Đại Thanh Tửu Vương

Chương 26: Núi đao – Cạm bẫy của hồ yêu




Phạm Dương Tiết độ sứ, trước khi hòa bình với Khiết Đan, khống chế quân sự Uy Vũ, Thanh Di, Phạm Dương, Bắc Bình, Cao Dương, Đường Hưng, Hoàng Hải cửu quân, Truân U, Kế, Đàn, Dịch, Hằng, Định, Mạch, Thương Châu các khu vực Cửu Châu, quản lý U Châu, đóng quân chín vạn một ngàn bốn trăm người. Trước mắt là quân đội thành trấn trong Đại Đường, binh lực Phạm Dương xem như nhiều khá, gần bằng Lũng Hữu.

Tới những năm cuối Khai Nguyên, Lý Long Cơ thích đao to búa lớn bành trướng tới cực độ, đối nội nôn nóng trưng thu sưu cao thuế nặng, điên cuồng hưởng thụ, làm cho một Đại Đường thịnh thế nguy cơ bốn phía; đối ngoại cực kỳ hiếu chiếu, không ngừng tạo áp lực cho tướng soái biên phòng, để khiêu khích dân tộc thiếu số, chủ động phát động chiến tranh. Kỳ thật nghiên khắc mà nói, chiến tranh giữa Đại Đường và Thổ Phiên trong năm Khai Nguyên, có mấy lần đều là Lý Long Cơ cố tình khiêu khích.

Cái gọi là trên làm dưới theo, sở thích của hoàng đế dẫn tới hành động của phiên trấn: các tướng soái đều không ngừng phát động chiến tranh, không ngừng dùng chiến công thật thật giả giả để lấy niềm vui của hoàng đế, An Lộc Sơn, chính là một người như vậy.

Nhưng Vương Trung Tự lại cực kỳ phản cảm loại hành vi này. Tư tưởng chiến lược của hắn là cẩn thận yên ổn biên giới, thật sự bị bức bách bởi áp lực của hoàng đế hay là yêu cầu của binh tướng, mới bất đắc dĩ phát động một ít chiến dịch, tuy rằng bách chiến bách thắng, nhưng hắn thường xuyên cảnh báo bộ hạ: tướng soái thời thái bình chỉ cần trân trọng sĩ tốt, cần gia tăng rèn luyện là đủ rồi, không cần hao tổn quốc gia để cầu công danh cho mình.

An Lộc Sơn là Phạm Dương Tiết độ phó sứ, mặc dù đang ở dưới tiết chế của Vương Trung Tự, nhưng lại một mình lĩnh một quân. Hắn tự nhiên không cam lòng làm người dưới, đồng thời cũng có mục đích thông qua chiến tranh để mở rộng thế lực của mình, hắn không ngừng phát động chiến tranh quy mô nhỏ về phía người Hề và người Khiết Đan, âm thầm hợp nhất bộ phận người Hồ phương bắc.

Như vậy, tự nhiên khiến cho Vương Trung Tự bất mãn, ra lệnh hắn không được tiếp tục động đao binh.





Lý Lâm Phủ ngồi trong thư phòng của mình, ngắm nghía biểu chương An Lộc Sơn vạch tội Vương Trung Tự trong tay. Thật lâu sau, Lý Lâm Phủ mới thở dài:

- An Lộc Sơn này quả nhiên là lòng muông dạ thú, xem ra, không thể lưu hắn.





Thái tử Lý Kỳ vào cung, Võ Huệ Phi không có về cung, đi nội viên thảo luận một số lời thân mật giữa hai mẹ con ở phòng ngủ với Lý Nghi. Chương Cừu Liên Nhi cũng có chuyện tình bận bịu của mình. Dương Ngọc Hoàn phải lo liệu chuyện nha, chỉ có Lý Đằng Không chẳng có việc làm, vẻ mặt vẫn căm giận như trước ngồi trong phòng khách cùng Tiêu Duệ.

Tuy rằng Lý Đằng Không “bướng bỉnh”, nhưng nàng chưa từng gặp qua Tiêu Duệ phẫn nộ lớn như vậy, thật không ngờ, dùng kiếm giết người!

- Tiêu lang, đừng nóng giận, không nên chấp nhặt với đám quân binh đê tiện này.

Lý Đằng Không dịu dàng dựa qua:

- Thái tử điện hạ về cung, hoàng thượng biết việc hôm nay, Vương Trung Tự tất khó thoát khỏi tội chết.

Tiêu Duệ thở dài, im lặng không nói.

Hôm nay hắn thật sự bùng nổ rồi, tuy rằng hắn không muốn kết thù oán quá sâu với Vương Trung Tự, nhưng đám nha binh thuộc hạ của hắn thực sự rất đáng ghét. Thế cho nên Tiêu Duệ nghĩ lại khuôn mặt kiệt ngạo của Ngụy Tân kia, lửa giận lại bùng lên lần nữa.

Sau khi trầm mặc thật lâu.

Tiêu Hổ đứng ngoài phòng nhỏ giọng nói:

- Lão gia, Phạm Dương Tiết độ phó sứ An Lộc Sơn An đại nhân tới thăm!

Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng dậy:

- An Lộc Sơn?

- Vâng.

- …

Tiêu Duệ trầm ngâm:

- Không nhi, nàng về phòng trước đi, ta muốn gặp An Lộc Sơn này.

An Lộc Sơn tới làm gì? Hắn lựa chọn gặp mình vào lúc này, sợ rằng không có ý tốt gì. Tâm niệm Tiêu Duệ thay đổi nhanh chóng, tuy rằng hiện giờ An Lộc Sơn không có thật sự nắm quyền giống như trong lịch sử, chắc chắn sau này cũng sẽ không dấy nên nổi sóng to gì, nhưng Tiêu Duệ vẫn duy trì cảnh giác vốn có đối với kẻ đầu sỏ hại dân hại nước này.

An Lộc Sơn vội vàng đi vào, phía sau còn một thiếu nữ diễm lệ đến cực điểm đi theo.

Tiêu Duệ liếc mắt qua, không khỏi ngẩn ra.

Đầu tiên hắn thấy một đôi tay tuyết trắng mềm mại, cho tới bây giờ hắn cũng không có thấy qua một đôi tay mỹ lệ như vậy.

Tay mỹ nhân, phần lớn đều xinh đẹp, giống như Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi, Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không, thậm chí còn có A Đại và Tú Nhi Tiêu Duệ từng nắm qua, nhưng hắn lại phát hiện cho dù tay thật đẹp, ít nhiều đều có một chút thiếu hụt, thí dụ như màu da A Đại hơi đen, móng tay Lý Đằng không hơi lớn, đầu ngón tay Chương Cừu Liên Nhi hơi thô, Lý Nghi hơi cứng ngắc… những người phụ nữ thân thiết nhất của hắn cũng là những nữ tử tươi đẹp nhất Đại Đường, cặp tay các nàng đều không phải hoàn toàn không tỳ vết.

Nhưng hiện tại đôi tay bày ra trước mắt hắn, đúng là thập toàn thập mỹ, không hề có chỗ thiếu hụt, giống như một khối ngọc đẹp tỉ mỉ điêu khắc mà thành, không chút tạp sắc, lại mềm mại như vậy, thêm một chút thì quá béo, giảm một chút thì quá gầy, vừa không quá dài, cũng không quá ngắn. Cho dù là người soi mói nhất, cũng tuyệt đối tìm không ra chút tật xấu nào.

Lại nhìn lên phía trên, thiếu nữ dáng người thon dài, lưng eo uyển chuyển, gợn sóng trước ngực như biển. Màu da trắng tinh như mỡ, da sáng hơn tuyết, tóc dài áo choàng, toàn thân áo trắng trên tóc buộc sợi dây vàng, nước da trắng giống như trong suốt, mơ hồ lộ ra một tầng ửng đỏ. Đầu thiếu nữ hơi cúi xuống, hắn chỉ thấy được nửa tròn bên mặt nàng, ánh mắt nhắm chặt, lông mi rất dài, tuy rằng bóng ngược coi không rõ ràng lắm, dung mạo thanh tú xinh đẹp tuyệt luân, chẳng qua mười bảy mười tám tuổi.

Hay cho một cực phẩm mỹ nữ. Tiêu Duệ thầm than trong lòng, nàng này và nương tử Ngọc Hoàn khuynh quốc khuynh thành của mình có thể nói là ngang sức ngang tài.

Vẻ kinh diễm của Tiêu Duệ rơi vào trong mắt An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn cười nở hoa trong lòng, tiến lên khom người nói:

- Hạ quan An Lộc Sơn, lâu ngày không gặp, phong thái Tiêu đại nhân vẫn như trước, thật sự là làm người ta than thở!

Tiêu Duệ chợt thu ánh mắt từ trên người thiếu nữ trở về, hơi định tâm thần, thản nhiên nói:

- An đại nhân đã lâu không gặp, không biết lần này An đại nhân đến…

- Ha ha, Tiêu đại nhân, lần này An mỗ đến cũng không có chuyện gì quan trọng. Chẳng qua An mỗ ở Phạm Dương, ngẫu nhiên được cô gái Hề này, thấy nàng hình thức mỹ mạo, lại là xử nữ, liền mang đến hiến cho Tiêu đại nhân, xin Tiêu đại nhân vui lòng nhận cho.

An Lộc Sơn cười ha ha nói.

Tiêu Duệ thản nhiên cười, tuy rằng hắn không phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải mê gái. Hắn khoát tay áo:

- Điều này sao được? An đại nhân nói đùa rồi.

- Ha ha, An mỗ nghe nói Tiêu đại nhân phong lưu phóng khoáng độc nhất vô nhị tại Trường An… Cô gái Hề này hình thức xinh đẹp, Tiêu đại nhân…

Bên tai nghe lời nói hơi có chút mờ ám và dâm đãng, Tiêu Duệ nhíu mày:

- An đại nhân, ngài cảm thấy Tiêu mỗ rất háo sắc sao?

An Lộc Sơn âm thầm mắc một câu trong lòng, giả bộ đứng đắn cái gì? Nếu ngươi không háo sắc, như thế nào cưới một đống mỹ nữ vào cửa? Nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười nịnh nọt:

- Tiêu đại nhân sao lại nói vậy, còn trẻ phong lưu chính là chuyện tốt trong đời người, An mỗ hâm mộ còn không kịp. Nếu An mỗ có được dung nhan tuấn tú, bụng đầy tài học như Tiêu đại nhân, giờ cũng bắt chước học nhã sĩ trái ôm phải ấp ngọc hương ấm áp chẳng phải vui vẻ sao?

Tiêu Duệ nhướn mày, nhưng cái gọi là giơ tay không đánh khuôn mặt cười, tuy rằng vuốt mông ngựa trắng trợn như An Lộc Sơn khiến hắn chán ghét, nhưng khó mà nói cái gì, chỉ đành khoát tay áo:

- An đại nhân mời ngồi, thưởng thức trà. Chẳng qua cô gái này, hay là An đại nhân mang về, Tiêu mỗ quyết sẽ không thu.

An Lộc Sơn vừa mới ngồi xuống, nghe thấy Tiêu Duệ kiên quyết khước từ, còn muốn nói cái gì nữa, Tú Nhi đột nhiên vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ ngẩn ra, không kìm nổi nhìn lướt ra ngoài phòng.

------------

Trong phòng ngủ Lý Nghi.

Lý Đằng Không thở phì phì xông vào, nhìn Võ Huệ Phi bất mãn nói:

- Nương nương, vì sao ngài muốn Tiêu lang nhận hồ mị tử kia. An Lộc Sơn kia cũng dám đưa nữ nhân cho Tiêu lang, hừ, ta không tha cho hắn…

Lý Nghi cũng có chút khó hiểu, vì sao Võ Huệ Phi đột nhiên muốn Tiêu Duệ nhận lấy nàng kia. Tuy rằng nàng không phải loại phụ nữ mười phần dấm chua này, giữa quý tộc người Đường đưa tặng ca nữ thị nữ cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều nàng cảm thấy cô gái Hề kia quá mức yêu mị…

Võ Huệ Phi từ công vòm nội viện thấy được cô gái Hề theo An Lộc Sơn một đường vào cửa. Lúc đó, nàng đang đứng ở trong viện, nói số ít chuyện phiếm với Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn. Cô gái Hề dung nhan tuyệt thế lập tức khiến cho vị quý nhân trong cung này chú ý, khi biết được là An Lộc Sơn tới hiến thị nữ cho Tiêu Duệ, nàng còn cười ha ha, còn nói vài câu vui đùa.

Nhưng không bao lâu, nàng giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên âm trầm, lập tức dặn dò Tú Nhi, để Tú Nhi tới chỗ Tiêu Duệ truyền đạt “khẩu dụ” của mình mệnh lệnh Tiêu Duệ nhận lấy.

Võ Huệ Phi im lặng không nói, thần sắc biến ảo.

Thấy thần sắc Võ Huệ Phi có chút âm trầm, Lý Đằng Không cũng không dám nói cái gì nữa, chu cái miệng nhỏ nhắn rời khỏi dưới sự ám chỉ của Lý Nghi.

Chờ Lý Đằng Không vừa đi, Lý Nghi liền tiến lại gần, nhỏ giọng nói:

- Mẫu phi, sao lúc này ngài lại…

Võ Huệ Phi không trực tiếp trả lời Lý Nghi, ngược lại thở dài yếu ớt:

- Nghi nhi, mẫu phi già rồi. Trong cung ba ngàn giai nhân, nhưng phụ hoàng con chỉ sủng ái một mình ta, nhưng dù sao tuổi tác ta không còn…

Thân mình Lý Nghi chấn động, ha ha nói:

- Ý mẫu phi ngài là…

Võ Huệ Phi kéo tay Lý Nghi:

- Cô gái này quá mức quyến rũ, quả thực chính là báu vật nhân gian. An Lộc Sơn này, mẫu phi hiểu rất rõ tính tình của hắn, nếu Tiêu Duệ không thu cô gái này, hắn tất nhiên sẽ hiến nàng cho phụ hoàng con vậy… Nếu mẫu phi thất sủng, mấy đứa nhỏ các con, ai…

Lý Nghi cũng thở dài, nhào vào lòng Võ Huệ Phi buồn bã nói:

- Mẫu thân…

Võ Huệ Phi thở phào một cái:

- Cho nên, mẫu phi cũng là vì hạnh phúc của mấy đứa nhỏ các con. Nhớ kỹ lời mẫu phi nói, lưu cô gái này lại, thật sự không được, thì…

Sắc mặt Võ Huệ Phi trở nên âm trầm, nàng dùng sức vung tay ngọc trắng mịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.