Đãi Thiên Hoa Khai

Chương 21




Edit:: nnttrang

Lúc mặt trời đã lên cao, Cố Thập Bát Nương đứng phỗng như tượng một lúc lâu, hai chân đều đã trở nên cứng.

“Tiểu thư…” Một tiểu nha đầu từ ngoài cửa tiến vào, nhỏ giọng nói, “Người ngồi xuống nghỉ một chút, nô tỳ giúp người canh chừng hai mama kia..”

“Không cần đâu..” Cố Thập Bát Nương nói.

Nhìn ánh mắt thâm độc của hai phụ nhân kia, nếu như mình ngồi xuống nghỉ, hai người họ tiến vào nhìn qua một cái là phát hiện ngay, bị bắt thóp lại có thêm cớ để phạt mình, chịu thêm một tội nữa không bằng cắn răng kiên trì chịu đựng nửa canh giờ còn lại.

Tiểu nha đầu biết tính tình ngang bướng của Cố Thập Bát Nương, cũng không nhiều lời, cũng theo lệ đứng bên ngoài, hai ma ma kia cũng không phải chỉ dạy bảo các tiểu thư, mà trên dưới cả nhà đều trong phạm vi chỉ giáo của hai bà ta.

“Tuyết rơi rồi sao?” Cố Thập Bát Nương nghe có tiếng gió xào xạc bên ngoài, không khỏi lên tiếng.

“Không phải ạ, chỉ là trời rất nhiều mây, có thể đêm nay tuyết sẽ rơi…” Nha đầu bên ngoài nói.

Cố Thập Bát Nương ừm một tiếng, “Linh Bảo nói đêm nay không trở lại à?”

“Vâng ạ, Linh Bảo vừa nhờ người đến báo tin, hiệu thuốc đang tất bật, nàng phải ở lại rồi..” Nha đầu đáp lại.

Sau ngày đó, Linh Bảo quả thật ra ngoài tìm việc làm, được một hiệu thuốc bắc nhận vào làm xử lý dược liệu, Cố Thập Bát Nương tránh được ánh mắt dòm ngó của hai mama, tình hình hiện tại coi như tạm ổn, đồng thời xử lý dược liệu cùng mấy phụ nhân đỡ vất vả hơn, lại được an bài chỗ nghỉ lưng, hiện tại a miêu a cẩu trong nhà còn không tránh được giáo huấn của hai vị tôn thần kia, Linh Bảo ra ngoài làm ngược lại là may mắn.

Huống chi Linh Nguyên đã nói như vậy chính là hắn đã có suy nghĩ an bài.

Không lẽ hắn có chuyện gì? Cố Thập Bát Nương hơi nhíu mày, đã nhắn lời muốn gặp hắn, đến giờ vẫn chưa được thấy…

Lúc này Linh Nguyên rất khác so với trước đây, ít nhất, không có ỷ lại vào nàng giống lúc trước…

Cố Thập Bát Nương có chút buồn bã thở dài, đây là chuyện tốt, con người chung quy vẫn là đi trên con đường của chính mình, chỉ là con đường này của Linh Nguyên không có lối về.

“Hai vị mama an hảo…” Âm thanh thanh thúy của tiểu nha đầu bên ngoài vang lên, ngắt mạch suy nghĩ của Cố Thập Bát Nương.

Rèm cửa xốc lên, hai phụ nhân lực lưỡng một trước một sau đi vào.

“Nói chuyện không được lớn tiếng như vậy, hoảng hốt nôn nóng mất thể diện…” Chung phu nhân trầm giọng nói.

Nha đầu bên ngoài vội cúi đầu đáp dạ một tiếng.

Chung phu nhân bước vào trong, tầm mắt đảo qua Cố Thập Bát Nương, khẽ gật đầu, nhìn nén hương đã cháy hơn một nửa.

Bốn năm ngày nay, mỗi ngày đều như vậy, giảng giải quy củ trong cung, luyện tập lễ tiết, tư thế đi đứng ăn uống, giọng nói điệu bộ cử chỉ trong lời ăn tiếng nói, thậm chí tư thể ngủ cũng cực kì quan trọng, nghe đơn giản như vậy, nhưng đến khi thực hiện, quả thật là khổ không thể tả, Cố Thập Bát Nương càng ngày càng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nàng bị hạn chế xuất môn, dược thư trong phòng cũng bị coi là loại sách phi lễ bị tịch thu, làm nàng khó chịu nhất chính là mỗi lần gặp Tào thị, Tào thị đều phải hành lễ theo quy củ.

“Đây là mẫu thân của ta, làm con mà phải để mẫu thân hành lễ với mình là bất hiếu!” Nàng lạnh giọng quát.

“Ngươi hiện tại là tức phụ của hoàng gia, là bậc quân, thần không tôn lễ, là bất kính!” Chung phu nhân cũng lạnh lùng đáp lại.

“Ta cũng chưa có tiến cung, đây chính là nhà ta.” Cố Thập Bát Nương trợn mắt nói.

“Kim khẩu của Thái hậu nương nương cùng hoàng hậu đã tuyên cáo, chẳng lẽ là trò đùa trong mắt ngươi sao.” Trần mama một bên lập tức hỏi lại.

Thần sắc Cố Thập Bát Nương hơi cứng lại, nhìn ánh mắt Trần mama trên người nàng như nhìn con mồi sắp sa lưới, nàng khẽ gục đầu xuống.

“Không dám…” Nàng nhỏ giọng nói.

“Cố tiểu thư, trước đây không sao, nhưng từ nay, ngươi phải nhớ kĩ, nếu như vô lễ vô pháp, cả gan làm loạn, trong cung đình chính là tử tội.” Vẻ mặt Chung phu nhân nghiêm túc nói, “Đừng hi vọng ai có thể bảo hộ được ngươi, hộ được nhất thời, nhưng không thể che chở cả đời.”

“Ý tứ của phu nhân là chính mình mới bảo hộ được mình…” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Vẻ mặt Chung phu nhân lạnh nhạt từ chối cho ý kiến.

Trong Bình Dương hầu phủ, một bức tranh hoa cỏ tường thụy tinh xảo, khảm mấy mươi khỏa ngọc lưu ly cùng mã não được treo trước tấm bình phong, Bạch Ngọc Quận chúa khẽ xoay người, thị nữ một bên lập tức đậy tấm lụa đỏ lên, che đi tấm bình phong.

“Quả là một bức bình phong tuyệt xảo..” Khâu mama mỉm cười tán thưởng, “Là phủ Tú Vương cố ý cho người đưa tới, nô tỳ đã nghe Phủ Tú Vương có một bức bình phong Nam Chương được làm từ trân bảo, hôm nay được chiêm ngưỡng quả nhiên tuyệt mỹ…”

Trên mặt Bạch Ngọc Quận chúa khó nén vẻ đắc ý.

“Cũng không hẳn, quá hoa lệ ngược lại không còn đẹp nữa…” Nàng hé miệng cười.

“Có hoa lệ đâu nào? Quận chúa của chúng ta là ai, những thứ hoa lệ này đều phải thất sắc…” Khâu mama cười nói.

Tuy biết là lời nịnh nọt, nhưng lời khen tặng này đối với Bạch Ngọc Quận chúa mà nói cũng không hẳn là khoa trương, bởi vậy cũng cười.

“Tiện tì như thế nào?” Nàng ngồi xuống hỏi.

Khâu mama lấy trà trong tay thị nữ dâng lên cho Bạch Ngọc Quận Chúa, một mặt tiếp tục nói, “Kẻ tiện tì kia quả thật thô bỉ, nhưng trong một thời gian, ta coi cũng không phải loại không biết điều, nếu tài năng của nàng được quận chúa sở dụng, cũng không tồi..”

Bạch Ngọc Quận chúa ung dung cười, “Tiện tì kia được mama xem trọng như vậy, quả nhiên có chỗ phi thường..”

Trong lời nói của nàng ẩn ẩn có chút ghen tuông, từ từ xoay chén trà trong tay.

“Quận chúa..” Khâu mama nhìn Bạch Ngọc Quận chúa một cái, thần sắc trở nên nghiêm túc, “Không phải ma ma lải nhải, nhưng nam nhân này người theo đuổi, không thể buông, quận chúa, chúng ta đối với tiện tì này tốt một chút, cũng không phải vì ả, là vì thái tử, vì phu quân của người…”

“Ta biết…” Bạch Ngọc Quận chúa cắn cắn môi dưới, “Chỉ là không biết phu quân của ta có biết hay không?”

Khâu mama nghe vậy liền nở nụ cười, tay chỉ tấm bình phong lớn được đậy bằng lụa đỏ, “Làm sao không biết…còn biết rõ…quận chúa của ta…người yên tâm…chớ có buồn phiền nữa..”

Bạch Ngọc Quận chúa mấp máy môi, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười.

“Chỉ mong ả ta có phúc khí đáng cho ta đối đãi bằng cặp mắt khác…” Nàng chậm rãi nói, chén trà trong tay bị nàng khẽ dùng lực lay động nước bên trong.

Bên trong Đông cung, Văn Quận vương vừa xử lý xong chính vụ đang ngồi nhàn hạ uống trà, tựa vai vào ghế dựa rộng rãi, đưa tay nhẹ nhàng day trán mình.

“Có ý tứ gì? Còn có thể có ý tứ gì chứ?” Hắn chậm rãi mở miệng, trong lời nói có mấy phần hàn ý, “Hiện tại bây giờ nhớ đến ta là con của hắn rồi..”

Thái tử điện hạ là nhi tử của ai, trong lòng Hoàng nội thị bên cạnh rõ ràng nhất.

Quan hệ của Tú Vương và Thái tử điện hạ có rất nhiều điều tế nhị, là người biết bí mật, trong lòng Hoàng nội thị đã từng đoán, có lẽ đây là nguyên nhân Đương kim Hoàng Đế tuyển chọn Văn Quận vương làm người thừa kế, dù sao chọn người thừa kế không phải con ruột của mình chính là làm chuyện trong lòng không nắm chắc, tiên triều cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện này. Ví như đời hoàng đế thứ nhất đăng ngôi, lúc đầu cũng cung kính như thân sinh, như khi đã yên vị, cánh cứng cỏi, thì muốn làm hiểu tử, muốn cho cha mẹ mình có danh phận, thậm chí muốn thừa kế những vị trí cho con cháu đời sau, vị hoàng đế đó chèn ép liên tục đến nỗi phụ thân phải thoái vị.

Mấy ngày trước, Tú Vương giống trống khua chiêng mang nhất kiện lễ vật đến cho con dâu ở Bình Dương hầu phủ.

Vì thế thái tử vốn dĩ không biểu hiện ra sắc mặt cũng thấy khó chịu, khiến cho kẻ hầu người hạ bên cạnh vã mồ hôi lạnh không ngừng.

“Điện hạ…” Hoàng nội thị suy xét một hồi trong bụng, định nói sang chuyện khác, chợt nhớ ra chuyện gì đó, vui mừng nói, “Việc kia…không biết có được không?”

“Nói đi.” Văn Quận Vương nhắm mắt nói ra một chữ.

“Cố nương tử muốn gặp điện hạ…” Hoàng nội thị cẩn thận nói, một mặt ngẩng đầu nhìn sắc mặt Văn Quận Vương.

“Không gặp!” Sắc mặt Văn Quận Vương đột nhiên càng thêm khó coi, chợt nói.

Hoàng nội thị âm thầm kêu không ổn, xem ra hai việc này khiến hắn càng thêm không thoải mái…

“Vâng…” Ông vội cúi đầu, khom người lui về phía sau, lúc định lui ra ngoài, Văn Quận Vương mở miệng gọi ông lại.

“Nàng..” Văn Quận Vương mở miệng, lại chỉ nói một chữ lại ngưng.

Hoàng nội thị lập tức tiếp lời, “Nàng phải chịu khổ rồi…Quận chúa cho nàng hai cái mama dạy lễ nghi, từ ăn uống đi đứng nói năng đều phải chịu yêu cầu khắc nghiệt…”

Văn Quận Vương nhàn nhạt cười, “Vì việc này?”, rồi lại lắc đầu, chống tay lên bàn, đứng dậy.

Hoàng nội thị có chút khó hiểu, lấy áo choàng lông cừu một bên, phủ thêm lên người hắn, rồi bước theo ra ngoài.

Bên dưới hành lang cung điện, cấm quân nghiêm trang đứng thành hàng, một đường đi tới, tất cả đều cung kính thi lễ.

“Lão Hoàng nhi…” Văn Quận Vương trầm mặc một lát, chợt nói, “Cô làm như vậy…không tốt sao?”

Lời nói của hắn hơi đường đột, khiến Hoàng nội thị có chút phản ứng không kịp.

Văn Quận Vương dường như cũng không định nghe câu trả lời của ông, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, nhìn về phía chân trời cũng không nói thêm nữa.

Hoàng nội thị lúc này đã hiểu, ngày đó tuyển chọn, biết được Cố Thập Bát Nương muốn gặp điện hạ, điện hạ đã an bài thỏa đáng, không nghĩ đến lúc trở về, sắc mặt lại có vẻ tương đối buồn bực, tuy ông hơi ngạc nhiên, nhưng không dám nhiều chuyện, hôm nay lại nghe được lời này, trong lòng đoán được hai người họ thế nào lại xa cách không vui rồi.

Chẳng lẽ, đối với Cố nương tử việc được tuyển…bất mãn sao? Không có khả năng? Làm sao có thể? Đối với một nữ tử mà nói, còn có gì sung sướng hơn việc này? Huống chi lại là tình chàng ý thiếp…

“Điện hạ, có phải có hiểu lầm gì không?” Ông nhịn không được, hỏi.

“Nàng cũng cho là…” Văn Quận Vương nhìu mày, nói đến bên môi chợt ngưng lại, giống như nghĩ đến điều gì, chợt cười cười, mây mù trên mặt tan đi, “Người như nàng, cũng chỉ có thể cho rằng như vậy…”

Cố nương tử tới cùng là nhận thức điều gì rồi? Hoàng nội thị tò mò, nhưng lại không dám hỏi.

“Điện hạ, không phải là lão nô thay Cố nương tử nói chuyện, Cố nương tử chỉ sợ thật sự là bị ủy khuất, lão nô còn nhớ, lúc trước tại nhà chúng ta bị ai đánh một bạt tai, còn có máu, hiện tại nhớ lại, trong lòng vẫn còn khó chịu, may là thuốc mỡ tốt, bằng không, xem như là bị hủy dung rồi..” Hoàng nội thị lẩm bẩm nói.

Ba chữ nhà chúng ta vang lên bên tai Văn Quận Vương, thần sắc của hắn hơi ngưng lại, tầm mắt hướng về phía cung điện trước mặt, một mảnh trời trong cung điện tiêu điều thất sắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.