Đại Thanh Tửu Vương

Chương 33: Đoạn tử tuyệt tôn




Tiêu Duệ rời khỏi Đương Quy lâu, lại khôi phục hình tượng công tử giàu có phong lưu phóng khoáng, từ chỗ này xuyên qua hai con phố phồn hoa, chậm rãi trở về Tiêu gia.

Dọc theo đường đi, cửu hàng tửu quán san sát nối tiếp nhau, tràn ngập mùi rượu. Nhìn người Đường ăn khói thịt lớn uống chén rượu lớn trong tửu quán ven đường, Tiêu Duệ rất cảm thán trong lòng, một xã hội phồn vinh hay không phồn vinh, ngành ẩm thực có phát đạt hay không có thể nói là một biểu hiện điển hình.

Tiêu Duệ bỗng nhiên nhớ tới một học giả xã hội hiện đại nói qua một câu: một người, sống được hay không, một quốc gia, một dân tộc, sống được hay không, ăn uống là vấn đề rất mấu chốt. Người Đường chú trọng phong tục Hồ, ăn thịt là chủ yếu. Ở trên địa cầu, phàm là loài động vật ăn thịt, đều hung mãnh, phàm là loại động vật ăn cỏ, đều ôn thuần. Tiêu Duệ cười cười trong lòng, các đồng bào thời Đường có thể cũng được người Hồ không ngừng quấy nhiễu Trung Nguyên dẫn dắt, chủ nghĩa ăn chay của Thần Nông thị, dần dần mất đi thị trường ở thời Đường.

Người Đường ăn thịt rất phóng khoáng rất mạnh mẽ, cho nên Đại Đường cũng rất mạnh mẽ.

Loại logic này chưa hẳn là chân lý, nhưng Tiêu Duệ cảm thấy vẫn có chút đạo lý nhất định.

Kỳ thật, trên thực tế, Tây Thị trong thành Trường An hiện giờ, khu vực phố vàng, cửa hàng ăn, khách sạn, ca lâu, kỹ viện, xướng quán, trà lâu, sân khấu nơi đó, phân bố hỗn tạp, nhưng náo nhiệt nhất. Nơi náo nhiệt nhất đầu tiên là cửa hàng ăn, tiếp theo mới là nơi trăng gió.

Một đường đi tới, ở cửa tửu quán và kỹ quán, nữ ca sĩ người Hán hoặc là Hồ cơ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc trắng tinh, mặt ngọc sinh ái tình, khuôn mặt đưa tình, mỉm cười, làm tâm tình người ta nhộn nhạo, vung bàn tay mềm về phía người đi ngang qua đường, khiến bước chân người do dự. Nơi tơ lụa đong đưa, kéo váy dài, cổ áo để trần, da thịt trắng nõn, trong làn gió thơm phả vào mặt, hơi thở của đám nữ tử chốn hoan tràng tràn ngập khắp nơi.

Trường An lãng mạn luôn làm cho người ta xem nhiều không chán, Tiêu Duệ thở dài một cái, bước chân nhanh hơn.

Nhưng cách đó không xa, chỗ giao nhau của hai con phố buôn bán phồn hoa, trên một cái sân thật lớn, truyền đến tiếng trẻ em chơi đùa ồn ào. Trong lòng Tiêu Duệ có chút tò mò, đưa mắt nhìn lại, một đám trẻ em bảy tám tuổi xúm lại chỗ một người nam tử trung niên quần áo rách rưới, nam tử nắm trong tay một vật thể kỳ quái.

Tiêu Duệ tới phía trước, đứng phía sau đám trẻ em, bị thứ gì đó trong tay nam tử hấp dẫn.

Cấu tạo bằng gỗ, làm thành hình dáng phi điểu, mà hai cánh chim mỏng như cánh ve mở ra, hoa văn trên người chim gỗ lộ ra, chạm trổ cực kỳ cẩn thận và tinh xảo, ngay cả từng sợi gân trên cánh chim kia, trông đều rất sống động. Chỉ lấy riêng khía cạnh nghệ thuật mà nói, chim gỗ này xem như là một tác phẩm nghệ thuật không tầm thường, hết sức đầy đủ giá trị thưởng thức.

Chỉ có điều, Tiêu Duệ lập tức phát hiện, đây cũng không phải một tác phẩm nghệ thuật làm để người ta thưởng thức.

Bởi vì khi chim gỗ mở rộng cánh ra, phát hiện vật có hình thể cùng loại với ống trúc buộc chặt ở trên bụng chim gỗ, phía sau đầu bị bùn lấp kín, ngòi nổ dài một tấc lộ ra.

Tiêu Duệ vừa động trong lòng, trên mặt hiện lên thần sắc cổ quái.

Hắn đánh giá nam tử quần áo tả tơi khuôn mặt dơ bẩn trước mắt thật sâu, chậm rãi rơi vào trầm tư. Cũng không bao lâu, bên tai hắn truyền đến tiếng ca dao đám trẻ em vui cười hát:

- Trương kẻ điên, không lên lớp, học làm vải, bông vải đứt, học làm gạch, gạch gãy đôi, học làm sắt, sắt cứng nhắc, học nuôi lợn, lợn bỏ đi, học nuôi chó, chó không sủa, học làm chim, chim không bay…

Hán tử kia không kiên nhẫn tròng mắt khẽ đảo, mắng:

- Cút cút cút, đều cút đi, trẻ con đít xanh biết cái rắm…

Đám trẻ em lập tức giải tán, người đàn ông mệt mỏi mà hoạt động eo lưng, vẻ thất vọng tràn đầy trong mắt. Liên tục nửa tháng hắn bày quán bán chim gỗ ở trong này, nhưng không ai cảm thấy hứng thú. Buôn bán cái này căn bản là không khai trương được, ngược lại đưa tới một đám trẻ em tò mò và xem náo nhiệt.

Người đàn ông này tên Trương Võ Dương, người Trường An, là kẻ điên họ Trương nổi tiếng gần xa. Nói hắn điên, ngược lại không phải nói thần kinh hắn có vấn đề, chỉ có điều người này si mê kỳ dâm kỹ xảo, thích làm một số vật cổ quái, hơn mười năm như một ngày, khiến người xung quanh rất không rõ ràng. Đúng, con lợn biết chạy, con chim biết bay, nhưng mấy thứ này cũng chỉ là món đồ chơi của đám trẻ em, còn có thể làm cơm ăn sao?

Trương Võ Dương nhiều năm không làm việc đàng hoàng, sau khi cha mẹ qua đời trông cậy vào một nhà tỷ phu nuôi sống. Nhưng gần đây, nhà tỷ phu hắn chuyển đi Giang Nam, hắn lại không muốn đi theo, đành phải ở lại trong thành Trường An. Không mấy ngày, tiền tỷ tỷ hắn lưu lại đã bị hắn tiêu hết sạch. Không có tiền ăn cơm, đói bụng, lúc này Trương Võ Dương mới cầm vật nhỏ mình chế tác ra bày bán.

Đáng tiếc, tuy rằng thời đại này không có quản lý thị trường đuổi người bán hàng rong, nhưng người Đường không ai nguyện ý tiêu tiền đi mua một con chim gỗ nghe nói có thể bay.

Cho nên, đã hai ngày Trương Võ Dương không có cơm ăn.

Trương Võ Dương chửi bới đứng dậy muốn rời đi, lại phát hiện trước mặt có một công tử quần áo hoa lệ chặn đường hắn đi.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Chim gỗ này của ngươi biết bay sao? Có phải điểm quan trọng là ngòi nổ phía sau ống trúc kia không?

Tiêu Duệ chậm rãi hỏi.

- Đúng vậy.

Trương Võ Dương kỳ quái liếc nhìn Tiêu Duệ, không kìm nổi lui về phía sau mấy bước. Hắn là người nghèo khổ, không thể trêu vào thiếu gia có tiền. Trong mắt hắn, Tiêu Duệ trước mắt dường như chính là một thiếu gia có tiền tìm chuyện vui, đến nỗi hắn không có phát hiện vẻ vui mừng lóe ra trong mắt Tiêu Duệ.

- Ngươi châm nó cho ta xem, nếu có thể cất cánh, ta sẽ mua.

Đuôi mày Tiêu Duệ dựng lên.

Trương Võ Dương vừa thấy có người tới mua bán, hưng trí lập tức đề cao. Hắn cười ha ha, cầm chim gỗ trong tay thả thật cẩn thận lên mặt đất, sau đó dùng đá lửa châm ngòi nổ phía sau hai ống trúc.

Hí hí! Ngòi nổ phát ra tiếng vang rất nhỏ, tiếp đó là hai luồng hói nhẹ, nương một tiếng giòn vang phun ra tia lửa chói mắt, hai cánh của chim gỗ trên mặt đất đột nhiên khép mở, xông vèo lên trời, ước chừng bay mấy thước xa thì bỗng nhiên rơi xuống đất.

Súng ống thô sơ! Tiêu Duệ nhìn chim gỗ rơi trên mặt đất kia, ánh mắt có chút ngưng trệ.

Tuy rằng Tiêu Duệ không phải chuyên gia súng ống, nhưng làm một kẻ xuyên qua biết rõ lịch sử, hắn tự nhiên hiểu được, súng ống còn chưa được sử dụng ở thời thịnh thế Đại Đường này. Súng ống hoàn thiện, là chuyện sau thời Tống, đến triều Minh mới phát triển đến đỉnh cao. Nhưng, người đàn ông trước mắt này lại làm ra một chim gỗ súng ống thô sơ, biết bay!

Tiêu Duệ lập tức cảm thấy, chính mình nhặt được bảo vật.

Đang lúc cân nhắc, bên tai truyền đến tiếng hỏi cộc lốc của người đàn ông:

- Công tử gia, ngài muốn chim gỗ này hay không? Giá rất rẻ, ta chỉ bán 2 văn tiền.

- Cần, cần.

Tiêu Duệ tỉnh mộng lại, nắm lấy bàn tay dơ bẩn của Trương Võ Dương kia.





Trương Võ Dương thật không ngờ, không ngờ công tử này sinh ra hứng thú thật lớn với hắn. Hắn mang theo Tiêu Duệ về tới viện nhỏ của mình, Tiêu Duệ đi vào trong viện, thấy đủ loại đồ chơi cổ quái rơi rụng chồng chất trong viện, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Ngồi xổm ở nơi đó, tỉ mỉ xem xét các đồ chơi nhỏ do Trương Võ Dương chế tạo ra, trong đó có đủ loại súng ống trang bị thô sơ có chứa thuốc súng. Trong lòng Tiêu Duệ mừng như điên, nhưng trên mặt dần bình tĩnh trở lại.

- Trương Võ Dương, ngươi có nguyện ý đi theo ta làm việc hay không? Mỗi tháng ta trả cho ngươi mười quán tiền, sau đó ngươi cầm bản vẽ ta đưa cho ngươi, chuyên môn chế tác các thứ đồ chơi này, có được hay không?

TIêu Duệ thử nói thăm dò.

- Mười quán?

Trương Võ Dương không kìm nổi nuốt một miệng nước miếng:

- Thật sự sao, công tử gia ngài không gạt ta?

- Tại hạ Tiêu Duệ, chưa bao giờ nói dối.

- Tiêu Duệ…

Trương Võ Dương gãi đầu, đột nhiên biến sắc, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất:

- Tiểu nhân không biết là Tiêu đại nhân, tiểu nhân bái kiến Tiêu đại nhân…

- Miễn lễ. Ngươi có nguyện ý hay không?

Tiêu Duệ cúi đầu nói.

- Nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý.

Tiêu Duệ cười ha ha, lấy tay đỡ Trương Võ Dương lên, ha ha nói:

- Trương Võ Dương, ngươi là một nhân tài, ừ, ngươi làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Cái gì ngươi cũng không cần quản, mỗi ngày chuyên môn làm loại đồ chơi này cho ta là được.





Nhiều lần dặn dò Trương Võ Dương ngày mai đi Tiêu gia tìm mình “đưa tin”, lúc này Tiêu Duệ mới rời khỏi nhà Trương Võ Dương, một đường vội vàng chạy đến nhà Tôn Công Nhượng, để cho Tôn Công Nhượng nhanh chóng tìm một tòa nông trang ngoài thành. Hắn chuẩn bị chuyên môn mở một viện nghiên cứu súng ống cho Trương Võ Dương, đồng thời còn khiến Tôn Công Nhượng tìm kiếm một số thợ thủ công sáng dạ khéo tay, như thợ mộc thợ rèn thợ đan tre nứa, tới làm trợ thủ cho Trương Võ Dương.

Từ sau khi nhìn thấy Trương Võ Dương và súng ống hắn phát minh, Tiêu Duệ liền sinh ra một ý tưởng thật lớn mật cũng cực kỳ điên cuồng: nếu đem súng ống phổ biến trang bị cho quân đội ở thời đại này, quân đội Đại Đường ở thời đại vũ khí lạnh này ai còn có thể tranh phong?

Có thể phóng ra hỏa tiễn, có thể dùng máy ném đá phóng hỏa lôi, thậm chí pháo. Ý niệm này chợt lóe rồi biến mất trong đầu Tiêu Duệ, hắn nhớ tới một bài thơ của người bạn Lý Bạch đến nay không thấy tung tích:

- Lô hỏa chiếu thiên địa, hồng tinh loạn tử yên. Noản lang minh nguyệt dạ, ca khúc động hàn xuyên.

(Lò lửa soi trời đất, mây tím khiếp hồng tinh, đêm trăng Khiên Ngưu sáng, sông lạnh vang khúc tình – Thu phố ca kỳ 14 – Lý Bạch)

Bài thu phố ca này của Lý Bạch chính là nói cảnh tượng công nhân luyện kim làm việc. Nếu luyện sắt ở Đại Đường đã tương đối phát đạt, nói vậy chế tác một số súng ống bằng sắt hẳn là không phải không có khả năng đi?

Đương nhiên, đây vẻn vẹn là một suy nghĩ, có thể hóa thành sự thật hay không, còn phải nhìn Trương Võ Dương có “đủ đạo” hay không. Nếu hắn chỉ có thể chế tác loại chim gỗ nhỏ bay xa vài thước này, cũng không có chỗ gì trọng dụng. Tuy nhiên, Tiêu Duệ rất có lòng tin. Công nghệ là công nghệ, nguyên lý là nguyên lý, dưới sự hỗ trợ hùng hậu về tài lực của mình, chắc chắn Trương Võ Dương có thể sáng tạo ra kỳ tích hoàn toàn mới cho mình, cho Đại Đường.

Mà thật sự tới lúc đó, đây có lẽ là tiền vốn lớn nhất mình dựa vào để sinh tồn và bảo hộ Tiêu gia.

Đi qua đi lại hơn nửa ngày, khi Tiêu Duệ trở lại phủ, sắc trời đã tối muộn.

Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi kết bạn Võ Huệ Phi chừ đợi trong phòng khách nội viện Tiêu gia, chờ cùng dùng cơm chiều với Tiêu Duệ. Chương Cừu Liên Nhi bận việc kinh doanh của Tiêu gia, đi tửu phường Tửu Đồ tổng hợp số liệu, còn không có trở về. Mà Lý Đằng Không thì lén lút trở về nhà mẹ đẻ, đi thăm vợ chồng Lý Lâm Phủ.

Nghe nói, thân thể Lý Lâm Phủ gần đây không tốt lắm.

Thấy Tiêu Duệ toàn thân dơ như vậy mà đi vào phòng, trong tay còn cầm một con chim gỗ, Dương Ngọc đứng dậy qua nghênh đón, dịu dàng kéo tay Tiêu Duệ, kinh ngạc nói:

- Tiêu lang, chàng làm gì mà để dơ bẩn như vậy… Đi, ta đi rửa mặt cho chàng.

Tiêu Duệ rời khỏi Đương Quy lâu, lại khôi phục hình tượng công tử giàu có phong lưu phóng khoáng, từ chỗ này xuyên qua hai con phố phồn hoa, chậm rãi trở về Tiêu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.