Đại Thanh Tửu Vương

Chương 19: Một ly trà sữa




Lý Long Cơ khẽ mỉm cười:

- Nói cũng đúng, hoàng mệnh của trẫm vừa hạ, ai dám không theo?

Mặc dù Lý Long Cơ đang mỉm cười, nhưng loại tự tin kiêu ngạo và khí phách không gì sánh kịp đã tự nhiên phát ra, tuy rằng không phải cố ý, vẫn khiến Tiêu Duệ ngồi một bên cảm thấy một chút áp lực.

Nhưng Lý Long Cơ còn có chút nghi vấn:

- Thái tử…

Tiêu Duệ hiểu được, Lý Long Cơ căn bản là thiếu sự tin tưởng vào Lý Kỳ. Hắn cười cười, cúi đầu nói:

- Thái tử chính là thái tử một quốc gia, thân phận cao quý, sao có thể để mấy việc linh tinh này quấn thân? Phụ hoàng, Tiêu Duệ nguyện ý thay phụ hoàng và thái tử làm ác nhân này!

Lý Long Cươ ngẩn ra, tiếp đó liền cười ha ha đứng lên.

- Một khi đã như vậy, chức Hộ bộ thượng thư này…

Lý Long Cơ trầm ngâm:

- Tạm thời vẫn để Bùi Khoan làm đi, người này là đại thần nội chính rất giỏi…

Tiêu Duệ im lặng không nói.

Lý Long Cơ thấy hắn bảo trì trầm mặc, không khỏi ngạc nhiên liếc hắn một cái, thầm nghĩ không phỉa ngươi một lòng một dạ muốn làm cho Bùi Khoan xuống dưới, hiện giờ như thế nào lại không nói một lời. Nhưng Lý Long Cơ dù sao vẫn là Lý Long Cơ, đa nghi thì đa nghi, trước sau hắn quen độc đoán. Mà trên thực tế, Tiêu Duệ cũng hiểu hắn quá mức, khi nào nên nói, lúc nào nên bào trì trầm mặc, đều đắn đo rất tốt.

Kỳ thật, mấy ngày nay Tiêu Duệ thương thảo với Chương Cừu Kiêm Quỳnh, đã chọn được người thay thế Bùi Khoan: Tiết Độ Sứ Kiếm Nam Đạo đương nhiệm Trịnh Lũng. Nhưng, Chương Cừu Kiêm Quỳnh lại quyết phản đối Tiêu Duệ chủ động đề cử Trịnh Lũng với hoàng đế. Theo như lời Chương Cừu Kiêm Quỳnh, chính là chúng ta có thể hiểu hoàng đế tất nhiên cũng hiểu, dùng hay không dùng Trịnh Lũng, trong lòng hoàng đế hẳn là sớm có chủ ý.





Sau khi Tiêu Duệ rời đi, Võ Huệ Phi duyên dáng đi ra từ nội thất ngự thư phòng, nụ cười trên mặt giống như hoa tươi nở rộ, cả người đều tỏa ra mùi thơm và không khí vui mừng. Không cần nói gì khác, biểu hiện của Tiêu Duệ khiến Võ Huệ Phi quá hài lòng. Có thể có một con rể như vậy, Võ Huệ Phi nằm mơ cũng tỉnh lại.

Lý Long Cơ thấy thần thái vui vẻ của Võ Huệ Phi, không khỏi cũng mỉm cười:

- Ái phi, nàng đều nghe được đi, Phò mã này của chúng ta rất thú vị.

- Đúng vậy, thần thiếp rất cao hứng.

Võ Huệ Phi ỷ ôi tiến vào lòng Lý Long Cơ.

- Xem, hắn mượn cơ hội cho thái tử xuất đầu, một khi chuyện thành, tất cả công tích đều là thái tử, mà một khi có bất trắc, thì hắn sẽ dốc hết sức nhận… Thật ra trẫm cũng rất ngạc nhiên, Kỳ nhi đứa nhỏ này như thế nào có thể làm cho Tiêu Duệ đặt hết hy vọng bảo vệ hắn?

Lý Long Cơ cười, một bàn tay bắt đầu vuốt loạn trên người Võ Huệ Phi.

Hai gò má Võ Huệ Phi ửng đỏ, sẵng giọng:

- Hoàng thượng, giờ là giữa ban ngày…

Lý Long Cơ cười ha ha, nhưng không có ngừng tay:

- Như thế, trẫm cũng an tâm, có trẫm dạy dỗ lại có Tiêu Duệ phụ tá thời gian dài, Kỳ nhi sẽ không làm cho trẫm thất vọng rồi.





Trên dưới triều dã đều hiểu được, này rõ ràng chính là thái tử lên đài, Tiêu Duệ hát hí khúc.

Bùi Khoan không có từ đi chức vị Hộ bộ thượng thư, song trong lòng rất là phức tạp. Nhưng hắn là đại thần một lòng vì nước, vẫn bỏ riêng tư cá nhân qua một bên, chuyên tâm tập trung vào trong công tác thanh tra.

Lý Kỳ dưới sự an bài của Tiêu Duệ, không ngờ mấy ngày liên tiếp đều tự mình trấn thủ ở nha môn Hộ bộ. Mà ở cửa nha môn Hộ Bộ, thì công khai dán chiếu thư diễn đạt sự nghiêm khắc của hoàng đế Đại Đường.

Thấy quan viên Hộ bộ mang theo Võ lâm quân đằng đằng sát khi đi lại tới lui trong ngoài thành Trường An, mà Tiêu Duệ lại chọn dùng thủ đoạn sấm sét của Lý Lâm Phủ, đám quyền quý Đại Đường rốt cục tỉnh táo lại, lúc này, hoàng đế Đại Đường là muốn động thật sự.

Thời gian thanh tra ngắn ngủn nửa tháng liền tiến triển rất lớn. Đầu tiên là người trong hoàng tộc thấy không thể kháng cự, liền bắt đầu cắn răng phun ra từng chút thịt béo đã nuốt vào bụng. Mà sau khi Tiêu Duệ chờ sốt ruột, tự mình mang theo Võ lâm quân và quan viên Hộ bộ niêm phong hai tòa nông trang ngoài thành của Thanh Dương công chúa, “giải phóng” mấy trăm gia nô bị Thanh Dương công chúa nhốt lại nuôi dưỡng không có hộ tịch, đám quyền quý liền bắt đầu vừa mắng vừa chủ động trình báo chi tiết.

Mấy ngày nay, hoàng tộc quyền quý vào cung cáo trạng Tiêu Duệ phi pháp nhiều vô số kể, nhưng Lý Long Cơ luôn bảo trì trầm mặc, cho dù trách tội Tiêu Duệ cũng không, một bộ dáng thờ ơ. Cho dù là Lý Nghi và Lý Đằng Không Tiêu gia, cũng liên tiếp bị đám nữ chủ nhân nhà quyền quý mở tiệc chiêu đãi, ý đồ muốn chạy cửa sau, có thể nhiều chút nào hay chút ấy.

Nhưng tóm lại, đám quyền quý thấy thái độ hoàng đế cực kỳ kiên quyết, mà Tiêu Duệ và Lý Kỳ lại bày ra một tư thế thiết diện vô tư, kết quả cuối cùng có thể nghĩ, mặc kệ vui hay không, không có một ai dám công khai kháng mệnh.

Giải quyết hoàng tộc quyền quý, còn lại chính là quý tộc nhị đẳng lấy thế gia đại tộc dẫn đầu. Làm cho Lý Kỳ không ngờ chính là, áp lực Hộ bộ gặp phải khi thanh tra thế gia đại tộc không ngờ còn lớn hơn so với đối mặt hoàng tộc.

Lý Kỳ ngồi trong đại sảch nha môn Hộ bộ, tâm phiền ý loạn nhìn Tiêu Duệ đang đi đi lại lại, không khỏi vội vàng la lên:

- Tỷ phu, huynh thật ra nói một chút, lá gan những thế gia đại tộc này thật ra không nhỏ…

Tiêu Duệ dừng bước lại, đột nhiên quay đầu cười nói:

- Thái tử điện hạ, xưng hồ này vẫn nên thay đổi đi, thái tử vẫn nên gọi thẳng tên họ thần cho thỏa đáng.

Lý Kỳ ngẩn ra, lắc đầu:

- Đây là vì sao vậy?

- Lễ nghi triều đình, hiện giờ điện hạ là thái tử, vẫn nên chú ý một chút. Nếu không, sẽ để người ta nói trong mắt Tiêu Duệ không quân thượng, lại đi chỗ hoàng thượng cáo Tiêu Duệ, vậy chẳng phải là chịu không nổi.

- Việc này…

Lý Kỳ cười nói:

- Tỷ phu, Tiêu đại nhân. Quên đi, rất không tự nhiên. Khi không có người, đệ cứ gọi là tỷ phu vậy.

- Ha ha.

- Thật ra huynh nói đúng, hiện giờ thế gia đại tộc vắt lại thành một sợi dây thừng, mỗi ngày đều đến phiền bản cung, làm người ta đau đầu…

- Điện hạ, thế gia đại tộc so với hoàng tộc, thế gia đại tộc thâm căn cố đế, thế lực bọn họ ở dân gian rắc rối phức tạp… Như vậy đi, điện hạ, chúng ta không ngại trước giết gà dọa khỉ đi.

- Huynh là nói Thôi gia?

- Không sai.

Tiêu Duệ thản nhiên cười, hung hăng phất tay.

Nha môn Tiết độ sứ Lũng Hữu.

Dù bận, Lý Tông vẫn ung dung ngồi nơi đó, thong dong uống trà Giang Nam cống phẩm mang đến từ Trường An, sắc mặt bình tĩnh. Hoàng Phủ Duy Minh vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói:

- Điện hạ…

Lúc này Lý Tông mới nhíu mày:

- Ngươi kích động cái gì vậy? Không phải là có chút điền sản và gia nô sao? Giao thì sao, không nghiêm trọng.

Hoàng Phủ Duy Minh thở dài:

- Điện hạ, chúng ta tăng cường quân bị đều trông cậy vào những tiền tài riêng này… Nhưng Tiêu Duệ và thái tử muốn làm như thế này, chúng ta…

- Không có tiền, tìm Hộ bộ tìm triều đình đòi.

Lý Tông thản nhiên cười:

- Chỗ biên thùy Lũng Hữu, gặp phải Thổ Phiên tập kích quấy rối, quân phí lương bổng nhiều, cũng là bình thường. Ngươi không cần lo lắng cái gì, mạnh dạn gởi công văn tới Hộ bộ, muốn bao nhiêu thì đòi bấy nhiều.

Hoàng Phủ Duy Minh do dự một chút:

- Nhưng mà, điện hạ, nghe nói Bùi Khoan Bùi đại nhân ở Hộ bộ đã hướng hoàng thượng xin từ chức. Nếu chức Hộ bộ thượng thư đổi chủ, sợ là quân phí của chúng ta sẽ khó mà chuyển giao thuận lợi như trước.

- Không sợ, tạm thời Bùi Khoan không có chuyện gì.

Lý Tông cười lạnh một tiếng:

- Để cho Lý Kỳ và Tiêu Duệ hung hăng làm ầm ĩ đi. Nháo càng dữ dội, càng có lợi với chúng ta. Hừ, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói, tiếng oán thán khắp nơi ở Đại Đường sao? Tiêu Duệ rất ngu xuẩn, không ngờ hạ độc thủ với thế gia đại tộc. Hắn quá non, nếu thế gia đại tộc dễ động tới như vậy, phụ hoàng đã sớm động thủ, còn đến lượt hắn?

- Ý tứ điện hạ là…

- Chúng ta muốn thành đại sự, thế gia đại tộc là một lực lượng có thể lợi dụng.

Lý Tông phát ra giọng mũi:

- Thật ra bổn vương muốn nhìn, tương lai Tiêu Duệ bị nước miếng của thế gia đại tộc làm cho chết đuối như thế nào…

Hoàng Phủ Duy Minh thở dài trong lòng, có mấy câu hắn muốn nói nhưng không dám nói ra. Đích thật là thế lực của thế gia đại tộc rất lớn, kỳ thật thế lực lớn chủ yếu là ở chỗ, cắm rễ dân gian, có lực ảnh hưởng thật lớn trong sĩ lâm. Nếu thế gia đại tộc muốn làm địch với Tiêu Duệ, đơn giản là vận dụng lực lượng dư luận và người đọc sách. Nhưng Khánh Vương điện hạ, bằng vào địa vị và uy vọng trong lòng của dân chúng và sĩ tử thiên hạ hiện tại, Tiêu Duệ hoàn toàn có thể không nhìn thế gia đại tộc “trả thù”!

Hơn nữa, Hoàng Phủ Duy Minh xuất thân từ đại tộc trong lòng cũng sáng như gương. Thế gia đại tộc coi trọng thanh danh, cũng chỉ có thể sinh tồn phụ thuộc vào hoàng quyền. Dưới uy áp của hoàng quyền, vì bảo toàn lợi ích và thanh danh, thế gia vọng tộc chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Sau đó chuyện này cũng nghiệm chứng phán đoán của Hoàng Phủ Duy Minh, dưới thủ đoạn ân uy đều nặng của Tiêu Duệ và Lý Kỳ, thế gia đại tộc đều ngừng công kích, ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của Hộ bộ vừa trả lại đất đai bị xâm chiếm, vừa phóng thích lưu dân và gia nô không hộ tịch.

Hoàng Phủ Duy Minh chậm rãi ngồi xuống, trong lòng hiện lên một chút hối hận: Khánh Vương điện hạ này rất giống đương kim thiên tử, quá mức tự tin và cuồng vọng. Chính mình đi cùng một chỗ với hắn, sợ là lên nhầm phải thuyền tặc. Cái gọi là lên thuyền tặc dễ dàng, xuống thuyền tặc khó khăn, giờ phút này Hoàng Phủ Duy Minh cũng chỉ có thể kiên trì đi theo Lý Tông không thể chùn lòng.

Uống trà, tán gẫu với Lý Tông một chút, đột nhiên Hoàng Phủ Duy Minh nhảy dựng trong lòng, có một loại cảm giác rất không tốt.

Hắn nhíu mày, bị Lý Tông nhìn thấy. Lý Tông cười cười:

- Làm sao vậy? Bổn vương mang đến không ít ca vũ kỹ từ Trường An, một lát để đám ca vũ trợ hứng, ngươi ta không say không được!

Hoàng Phủ Duy Minh nở ra nụ cười cứng ngắc, chợt nghe một âm thanh lanh lảnh vang lên từ thính khẩu:

- Hoàng thượng có chỉ, Tiết độ sứ Lũng Hữu Hoàng Phủ Duy Minh tiếp chỉ!

Hoàng Phủ Duy Minh kinh hãi một trận, đứng dậy ra ngoài nghênh đón.

Một tiểu thái giám bộ mặt thanh tú tuyên đọc thánh chỉ xong, hì hì cười nói:

- Hoàng Phủ đại soái, hoàng thượng gọi gấp, hay là nhanh chóng theo ta về kinh phục mệnh đi?

Hoàng Phủ Duy Minh tiếp nhận thánh chỉ, tiến lên cười bồi:

- Tiểu công công. Không biết vì sao hoàng thượng đột nhiên gọi ta vào kinh?

Tiểu thái giám lơ đễnh lắc đầu:

- Ta cũng không biết lý do. Chỉ có điều, lúc ta ra khỏi kinh, trong cung cũng có rất nhiều người phân phó đi các trấn, nghe nói là hoàng thượng gọi Tiết độ sứ các trấn cùng nhau vào kinh gấp.

Hoàng Phủ Duy Minh thở phào một cái, sắc mặt dần thay đổi có chút tái nhợt. Tuy rằng hoàng đế triệu Tiết độ sứ các trấn vào kinh, cũng không xem như rất khác thường, trước kia cũng thường có chuyện như vậy, nhưng lần này, lại khiến Hoàng Phủ Duy Minh cảm thấy rất bất an, rất bất an. Hắn có một loại dự cảm, lần này đi, có lẽ hắn không về được.

Nhưng, hắn có thể không thuận theo chiếu chỉ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.