Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 89: Án mất tích ly kì (13)




Yunho mua một ít thức ăn vào cho Yoosu, hôm nay bọn họ cũng đã khá mệt mỏi rồi, nhìn thấy hai người dựa vào nhau ngủ, Yunho cười nhẹ và lấy áo khoát của mình đắp lên cho họ

Sau này, anh cũng muốn được tựa vào em ngủ ngon lành như thế đấy Joonggie, anh có cơ hội không?

Yunho đi đến phòng hồi sức, anh nhíu mày khi nhìn thấy một người mà anh chẳng muốn người đó xuất hiện tí nào trước mặt Jaejoong của anh cả- Mike

Mike đang đứng trước cửa phòng và nhìn về phía Jaejoong- người đang được chăm sóc lỹ lưỡng bởi các cô y tá, anh đã chạy vội đến đây sau khi gọi điện cho Junsu và nghe cậu nói về tình trạng của Jaejoong, Mike cũng không biết lý giải cảm xúc của mình như thế nào nữa, anh chỉ biết có cái gì đó thắt lại khi anh nghe tin Jaejoong bị đâm và đang nằm ở phòng hồi sức của bệnh viện Seoul, Mike đã hủy toàn bộ các cuộc hẹn để đến đây nhìn cậu

_hi!- Yunho bước lên song song với anh

_hi- Mike cười nhẹ

_anh có nhiều thời gian nhỉ? Tôi nghĩ anh phải bận lắm chứ, sản phẩm sắp ra mắt rồi mà, hình như còn một tuần nữa thì phải, nhưng tôi nghe nói là anh vẫn chưa tìm được show quảng cáo phù hợp nhỉ?- Yunho cười khẩy nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào Jaejoong

_cám ơn anh quan tâm- mike mỉm cười nhìn anh- tôi cũng nghe nói anh đã hoàn thành show quảng cáo cảu mình rồi phải không và nó đã rất thành công?- Mike chuyển cho anh một cái nhìn khinh miệt

_oh!- Yunho giả vờ như nhớ ra, anh quay sang cười xã giao với anh- không có gì, chỉ là….trên thương trường, mạnh được yêu thua, anh chậm một bước, coi như anh thua rồi và tôi- Yunho chỉ vào mình với vẻ đắt thắng- tôi không phép mình thua

_đừng ám chỉ Yunho, anh đã sử dụng mẫu quảng cáo của chúng tôi và tôi nhất định sẽ đưa anh ra tòa vì vụ này- Mike nghiến răng

_oh! Thì ra đạo diễn vẫn chưa nói với anh à?- Yunho vỗ trán- tôi đã bỏ ra một số không nhỏ để có được nó đấy, nếu anh muốn kiện thì bị cáo không phải là tôi- Yunho nhìn thẳng vào Mike và tặng cho anh một nụ cười bí hiểm

Mike gần như muốn xông vào Yunho và đánh anh một trận, gã đạo diễn chết tiệt- người mà anh đã tốn rất nhiều công sức để mời về và đã trả cho một khoảng kết xù đã phản bội anh và bán chúng cho Yunho chỉ vì hắn đã trả giá cao hơn ư?

_shit!- Mike rủa thầm

Yunho hả hê quan sát thái độ của Mike, anh thích chúng, anh đã bỏ ra 16 triệu USD để mua mẫu quảng cáo đó về, nó gấp đôi số tiền mà Mike trả cho gã và gã đã không ngần ngại bán chúng cho anh, lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, Yunho đã rút ra được một chân lý, đó là “ có tiền là có tất cả” nhưng điều đó chỉ có thể áp dụng cho kẻ khác còn với Jaejoong, anh chẳng biết phải làm như thế nào để cậu có thể tự nguyện ban tặng anh một cái ôm thoáng qua

Bên cạnh đó, Yunho cũng rất khó chịu với Mike, anh biết Jaejoong là bạn của Mike và anh lo sợ một ngày nào đó hắn cướp cậu khỏi anh, Mike là một con cáo già trên thương trường, hơn ai hết, anh quá hiểu con người này, anh đã nhận hắn là đối thủ lớn của mình khi vẫn còn ngồi ở Harvard và không một thông tin nào về hắn mà anh không nắm được và anh biết, hắn thật không dễ đối phó, chuyện quảng cáo lần này không phải chỉ nhờ vào tài năng hùng biện của anh mà trong đó có cả một phần may mắn trong đó

_xin lỗi

Giọng cô ý ta vang lên khiến hai người thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình

_anh Jung! Cậu Jaejoong đã tỉnh lại, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy sang phòng thường, mời anh đi theo chúng tôi

Yunho mừng rỡ đi theo cô y tá, anh hoàn toàn không chú ý đến Mike đang ở phía sau, anh vội nắm lấy tay jaejoong khi cậu được y tá đẩy ra ngoài. Jaejoong mở mắt nhìn anh và có vẻ như cậu đang cười, đôi môi hồng của cậu cong lên tạo thành một được

cong hoàn hảo

Yunho và Mike tạm gác chuyện đấu đá nhau sang một bên, cả hai đã nói chuyện với

Jaejoong thật vui vè và đảm bảo rằng Jaejoong không hề biết về hiềm khích giữa họ. Được một tuần thì Jaejoong cắt chỉ và Yunho đón cậu về nhà anh. Lần này anh nhất quyết giữ cậu lại, không thể để cậu ở một nơi quá nguy hiểm như thế được, Jaejoong cũng đuối lí vì Yunho đã đưa ra những nguyên nhân hết sức thuyết phục khi cậu muốn mướn một ngôi nhà trong thành phố. Yoochun và Junsu cũng khuyên cậu ở lại nên Jaejoong chỉ còn biết gượng cười chấp nhận

Khỏi nói cũng biết Yunho vui mừng như thế nào khi cậu đồng ý ở lại, điều đó có nghĩa là anh sẽ có thêm một lợi thế nữa trong việc chinh phục trái tim của cậu. Anh đã cho người dọn đẹp lại căn phòng mà anh đã bế Jaejoong vào băng bó cách đây 3 năm và biến chúng trở thành một căn phòng hết sức lộng lẫy, anh muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho cậu

Thời gian thấm thoát mà đã 8 tháng rồi, Yunho có cảm giác như sống trên thiên đường vậy, mỗi ngày anh cùng Jaejoong đi làm và cùng Jaejoong về nhà, thưởng thức món ăn của cậu ấy và trò chuyện với nhau đến tận khuya. Junsu có vẻ ủng hộ anh lắm nên cứ cố tình tạo không gian riêng cho 2 người suốt. Nhưng có một điều vẫn khiến cho

Yunho khó chịu, đó chính là mỗi lần anh cố ý để tay mình chạm vào tay Jaejoong, cậu lại khéo léo kéo tay mình ra và viện cớ đi về phòng. Điều đó khiến anh không được vui và mỗi lần anh tỏ ý muốn Jaejoong là người yêu mình thì cậu lại nói “xin hãy cho em thời gian Yunho”

Quán Bar Mirotic

Yunho đong đưa ly rượu đỏ trước mặt mình với cái nhìn đăm chiêu, chốc chốc anh lại thở dài và nó khiến Yoochun tò mò

_sao thế? Tổng giám đốc Jung hôm nay ủ rủ quá vậy?- Yoochun bắt vai anh

_mệt quá mày ơi! Tao thật sự muốn Joonggie là của tao, ngay bây giờ, nhưng……- anh

lại thở dài- 8 tháng trôi qua và tao vẫn chưa thể chạm vào em ấy, thậm chí ngay cả bàn tay và tao như phát điên lên

_oh! Yunho ah! mày….tao thật sự khâm phục tính nhẫn nại của mày đấy, nếu là tao,

tao đã bỏ cuộc rồi

Yunho không đáp mà chỉ cười nhẹ

_chắc kiếp trước tao mắc nợ Joonggie nên bây giờ mới thế này đây- anh cười đùa

_chắc nợ này khó đòi lắm nên kiếp này mới như thế ha ha ha- hắn vỗ lưng anh

_đôi khi tao ngưỡng mộ mày và Junsu quá, hai người tiến triển nhanh thật đấy, tao

cũng muốn Joonggie của tao cũng thế, nhưng ….không biết tao phải chờ bao lâu đây- anh thở dài- lại thêm cái tên Mike chết tiệt ấy, lúc nào cũng gọi điện cho Joonggie- anh uống cạn ly rượu trên tay

_bỏ đi, mày có lợi thế là cùng nhà với Jaejoong mà, một công tử lừng lẫy một thời như mày chẳng lẽ lại chịu thua kẻ đứng thứ 2 này sao? Jung Yunho của 3 năm trước đâu rồi? phấn chấn lên chứ?

_tao…..- anh gụt đầu

_muốn tao làm quân sư không?- hắn nhướng mày

_mày? Phải không đó? Lo cho mày đi

_mày thấy tao với Susu yêu dấu chưa? Nên học hỏi này bạn hiền- hắn hất hàm- cách

nhanh chóng là khiến “gạo nấu thành cơm” giống như tao và Susu ấy, đó là con đường ngắn gọn dẫn đến hạnh phúc

Anh ngớ người vài giây rồi tặng cho hắn một cái cốc đầu đau điếng

_mày hại tao hả? nên nhớ đó là Joonggie chứ không phải Junsu của mày, nếu theo cách của mày tao chắc rằng Joonggie sẽ thù tao cả đời chứ chẳng chơi, thôi đừng chỉ nữa, thà tao tự tìm cách còn hơn

Hắn xoa xia cái đầu rồi lại nói tiếp

_hay là đổi chiến thuật cũ của mày đi, tặng hoa, thắp nến, cũng sắp đến ngày lễ tình

nhân rồi, tỏ tình lúc ấy là tuyệt nhất đấy, biết đâu người ta động lòng, sống với nhau 8 tháng chẳng lẽ Jaejoong lại không có xíu tình cảm gì với mày sao?- hắn nhướng mày

Yunho nhíu mày suy nghĩ, phải, anh nên thử một lần nữa, cổ nhân có câu “đẹp trai không bằng chai mặt mà” nhỡ đâu Jaejoong cảm động trước tình cảm của anh thì sao, mọi cách anh đều phải thử

Trong khi đó, tại nhà Yunho, Jaejoong đang cùng Junsu xem tivi, bây giờ đã gần 23h mà vẫn chưa thấy anh về, trong lòng cậu có chút bực bội và lo lắng, dù rằng anh đã gọi điện về nhà và nói rằng hôm nay anh đi uống với Yoochun. Chốc chốc cậu lại nhìn lên đồng hồ tường và nhíu mày, cậu không thích anh đi ra ngoài vào buổi tối tí nào cả, mọi chuyện không ổn đều có thể xảy ra và cậu sợ mất anh lắm

Giờ này mà anh ta vẫn chưa chịu về, Junsu đã ngủ được mấy giấc và tivi đã hết chương trình để xem rồi, giận quá đi mất, sao anh ta không nghĩ rằng mình vẫn đang chờ anh ta ở nhà cơ chứ?đến bar? Anh ta như thế, bọn con gãi sẽ vây quanh anh ta cho mà xem, nghĩ tới là giận rồi, nhưng mà….sao lại giận cơ chứ? Mình có là gì với anh ta đâu, được rồi Jung Yunho, tôi không thèm chờ anh nữa, anh đi chừng nào về thì mặc xác anh, tôi đi ngủ, mà sao giờ này vẫn chưa về vậy nè?

Yunho mở cửa vào nhà khi đồng hổ đã điểm 1h sáng, tối nay anh rất hào hứng khi cùng Yoochun vạch ra một kế hoạch độc đáo dành cho Jaejoong vào 14/2 sắp tới và anh hy vọng rằng cậu sẽ đồng ý làm người yêu của anh vào ngày ấy

Yunho hơi giật mình vì thấy có bóng người trên ghế sofa, anh bước đến và bậc đèn lên

_Joonggie?

Yunho hơi ngạc nhiên khi thấy Jaejoong ngồi trên sofa và Junsu đang nằm lên đùi cậu. Cả hai đều ngủ say nên không biết sự có mặt của anh. Yunho hơi nhíu mày khi thấy Junsu ôm cứng đùi của cậu, nhẹ nhàng, anh kéo Jaejoong ra khỏi Junsu và bế cậu vào phòng

Mấy tháng này ăn cái gì mà nhẹ quá vậy? em biết anh đau lòng lắm không hả? phải ăn thêm đấy biết chưa, có phải Junsu giành với em không? anh đánh cậu ta nhé

Yunho đặt Jaejoong lên giường, anh lấy chăn phủ kín người cậu và bật máy điều hòa lên. Yunho cứ ngồi đó ngắm cậu ngủ, anh thật sự muốn ôm cậu ngủ vào mỗi buổi tối và hôn cậu thay cho lời chào buổi sáng và anh hy vọng kế hoạch lần này sẽ thành công, qua ngày 14/2, anh sẽ được tay trong tay với cậu.

Anh tắt đèn và đóng cửa lại, anh đem một tấm chăn mỏng ra đắp cho Junsu và nói khẽ

_tôi không bế cậu vào đâu, Yoochun mà biết thì hắn ta sẽ lột da tôi mất, cậu chịu thiệt nằm đây nhé và đây cũng là trừng phạt cậu đã ôm Joonggie của tôi mà ngủ đấy

Yunho mỉm cười rồi bước vào phòng, hai hôm nữa thôi, Jaejoong sẽ là người yêu của anh, anh hy vọng thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.