Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 48: Án hút máu (14)




Ngài Tử tước Oscar gần đây có chút thần thần bí bí.

Hắn vẫn luôn trốn một mình trong thư phòng, từ chối bất luận người nào đi vào hầu hạ.

Đây quả là hành động khác thường, từ khi chúng tôi ở bên nhau, hắn chưa bao giờ yêu cầu được ở một mình. Chỉ cần tôi rời khỏi tầm mắt của hắn một lúc lâu, hắn liền liều mạng ấn chuông gọi người hầu, cho đến khi tôi đến mới thôi.

Nhưng mà gần đây, hắn thường xuyên ở một mình cả ngày, cũng chẳng xử lý công việc gì, trên bàn vẫn luôn rỗng tuếch, thật không biết hắn đang bận cái gì.

Ngược lại vào buổi tốt, tinh thần hắn dâng cao, nhiệt tình đến mức người khác không chống đỡ được.

Hơn nữa… Không biết hắn học cách thức mới ở nơi nào, kỹ thuật cũng đột nhiên cao siêu không ít…

Phải biết, là một quý ông đến tận bây giờ chỉ có một người tình là tôi, mặc dù Oscar rất nhiệt tình với chuyện này, nhưng cũng tương đối bảo thủ.

Tư thế rất truyền thống, trêu đùa không quá phận, cách thức cũng đơn điệu.

Mà tối hôm đó, tôi bị hắn đùa nghịch đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu.

Đã bao đêm liên tục thay đổi tư thế cùng cách thức như vậy.

Hắn nhìn qua hưng phấn bừng bừng, tựa hồ một hai lần căn bản không cách nào thỏa mãn cảm giác mới mẻ này.

Sau nửa ngày hôn hôn cọ cọ, hắn lại chuẩn bị bắt đầu một đợt tiếp theo.

“Ngài ơi… Ngài…” Tôi vội vàng ngăn cản hắn. “Em không được, đêm nay chấm dứt đi.”

“Không.” Hắn cọ xát trước đầu ngực tôi, sau đó từ chối tôi như đinh đóng cột.

Sau đó nữa, hắn lại đổi một tư thế mới.

Tôi bị hắn gây sức ép đến xụi lơ.

Sau khi xong việc, tôi cơ hồ thất tha thất thểu trở về phòng ngủ, không phải chỉ vì thân thể mỏi mệt nên mới thất hồn lạc phách, mà là cảm giác như thể bị người lột da, dùng sức hạ nhục, cho nên cảm xúc mới rơi vào trạng thái suy sụp.

Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy ngài Tử tước tinh thần sảng khoái.

Hắn ngồi ở trước bàn ăn, thản nhiên hưởng thụ hương vị bữa sáng thơm lừng, chân mày giãn ra, vẻ mặt sung sướng.

So sánh với tâm tình tốt đẹp của hắn mấy ngày nay, trái tim của tôi cơ hồ cũng bị nghiền ép thành một đường thẳng.

Quả thực có chút sợ hãi màn đêm buông xuống.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Oscar đến phòng làm việc, hắn cũng yêu cầu được ở một mình.

Ước chừng vào lúc chín giờ, một vị khách đột nhiên đến thăm.

Hắn là vị luật sư do Oscar thuê, chuyên môn phụ trách những vấn đề liên quan đến xưởng dệt.

Tựa hồ là gặp phải việc gấp, hắn vội vàng đến đây, cũng mong muốn được gặp Oscar ngay lập tức.

Tôi dẫn vị khách vào đại sảnh, sau đó nhanh chóng đi đến phòng làm việc ở lầu hai. Bởi vì sự tình khẩn cấp, tôi không có gõ cửa trước như ngày thường, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Thưa ngài, ngài luật sư có việc gấp tìm ngài…”

Cùng với tiếng nói của tôi, Oscar lập tức che lại cái gì đó trên bàn.

“E hèm… Tôi sẽ ra ngay lập tức, em tiếp đón hắn trước đi.” Hắn xấu hổ nói.

“Vâng, thưa ngài.” Tôi nhìn hắn đầy kỳ quái, sau đó lui ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng, tôi không khỏi tò mò hắn đang làm gì đó, thế nhưng lại đuổi tôi ra khỏi phòng, rồi còn bảo tôi đi tiếp khách. Cái cớ này cũng quá tệ đi, trang viên còn có ngài quản gia mà, đâu đến lượt tôi ra mặt chứ.

Không lâu sau, Oscar xuống lầu thảo luận công việc với ngài luật sư.

Thì ra là nơi trồng hoa bông gặp phải sâu bệnh, sản lượng hoa bông giảm, luật sư đến bàn luận về việc thay đổi nguồn cung cấp hoa bông.

“Thuộc địa châu Mỹ vẫn còn đang chiến tranh, nhưng chúng ta cũng không ngại bàn việc buôn bán cùng với bọn họ.”

“Nhưng thanh danh bên ngoài có khả năng không được tốt cho lắm…”

Thừa dịp lúc này, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách nhỏ, sau đó trở về phòng làm việc của ngài Tử tước

Là người hầu nam bên cạnh Nam tước, tôi có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của hắn. Quét tước phòng ốc, sắp xếp xách vở và văn kiện chính là công việc hằng ngày của tôi.

Nếu ngài Tử tước muốn giấu vật gì ở trong này mà không muốn cho ai biết, sẽ rất khó giấu diếm được đôi mắt của tôi. Nhưng tôi tìm trong phòng làm việc cả bổi, cũng không phát hiện bất cứ nơi nào kỳ quái.

Trừ phi…

Tôi nhìn ngăn tủ đã khoá lại, hắn đã giấu đồ vật ở trong này.

Quan trọng đến mức phải giấu diếm cả tôi sao? Còn phải khóa lại…

Tôi có hơi mất mát, thật ra hắn không cần để ý như vậy. Nếu như hắn không hy vọng tôi nhìn thấy vật đó, vậy thì tôi nhất định sẽ không nhìn lung tung.

Oscar bàn việc với luật sư đến giữa trưa, bọn họ còn cùng ăn cơm trưa.

Sau khi tiễn luật sư đi, hắn lại quay về phòng làm việc, sau đó dùng cái cớ qua loa để đuổi tôi ra ngoài.

“Tôi muốn được an tĩnh đọc sách một lát, em ở trong này sẽ khiến tôi phân tâm, ra bên ngoài nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn ôm tôi, sau đó chầm chậm chầm chậm nhỏ giọng nói. “Buổi tối hôm nay, tôi… tôi rất chờ mong…”

Đôi mắt hắn nhìn tôi sáng quắc, bộ dáng thật sự rất chờ mong. Nhưng suy nghĩ tràn đầy trong lòng tôi chính là, hắn có chuyện gì giấu diếm tôi.

Buổi tối, hắn lại dùng một cách thức khác, thong thả nhưng đầy sức ép.

Tôi bất lực ôm lấy lưng của hắn, cảm nhận những giọt mồ hôi lạnh lẽo của hắn rơi trên người tôi, sau đó quân lính tan rã.

Sau khi kết thúc, hắn thở hổn hển nằm lên người tôi, khẽ trêu chọc như có như không.

“Phản ứng đêm nay của em thật đáng yêu, thích tôi làm em như vậy không? Thích tôi làm em như vậy, hay là làm em như thế…” Giọng nói khàn khàn của hắn nói nhỏ bên tai tôi.

Thoáng chốc, nửa mặt tôi đều đã đỏ bừng, hắn thế nhưng lại thật sự nói những lời thô tục.

Phải biết Oscar là một quý ông, cho dù mắng chửi người, trình độ cao lắm cũng chỉ dùng từ “khốn kiếp” mà thôi. Bạn sẽ rất khó tưởng tượng ra hắn lại nói những lời thô tục suồng sã đó.

Những lời này tuyệt đối không thể xuất phát từ miệng của một quý ông.

Lớn lên từ trong đám người đủ mọi thể loại, tôi cũng không thèm để ý những lời nói thấp kém đó, huống chi vừa rồi hắn trêu chọc tôi nhiều nhất cũng chỉ là lưu manh, coi như cũng không phải quá dơ bẩn. Có điều… chính là có chút không được tự nhiên… Bình thường Tử tước xem như tương đương với một người đứng đắn, cho dù lúc nói lời yêu thương vẫn luôn tao nhã, âm điệu kéo dài giống như thơ ca, như thế nào bỗng đột nhiên như vậy? Chẳng lẽ là tâm huyết dâng trào?

Tôi đỏ mặt khiến hắn vừa lòng, hắn lại nói thầm bên tai tôi hai câu nói thô tục, sau đó bắt đầu hưng trí, kích động gây sức ép cho tôi.

Cũng may từ hôm đó trở đi, Oscar không một mình chiếm lấy phòng làm việc cũng như không cho người hầu đi vào hầu hạ nữa, tôi dần dần quên đi chuyện hắn có điều giấu diếm tôi.

Một ngày nào đó nửa tháng sau, ngài luật sư lại tới nữa.

Oscar đã ký kết một thoả thuận thương mại tốt đẹp với một thương nhân châu Mỹ, yêu cầu phải ký séc cho việc chuyển giao một khoản tiền lớn. Bởi vì đây là cuộc họp khẩn với khách hàng, cho nên sau khi hắn mở tủ rồi lấy con dấu ngân hàng ra, thì liền ném chìa khóa cho tôi, vội vàng đi gặp khách.

Tôi nhìn ngăn tủ, đồ vật bên trong tôi đều đã nhìn thấy, không có gì kỳ lạ, ngoại trừ có thêm một vài cuốn sách…

Tôi mở một quyển trong đó ra, tuỳ ý lật xem, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Đây đều là những quyển sách không quá đứng đắn, còn kèm theo tranh minh hoạ rất rõ ràng. Những bức tranh này đều minh hoạ người nước ngoài, có người Đông Á, còn có người Ba Tư… Quan trọng nhất chính là, tất cả đều là tranh minh hoạ nam nam, có không ít tư thế còn rất quen thuộc. Mấy ngày nay ngài Tử tước không ngừng thực nghiệm những tư thế này trên người tôi. Nhưng mà hiện tại xem ra, tư thế hắn chọn lựa vẫn là thuộc loại hình tương đối bảo thủ rồi…

Cuối cùng, tôi còn phát hiện một quyển tiểu thuyết, quả thực là một tác phẩm làm người ta khiếp sợ.

Tiểu thuyết này thật ra cũng không quá hiếm thấy, ở nơi bán sách, tiểu thuyết như vậy đủ loại kiểu dáng. Nhưng nhân vật chính của tiểu thuyết khiêu *** là đàn ông thì lại rất hi hữu, thế nhưng còn có thể in ấn thành sách, chẳng lẽ không sợ pháp luật trừng phạt sao?

Tôi đọc trong chốc lát, sau đó phát hiện có vài lời nói thô tục rất quen thuộc, hắn học được những phương thức tục tĩu đó, ngọn nguồn là ở nơi này đi.

Tôi khép sách, tiếp theo khoá tủ lại.

Sau đó, tôi đứng trước ngăn tủ, câm nín nửa ngày.

Đây là thứ mà ngài Tử tước lén lút giấu đi sao?

Hắn thật đúng là… Hơi có chút chút đáng yêu nhỉ.

Tối hôm đó, chúng tôi nằm trên giường, sau một hồi thân mật, tôi do dự rồi mở miệng nói. “Ngài ơi, ngài rất tuyệt.”

“Cái gì rất tuyệt?” Hắn không kịp phản ứng lời tôi nói có nghĩa gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt mềm mại như hồ nước mùa xuân.

Bởi vì vừa mới triền miên, cho nên giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp khàn khàn. Đầu tựa vào cổ tôi chầm chậm ma sát, sợi tóc mềm mại lướt qua vành tai tôi, có chút ngứa.

Tôi ngẩng người lên hôn hôn hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn rồi nói. “Không rõ em đang nói cái gì sao?”

Sau đó tôi sờ sờ hắn, hắn kêu một tiếng, hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ bừng, biểu tình cũng thay đổi, sau đó chúng tôi lại tiếp tục quấn lấy nhau.

“Thích không? Em thích không?” Hắn thở hổn hển rồi nói.

“Thích, ngài khiến em sung sướng cực kỳ.” Tôi nói nhỏ vào tai hắn.

“Em là đồ… xấu xa, tôi phải dạy dỗ em.” Hắn càng thở dốc mạnh hơn.

Sau đó tôi sát lại gần tai hắn, nhẹ nhàng nói nói mấy câu.

Toàn bộ khuôn mặt hắn đột nhiên đỏ rần, nhiệt độ vẫn đang lan tràn, thẳng đến khi đôi tai cũng hồng hồng tỏa sáng.

“Em… em học những lời tục tĩu đó từ đâu chứ?” Hắn vừa bối rối vừa xấu hổ mà giữ chặt tôi, động tác thô lỗ và dùng sức.

Tôi lại nói thêm vài câu nữa.

Hắn đỏ mặt không biết làm như thế nào cho phải, rũ mắt xuống, quả thực ngượng ngùng đến mức không dám nhìn tôi, thấp giọng nói. “Tôi thật sự khiến em sung sướng đến vậy sao…”

Tôi tiếp tục thầm thì vào tai hắn, bảo rằng hắn làm cho nơi nào đó của tôi thoải mái như thế nào. Là người thấp kém không hề được giáo dục, từ ngữ mà tôi biết đến còn nhiều hơn so với quyển tiểu thuyết khiêu *** kia, khi nói những lời thô tục cũng không có bất cứ chướng ngại nào.

Quả nhiên, độ cong trên khoé miệng Oscar càng lúc càng lớn, như đang làm nũng vậy, dụi dụi vặn vẹo trước ngực tôi vài cái.

Tối hôm đó, hắn hưng phấn khiến tôi cả một đêm không ngủ.

Nhưng mà ngày hôm sau, hắn dù ngượng ngùng nhưng cũng không có bỏ qua, xem ra những lời tâm tình quá mức trắng trợn đó của tôi đã gây cho hắn đả kích không nhỏ. Thế nên lúc chúng tôi cùng ở trong phòng làm việc, hắn nghiêm túc chính nghĩa giáo dục tôi.

“Là người yêu của em, tôi thật vui vẻ vì có thể khiến em vừa lòng. Tôi đã làm em hạnh phúc đến như vậy, thế cho nên em mới không sợ xấu hổ mà thổ lộ hết với tôi, nói hết… mức độ hạnh phúc của em. Nhưng mà tình yêu không nên lây dính những sắc thái tục tĩu đó, cho nên tôi muốn dạy em học những bài thơ ca tình ái cao thượng. Sau này khi em khó có thể ức chế hạnh phúc và vui vẻ trong lòng, thì có thể biểu đạt suy nghĩ của em một cách chính xác, mà không đến mức như thế… Như thế… Đương nhiên nếu em vẫn thích phương thức của em hơn, cũng có thể ngẫu nhiên nói một vài lời. Tôi có thể khoan dung đôi lúc em biểu đạt không khéo léo, bởi vì tôi biết em cũng không mong muốn như vậy, vì khó có thể ức chế cảm xúc vui mừng, nên mới có thể như thế.”

Vì thế, hắn đỏ mặt dạy tôi nghiền ngẫm những lời tâm tình cả một ngày trời.

Nhưng mà vào buổi tối.

“Đêm đó em đã nói thế nào? Nói lại nữa đi… Có phải như vậy là thoải mái nhất không…?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.