Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 46: Án hút máu (12)




Điều tôi không ngờ được chính là, ngày hôm sau cha tôi liền xuất hiện ở nhà tôi.

Cha tôi mặc một thân lễ phục màu đen, bộ dáng đĩnh đạc căn bản không hợp với gian nhà gỗ cũ nát này.

Ông vừa thấy mẹ tôi thì đã khóc, hai chân song song, quỳ gối dưới chân của mẹ, ôm bà mà không ngừng khóc lớn.

“Grace. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bà chịu khổ rồi…” Ông ôm bà, như là bảo vật quý giá nhất, nước mắt nhanh chóng làm ướt mái tóc của mẹ.

Mẹ tôi cũng khóc đến mức thở hổn hển. Thân thể to mộng của bà nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt đỏ bừng. Hôm đó bọn họ đợi ở cảng một đêm, thẳng đến ngày hôm sau mới được Oscar đưa về lại nhà. Tôi gạt họ về chuyện của cha, vốn không tính toán để bọn họ gặp lại nhau. Không ngờ cha tôi thế nhưng lại tìm tới.

“Tôi đã trở về, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi bà và bọn nhỏ nữa…” Cha tôi không kiêng kị gì mà hôn bà. Trời biết là mẹ tôi đã sớm không còn là người đàn bà mảnh khảnh xinh đẹp của mười mấy năm trước nữa. Hơn nữa cả ngày bà chìm đắm trong rượu, khiến gương mặt bà nhanh chóng già cả, chưa đến bốn mươi mặt đã đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm.

“John… John…” Mẹ tôi cuối cùng không khống chế được, cũng cất tiếng khóc lớn, như thể muốn khóc cho sự cơ cực của chính mình bấy nhiêu năm qua. “Suỵt suỵt…” Cha tôi trấn an bà và nói. “Đừng lớn tiếng như vậy, tôi đã mạo hiểm để tới đây. Một khi bị người khác biết, thì sẽ lại đưa tôi lên toà án.”

Mẹ tôi gật gật đầu, kiềm chế tiếng khóc, lại lập tức nhào vào ***g ngực của ông, rầu rĩ chảy nước mắt. Từng giọt nước mắt to lớn lăn xuống, tí tách rơi trên mặt đất.

“Mấy năm nay bà đã chịu khổ rồi, tôi cũng biết một mình bà nuôi lớn con của chúng ta. Tôi muốn cảm ơn bà, về sau sẽ không bao giờ để bà phải chịu khổ nữa.” Cha tôi vỗ phía sau lưng bà và nói. “Sau này sẽ tốt thôi.”

Em gái tôi còn rất xa lạ với cha mình, nhưng cũng vô thức khóc oà theo.

Cha tôi ôm lấy bọn họ, đôi tay ông đủ dài, đủ để ôm lấy vợ con ông.

“Ta mang đến cho các con những thứ tốt nhất, tơ lụa, quần áo, thức ăn. Các con hãy đến ở trong trang viên của ta đi. Chúng ta sẽ trở thành quý tộc, các con sẽ không bao giờ phải chịu khổ nữa, các con của ta.” Cha tôi kích động nói.

“Cha…” Tôi rối rắm mở miệng nói. “Sao cha lại đến đây…”

“Owen.” Cha tôi buông mẹ ra, đi tới ôm bả vai tôi. “Con ta, ngày hôm qua ta nói hơi quá đáng, con chớ có trách ta. Ta thật lòng muốn bồi thường cho mẹ con các con. Hãy trở về nhà với ta đi, con không cần phải làm người hầu nữa.”

“Con sẽ không trở về với cha, mẹ và các em cũng sẽ không.” Tôi nhìn chằm chằm mắt của ông và nói.

Mẹ và các em bị lời của tôi làm chấn động. Mẹ tôi còn chưa kịp lau nước mắt, thì đã tức giận trách cứ tôi. “Con trai ngốc, tại sao có thể nói với cha con như thế! Cha của con đã bị giam cầm nhiều năm như vậy, chúng ta thật vất vả mới được đoàn tụ. Con lại nói những lời này, chẳng lẽ con điên rồi sao?”

“Con không có nổi điên, mẹ hỏi ông ấy thử đi! Mẹ thật sự cho rằng những năm tháng qua ông ấy không có vứt bỏ chúng ta sao? Năm đó ông ấy chính là vì vinh hoa phú quý mới giả mạo Nam tước, chẳng thèm nhớ và quan tâm đến chúng ta. Ông ta bị giam cầm là bởi vì ông ta nảy sinh mơ tưởng với vị phu nhân tôn quý kia, muốn đoạt lấy trang viên của người khác. Vị phu nhân kia đã sớm có tình nhân, căn bản không thèm để ông ta vào mắt. Lúc đó ông ta bắt đầu ghen ghét, sau đó mượn cơ hội giết bà ấy!” Tôi tức giận nói.

“Owen, con… con đều biết hết?” Cha tôi thống khổ nhìn tôi.

“Đúng vậy, tôi biết, hơn nữa tôi biết ông lợi dụng tôi! Cho dù biết việc này sẽ uy hiếp đến tính mạng của tôi, ông cũng không chút do dự mà lợi dụng tôi! Ông không xứng đáng với cái họ của ông, ông không xứng đáng là cha chúng tôi!” Tôi phẫn nộ nói. “Mời ông rời khỏi nơi này, tôi sẽ chăm sóc mẹ và các em thật tốt. Ông tự đi hưởng thụ vinh hoa phú quý của ông đi, nhưng tôi không cho phép ông tiếp cận chúng tôi nửa bước!”

“Chúa ơi, là ta sai…” Cha tôi bỗng nhiên quỳ gối trước mặt tôi, ông khóc và nói. “Ta biết mình đã sai, nhưng ta không hối hận vì làm như vậy. Ta chỉ có thể cầu xin con tha thứ, xin con tha thứ cho người cha già đáng thương của con, đừng ngăn cách ta và các con, xin đừng vứt bỏ ta…”

Mẹ tôi oà khóc rồi lại gần, ôm lấy cha mà nói. “Ông nói bậy bạ cái gì đó? Chúng tôi sẽ không rời khỏi ông. Mặc kệ ông đã làm cái gì, tôi đều không trách ông, chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi ông!”

“Grace bà hãy nghe tôi nói, tôi thật sự đã làm sai rất nhiều. Tôi giấu diếm các người, là bởi vì tôi không thể nói ra được, tôi sợ mọi người hận tôi. Năm đó tôi thật sự đã bỏ rơi mọi ngời, khi tôi được người đàn bà kia mang về nhà, biết mình sẽ trở thành một vị Nam tước, tôi đã bị vinh hoa phú mê hoặc. Lúc ấy tôi chỉ là một tên ăn xin chẳng có được cơm ăn, nhưng lại đột nhiên có gia tài bạc triệu, có một người vợ xinh đẹp cao quý. Tôi đã cố ý quên đi bà và các con. Nhưng tôi hối hận rồi, tôi biết tôi sai. Khi tôi bị bà ta giam cầm, tôi đã biết mình hoàn toàn sai. Trong mấy năm bị giam giữ này, không có lúc nào là tôi không nhớ tới bà và bọn nhỏ. Đây là sự thật, tôi xin thề với Chúa! Tôi biết trên đời này sẽ không có người đàn bà nào yêu tôi giống như bà yêu tôi. Tôi có vợ có con của mình, mọi người đều là người quan trọng nhất trên đời này đối với tôi. Tôi sẽ bồi thường mọi người, không bao giờ để mọi người chịu khổ nữa.”

Mẹ tôi nghe cha nói mấy câu đã cảm động đến nước mắt giàn dụa. Bà kiên quyết nhìn tôi nói. “Owen, mẹ muốn đi với cha con.”

Tôi thở dài thật sâu, cũng không biết chính mình nên nói cái gì cho phải. Tôi cũng là người từng làm chuyện sai, cũng thương tổn người yêu tôi sâu sắc. Tôi đây có tư cách gì để trách cứ ông ấy?

“Ông đi đi, nếu mẹ và em muốn đi theo ông, tôi cũng tuyệt đối sẽ không cản trở… Nhưng như vậy có tốt không? Ông vừa mới bị đưa lên toà án bởi vì chuyện giả mạo người quý tộc, bây giờ lại nhanh chóng đón mẹ con mình về…”

“Yên tâm đi, không có ai hoài nghi ta đâu.” Cha tôi xốc quần lên, phía trên được quấn băng thật dày, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu.

Tôi kinh ngạc nhìn vết thương kia, ông ta thật sự rất quyết tâm.

“Ta đã tạo nên vết sẹo thật, Gorman cũng đã bị ta đưa đến nhà thương điên. Không còn bất cứ kẻ nào có cơ hội uy hiếp chúng ta được nữa. Cho dù ta cưới mẹ con thì thế nào? Chẳng lẽ không thể bởi vì ta rất giống người chồng đã qua đời của bà ấy, bởi vậy mới quen nhau, mới nảy sinh tình yêu sao?”

“Cưới tôi?” Mẹ tôi không dám tin mà hỏi.

“Đúng vậy, tôi muốn lấy bà một lần nữa. Lúc này đây bà sẽ thật sự trở thành Nam tước phu nhân!” Cha tôi nhìn mẹ thật sâu. Thâm tình trong đôi mắt ông không phải giả, cho dù người đàn bà này đã già nua như vậy…

“Nghe thấy không? Owen, con hãy tha thứ cho cha con đi.” Mẹ tôi khẩn cầu nhìn tôi.

Tất cả mọi người trong nhà đều đang chờ câu trả lời của tôi, mà tôi lại khó có thể thừa nhận loại ánh mắt loại này. Chẳng nói gì cả, giống như trốn tránh vậy, tôi chạy ra khỏi nhà.

Niềm tin là điều khó có được nhất trên đời này, một khi đã mất đi rồi thì cũng rất khó để tìm về lại.

Nguyên nhân tôi không thể tha thứ cho cha, cũng giống như tôi khó có thể tha thứ cho chính mình vậy.

Mẹ và em gái đều được cha đưa đi rồi, nghe nói bọn họ ở trong trang viên của cha.

Đến khi gặp lại bọn họ lần nữa, tất cả bọn họ đều đã thay đổi.

Mẹ tôi và các em gái mặc những trang phục hoa lệ, đeo châu báu sang quý. Tuy rằng ngôn ngữ cử chỉ còn vô cùng thô lỗ, nhưng đã có sự rụt rè của quý tộc.

Bọn họ lần lượt đến khuyên tôi rời đi cùng với bọn họ.

“Con ở lại nơi này làm người hầu có cái gì tốt chứ? Làm hoà với cha con đi. Ông ấy bảo muốn đưa con vào đại học học tập, đến lúc đó con sẽ trở thành một quý ông rồi.” Mẹ tôi nói.

“Con ở lại là có nguyên nhân của mình, mẹ không cần phải khuyên con.” Tôi nói.

“Cái đứa này, chẳng lẽ làm người hầu vài năm đã vùi dập chí khí và tôn nghiêm của con rồi sao? Chẳng lẽ đời này con chỉ muốn làm một người hầu thấp hèn sao? Cơ hội tốt đã được đặt ngay trước mặt, con thật sự là điên rồi!” Mẹ tôi nói, bởi vì quá mức háo hức, bà còn dùng lực quơ quơ cây quạt. Tôi biết thắt lưng của bà được bó rất chặt. Bộ dáng hiện tại của bà khiến tôi nghĩ đến những phu nhân tôn quý khác. Bọn họ lúc nào cũng có cái thần thái này.

“Người hầu thì thế nào? Đây là công việc của con, con nuôi sống bản thân bằng chính sức lao động của mình, hơn nữa con không cảm thấy mất thể diện vì điều đó.” Tôi phản bác. “Cho nên con sẽ không rời đi.”

Mẹ tôi thở hổn hển nói. “Mẹ biết con đang rối rắm chuyện gì. Con để ý cái lai lịch phú quý bất chính của chúng ta. Chuyện này thì sao chứ? Nó đáng giá để con vứt bỏ người thân sao? Con cũng chỉ được làm người hầu của quý ông vài ngày thì đã tự cho mình là thánh nhân gì chứ? Đừng có ngốc, con của mẹ. Từ trước đến nay con cũng không phải là người cổ hủ như vậy, trí thông minh của con đã đi đâu hết rồi?”

Angel nói với tôi. “Anh ơi, người một nhà chúng ta ở bên nhau không tốt sao? Cha cũng đã ăn năn rồi. Hãy xem bọn em có thể sống những ngày tháng tốt đẹp này, chẳng lẽ còn có gì không thể tha thứ sao?”

Tôi vẫn luôn im lặng không nói gì, mẹ tôi tức giận, đứng lên rời khỏi phòng.

Angel do dự một chút, thấp giọng hỏi tôi. “Là bởi vì ngài Tử tước Oscar sao?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn em, chẳng lẽ em đã phát hiện chuyện gì sao?

“Yên tâm đi, anh Owen. Em không có nói cho bất cứ kẻ nào. Em cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.” Angel cắn cắn môi nói. “Bởi vì có đôi khi ánh mắt ngài ấy nhìn anh rất kỳ quái, tựa như ánh mắt mẹ nhìn cha vậy.”

Angel là cô gái thông minh nhất nhà chúng tôi, quả nhiên em ấy đã biết.

“Nhưng em vẫn có lời muốn nói cho anh biết.” Cô gái trẻ tuổi do dự mở miệng. “Anh không có nói sai, chúng ta là người họ Eric, là nông dân ở trang viên Momon qua nhiều thế hệ, do người mẹ sâu rượu nuôi lớn. Chúng ta từ nhỏ đã biết lừa gạt hãm hại người khác vì miếng ăn. Chúng ta đã nói dối quá nhiều, làm quá nhiều chuyện xấu. Cho nên em không nghĩ cha mình tham luyến phú quý, thậm chí giết người vì thế là sai. Bởi vì chúng ta là người nhà Eric, đây chính là gia đình của chúng ta, không cần thiết phải che giấu sự hèn hạ và ham muốn hư vinh của chúng ta.

Em không biết quan hệ giữa anh và vị Tử tước kia đến tột cùng là như thế nào. Nhưng quan hệ giữa hai người đàn ông vốn không tạo nên được hậu thế. Dù là quan hệ giữa nam và nữ cũng chẳng thấy vững chắc được bao giờ, huống chi là các người loại này. Có lẽ vào thời điểm trẻ tuổi các anh thề non hẹn biển, nhưng năm tháng qua đi, anh có thể cam đoan quan hệ giữa các anh vĩnh viễn không thay đổi sao? Anh có thể cam đoan anh sẽ không bị vất bỏ sao?”

Tôi há mồm muốn phản bác, lại bị Angel cắt ngang.

“Có lẽ cha cũng không đáng tin cậy, nhưng tiền tài và quyền thế của ông cũng không phải là giả. Hiện tại ông ấy thật sự muốn bồi thường chúng ta. Hãy nghe em nói, trở thành quý ông rồi, quan hệ giữa anh và hắn sẽ không tương khắc nữa. Nghe lời cha nói đi, vào học đại học đi anh. Như vậy cho dù quan hệ của các anh trong tương lai xuất hiện rạn nứt, anh cũng không đến mức hai bàn tay trắng. Cha mẹ cũng chỉ muốn tốt cho anh, anh hãy suy xét cho kỹ càng đi.”

Angel rời khỏi rồi, tôi không tự hỏi nhiều, mà lại trở về cuộc sống bình thường.

Mà làm tôi kỳ quái chính là, Oscar bỗng nhiên trở nên rất khác thường.

Hắn thường xuyên phát giận không lý do, rồi sẽ đột nhiên ôm lấy tôi, sau đó hung hăng hôn tôi. Vào đêm hôm khuya khoắt hắn còn vào phòng của tôi, gây sức ép cho tôi như bị nổi điên, rồi lại ôm chặt lấy tôi thẳng đến bình minh.

Ánh mắt hắn nhìn tôi cũng càng ngày càng kỳ quái. Tuy rằng lăng lăng nhìn tôi, nhưng trong đôi mắt lại căn bản không có tôi. Hắn vẫn cứ thất thần, thậm chí chẳng tiếp khách, cả ngày trốn trong phòng đọc sách.

Tôi không biết hắn lại bị sao vậy, thẳng đến một đêm, khi tôi đã ngủ say thì lại đột nhiên bị hắn lay tỉnh.

Tôi cho rằng hắn muốn làm cái gì, vừa muốn ôm lấy hắn. Không ngờ hắn ấn bả vai tôi lại, không cho tôi động đậy. Sau đó giọt nước mắt lạnh như băng rơi trên hai gò má tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.