Đại Thanh Tửu Vương

Chương 7: Thích hắn?




Xem sư phụ này của A Đại một bộ dáng thế ngoại cao nhân, nhưng thật ra có vài phần phong thái cao nhân, Tiêu Duệ luôn dự đoán lai lịch của lão, người này đến tột cùng là ai? Tiêu Duệ thúc đẩy mạng lưới trong óc của mình bắt đầu không ngừng kiểm tra. Qua nửa ngày, cũng không có “tra” ra lão nhân này là người ra sao?

Có lẽ, trong một đoạn lịch sử này, không có cao nhân ẩn cư nổi danh đi? Còn văn võ song toàn?

Thấy thần sắc Tiêu Duệ biến ảo, lão già cười nhàn nhạt, nâng chén trà bằng trúc trên bàn của hắn, cung kính nói:

- Đây là chè xanh lão phu tự chế, được nghe Tiêu đại nhân xưa nay thích chè xanh, xin hãy nhấm nháp.

Tiêu Duệ ngẩn ra, thầm nghĩ thật ra hắn hiểu mình rất rõ.

Nâng chén trà trúc lên, một mùi thơm ngát xông vào mũi. Nước trà xanh nhạt xong suốt, mấy miếng lá trà xanh biếc ướt át lơ lửng. Tiêu Duệ uống một ngụm nhỏ, không kìm nổi khen:

- Trà ngon! Vào cổ sướng miệng, miệng đầy dư hương, thanh mà hài hòa, tinh phẩm trong trà vậy.

Lão già cười ha ha:

- Không thể tưởng được Tiêu đại nhân không chỉ đắm chìm rượu đạo, còn hiểu trà đạo rất sâu.

Sắc mặt Tiêu Duệ đỏ lên, cười nói:

- Tiêu Duệ thuận miệng nói bậy, khiến tiên sinh cười rồi. Tiên sinh ---

Lão già tháy Tiêu Duệ vẫn muốn hỏi lai lịch của hắn, liền liếc qua A Đại. A Đại nhíu nhíu mày, than thở hai tiếng, lúc này mới đứng dậy ra khỏi trúc lâu, cũng đóng cửa lại cho hai người.

Lão già né tránh lai lịch của mình, ngược lại chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lại thâm thúy rõ ràng lần nữa, thản nhiên nói:

- Tiêu đại nhân. Mùa hè năm Khai Nguyên hai mươi mốt, lão phu xem tinh tượng thấy trên bầu trời Đại Đường vạn sao tụ tập, cát tinh cao chiếu, đây là xuất hiện Đại Đường phồn thịnh. Đúng lúc đó, sao trời lại bất ngờ xuất hiện xẹt qua chân trời, rơi xuống Lạc Hà, lại là điềm xấu…

Tiêu Duệ nghe giọng nói trầm thấp của lão già, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn tưởng là cao nhân ẩn sĩ gì hóa ra là một người giả thần giả quỷ thôi, cái gì thuật chiêm tinh, Tiêu Duệ xuyên qua từ xã hội khoa học hiện đại như nào tin tưởng trò lừa bịp này.

Nhưng lời nói kế tiếp của lão già, lại khiến hắn đột nhiên chấn động, trong lòng run lên.

- Lúc sao Thiên Lang rơi xuống Lạc Hà, đúng là lúc tay ăn chơi Tiêu Duệ ở ranh giới thoát thai hoán cốt, Tiêu đại nhân nghĩ có đúng không? Lão phu nghiên cứu thuật chiêm tinh hơn mười năm không thể nào hiểu rõ thiên cơ. Nhưng vừa vặn thiên cơ mùa hè năm Khai Nguyên hai mươi mốt khiến lão phu mơ hồ thăm dò được một chút. lão phu xem trong tâm hải của Tiêu đại nhân, thật ra ẩn náu thiên cơ khó lường…

Lão già nói xong lời này, ánh mắt thâm thúy linh hoạt lại càng thêm kỳ ảo giống như sao trời sâu không lường được.

Thanh âm bé nhỏ của hắn quanh quẩn bên tai Tiêu Duệ, Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh chậm đứng lên nói:

- Tiên sinh có chuyện không ngại nói thẳng.

- Cũng không có gì, chỉ có điều cuối cùng lão phu cảm thấy, điềm lành của Đại Đường giống như bị điềm xấu sao Thiên Lang giáng thế phá hỏng, mơ hồ phải có việc binh đao, mơ hồ phải loạn thế! Nhưng cát tinh cao chiếu lại không gì phá nổi, điều này làm cho lão phu có chút nghi hoặc.

Lão già xoay chuyển lời nói:

- Mãi cho đến gần đây lão phu mới tỉnh ngộ, con cờ ứng biến này sợ là Tiêu đại nhân nắm giữ trong tay.

- Lời tiên sinh nói khiến cho Tiêu Duệ nghe không rõ.

Tiêu Duệ nhíu mày.

- Ha ha, đạo hành quân, cái gọi là một lần nổi lên tiếp theo suy yếu; thịnh cực tất suy, thịnh suy tuần hoàn, cũng là ý của lẽ trời, họa phúc của con người gắn bó, triều đại mâu thuẫn thay đổi, đều là như thế. Thời đại Đại Đường đã đạt hơn trăm năm, hiện giờ sợ là cũng tới lúc thịnh cực mà suy, mà về biến số thịnh cực mà suy hôm nay, có quan hệ lớn lao với Tiêu đại nhân.

Ánh mắt thâm thúy của lão già gắt gao đặt trên người Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cả kinh, trong lòng thầm nghĩ lão thần côn này không phải muốn đầu độc ngược lại mình chứ?

Lão già thấy Tiêu Duệ trầm ngâm không nói liền nói tiếp:

- Tiêu đại nhân chớ tự coi nhẹ bản thân, vả lại lão phu đã nói từ đầu, hiện giờ Tiêu đại nhân có được tài lực tuyệt thế, còn có được tài năng danh vọng không gì sánh kịp, cho dù là không cầm quyền trong triều, chỉ cần Tiêu đại nhân có… Hết thảy sẽ từng bước đẩy mạnh, thuận lý thành chương, nước chảy thành sông!

Ấn tượng tốt của Tiêu Duệ với lão già này giảm dần một nửa, hắn cười nhạt một tiếng:

- Ta cũng nghe rõ vài phần, nói vậy tiên sinh xem Tiêu Duệ trở thành người rất có dã tâm.

Khóe miệng lão già bĩu ra, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiêu Duệ ngạc nhiên, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống.

- Tiêu đại nhân nghề nghiệp rộng lớn làm việc vì chính nghĩa, lại cứu tế rộng rãi, còn hiến quân lương, hết thảy những thứ này có nghĩa như nào? Lão phu ngược lại không cho rằng, những điều này tất cả đều là Tiêu đại nhân có đức độ… Thái độ Tiêu đại nhân khác thường công khai ủng hộ Thịnh Vương đoạt vị thái tử, còn có chuyện tình lần này làm ra ở cảnh nội Thổ Phiên, không ngờ bắt Tán Phổ Thổ Phiên làm tù binh…

Lão già nói tới đây, hơi nở nụ cười.

Tiêu Duệ nhíu mày:

- Nghe ý của tiên sinh, là nói Tiêu mỗ chỉ đơn thuần là mua danh chuộc tiếng?

- Cũng không phải.

Lão già lắc lắc đầu:

- Lão phu xem ra, Tiêu đại nhân đang tính toán tương lai cho bản thân. Ví dụ mà nói, Tiêu đại nhân có hiềm khích với Khánh Vương Lý Tông, cho nên Tiêu đại nhân tuyệt đối sẽ không cho phép Khánh Vương đăng cơ kế vị, cho nên Tiêu đại nhân công khai ủng hộ Thịnh Vương tham gia tranh đoạt vị thái tử.

- Lão phu nói có đúng không?

Lão già cười nói ha ha.

Tiêu Duệ không thể không nói, lão nhân này thật sự đoán đúng tâm sự của hắn, cũng xem thấu vài phần tâm tư của hắn. Hắn nhìn lão già thật sâu, gật đầu:

- Điều này không sai.

- Không biết Tiêu đại nhân có nghĩ tới, nếu sự tình cuối cùng không tiến về phía trước dựa theo sự thôi động và bố trí của Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân lại nên như thế nào? Nếu hoàng đế Đại Đường muốn lập Lý Tông làm thái tử, ngài lại nên như thế nào? Nếu hoàng đế Đại Đường không đổi sắc mặt đoạt vinh hoa phú quý của ngài, ngài nên như thế nào? Nếu hoàng đế không dung ngài phú khả địch quốc tiền tài quyền thế, ngài lại nên như thế nào?...

Lời nói lão già sắc bén lên.

Tiêu Duệ yên lặng, lão nhân nói đúng vậy, hắn vì tự bảo vệ mình, vì cuộc sống hạnh phúc tương lai, an bài bố trí từng chút, thử thôi động lịch sử đi tới theo quỹ tích hy vọng. Nhưng nếu sự tình vượt ra khỏi sự khống chế và dự đoán của mình, chính mình có thể làm gì chứ?

Ví dụ như, nếu Lý Long Cơ thật sự coi trọng Ngọc Hoàn của mình, chiếm đi giống như trong lịch sử, hắn… Tiêu Duệ nghĩ đến đây, trong lòng đình trệ, đột nhiên có một loại cảm giác choáng váng và hít thở không thông.

Lão già nở nụ cười, cười chính là sáng lạn và quỷ dị như vậy.

- Cho nên, lão phu cảm thấy, cuối cùng Tiêu đại nhân, cho dù ngài nguyện ý hay không muốn, ngài đều đã đi lên một số bước, đây là kết quả và số mệnh tuần hoàn do trời định, ngài không trốn tránh được, Đại Đường cũng không trốn tránh được.

Lão già chậm rãi đứng dậy giật vách đá một cái, rải một tấm địa đồ vẽ núi sông bằng tay ra trước mặt Tiêu Duệ.

- Nếu không trốn tránh được, vì ý định tương lai, sao Tiêu đại nhân không sớm làm chuẩn bị?

Lão già chỉ tay vào Thổ Phiên:

- Lần này Tiêu đại nhân bắt Tán Phổ Thổ Phiên làm tù binh cũng mang theo tới Đại Đường, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Tiêu Duệ im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia.

- Chỉ cần triển khai việc này thật tốt, rất dễ dàng biến thành công lớn quang vinh lớn của Tiêu đại nhân, Có phần công tích lớn này, vô luận Tiêu đại nhân ở trong triều hay ở trong quân, đều có tư bản hùng mạnh… Nếu lão phu đoán không sai mà nói, không lâu sau, hoàng đế Đại Đường sẽ lập Thịnh Vương Lý Kỳ làm thái tử, tiện đó, dựa theo tính tình đa nghi của hoàng đế Đại Đường, còn có thể làm cho Khánh Vương Lý Tông vào trong quân, thậm chí có thể để cho hắn quản hạt quân mã một trấn, cho nên lấy quân quyền chế hành thái tử mới và Tiêu đại nhân.

- Mà một khi Lý Tông dùng thân vương hoàng tử chỉ huy một trấn phiên thuộc, mục đích nhất định là Lũng Hữu. Mà lúc này đây, đó là lúc Tiêu đại nhân thoát khỏi phân tranh triều đình, thời cơ cực tốt để thật sự hướng tới thiên hạ.

Thấy Tiêu Duệ còn đang bảo trì trầm mặc, lão già dừng một chút lại nói:

- Lý Tông âm thầm sai sử Hoàng Phủ Duy Minh tự mình tăng cường quân bị ở Lũng Hữu, nghĩ rằng chuyện làm rất cơ mật, kỳ thật cũng không có gì bí mật. Ít nhất, không thể gạt được hoàng đế Đại Đường lòng dạ thâm trầm, nghĩ rằng cũng không có dấu giếm được Tiêu đại nhân đi? Lão phu nghĩ rằng, nếu Tiêu đại nhân thoáng tạo một chút áp lực với Lý Tông ở trong triều, bước chân tăng cường quân bị của Lý Tông sẽ điên cuồng đẩy nhanh hơn. Lúc đó, sẽ va chạm vào điểm cực hạn hoàng đế Đại Đường cho phép ---- do đó, sẽ mang đến cơ hội cho Tiêu đại nhân. Vì đề phòng vạn nhất, hoàng đế Đại Đường tất nhiên sẽ phái Tiêu đại nhân giáng lâm phiên trấn chống lại Lý Tông.

Tiêu Duệ cười nhàn nhạt:

- Trực tiếp gọi Lý Tông về kinh đô là được, cần gì phiền toái như vậy?

- Nếu như gọi Lý Tông quay về kinh, Lý Tông tất phản. Điểm này, hoàng đế Đại Đường đa nghi tất biết rõ trong lòng.

- …

- Mà muốn chống lại Lý Tông Lũng Hữu, Tiêu đại nhân chắc chắn đi ---- An Tây tứ trấn của Tây Vực. Giữa Tây Vực và Trung Nguyên là sa mạc Gôbi mênh mông, mà Tây Vực rất rộng lớn… Tiêu đại nhân hoàn toàn có thể thong dong nuôi trồng lực lượng của mình ở Tây Vực, sau đó --- cho dù cuối cùng thất bại, cũng có thể lui giữ Tây Vực, tiến có thể công, lui có thể thủ, đây là ý trời.

Giữa lời nói lão già dần dần có chút hưng phấn và cuồng nhiệt.

- Cái gì ý trời, ta nghĩ đây là ý nguyện của tiên sinh đi.

Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu ra.

Lão già lơ đễnh, cười cười, lại chậm rãi ngồi trở về:

- Lão phu chỉ có tùy việc mà xét, nói một câu này về việc tương lai cho Tiêu đại nhân. Về phần Tiêu đại nhân có nghe hay không, đó là chuyện của bản thân Tiêu đại nhân.

- Xin hỏi rốt cuộc tiên sinh là ai?

Tiêu Duệ truy hỏi, sự hiếu kỳ trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt. Lão già này rất không đơn giản, dứt bỏ cái gọi là giả thần giả quỷ bàn luận tinh tượng, hắn phân tích đại thế thiên hạ Đại Đường, hiểu biết phẩm tính hoàng đế Đại Đường, đều không phải người khác có thể đạt được. Hắn, không phải là một ẩn sĩ.

Lão già thở dài:

- Tiêu đại nhân nhất định muốn hỏi, lão phu có thể bẩm báo thẳng.

Dừng một chút, lão già cúi đầu nói:

- Lão phu họ Dương, cháu ruột của Đại thế tổ Minh hoàng đế, con trai hoàng thái tử Đại Tùy … Dương Lăng.

Lời này vừa nói ra, Tiêu Duệ xoay mình chấn động, thầm nghĩ wow, khó trách luôn mồm hoàng đế Đại Đường, luôn mồm thay đổi triều đại, hóa ra đúng là cháu ruột của bạo quân Dương Quảng triều Tùy.

Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nở nụ cười:

- Tiêu Duệ thất kinh, hóa ra tiên sinh là hậu duệ quý tộc tiền triều. Hậu ý của tiên sinh hôm nay Tiêu Duệ tâm lĩnh. Chẳng qua, Tiêu Duệ cũng không phải Lưu hoàng thúc, tiên sinh cũng chẳng phải Gia Cát Lượng, cái gọi là hùng tâm tráng chí tranh giành xuống, Tiêu mỗ vẫn cho là một hồi chê cười, qua tai không nhớ, cáo từ!

Tiêu Duệ nhẹ nhàng rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Duệ, trên khuôn mặt Dương Lăng hiện lên một mảnh ý cười. Không biết A Đại đi tới phía sau hắn lúc nào, cất cao giọng nói:

- Sư phụ, hai người nói xong chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.