tức hào quang chiếu sáng khắp cả vùng núi, rực rỡ vô cùng. Ngay sau đó những tiếng ầm ầm như sẩm động vang lên không ngớt, còn có sóng xung kích xuất hiện giống như sóng thần ngoài biển.

Tiếng nổ ầm ầm khiến cho người ta điếc cả tai, sóng xung kích đẩy Vũ La bay ra xa mấy chục dặm, còn nhanh hơn cả bản thân hắn phi hành.

Thân thể hắn không tự chủ được quay cuồng giữa không trung, phun ra mấy ngụm máu tươi tiên tiếp, nhưng đang trong ánh đỏ rực trời cho nên không nhìn thấy rõ.

Lần va chạm này, hai luồng lực lượng giằng co với nhau trong khoảng thời gian uống cạn chén trà. Vũ La ngã thật mạnh trên một ngọn sơn phong, tạo ra một cái hố sâu, lúc này mới ngừng lại được.

Hắn giãy dụa chui ra bên ngoài, đánh ra một quyền vỡ tan một khối nham thạch chặn trên miệng hố mới chui ra được. Chỉ thấy hỏa diễm lưu tinh kia đã bị đánh tan chừng một phần ba, tốc độ đã chậm lại không ít, nhưng thế tới vẫn không thể nào ngăn cản, nhắm xuống mặt đất.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vất và vô cùng, một thân vảy giáp trở nên mờ nhạt, miệng chảy máu tươi như suối, rơi xuống giữa không trung gặp phải lửa trên thân thể làm cho bốc hơi xèo xèo.

Hỏa diễm lưu tinh càng ngày càng gần, nhưng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không chịu rời đi. Dù rằng hiện tại nó chỉ còn lại có một thành lực lượng, nhưng vẫn tỏ ra quật cường như trước, trừng mắt nhìn đạo hỏa diễm lưu tinh còn lại chừng hai phần ba đang sắp sửa rơi xuống.

Trong lòng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, Hỏa Nham cốc chính là nhà của nó, bất kể là ai, dù là thiên tai, muốn hủy diệt nhà nó vậy phải bước qua xác nó.

Vũ La còn cách Hỏa Nham cốc có hơn trăm dặm, lại thêm vừa rồi chạy một mạch, lúc này đang ở cách Hỏa Nham cốc một trăm năm mươi dặm.

Nhìn thấy bộ dáng của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân như vậy, không biết vì sao Vũ La cảm thấy đầu mình nóng lên, cất tiếng thóa mạ ầm ĩ:

- Ngươi là đồ con heo, uổng cho thân ngươi là thượng cổ Thần Thú, sống đã mấy vạn năm. Tiền kiếp lão tử cũng là Nam Hoang Đế Quân bị người ám toán, không phải lão tử vẫn cố gắng sổng còn đây sao? Chỉ cần lão tử không chết, nhất định sẽ có một ngày cho bọn khốn kia biết tay. Ngươi thì ngược lại, mình không muốn sống mà muốn chết, mắng ngươi là đồ con heo quả thật là làm nhục loài heo, ngươi quả thật không bằng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.