Đại Thanh Tửu Vương

Chương 44: Chọn một trong hai mà thôi




Nói thực, thời đại này như nào có thể chế tạo ra mặt nạ tinh xảo giống thật như thế, Tiêu Duệ ‎cảm thấy rất hứng thú. Bởi vì hắn biết, trong thời không lịch sử có rất nhiều vấn đề chưa được lý giải, ‎mặc dù dùng lý niệm khoa học kiếp trước của hắn cũng giải thích không rõ. So với với việc giằng co ‎không rõ với loại chuyện tình nhất định không có kết quả gì lúc này, còn không bằng suy xét vấn đề thực ‎tế là mặt nạ này hoặc người chế tác mặt nạ này có thể mang đến cho mình một chút gì hay không.

Tiêu Duệ ôm loại tâm tư này, đẩy cửa phòng Lý U Lan ra, rồi đi thẳng vào.

Lý U Lan đang đứng bên giường không biết si ngốc nghĩ ngợi tâm sự gì, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa ‎truyền đến tiếng bước chân, quay đầu liếc lại, vẻ bối rối cùng cô đơn chợt lóe rồi biến mất trong mắt.

Tiêu Duệ lại thấy dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành kia một lần nữa, lần đầu tiên gặp thấy ‎kinh diễm, mà lần thứ hai gặp, trong óc vẫn hiện lên hai chữ kinh diễm.

Ánh mắt Tiêu Duệ nhiều ít có chút mê ly. Hắn không khỏi suy nghĩ trong lòng, thế gian này như nào có ‎dung nhan có thể khiến người ta say mê như này?

Sắc mạt Lý U Lan hơi đỏ lên, nàng chậm rãi đi tới phía trước, hành lễ:

‎- Nô tì Lý U Lan, gặp qua đại nhân!

Tiêu Duệ xấu hổ mà khoát tay áo:

‎- U Lan tiểu thư, thân phận nàng đã định, mặc kệ nói như thế nào, nàng đều là con gái Vĩnh Lạc công ‎chúa, sau này không cần tự xưng nô tì.

‎- …

Lý U Lan thở dài yếu ớt:

‎- Đại nhân, U Lan nhà tan người mất bị An tặc bắt đi làm gia nô, may mà gặp được đại nhân, mới có thể ‎báo thù rửa hận cho một nhà U Lan. U Lan đã phát xuống lời thề, cuộc đời này ở lại trong phủ đại nhân ‎làm nô làm tỳ, báo đáp lại ân tình của đại nhân.

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười:

‎- An tặc khi quân phạm thượng, tội này nên tru… những điều này thôi không nói. Nàng đã không chịu trở ‎lại Dương gia, như vậy ở lại Tiêu gia cũng không phải không thể. Chỉ có điều, nói nô tỳ này hay là thôi, ‎sau này hai ta lấy huynh muội tương xứng đi.

Trong mắt Lý U Lan phát ra một chút vui sướng, nhưng chợt tự biết xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Tiêu Duệ chậm rãi đi về phía trước hai bước, thân hình đột nhiên đứng lại, thản nhiên nói:

‎- U Lan, trên mặt nàng vừa rồi…

Lý U Lan cô đơn mà cười, nàng đã sớm biết, Tiêu Duệ chắc chắn sẽ đến hỏi.

‎- Đại nhân…

Mày liễu của Lý U Lan nhẹ nhàng dựng lên:

‎- Ba năm trước đây, mẫu thân sợ bởi vì dung nhan này của U Lan mà sinh ra mầm tai vạ, đặc biệt xin ‎tấm mặt nạ này cho U Lan từ trong tay một lão già tha phương… U Lan vẫn bảo tồn bên người, đáng ‎tiếc, ngày đó lúc đang trốn ra phủ Đô đốc Nhiêu Nhạc, U Lan còn chưa kịp đội mặt nạ lên, đã bị tặc binh ‎của An tặc phát hiện, từ đó sa vào làm gia nô của An gia.



Lý U Lan lấy mặt nạ dữ tợn đáng sợ từ trong ngực ra, do dự một chút, vẫn đưa qua. Nhưng Tiêu Duệ ‎không có đón, chỉ ồ một tiếng, cười cười:

‎- Thì ra là thế, chẳng qua, nàng như nào đột nhiên nhớ tới muốn mang…

Trong mắt Tiêu Duệ phát ra một chút nghiêm nghị.

Lý U Lan buồn bã cười:

‎- Đại nhân, U Lan tự biết hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, sợ rằng khuôn mặt này sẽ rước lấy mầm ‎tai vạ cho đại nhân… Tuy rằng U Lan mệnh khổ, nhưng thuở nhỏ sinh trưởng trong phủ Đô đốc, mẫu ‎thân lại là công chúa hoàng đế Đại Đường ngự phong, cho nên đối với việc trong cung này, cũng có ‎biết một phần… U Lan không muốn rời khỏi Tiêu gia vào cung, cho nên liền cả gan đeo mặt nạ yết kiến ‎hoàng thượng, xin đại nhân thứ tội.

Nói chung tâm tư Lý U Lan là như thế. Tiêu Duệ âm thầm gật đầu, hay cho một nữ tử tâm tư kín đáo, ‎quả nhiên không phải con cái dân thường, rõ như lòng bàn tay đối với loại xã hội thượng lưu như ruồi ‎bu bãi rác này.

Chỉ có điều Tiêu Duệ cũng không biết, Lý U Lan không chỉ vì chính mình. Nàng từ nhỏ cũng xem như là ‎sinh trưởng trong nhà quý tộc, chỉ từ ánh mắt căm thù kia của Võ Huệ Phi, nàng liền suy đoán được đủ ‎loại tiền căn hậu quả. Thiên kim tiểu thư may mắn còn sống sót trong cuộc tàn sát này, nữ tử người Hề ‎mưu sinh lâu ngày trong hang sói của An tặc, không phải công chúa người Hề nũng nịu lúc trước kia, ‎trong lòng của nàng, sinh tồn mới là xếp thứ nhất.

Nàng hiểu được, dung nhan này của nàng rất có thể sẽ mang đến mầm tai vạ cho nàng.

Giống như mang mặt nạ yết kiến Lý Long Cơ, sở dĩ nàng lựa chọn ở lại Tiêu gia, phần lớn là xuất phát ‎từ suy tính tự bảo vệ mình. Nàng có thể nhìn ra được, Tiêu Duệ là một người tốt, mà tâm địa của chúng ‎nữ Tiêu gia cũng rất thiện lương rộng lượng. Nàng ở lại Tiêu gia, cho dù là làm nô tì, ít nhất cũng có thể ‎giữ được cả đời bình an, mà nếu về tới nhà mẹ đẻ của mẫu thân mình, chính nàng một Hề nữ không cha ‎không mẹ, sợ là cũng không có ngày lành gì.

‎- Ta hiểu được.

Nụ cười của Tiêu Duệ có vẻ cực kỳ ôn hòa, đối mặt với cô gái thân thể cực kỳ bi thảm này, kỳ thật lòng ‎dạ hắn cũng không cứng rắn được:

‎- U Lan, chậm nhất sau ba ngày, ta sẽ giao đầu An Lộc Sơn cho nàng, để nàng tế lễ cha mẹ và tộc nhân ‎đã mất của nàng.

‎=====

Tiêu Duệ ở trong phòng Lý U Lan hơn nửa canh giờ, điều này làm cho Lý Đằng Không rất là khó chịu. Lý ‎Nghi biết tình huống không đúng, vội vàng “đuổi” Tiêu Duệ tới phòng ngủ của Lý Đằng Không. Tiêu Duệ ‎cũng biết Lý Đằng Không tính tình nóng nẩy, cũng không quá để ý, vào phòng nói dăm ba câu liền đùa ‎Lý Đằng Không vui vẻ ra mặt.

Kế tiếp, lại một đêm kiều diễm, bên ngoài gió thu hiu quạnh, trong phòng cảnh xuân vô hạn, loại tương ‎thân tương ái trên giường chiếu giữa vợ chồng này, tạm thời không cần nói rõ.

Ngày hôm sau, tham gia triều hội trở về, Tiêu Duệ vừa mới vào cửa, liền phát hiện hơn mười thị vệ ‎người Bặc đi theo Na Nhận trở về di chuyển tộc nhân.

Bọn họ quen xếp thành hàng đứng trong ngoại viện, côn sắt màu đen trong tay dắt bên hông; mà Na ‎Nhận, đang đứng trước đội ngũ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa lớn.

Hiện giờ những thị vệ người Bặc này sớm đã không thể so với dĩ vãng. Bọn họ ban đầu võ nghệ mạnh ‎mẽ, sau lại học một thân công phu với các hộ viện am hiểu vật lộn của Tiêu gia, hiện giờ mang hơn ‎mười thị vệ người Bặc này ra ngoài, thật sự muốn thao luyện thực chiến, cũng không kém hơn bao nhiêu ‎so với thị vệ trong cung.

Trước mắt Tiêu Duệ sáng ngời, Na Nhận đã nhào tới, khom người cúi đầu:

‎- Đại nhân, Na Nhận đã trở lại.

Tiêu Duệ dùng sức vỗ bả vai hùng tráng của Na Nhận, cười ha ha:

‎- Trở về khi nào vậy?

‎- Hồi bẩm đại nhân, vừa mới chạy tới Trường An.

‎- Tốt. Các huynh đệ một đường vất vả, Na Nhận đi phòng thu chi cầm trăm quán tiền đến, phân cho mọi ‎người, coi như là một chút tâm ý của Tiêu mỗ.

Tiêu Duệ đi qua, chào hỏi đám thị vệ người Bặc.

Tiêu Duệ luôn hào phóng, đối với phần thưởng của hắn, đám hộ vệ người Bặc cũng không có giật mình. ‎Lại nói, đối với những người đàn ông Bặc này mà nói, sở dĩ bọn họ trung thành và tận tâm với Tiêu Duệ, ‎cũng không phải bởi vì Tiêu Duệ hào phóng, mà bởi vì Tiêu Duệ đối đãi bọn họ thành khẩn không kiêu ‎căng.

Không cần nói gì khác, hơn mười thị vệ người Bặc, người nào Tiêu Duệ cũng có thể gọi tên ra, đều có ‎thể xưng huynh gọi đệ với bọn họ. Điểm này, chỉ sợ đám quyền quý trong thành Trường An, không một ‎người có thể làm được.

Phải biết rằng, Tiêu Duệ hiện giờ cũng không phải là lúc trước, hắn quyền cao chức trọng quyền thế và ‎lực ảnh hưởng không thua gì Lý Lâm Phủ. Làm một kẻ bề trên cao cao tại thượng, trong mắt có thể ‎dung được một người thị vệ dị tộc nho nhỏ, đây không thể không làm cho đám thị vệ người Bặc cảm ‎động trong lòng.

Tiêu Duệ cũng không phải có ý muốn thi ân với thị vệ người Bặc, làm màu làm mè vân vân. Hắn đối với ‎tôi tớ khác trong phủ cũng rất khách khí, đây là rõ như ban ngày, từ xưa tới giờ đều là như thế.

Đám thị vệ người Bặc cười ha ha, chợt vây quanh Tiêu Duệ nói chuyện tình mình trở lại Thoán khu, ‎khuyên bảo tộc nhân di chuyển. Tiêu Duệ nhẫn nại hàn huyên với bọn họ nửa ngày, lúc này mới chuẩn bị ‎quay về nội viện. Nhưng chưa đi được mấy bước, chợt nghe Na Nhận cất cao giọng nói:

‎- Đại nhân, vừa rồi có người muốn Na Nhận nhắn một tin cho đại nhân, nói buổi trưa hôm nay A Đại chờ ‎đại nhân ở Phù Dung Các.

‎…

‎…

Thấy Tiêu Duệ vội vã rời phủ mà đi, Lý Đằng Không vừa mới ra khỏi phòng có chút kinh ngạc. Đêm qua ‎mấy độ triền miên, nàng hạnh phúc khoái hoạt muốn chết, trên khuôn mặt long lanh còn ẩn hiện một chút ‎ửng đỏ:

‎- Tiêu lang!

Lý Đằng Không hô.

Nhưng dường như Tiêu Duệ không có nghe thấy, hoặc là làm bộ như không nghe thấy, bước chân ‎không dừng, rời đi nhanh. Chờ lúc Lý Đằng Không cong môi đuổi theo ra cửa phủ, tung tích hắn đã sớm ‎biến mất.

Lý Đằng Không chà chà chân, bất mãn nói thầm hai tiếng, quay người lại, liền thấy Na Nhận.

Được Tiêu Duệ ảnh hưởng, Lý Đằng Không các nàng đối với bọn thị vệ hạ nhân trong phủ cũng không ‎có ra vẻ quá lớn. Nàng vẫy tay với Na Nhận:

‎- Na Nhận, lại đây, ta có lời hỏi ngươi.

Na Nhận ngẩn ra, cũng không dám chậm trễ, khẩn trương tới thi lễ:

‎- Gặp qua phu nhân.

‎- Na Nhận, Tiêu Lang rời phủ đi đâu, ngươi có biết không?

Lý Đằng Không hỏi.

‎- Ồ, đại nhân rời phủ đi Phù Dung Các gặp một người.

Na Nhận không chút nghĩ ngợi, liền buột miệng nói ra. Nhưng hắn lập tức thấy sắc mặt Lý Đằng Không ‎có chút “cứng ngắc”, không khỏi nhảy dựng trong lòng, thầm mắng chính mình mau mồm mau miệng.

Phù Dung Các là địa phương gì, Lý Đằng Không còn có thể không biết, đó là chỗ tầm hoa vấn liễu ẩm ‎yến của đám lãng tử Trường An. Chính trượng phu mình đột nhiên đi tới loại địa phương này, dựa theo ‎hiểu biết của Lý Đằng Không đối với Tiêu Duệ, tự nhiên hiểu được Tiêu Duệ không có khả năng đi chơi ‎kỹ nữ, nhưng nếu nói hẹn gặp với người, đối phương kia chắc chắn là con gái.

‎- Gặp người nào?

Lý Đằng Không sắc mặt không tốt truy hỏi.

Na Nhận không dám nói thêm nữa, chỉ sợ sinh ra “vấn đề” giữa chủ nhân và chủ mẫu của mình, ấp úng ‎nói hàm hồ.

Lý Đằng Không chợt nhớ đám người Na Nhận mới trở về từ Thoán khu, không khỏi hừ lạnh một tiếng:

‎- Có phải là nữ vương kia hay không?‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.