Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 27: (Phần 3)




Edit: kaylee

Có lẽ là có liên quan tới Thiên Bắc Dạ?

Cho nên, cho nên, bất luận như thế nào nàng cũng không thể lùi bước!

"Ngươi?" Diệp Lạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút khinh thường đảo qua trên người Cố Nhược Vân, mang theo trào phúng nói: "Đừng cho rằng ta không biết ngươi muốn cướp vị trí đầu tiên tiến vào trong cửa cực lớn kia, để ôm tất cả bảo vật vào lòng, llêqquýđôn nhưng mà ta là tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội này, con cự thú này quả thật rất đáng sợ, nhưng nó đang ngủ, ta cũng không tin ta vào không được."

Biểu cảm kia của lão, thật giống như nhìn thấu chút tâm tư nhỏ bé của Cố Nhược Vân, cao ngạo liếc mắt nhìn nàng một cái sau đo lập tức ‘vèo’ một tiếng chạy tới cửa lớn.

Ở trong mắt lão, loại người quý trùng sinh mệnh bản thân như Cố Nhược Vân, là không có khả năng dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm, nếu nàng đã nguyện ý đi trước thử, vậy chứng minh con cự thú này cũng không có nguy hiểm như vậy.

Đáng tiếc, lúc này đây Diệp Lạc đã đoán sai ——

"Không được!"

Sắc mặt Cố Nhược Vân lại đại biến, nàng dám đi mạo hiểm, là vì Thượng Cổ Thần Tháp có thể thu liễm hơi thở trên người nàng, lqd nhưng Diệp Lạc thì khác! Cho dù Thiên Phạt tiến vào ngủ say, một khi cảm nhận được hơi thở xa lạ, sẽ tỉnh lại!

Nhưng mà, Diệp Lạc sẽ không nghe sự ngăn cản của Cố Nhược Vân, nhanh chóng vọt về phía khe cửa bên cạnh Thiên Phạt.

Mắt thấy khe hở kia gần ngay trước mắt, hình như lão cũng trông thấy vô số trân bảo đang vẫy vẫy tay với, phía trên khuôn mặt già nua bất giác lộ ra vui vẻ và sung sướng.

Rống!!!

Đúng lúc này, một tiếng rống giận hủy thiên diệt địa truyền đến từ bên cạnh lão, mang theo lực lượng bá đạo đủ để phá hủy cả tòa thành thị, làm cho mặt đất cũng run lên.

"****!"

Dạ Nặc bị dọa sợ hết hồn, tức giậm chân: "Hai tên Diệp gia kia đều là kẻ ngốc sao? Muốn hại chết ta? Thao (tiếng chửi) ******, muốn chết tự đi tìm chết là được, đừng mẹ nó liên lụy ta!"

Giờ khắc này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của bọn họ, cự thú chậm rãi đứng lên.

Thân thể của cự thú kia đã dài mấy chục trượng (1 trượng = 10m), răng sắc như đao, hai mắt giống như chuông đồng mở lớn, ở trước mặt của nó, người cao tới đâu cũng giống như con kiến.

Rống!!!

Cự thú lại phát ra một tiếng rống to, theo tiếng rống của nó vang lên, di tích rung động kịch liệt, một loạt người phía trước trực tiếp bay ra ngoài, thân mình nặng nề rơi trên mặt đất.

"Xong rồi, lúc này đây xong rồi!"

"******, ai cho phép đám ngu ngốc Diệp gia này gia nhập lần tìm kiếm này? Lão tử thiếu chút bị bọn họ hại chết!"

Sắc mặt mọi người trắng bệch, có một số người càng là chửi ầm ra tiếng, nếu không phải tại đôi phụ tử ngu ngốc Diệp gia này, cũng sẽ không xảy ra nhiều việc như vậy!

Diệp Lạc ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lão cách cự thú gần nhất nên bị thương nghiêm trọng hơn bất luận kẻ nào, phỏng chừng lục phủ ngũ tạng đều thương không nhẹ. Nếu là trước kia, Llqđ lão khẳng định lại đổ tất cả sai lầm cho Cố Nhược Vân. Đáng tiếc hiện tại lòng lão tràn đầy hoảng sợ, đã bị dọa đến nói không ra lời.

Cự thú lắc lắc đầu khổng lồ, cứng ngắc quay đầu, đôi mắt lớn như chuông đồng dừng ở trên người Diệp Lạc.

Diệp Lạc sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, toàn thân đều run run không ngừng, sợ cự thú đi tới chỗ mình.

"Nam nhân?"

Ngay tại lúc Diệp Lạc sợ tới mức tè ra quần, tiếng nói thô cuồng khó nghe của Thiên Phạt kia vang lên ở trong sơn đạo yên tĩnh này.

"Ta không cần nam nhân, ta muốn nữ nhân!"

Cự thú Thiên Phạt, mọi người đều biết, nó trừ bỏ thích cắn nuốt ra, còn có một ham thích, đó là nữ nhân!

Đương nhiên, nó thích nữ nhân, cũng không phải háo sắc giống như nhân loại, mà là ái ân với nữ nhân, có thể tăng lên thực lực của nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.