Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 93: Án mất tích ly kì (17)




Bệnh viện Seoul

_chào ông!- vị bác sĩ trẻ cúi người chào một cách lịch sự- bản báo cáo DNA đã có kết

quả rồi ạ, ông và người này đích thực là cha con với nhau

Cầm bảng báo cáo trên tay, ông Kim như không tin vào mắt mình, nghi ngờ của ông là

đúng, Jaejoong chính là con của ông và Han Hyo Joo.

“Jaejoong nghe điện thoại, Jaejoong nghe điện thoại”

_alo?

_là bác đây, ba của Taehee đây- ông từ tốn nói

_ah! cháu chào bác ạ

_cháu có thể nói chuyện với bác một chúc không? bác có chuyện muốn nói với cháu

………

Café Miracle

Ông Kim nhìn ra cửa sổ, sau khi nhận được báo cáo DNA từ bệnh viện, ông rất vui

mừng và quyết định nói cho Jaejoong biết rằng ông là cha của cậu, mấy mươi năm

nay ông khao khát có một mụn con trai nhưng ông trời dường như chẳng chìu lòng

người, vợ ông- Han Hyo Joon đã 8 lần mang thai và 9 lần ấy ông đều đưa bà đến

bệnh viện để phá chúng đi. Ông muốn có con con trai chứ không phải một bầy con gái

như thế và lần mang thai thứ 10, Hyo Joon đã khóc hết nước mắt để xin ông giữ lại

đứa bé sau khi bác sĩ siêu âm và nói rằng nó cũng là con gái

Flash back

_Jaejung ah! em xin anh- Hyo Joo quỳ xuống ôm chân hắn mà khóc- xin anh cho em

giữ lại đứa con này, em đã 9 lần phá rồi anh ah! em đau lòng lắm, chúng là con của

chúng ta mà

_KHÔNG! TÔI MUỐN CÓ CON TRAI, TÔI KHÔNG CẦN ĐÁM CON GÁI VÂY QUANH

TÔI, CÁI TÔI CẦN LÀ 1 THẰNG CON TRAI CÔ HIỂU CHƯA?

_nhưng chúng là con của chúng ta, hổ dữ không ăn thịt con, em xin anh, em lạy anh,

đừng bỏ con chúng ta, là con gái cũng được mà, em sẽ giúp anh sinh thêm, sinh đến

khi nào chúng ta có con trai thì thôi, em không thể chịu nổi nữa rồi anh ah

_GIỮ LẠI? CÔ NHÌN ĐI, TÔI LÀ AI? TÔI LÀ GIÁM ĐỐC CỦA MỘT HÃNG GIÀY NỔI

TIẾNG NƠI NÀY MÀ KHÔNG CÓ NGƯỜI NỐI DÕI, NGƯỜI TA SẼ NHÌN TÔI BẰNG

CON MẮT NHƯ THẾ NÀO? PHÁ NÓ ĐI NẾU CÔ MUỐN Ở LẠI ĐÂY- hắn đã cô ra khỏi

người mình và quát vào mặt cô

_Jaejung ah! em lạy anh, em lạy anh Jaejung!

_CỐ MUỐN GIỮ NÓ CHỨ GÌ?- hắn nhệc mép- ĐƯỢC THÔI TÔI SẼ CHIỀU THEO CÔ

_cám ơn anh, cám ơn anh- cô vui mừng và đặt tay lên bụng mình- con gái ngoan,

appa đã cho phép con được ở lại rồi, con phải có hiếu với appa nhé, được không?

_Nhưng với điều kiện- hắn nhìn cô- cô. Phải. đi. Khỏi. đây- hắn nhìn cô cay nghiệt

_anh…- Hyo Joo ngỡ ngàng

_ngày mai tôi đi Mĩ và nếu muốn đi theo thì hôm nay phải bỏ đứa bé đó, nếu không thì

cuốn gói ra khỏi đây và không được đem theo một xu nào của tôi

_Kim Jaejung! TÔI HẬN ANH! ANH LÀ ĐỒ ĐỘC ÁC! TÔI CĂM HẬN ANH

End flashback

_bác Kim! Cháu xin lỗi vì đã đến trễ- Jaejoong cười với ông vồi vội ngồi xuống- bác tìm

cháu có chuyện gì ạ?

_cháu ngồi đi- ông mỉm cười nhìn cậu- đây là…- ông hướng mắt nhìn người đang đứng

kế bên cậu

_ah! đây là Junsu, bạn cháu, cậu ấy đã đưa cháu tới đây đấy ạ

_chào bác, cháu là Kim Junsu- Junsu cười với ông

_chàu cháu, à….bác có chuyện riêng muốn nói với Jaejoong- ông nhìn Junsu

_à….vâng

Junsu gật đầu rồi cậu tìm một bàn khác để ngồi và gọi điện

_bác có chuyện muốn nói với cháu ạ?- Jaejoong nhìn ông

_à….., trước tiên, con hãy xem cái này- ông đẩy xấp hồ sơ về phía Jaejoong

_cái này….là gì thế ạ?

_xem đi và con sẽ rõ

10p sau

Không thể nào, không thể như thế được

_không thể được, không thể như thế được- Jaejoong lắc đầu nhìn ông- không thể nào

_là sự thật, Jaejoong ah! là sự thật, con là con của ba và Taehee là em của con

Jaejoong ah

_không thể nào- nước mắt bắt đầu rơi trên đôi mắt xinh đẹp

_ba xin lỗi, ba sẽ bù đắp cho con, Jaejoong ah- ông mỉm cười đặt tay lên tay Jaejoong

_không thể nào!- Jaejoong vội rút tay lại và nhìn thăng vào ông với đôi mắt căm phẩn-

ông dám nhận lại tôi ư? Ông đã đuổi me và muốn tôi chết, bây giờ ông lại trước mặt tôi

mà muốn tôi tha thứ ư? Những tờ giấy lộn này chẳng chứng minh được cái gì cả- cậu

quẳng chúng vào người ông

_Jaejoong! Ba biết nhất thời con không thê chấp nhận được nhưng đó là sự thật,

nhưng nó vẫn là sự thật Jaejoong ah, ba đã lấy mẫu máu của con đi xét nghiệm và họ

chứng thực chúng ta là cha con, ba là ba của con Jaejoong

_TRÁNH RA!- Jaejoong quát lên khi ông dợm đứng lên và đi về phía cậu

Junsu ở cách đó không xa, cậu nghe thấy tiếng hét của Jaejoong liền vội chạy lại

_Jaejoong! Hãy nghe ba, chúng ta là cha con, Taehee là em của con, hãy về với ba,

ba hứa sẽ bù đắp lại cho con mà- ông nắm tay Jaejoong

_TRÁNH XA TÔI RA! TÔI BẢO TRÁNH XA TÔI RA, JUNSU AH! CỨU TỚ VỚI

Junsu gạt tay ông ra và lườm ông

_ông làm cái quái gì vậy?

_Junsu, hãy đưa tớ đi khỏi đây, tớ không muốn thấy mặt ông ấy, tớ không muốn-

Jaejoong nắm tay Junsu

_ông nghe thấy rồi chứ, tránh xa cậu ấy ra- Junsu nhìn ông bằng đôi mắt “tôi sẽ bắn

chết ông nếu ông nắm tay cậu ấy một lần nữa”

_Jaejoong! Dù con có chối như thế nào thì ba cũng là ba của con, ba xin lỗi Jaejoong,

con hãy cho ba một cơ hội để lo cho con- ông nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe

_KHÔNG BAO GIỜ! TÔI NGUYỀN RỦA ÔNG! TÔI HẬN ÔNG!

Jaejoong hét to rồi chạy ra ngoài, Junsu lườm ông một phát rồi cũng chạy đi mất

Ông Kim ngồi phịt xuống ghế, đôi mắt ông trống rỗng

_quả báo! Kim Jaejung, mày bị quả báo rồi- ông cười chua chat

……..

_JAEJOONG! ĐỨNG LẠI, CẬU CHẠY ĐI ĐÂU ĐÓ

Junsu vừa hét tên cậu vừa đuổi theo, được một lúc Jaejoong dừng lại thở hì hụt

_tại sao? Tại sao chứ? TẠI SAO?????????/

_Jaejoong ah!- Junsu chạy đến và ôm lấy cậu

_sao lại tìm tôi? Sao lại bỏ tôi rồi tìm tôi? Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tại sao,

Junsu ah? tại sao vậy?- Jaejoong ôm cứng Junsu mà nói

_ổn rồi Jaejoong, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cậu luôn có tớ, nói tớ nghe, đã xảy ra

chuyện gì vậy

“Jaejoong ah! nghe điện thoại, Jaejoong ah! nghe điện thoại”

Jaejoong nhìn vào màn hình và cái tên Taehee nhấp nháy in trong mắt cậu

_alo?- Jaejoong cố gắn nói bằng giọng bình tĩnh nhất

“Jaejoong! Là tớ đây, tối nay cậu rảnh không? ba có mua cho tớ chiếc xe mới, cậu qua

đây dại một vòng với tớ nhé”

………..

Tại sao? Tại sao Taehee là con gái mà ông lại thương yêu chiều chuộng như thế, mua xe mới ah? ông giỏi thật đấy, đồ sở khanh, tôi sẽ nguyền rủa ông suốt đời

“Jaejoong ah! có nghe tớ nói không thế?”

_không, tôi không muốn đi- Jaejoong nói một cách lạnh lùng

“sao vậy? cậu bận ah, ba tớ nhắc cậu suốt, ông ấy thích cậu lắm đó”

_nhắc?- cậu cười khẩy- cô chuyển lời của tôi tới ông ấy, tôi hận ông, tôi hận ông, TÔI HẬN CẢ NHÀ CỦA ÔNG, KIM TAEHEE! TÔI HẬN CÔ!

Jaejoong cúp máy trước khi nghe Taehee nói thêm gì

“Jaejoong ah! nghe điện thoại, Jaejoong ah! nghe điện thoại”

“Jaejoong! Cậu làm sao thế? Sao lại hận tớ? sao lại ghét tớ?”

“cụp”

Jaejoong tắt máy khi Taehee định nói thêm điều gì đó

“Jaejoong ah! nghe điện thoại, Jaejoong ah! nghe điện thoại”

_TÔI GHÉT CÔ! TÔI GHÉT CÔ, ĐỪNG ĐIỆN CHO TÔI NỮA, TÔI HẬN CẢ NHÀ CÔ- Jaejoong gào lên

“Joonggie? Em sao vậy? là anh đây mà, Joonggie ah! em sao vậy?”

_ANH CŨNG ĐI LUÔN ĐI, ANH ĐỪNG GỌI ĐIỆN VỀ NỮA, TÔI GHÉT MẤY NGƯỜI, TÔI GHÉT MẤY NGƯỜI!!!!!!!!!!

Jaejoong thét lên, cậu ném điện thoại xuống con sông trước mặt

_TÔI HẬN TẤT CẢ AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.