Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Úy Hải Lam mới vừa về đến nhà, Thẩm Du An đã gọi điện thoại như đòi mạng, giọng nói cậu vẫn ôn nhu như vậy, vẫn trầm thấp như vậy, vẫn trong suốt như vậy chậm rãi nói: "Lam, tớ đã biết mọi chuyện, Lộ Yên đã yêu cầu cậu đưa bản thiết kế với cách làm như vậy tớ thực sự rất xin lỗi, cậu đừng nóng giận. Cậu đã thiết kế ra mười bộ trang phục kia rồi thì tớ đều muốn hết, mấy ngày nay tớ có chút việc bận bịu, sáng mai tớ sẽ tới lấy, làm như vậy có được không?"
Úy Hải Lam vốn muốn nói nếu như cậu tức giận chất vấn, nếu như cậu muốn thay bạn gái ra mặt….
Nhưng lúc này như người bị trầm cảm, cô lập tức yên lặng, cũng không thể nói ra điều gì.
Cô còn có thể nói cái gì?
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói: "Sau này chúng ta đừng lien lạc với nhau nữa."
Không chờ Thẩm Du An mở miệng nói tiếp, cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại.
Thế nhưng trận sóng gió này cũng không dễ dàng kết thúc như vậy, mà thậm chí nó còn có xu hướng mãnh liệt hơn nữa.
Cuối tuần qua đi, thứ hai đầu tuần cũng đến, vừa lúc đúng hạn đi làm.
Úy Hải Lam vừa bước vào công ty, phía sau có người ôm cây đợi thỏ chạy lên. Cô không chú ý đã bị cô ta kéo đi.
"Úy Hải Lam!" Lộ Yên hô to một tiếng.
Úy Hải Lam nhìn thấy người kéo mình là Đường Yên, bị dây dưa có chút phiền lòng, lạnh giọng quát lên "Buôngie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. tay!"
"Úy Hải Lam, cô đừng tiếp tục quấn quít lấy Thẩm Du An nữa được không? Tôi biết hai người có mối quan hệ không tệ nhưng hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi, cô cũng không thể làm như vậy được. Cô xinh đẹp như vậy, vẫn còn có nhiều khả năng như thế, bên cạnh cũng đã có người cho riêng mình rồi, vậy tại sao còn không chịu buông tha cho Thẩm Du An đây?" Lộ Yên nghẹn ngào nói rất nhiều, thành công trong việc khiến những nhân viên khác chú ý đến.
"Tôi và Du An cũng không dễ dàng gì, vậy nên cô cũng đừng quấn quít lấy người ta không tha." Lộ Yên không ngừng cầu xin.
"Nếu như cô lại không buông tay thì tôi liền không buông tha cậu ấy." Úy Hải Lam lạnh lùng nói một câu.
Lộ Yên bối rối, không tự chủ được đành buông tay ra nhưng cô cắn môi làm ra một bộ dáng sắp gào khóc. Những người đồng nghiệp trong công ty bước đến khuyên bảo, nhìn thấy tay cô bị thương thì cũng thương xót. Ánh mắt mọi người chen lẫn chỉ trích, thẳng tắp nhìn về phía Úy Hải Lam, giống như cô vừa phạm phải sai lầm.
Úy Hải Lam trấn định sửa lại mái tóc mình một chút lại nhìn về người bên cạnh nói: "Chung Anh, hãy giúp tôi xin nghỉ phép."
Giữa ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô nghênh ngang rời đi.
Úy Hải Lam cảm thấy mối quan hệ như vậy thực sự quá phức tạp quá buồn phiền, cô tất yếu phải nói cho rõ ràng, vì thế cô lập tức đi tìm Thẩm Du An.
Thẩm Du An đang dự một buổi họp quan trọng không tiện rời đi, chỉ nói họp xong sẽ liền đến.
"Được, cậu nói địa điểm đi, gặp nhau ở đâu?"
"Quán cà phê cũ đi."
Úy Hải Lam xin nghỉ, cũng đi đến đó từ rất sớm. Một mình cô lẳng lặng ngồi đó, đến gần mười giờ, di động của cô chợt vang lên, cô vẫn cho rằng là Thẩm Du An gọi mình nhưng không ngờ đó là số điện thoại ở công ty. Sau khi kết nối được mới biết là Chung Anh, cô ấy hỏi: "Hải Lam, tuần trước giám đốc giao cho bản thảo làm trang phục, cô làm xong chưa?"
"Làm xong rồi, tôi đang sao chép nó."
"Cô để ở đâu, tôi đến lấy."
"Không cần làm phiền, tôi lên mạng gửi cho cô."
Úy Hải Lam lập tức mượn notebook trong quán cà phê, cũng scan virus trong máy tính, sau khi thấy không có vấn đề gì mới thuận lợi gửi file cho Chung Anh.
Cô vẫn như cũ gọi cho mình một ly cà phê Capucchino.
Không biết uống đến ly nước thứ mấy, khách mời trong quán cũng dần tăng nhanh, Thẩm Du An rốt cục cũng vội vã chạy tới. Trên người cậu là bộ Tây phục thắt cà vạt ngăn nắp gọn gàng, hô hấp cậu có chút nhanh, từ chỗ đỗ xe đến đây phải đi qua một đoạn đường, xem ra cậu một đường chạy thẳng tới đây. Cậu ngồi xuống, cầm ly nước một hơi uống sạch, rồi mới lên tiếng "Sao lại gấp gáp như thế?"
Úy Hải Lam cũng không xem đồng hồ nữa chỉ lấy bản thiết kế từ trong túi xách ra, sau đó đưa đến trước mặt cậu, từ từ nói: "Đây là mười bộ trang phục thiết kế, cậu xem qua một chút xem có được hay không? Nếu không được thì tớ cũng không có cách nào, tớ sẽ không sửa chữa bất kỳ chỗ nào."
Thẩm Du An xem từng cái một, ngẩng đầu nói: "Được, vậy tớ lấy mười bộ này. Lam, cảm ơn cậu."
Cậu chân thành nói lời cám ơn, cặp mắt kia ôn nhu như nước.
Lúc này Úy Hải Lam mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cô làm giúp cậu một việc nhưng có khả năng đây cũng là lần cuối cùng.
"Tốt lắm, cứ như vậy đi." Úy Hải Lam gật đầu, tỏ thái độ như mình còn có việc. Cô cũng không ở thêm làm ra vẻ muốn đi.
Thẩm Du An thấy cô vội vàng như thế, mở miệng hô một tiếng "Lam", lại trầm giọng nói "Nếu Lộ Yên có làm gì quá đáng, tớ thay mặt cô ấy xin lỗi cậu. Cô ấy là cô gái rất hiền lành, chỉ là tính khí có chút trẻ con, nếu như cô ấy nói gì thì cậu cũng đừng để trong lòng. Cô ấy vô tâm, cậu không nên tức giận..."
Mà cô chậm chạp chốc lát, vẫn không nhịn được dừng bước lại nhìn về phía cậu.
"Không để tâm không có nghĩa là không nhìn rõ sự việc." Úy Hải Lam đưa mắt nhìn cậu, nói ra một câu như vậy.
Thẩm Du An ngẩn ra, cậu nhớ tới câu nói này.
Cô thích nhất là quyển sách “hoàng tử bé”, bọn họ đã từng cùng ngồi dưới bóng cây đọc thầm.
Cô nói cô yêu nhất con cáo kia.
Với đôi mắt quyến rũ và đuôi dài bốc lửa.
Con cáo vẫn chờ đợi, ngoan cố khả ái như thế, quật cường khiến người khác tức giận đến đau lòng.
Con cáo nói với hoàng tử bé: Không để tâm cũng không có nghĩa là không nhìn rõ ràng sự việc.
Làm sao Thẩm Du An lại nghe không hiểu tâm ý của cô? Cậu lập tức ngăn cản cô, một phát bắt được cổ tay cô "Lam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ cần cậu cảm thấy được, vậy thì là điều tốt đẹp." Úy Hải Lam tĩnh mịch nói.
Ai cũng không chú ý tới có người đang tức giận chạy tới.
Lộ Yên từ đâu chạy tới, trong tay cầm túi xách đập mạnh về phía Úy Hải Lam. Chiếc khóa bằng kim loại rơi trên khuôn mặt cô, đột nhiên tạo ra một dấu vết, trán lập tức đỏ một mảng.
"Lộ Yên! Em làm gì vậy?" Thẩm Du An vội vàng ngăn cô lại khiến lực tay cô cũng giảm mạnh.
Lộ Yên đau đến sắp rơi lệ "Du An, anh làm đau em."
Thẩm Du An vội vàng buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: "Lộ Yên, em đừng nghịch nữa được không?"
"Em nghịch sao? Thẩm Du An, em mới chính là bạn gái của anh." Lộ Yên cắn răng lên án.
Thẩm Du An vỗ nhẹ bả vai của cô, lại cầm khăn tay thay cô lau nước mắt "Chúng ta trở về rồi nói."
"Em không trở về. Em cứ liền muốn ở chỗ này nói rõ." Lộ Yên một mặt ngoan cố, chuyển hướng nhìn về phía Úy Hải Lam như chặt đinh chém sắt nói: "Em muốn nói rõ ràng."
"Lộ Yên!"
"Không phải anh nói muốn gặp khách hàng? Cô ấy là khách hàng sao? Anh tới nơi này làm gì? Anh đang tính làm gì? Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (nghĩa là có người mới rồi nhưng vẫn luôn nhớ đến người yêu cũ) sao? Thẩm Du An! Anh xứng đáng sao?" Đôi mắt của Lộ Yên ngập nước, viền mắt càng đỏ hồng giống như một giây sau sẽ rơi nước mắt như mưa.
Thẩm Du An mềm nhũn nói: "Anh chỉ đến lấy bản thiết kế."
Chuyện này sao lại giống như những tình huống thường trình chiếu trong phim truyền hình vậy?
Cô đóng vai nhân vật nào đây?
Trán còn mơ hồ đau đớn, Úy Hải Lam khẽ cau mày vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ là cũng không muốn xem tiếp nội dung vở kịch nữa, cầm túi xách tiếp tục đi.
Hai người còn đang dây dưa, tâm tình Lộ Yên tựa hồ có thể bình phục nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Úy Hải Lam muốn rời đi thì cô đột nhiên giơ tay cho một bàn tay vào má Úy Hải Lam.
Bốp ——
Ánh mắt bốn phía đều tụ tập trên ba người mà phần đông chính là tập trung trên người Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam đột nhiên bị người đánh, theo bản năng giơ tay cũng muốn đánh trả lại.
Nhưng trong nháy mắt Thẩm Du An che trước mặt Lộ Yên, tay Úy Hải Lam vung đến giữa không trung lại mạnh mẽ bị giẫm xuống. Tay cô bị Thẩm Du An bắt lại, cậu không cho cô ra tay. Cái ý niệm đầu tiên nhảy ra ngoài, cậu che chở cho Lộ Yên mà cô thì bị đánh. Trên mặt nóng rát một mảnh, từng trận đau đớn đột nhiên liền không còn cảm giác, chỉ còn cảm giác tịch mịch cô đơn.
Ánh mắt Thẩm Du An tràn ngập hổ thẹn.
Lộ Yên đã sớm đỏ cả vành mắt, vừa nhắm mắt lại, một chuỗi nước mắt chảy xuôi nghẹn ngào khóc lớn tiếng, cả người phát tiết đem đập đổ mọi thứ đồ trên bàn. Cà phê tung tóe trên bàn, cũng phun tung toé trên thân thể ba người, ướt cả bản thiết kế, một ít trang giấy ie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. bị cô chà xát trên đất. Chất lỏng màu nâu nhuộm dần lại thấm qua lớp giấy mơ hồ không rõ, cũng mất luôn những sắc thái vốn rất rõ ràng kia.
"Thẩm Du an! Anh xứng đáng với tôi sao?" Lộ Yên gào khóc lặp lại câu này, phát rồ như thế.
Úy Hải Lam kinh ngạc nhìn bản thiết kế của mình bị cô ta tùy ý hủy hoại, rốt cục cũng lên tiếng nhưng với giọng nói cực kỳ uể oải "Buông tay."
Thẩm Du An cả kinh, nhìn thấy vẻ mặt cô mờ mịt, đột nhiên thả ra.
Úy Hải Lam yên lặng ngồi xổm người xuống.
Trên người cũng dính một chút cà phê, tóc của cô cũng bị rối tung ngổn ngang, một bên khuôn mặt sưng đỏ, đối phương có vẻ quyết tâm cho nên cô mới bị cào sâu như vậy, mới nhìn thoáng qua cô chắc chắn mình vô cùng chật vật. Thế nhưng Úy Hải Lam cũng không để ý, chỉ cuống quít ngồi xổm xuống lượm từng bản thiết kế lên.
Không biết làm sao, vào lúc này Úy Hải Lam chỉ muốn mình nhanh chóng nhặt lên những bản thiết kế đã tiêu hao hết thời gian nửa tháng khổ cực của mình, nhặt càng nhanh càng tốt.
Bẩn rồi thì làm gì đây?
Trước mắt có chút mơ hồ không rõ, cũng không biết cô đang khổ sở cái gì.
Đột nhiên, cô bị người ta tóm lấy, nắm cô từ trên mặt đất đứng lên.
Úy Hải Lam hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng.
Anh không mỉm cười, ngay cả hai hàng lông mày rậm đều chau lại với nhau, bắn ra tia tức giận.
Lôi Thiệu Hành kéo cô ra phía sau, hơi khom lưng, cánh tay dài buông xuống, hai ba lần như thế, nhặt giúp cô tất cả các bản thiết kế đang còn rơi trên đất, sau đó tùy ý nhét vào túi xách của cô. Thời điểm ánh mắt anh quét về phía hai người khác, bỗng nhiên khuôn mặt liền khôi phục nụ cười ấm áp khiến cho người ta không rét mà run.
Lộ Yên có chút sợ sệt, ngay cả tiếng gào khóc cũng ngưng bặt, vội vàng nắm chặt ống tay áo của Thẩm Du An.
Lôi Thiệu Hành cũng không nói gì, một tay nắm lấy Úy Hải Lam, một tay khác cầm lấy túi xách hung hăng xoay người kéo cô ra khỏi khu vực đó.
Úy Hải Lam nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Thẩm Du An, tớ không còn nợ cậu."