Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 46




Tiêu Cửu Uyên nói như đinh đóng cột: “Không đâu, chỉ là nghĩ đến tình huống lúc đó, ta vẫn thấy rất đau lòng, nhưng là vì ngươi mà đau lòng, hóa ra năm đó ngươi đã xảy ra chuyện như vậy.”

Nếu năm đó không có chuyện trời xui đất khiến như vậy, hắn nhất định sẽ chăm sóc nàng.

Nàng sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, mà hắn cũng sẽ không trở thành người máu lạnh vô tình. 

Nhưng hết thảy đều không quan trọng, bởi vì khúc mắc của hắn rốt cuộc đã được tháo gỡ.

“Bây giờ ta an tâm rồi.”

Vân Thiên Vũ cười khẽ đứng dậy, xoay người định đi. 

Tiêu Cửu Uyên ở phía sau gọi nàng lại: “Vân Thiên Vũ, hiện tại chúng ta có thể chung sống hòa bình không? Quá khứ hết thảy đều coi như tan thành mây khói đi.”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy tia sáng, vẻ mặt xuất thần này cộng với tia sáng đó hoa mỹ tựa noãn ngọc, giờ khắc này hắn tựa hồ lại trở thành thiếu niên mắt đẹp như ngọc của nhiều năm trước.

Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi học được cách tôn trọng lời ta nói, như vậy chúng ta sau này sẽ chung sống hoà bình.” 

“Bổn vương sẽ học tập.”

Sau khi Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ đi ra ngoài, sau đó Tiêu Cửu Uyên đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn gọi Vân Thiên Vũ lại.

“Vân Thiên Vũ, ta có thể nhờ ngươi giúp ta một chuyện không?”

“Nói.” 

Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, phát hiện Tiêu Cửu Uyên sắc mặt đầy sóng ngầm, đôi mắt u tối, hắn vội chạy đến trước mặt Vân Thiên Vũ, từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ.

“Vân Thiên Vũ, ngày đó ta ở trong vách núi, cứ bị rơi xuống, rơi xuống mãi, sau đó cả người bị kẹp trong cốc, vì cứ ở mãi trong cốc, ta cảm thấy hô hấp khó khăn, không thở được, thậm chí sau đó cả người run cầm cập, rồi rơi vào hôn mê.”

“Tuy rằng sau đó ta được cứu lên, nhưng lại mắc phải một bệnh lạ, ta không thể ở trong nhỏ hẹp khép kín, nếu ta ở trong không gian khép kín, sẽ cảm thấy hô hấp khó khăn, sẽ run rẩy, sẽ hôn mê bất tỉnh, ngươi có thể giúp ta chữa khỏi bệnh này không?” 

Tiêu Cửu Uyên ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ, trong đáy mắt có ba quang lưu động.

Hắn muốn nỗ lực một lần nữa để Vân Thiên Vũ đón nhận hắn.

Đây chính là cơ hội. 

Vân Thiên Vũ nhíu mày, vẻ mặt khó tin, chứng sợ hãi không gian khép kín sao?

Người như Tiêu Cửu Uyên sao có thể mắc bệnh này.

Vân Thiên Vũ có chút khó tin, thông thường thì người mắc chứng sợ hãi không gian khép kín đều có chút tự ti nhát gan yếu đuối, nhưng mà nàng không nhìn thấy chút nào trên người Tiêu Cửu Uyên, hơn nữa nàng cũng không thấy chút tin tức nào. 

Tiêu Cửu Uyên tất nhiên thấy được sự nghi ngờ trên mặt Vân Thiên Vũ, giọng nói hắn có chút u ám.

“Chuyện này, ngoài ta và Bạch Diệu, còn có mẫu hậu ta biết, không còn ai khác biết, bây giờ còn có thêm ngươi.”

Lời hắn nói khiến cho Vân Thiên Vũ ngơ ngẩn. 

Lời này của Tiêu Cửu Uyên nghĩa là hoàn toàn tin tưởng nàng, cho nên mới nói chuyện quan trọng như vậy cho nàng biết?

Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, từ trong mắt Tiêu Cửu Uyên nàng thấy được sự nghiêm túc, hắn không nói dối để lừa nàng.

Hơn nữa người như Tiêu Cửu Uyên không thèm đi gạt người khác, điểm này Vân Thiên Vũ hoàn toàn có thể khẳng định. 

Không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại mắc chứng sợ không gian khép kín, kỳ thực mà nói, chứng bệnh này chính là một loại bệnh về tinh thần.

Là vì lúc ấy hắn ở trong khe núi cảm thấy quá tuyệt vọng, nên mới sinh ra bệnh tâm lý này.

Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên. 

Tiêu Cửu Uyên mắc chứng bệnh như vậy, nếu như để đối thủ của hắn biết được, với hắn mà nói đúng là chí mạng.

Cho nên cho tới nay hắn mới phải luôn giấu diếm chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.