Đại Thanh Tửu Vương

Chương 47: Hiểu lầm




Đằng Không nhanh trí vừa động, chợt nhớ tới một bài thơ chữ số chơi rất hay lúc trước với Tiêu ‎Duệ và mấy chị em, nàng cùng Tiêu Duệ vợ chồng tình thâm ý hợp tâm đầu, thấy động tác của ái lang, ‎nàng liền hiểu được hắn đang nhắc nhở chính mình.

Cánh hoa sen phấn hồng bay lên đầy trời, từng cánh từng cánh đều xán lạn dưới ánh mặt trời, phản xạ ‎hào quang xinh đẹp.

Lý Đằng Không mỉm cười ngọt ngào, nàng chậm rãi đi ra phía trước, cũng thuận tay nhấc phù dung lên, ‎nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, mặc cho cánh hoa xinh đẹp xán lạn rơi lên thân thể mềm mại của nàng.

‎- Một cánh hai cánh ba bốn cánh…

Lý Đằng Không cười hì hì ngâm nói.

Mọi người sửng sốt, nhíu mày, đây là thơ gì a?

Lý Long Cơ cười khổ, thầm nghĩ loại thơ này cũng chỉ có quỷ nha đầu này có thể làm được đi? Thọ ‎Xương công chúa không kìm nổi cười khanh khách, cười run hết cả người che bụng không đứng dậy nổi.

Lý Đằng Không căn bản không để ý thần sắc của mọi người, lại càng không nhìn Thọ Xương nhạo báng, ‎chỉ tiếp tục ngâm:

‎- Năm cánh sáu cánh bảy tám cánh. Chín cánh mười cánh mười một cánh…

Nói tới đây, nàng đột nhiên quên từ, quên một câu cuối cùng Tiêu Duệ nói ngày đó như thế nào, cuối ‎cùng nàng xấu hổ xoa tay, nghịch ngợm gãi đầu, nương theo tiếng thở dài, tranh thủ nhìn về phía Tiêu ‎Duệ.

Thấy Tiêu Duệ sốt ruột ra sức lấy tay ra dấu trên mặt, Lý Đằng Không mày liễu khẽ nhắn:

‎- Đây là ý gì? Nên nói tiếp như thế nào?

Vốn là lầu bầu trong lòng, nhưng trong lơ đãng đã nói ra.

Lúc này, không chỉ nói Thọ Xương công chúa nhạo báng, cho dù Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng ôm ‎bụng cười ha ha.

‎- Ái phi, nha đầu kia rất biết chọc cười. Một cánh hai canh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám ‎cánh, chín cánh mười cánh mười một cánh… Trẫm còn chưa nghe được có người ngâm thơ như vậy, ‎ha ha ha!

Lý Long Cơ cười ra cả nước mắt.

Lý Kỳ phun một ngụm rượu ra lại bị Lý Đằng Không trừng mắt “hung tợn” nhìn lại

Lý Hiến mạnh mẽ cố nén cười, ho khan kịch liệt.

Lý Đằng Không chà chà chân, hai gò má ráng màu.

Tiêu Duệ cũng nhìn không được nữa, hiện giờ hắn tự cảm thấy mình không nên tiếp tục đạo thi từ của cổ ‎nhân căn bản là không muốn thôi, loại chuyện này nhiều lắm làm ra chút náo động, không có bao nhiêu ý ‎tứ. Nhưng xem Lý Đằng Không xấu mặt, cho dù hắn không muốn, cũng không thể ngồi xem mặc kệ.

Cũng được, Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng dậy cao giọng nói tiếp:

‎- Một cánh hai cánh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám cánh, chín cánh mười cánh mười một ‎cánh, bay vào bụi cỏ tìm không thấy.

Mọi người cả kinh, cẩn thận trầm ngâm nửa ngày cùng nhau trầm trồ khen ngợi.

Lý Hiến đột nhiên vỗ tay:

‎- Tuyệt a, một cánh hai cánh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám cánh, chín cánh mười cánh mười ‎một cánh, bay vào bụi cỏ tìm không thấy. Tiêu Duệ, hay cho câu bay vào bụi cỏ tìm không thấy, vẽ rồng ‎điểm mắt phần cuối hay lắm.

Lý Đằng Không cực kỳ vui vẻ, tuy rằng cuối cùng là do Tiêu Duệ bổ sung, nhưng trong mắt nàng, hai vợ ‎chồng nàng một thể, ai ngâm ra đều là giống nhau. Nàng cười hì hì chạy tới một vườn hoa sen nở rộ, ‎nhẹ nhàng lay động cành hoa trăm hoa như gấm, cất cao giọng ngâm trong cánh hoa như mưa:

‎- Một cánh hai cánh ba bốn cánh, năm cánh sáu cánh bảy tám cánh, chín cánh mười cánh mười một ‎cánh, bay vào bụi cỏ tìm không thấy.

‎…

‎…

Võ Huệ Phi cười hô hay:

‎- Không nhi, không nên tiếp tục nghịch ngợm, con cũng đã là phu nhân Tiêu gia, như nào còn không ‎ngay ngắn như vậy? Không cần rung, hoa đang êm đẹp, con xem con làm rơi khắp nơi, rất đáng tiếc.

Lý Đằng Không cười hì hì, cúi người nhặt một cánh hoa lên, đứng dậy cất cao giọng nói:

‎- Nương nương, Tiêu lang nhà ta nói, cái này gọi là hoa rơi không phải vô tình, hóa bùn lại thắm nên ‎cành hoa xuân…

Võ Huệ Phi ngẩn ra.

Lý Hiến cao giọng cười to, đã đi tới, vỗ nhẹ bả vai Tiêu Duệ:

‎- Dưới sự nổi danh không hư sĩ, nói ra đều tuyệt, làm người ta xem thế là đủ rồi, hôm nay cuối cùng bổn ‎vương cũng lĩnh giáo.

Tiêu Duệ cười cười, khom người nói:

‎- Vương gia quá khen, Tiêu Duệ không dám nhận.

Thọ Xương ở một bên, thấy hai vợ chồng Tiêu Duệ tâm đầu ý hợp, trong lòng rất là nóng nảy. Nàng ‎cùng mẹ ruột Lý Tông rất tình cảm, từ nhỏ nhìn Lý Tông lớn lên, trong lòng đối với đứa cháu này có chút ‎coi trọng. Cho tới nay, nàng đều cho rằng, Lý Tông thích hợp thái tử nhất. Nhưng lại không như ý ‎nguyện người, không ngờ vị thái tử rơi lên ngường Lý Kỳ, điều này làm cho Thọ Xương không phục ‎trong lòng.

Tiêu Duệ là tai ách đối với Lý Tông, hơn nữa Thôi Hoán nổi điên cùng ân oán giữa Tiêu Duệ với Thôi gia, ‎khiến ấn tượng của Thọ Xương với Tiêu Duệ cực kỳ không tốt.

Nàng biết rõ, sở dĩ Lý Tông mất đi vị thái tử, nói chúng là có quan hệ lớn lao với Tiêu Duệ này. Nghĩ tới ‎đứa cháu mình âu yếm bởi vậy ảo não sung quân tới Lũng hữu loại biên cảnh hoang dã này, tức giận ‎trong lòng nàng dồn về một chỗ.

Thấy mọi người đều khen ngôn từ của Tiêu Duệ, nàng không khỏi ngồi ở chỗ kia cười lạnh nói:

‎- Gặp may mà thôi, quả nhiên là hạng người mua danh chuộc tiếng.

Võ Huệ Phi vừa nghe vậy định nói cái gì, lại bị Lý Long Cơ kéo lại. Lý Long Cơ hiểu được tâm tư Thọ ‎Xương, cũng biết vì sao nàng xem Tiêu Duệ không vừa mắt. Nhưng hắn cũng không hy vọng bởi vì Thọ ‎Xương châm chọc mà làm hỏng hứng thú ẩm yến xem phù dung hôm nay.

Nhưng trong lòng Thọ Xương nghẹn hồi lâu, một khi giải phòng ra, cũng không dừng lại được. Nàng ‎không có nhìn thấy hoặc trực tiếp không nhìn Lý Long Cơ bất mãn, vẫn dựa nghiêng trên cẩm đôn, thản ‎nhiên nói, chửi bới giống như đàn bà chanh chua giữa phố phường, cằn nhằn liên miên không ngừng, ‎trào phúng hết khả năng có thể:

‎- Tuổi còn nhỏ, ngông cuồng như thế, có đức gì dám nói xằng tài tử đệ nhất Đại Đường? Thật sự là kỳ ‎lạ, một tiểu tử làm rượu, hiện giờ con chó bắt chước người ngồi ở chỗ này…

Trước mắt Thọ Xương hiện lên gương mặt bẩn thỉu của Thôi Hoán, gương mắt anh tuấn thất vọng của ‎Lý Tông, phẫn nộ trong lòng càng đậm. Nàng càng nói càng thái quá, càng nói càng không để ý nàng có ‎chút không sợ hãi, cũng có chút tâm thần. Cho dù như thế nào, nàng đều là em gái ruột của hoàng đế, ‎trưởng bối của Lý Nghi, cho dù là trở mặt, Lý Nghi cũng không dám làm gì nàng.

‎- Có phải người đàn bà này tiến vào thời kỳ mãn kinh hay không…

Trong lòng Tiêu Duệ sinh ra một chút tức giận, sắc mặt cũng âm trầm xuống. Hắn có trầm ổn thế nào, dù ‎sao cũng là một thanh niên huyết khi phương cương, như thế nào có thể chịu được mồm miệng độc ác ‎này.

Hắn vốn không muốn vừa nhận thức nàng không nên vì một chút hư danh liền kết hiềm khích với hoàng ‎cô của Lý Nghi, nhưng bà già này rất đáng giận, nhiều lần khiêu khích lặp đi lặp lại, quả nhiên là khinh ‎người quá đáng.

Yết hầu Tiêu Duệ giật giật, nhổ nước miếng.

Hắn đi nhanh ra phía trước, chắp tay:

‎- Công chúa điện hạ, đến hôm nay Tiêu mỗ không dám cũng chưa từng tự xưng tài tử đệ nhất Đại ‎Đường, lời này của Điện hạ thật có chút không hiểu ra sao cả…

‎- Không phải ngươi tự xưng? Như vậy, như thế nào bản cung nghe nói, ngươi nhiều lần đội danh tài tử ‎đệ nhất Đại Đường lừa bịp khắp nơi vậy?

Giờ phút này Thọ Xương giống như người đàn bà chanh chua ngoài đường chỉ sợ Tiêu Duệ không trả ‎lời, Tiêu Duệ càng đáp lại nàng càng hăng say, càng hưng phấn.

Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng.

Võ Huệ Phi cũng có chút tức giận, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lý Long Cơ. Nhưng Lý Long Cơ phảng ‎phất như không thấy, chỉ thàn nhiên cười nhìn hai người đối chọi trước mặt, im lặng không nói. Lý Long ‎Cơ không có phản ứng, Lý Hiến và Kỳ Vương Lý Phạm càng thêm khó mà nói cái gì.

Tiêu Duệ thấy nước miếng Thọ Xương bay tứ tung, cảm giác chán ghét trong lòng lập tức bay tới cực ‎hạn. Hắn không giận ngược lại cười, thản nhiên nói:

‎- Cho dù là tài tử đệ nhất Đại Đường đi, nếu đã là thế nhân cất nhắc, Tiêu Duệ từ chối thì bất kính.

Thọ Xương công chúa bỗng nhiên đứng dậy, tay chỉ Tiêu Duệ trách mắng:

‎- Hay cho một kẻ cuồng đồ, khẩu khí của ngươi thật lớn! Cho dù là Lý Bạch kia, cho dù là Vương Duy, ‎danh khắp thiên hạ cũng không dám nói xằng tài tử đệ nhất Đại Đường! Ngươi tính là cái gì vậy? Kẻ thấy ‎người sang bắt quàng làm họ!

‎- Hồi bẩm điện hạ, Tiêu mỗ chẳng là cái gì, là thần tử của hoàng đế Đại Đường bệ hạ… Về phần nói ‎ngâm thơ đối đạp, cuồng vọng mà nói, nếu Tiêu Duệ nói thứ hai, thì không hai có thể xưng thứ nhất.

Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một chút kiêu ngạo, thản nhiên bĩu môi. Nếu bị buộc tới bước này rồi, nếu ‎không phải người đàn bà này không thể không so đo với mình, như vậy đi, nàng không phải nói lão tử ‎cuồng vọng sao, hôm nay lão tử liền cuồng đến cùng cho ngươi!

‎- Vô sỉ, làm càn.

Thọ Xương thở một hơi.

Tiêu Duệ đột nhiên nhìn lại phía Lý Long Cơ, không liếc Thọ Xương một cái, thần sắc của hắn càng lúc ‎càng lãnh đạm. Hắn cúi người thi lễ với Lý Long Cơ, nói gọn gàng dứt khoát:

‎- Nhi thần liền lấy phù dung làm đề, tặng vài bài thơ, hy vọng phụ hoàng ân chuẩn.

Mày Lý Long Cơ nhảy dựng, khẽ mỉm cười:

‎- Tuy rằng khí phách không nhất định phải làm thật, nhưng là ngươi đã… Được, trẫm chuẩn!

‎=====================================

Dong hoa khai thu thủy lãnh. Viên trung vô phong kiến hoa ảnh. Phiêu hương thượng hạ lưỡng thiền ‎quyên. Vân tại vu sơn nguyệt tam thiên. Thanh lan tố lịch vi đình hộ. Vũ cái nghê bất tri sổ. Thai thượng ‎du nhân hạ lưu thủy. Trụ cước đình đình sáp hoa lý. Biên ẩm tửu nữ ca. Thai bắc nam hoa chính đa.

‎(Phù dung nở thu thủy lạnh lẽo, trong vườn không gió thấy bóng hoa, nhẹ thơm trên dưới mấy thiền ‎quyên, mây ở Vu Sơn trăng ba bữa, đá vụn trắng thuần làm đình hộ, mấy cái lông chim dưới ráng chiều, ‎du khách trên đài dưới Lưu Thủy, chân trụ cao vút xen trong hoa, vừa uống rượu vừa nữ ca, đài bắc hoa ‎nam biết bao nhiêu.)

‎…

‎…

Tiêu Duệ âm thanh lang lảng, mặt đỏ lên, hai tay hắn đặt sau lưng, đắm chìm trong ánh nắng chiều dần ‎dần lặn xuống phía tây, gió mát quất vào mặt, phù dung bay đầy trời, hắn hoàn toàn buông lòng ra, lợi ‎dụng ưu thế biết trước của một kẻ xuyên qua, tìm tòi thơ từ tồn tại trong đầu, phàm là có liên quan đến ‎phù dung, chỉ cần có thể nhớ tới, chỉ cần sát đề hoặc không phải lạc đề quá xa, hắn đều ngâm tụng từ ‎ra theo trí nhớ, hồn nhiên không để ý thần sắc mọi người đã thay đổi.

Lý Đằng Không si ngốc đứng một bên, nhìn thân ảnh Tiêu Duệ anh tuấn xuất trần ở gió mát mưa hoa ‎trong ánh chiều tà, yêu thương trong mắt đủ để hòa tan băng tuyết. Nàng nhìn thẳng Tiêu Duệ, đã thấy ‎Tiêu Duệ nhẹ nhàng đi tới, kéo đôi tay nhỏ bé hơi lạnh lẽo của nàng, âm thanh réo rắt đột nhiên dừng lại, ‎vẽ thêm một câu, kết thúc màn ngâm thơ phù dung khí thế này.

Vẻ si mê trong ánh mắt Võ Huệ Phi nháy mắt được khuếch đại, nàng rốt cuộc không kìm nổi chấn động ‎và kích động thật lớn trong lòng, không ngờ đứng dậy muốn đi tới chỗ Tiêu Duệ.

Lý Hiến ở phía sau trùng hợp thế nào, phát ra một tiếng thở dài xúc động, khiến Võ Huệ Phi đột nhiên cả ‎kinh, lúc này mới dừng bước chân lại. Mà Lý Hiến thần sắc kích động, môi phát run, đã không có cách ‎nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt và hình dung.

Tiêu Duệ thở ra một hơi thật dài.



Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:

‎- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ‎ngâm thơ.

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường ‎tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, ‎nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.

Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:

‎- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.

‎- Ồ? Nói cho trẫm nghe.

Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.

Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh ‎mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:

‎- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. ‎Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:

‎- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…

Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn ‎của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa ‎vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu ‎tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại ‎trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.

Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng ‎duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt ‎mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.

Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.

Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ‎ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.

Lý Hiến cao giọng cười to nói:

‎- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất ‎chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.

Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:

‎- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh ‎đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.

Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong ‎đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:

‎- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao ‎không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.

Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.

Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham ‎chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn ‎để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương ‎Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình ‎cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.

Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không ‎thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ‎ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, ‎không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm ‎thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.

Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.

Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại ‎không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ ‎tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng ‎thêm đỏ lên.

‎- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?

Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.

Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt ‎vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không ‎phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.

‎- Ta…

Lý Kỳ ấp úng nói.

Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, ‎cúi đầu xuống.

Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.

‎…

‎…

Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.

Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:

‎- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?

Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là ‎không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải ‎‎“bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung ‎Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi ‎yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.

Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại ‎không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi ‎lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.

Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:

‎- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…

Lý Long Cơ ồ một tiếng:

‎- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.

‎…

‎…

Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút ‎nào.

Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:

‎- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?

Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:

‎- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng ‎cô và phụ hoàng thứ tội!

Thọ Xương cười khinh một tiếng:

‎- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem ‎thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử ‎theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…

Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng ‎nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương ‎công chúa này nói chính là hướng tới mình.

Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, ‎cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.

Tiêu Duệ cười:

‎- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị ‎quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải ‎quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở ‎thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.

Lý Long Cơ cười ha ha lên:

‎- Nói đúng.

Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe ‎mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.

Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, ‎thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc ‎dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.

Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành ‎thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời ‎sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn ‎nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.

Thọ Xương cười lạnh một tiếng:

‎- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng ‎thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh ‎Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…

Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.

Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông ‎đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng ‎không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản ‎xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.

Nàng bĩu môi:

‎- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…

Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc ‎kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn ‎quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn ‎có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:

‎- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái ‎tử, cần gì nói điều thừa?

‎- Phải không?

Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.

Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:

‎- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử ‎Thôi gia các ngươi bao nhiêu.

Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:

‎- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ ‎Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:

‎- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? ‎Khó, khó nhỉ.

‎- Ngươi không nên khinh người.

Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích ‎như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết ‎phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, ‎nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.



Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:

‎- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ‎ngâm thơ.

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường ‎tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, ‎nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.

Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:

‎- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.

‎- Ồ? Nói cho trẫm nghe.

Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.

Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh ‎mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:

‎- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. ‎Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:

‎- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…

Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn ‎của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa ‎vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu ‎tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại ‎trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.

Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng ‎duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt ‎mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.

Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.

Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ‎ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.

Lý Hiến cao giọng cười to nói:

‎- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất ‎chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.

Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:

‎- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh ‎đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.

Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong ‎đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:

‎- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao ‎không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.

Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.

Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham ‎chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn ‎để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương ‎Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình ‎cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.

Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không ‎thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ‎ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, ‎không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm ‎thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.

Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.

Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại ‎không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ ‎tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng ‎thêm đỏ lên.

‎- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?

Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.

Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt ‎vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không ‎phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.

‎- Ta…

Lý Kỳ ấp úng nói.

Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, ‎cúi đầu xuống.

Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.

‎…

‎…

Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.

Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:

‎- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?

Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là ‎không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải ‎‎“bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung ‎Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi ‎yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.

Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại ‎không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi ‎lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.

Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:

‎- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…

Lý Long Cơ ồ một tiếng:

‎- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.

‎…

‎…

Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút ‎nào.

Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:

‎- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?

Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:

‎- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng ‎cô và phụ hoàng thứ tội!

Thọ Xương cười khinh một tiếng:

‎- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem ‎thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử ‎theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…

Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng ‎nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương ‎công chúa này nói chính là hướng tới mình.

Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, ‎cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.

Tiêu Duệ cười:

‎- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị ‎quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải ‎quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở ‎thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.

Lý Long Cơ cười ha ha lên:

‎- Nói đúng.

Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe ‎mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.

Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, ‎thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc ‎dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.

Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành ‎thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời ‎sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn ‎nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.

Thọ Xương cười lạnh một tiếng:

‎- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng ‎thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh ‎Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…

Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.

Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông ‎đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng ‎không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản ‎xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.

Nàng bĩu môi:

‎- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…

Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc ‎kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn ‎quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn ‎có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:

‎- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái ‎tử, cần gì nói điều thừa?

‎- Phải không?

Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.

Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:

‎- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử ‎Thôi gia các ngươi bao nhiêu.

Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:

‎- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ ‎Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:

‎- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? ‎Khó, khó nhỉ.

‎- Ngươi không nên khinh người.

Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích ‎như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết ‎phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, ‎nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.



Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:

‎- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ‎ngâm thơ.

Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường ‎tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, ‎nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.

Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:

‎- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.

‎- Ồ? Nói cho trẫm nghe.

Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.

Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh ‎mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:

‎- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. ‎Tòng thử quân vương bất tảo triêu.

Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:

‎- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…

Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn ‎của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa ‎vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu ‎tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại ‎trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.

Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng ‎duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt ‎mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.

Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.

Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ‎ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.