Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 43: Án hút máu (09)




Thời gian nhất thời như gợn sóng, đại sảnh bữa tiệc giống như đột nhiên có mấy ngàn con ong vò vẽ ùa vào, ồn ào đến mức đầu óc cũng bốc lên, thậm chí có quý bà nào đó còn hét lên một tiếng rồi ngất đi. Nhóm quý ông không hẹn mà cùng tụ tập lại, một đám sắc mặt tái nhợt, như là nhìn thấy quỷ vậy.

Cha tôi vốn dĩ suy yếu tựa vào người tôi, lúc này ông kiệt sức mà ngã xuống sàn nhà, dùng hai tay dính đầy máu tươi che mặt, thổn thức hô lên. “Avril… Avril… Thượng đế ơi! Tại sao chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra, mau gọi cảnh sát đến, mau lên!”

Trên mặt ông, trên tay, trên quần áo đều là máu. Vết thương trên trán do ông tự tạo nên cũng đang đổ máu. Mọi người vây quanh chúng tôi, không ngừng hỏi chúng tôi đã gặp phải chuyện gì.

“Tôi uống rượu, muốn đi ra ngoài hóng gió. Avril cũng đi theo tôi… Ai biết đột nhiên có người nhảy ra, xô tôi xuống mặt đất. Tôi đã bất tỉnh, chờ đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện người kia đang nâng một tảng đá, không ngừng nện lên người vợ của tôi, đánh bà ấy đến mức máu thịt mơ hồ… Nếu không có cậu người hầu này đột nhiên xuất hiện cứu tôi, tôi sẽ cũng bị cái tên ma quỷ kia giết chết! Ôi, Thượng đế ơi, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Vợ của tôi… Tôi nên làm gì bây giờ? Những đứa con của tôi phải làm sao bây giờ?” Cha tôi vừa khóc lớn, một bên dùng phương thức nói năng lộn xộn để kể rõ những gì ông gặp phải.

Những lời này khiến cho mọi người liên tục kinh hét, có người còn to giọng kêu. “Những người quân nhân nghe đây, theo tôi đi bắt cái tên cướp kia!”

“Đi gọi bác sĩ và cảnh sát đến, thất thần hết làm gì hả!”

“Người hầu đều chết ở nơi nào, nâng ngài Nam tước vào phòng đi…”

Không một ai tin nổi người giết phu nhân Avril lại là người chồng dính đầy máu, khóc đến đứt cả ruột gan trước mặt này.

Tôi lăng lăng đứng ở một bên, tuy rằng trên người không có lây dính vết máu nào, nhưng tôi lại cảm thấy hai tay của mình đều là máu tươi. Chợt phát hiện cổ tay của mình vẫn còn lưu lại dấu răng của phu nhân Avril. Vừa rồi bà ta dùng sức cắn như vậy, nhưng hiện tại dấu vết này cũng đã mờ nhạt, sẽ nhanh chóng biến mất…

Cha tôi vẫn đang biểu diễn vở kịch phong phú này. Giả vờ khóc đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, ôm ngực lớn tiếng gào to.

Tôi tìm kiếm bóng dáng Oscar trong đám người chung quanh, sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của hắn…

Hắn vốn dĩ đang đứng trong đám người đông đúc, lại bỗng nhiên xoay người rời đi.

Tôi muốn đuổi theo hắn, cha tôi lại bắt được tôi, ông nói. “Cậu muốn đi đâu? Xin cậu hãy ở bên cạnh tôi đi, tôi nhất định phải đền đáp ân cứu mạng của cậu.”

“Tôi phải đi thông báo với chủ nhân của tôi.” Tôi đẩy tay cha ra rồi đuổi theo Oscar.

Tôi chạy đến dưới lầu đại sảnh, nhưng chung quanh lại không thấy bóng dáng Oscar. Trong nháy mắt đó, tôi cho rằng hắn đã bỏ rơi tôi… Đúng vậy, tôi và cha tôi đã giết người… Tôi nên làm gì bây giờ?

Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên kéo lấy tôi, kéo tôi ra khỏi cổng lớn.

Chiếc áo khoác màu đen của Oscar lay động trong gió rét, bay phất phới. Hắn chợt đẩy tôi lên một cỗ xe ngựa. Sau khi đóng cửa xe lại, hắn mới thấp giọng hỏi tôi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Oscar… Em… Em đã giết người…” Tôi kinh hoảng nói.

“Bình tĩnh một chút!” Hắn đột nhiên lạnh lùng nói. “Vừa rồi em vừa ra khỏi cửa, phu nhân Avril liền phát hiện. Bà ta đuổi theo hai người, vì không để bị hoài nghi nên tôi không thể ngăn cản bà ta. Vốn tính toán lần sau lại tìm cơ hội, nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra? Là em giết bà ta sao? Em có bị thương không?”

“Ngài không nghe thấy sao? Oscar! Em với cha em đã giết bà ta, ngài… ngài không giao em cho cảnh sát sao?”

“Em nói bậy bạ gì đó!” Hắn tức giận trừng tôi. “Cho dù em lỡ tay giết bà ta thì thế nào chứ? Bà ta bị trừng phạt cũng đúng tội! Tỉnh táo lại trước đi, kể lại hết tất cả mọi chuyện cho tôi.”

“Em cũng không biết, lúc ấy rất hỗn loạn. Bà ta bắt lấy bọn em, không cho bọn em chạy. Em đánh bà ta bất tỉnh, sau đó cha em… liền nâng tảng đá lên đập chết bà ta. Ông ấy không ngừng đập, cơ hồ trong nháy mắt đã kết thúc. Em… em không có cách nào ngăn cản ông ấy. Bọn em xong rồi, em và cha em sẽ bị tuyên án treo cổ…” Tôi ôm đầu, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối đen..

“Không! Em sẽ không bị đưa lên giá treo cổ, tôi sẽ không để cho em phải nhận án treo cổ! Em cũng không có giết người, giết người chính là cha của em. Chuyện này đâu có liên quan đến em, em đừng trách cứ chính mình lung tung!”

“Là em đánh bà ta bất tỉnh. Chúa ơi, bà ta là một người quý tộc! Em không thể ngăn cản ông ấy, em đáng lẽ phải ngăn cản ông ấy …”

“Chuyện này không liên quan đến em, muốn trách cũng phải trách người đàn bà kia. Là do bà ta làm chuyệc ác mới rơi vào kết cục này, ác giả ác báo!” Oscar nắm chặt đôi tay vẫn đang run rẩy của tôi, dùng sức vỗ vỗ hai má tôi, để tôi đối mặt với hắn.

Vẻ mặt của hắn lúc này dị thường nghiêm túc, âm thanh cũng tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.

“Nếu chuyện đã xảy ra, như vậy nói cái gì cũng không có ích cả, hiện tại mạng sống mới là điều quan trọng nhất! Cha em nói là trộm cướp đã giết chết phu nhân Avril, như vậy em cũng phải bám chết vào điểm ấy. Cổng lớn nơi này rộng mở, vì thế có người ngoài xông vào cũng không có gì đáng trách. Em lập tức trấn định lại cho tôi, sau đó trở về, những chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết.”

“Không… Bọn em thật sự giết bà ta… Bọn em giết người… Hẳn nên… Hẳn nên nói sự thật cho cảnh sát…”

Oscar bỗng nhiên hôn tôi, nụ hôn của hắn mạnh mẽ mà hữu lực. Sau khi nụ hôn này kết thúc, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi rồi nói. “Đừng vì hậu quả do người xấu tạo nên mà lại trừng phạt chính mình. Nếu trên đời này còn có chính nghĩa, thì sẽ không để cho người vô tội phải nhận trừng phạt chỉ vì việc bảo vệ chính mình. Nếu em muốn trừng phạt chính mình vì chuyện này, vậy thì tôi phải làm sao bây giờ đây? Em muốn bỏ lại tôi sao?”

“Oscar…”

“Nếu em yêu tôi, thì hãy làm theo lời tôi nói!” Hắn dị thường kiên quyết kéo tôi xuống xe ngựa, trong đôi mắt u ám thâm thúy tràn ngập thần sắc kiên định.

“Nhanh lên.” Hắn nói. “Đáp ứng tôi, làm theo lời tôi nói. Không phải em đã nói sẽ không bao giờ rời khỏi tôi sao? Cho nên cứ làm theo lời tôi nói!”

Vì thế, tôi hốt hoảng trở về bên cạnh cha tôi. Cha tôi là một người cực kỳ lý trí, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ông đã soạn được một câu chuyện trọn vẹn, điều chỉnh các sự kiện phát triển hợp tình hợp lý. Hơn nữa ông còn là một người giỏi diễn xuất, nước mắt trên mặt và vẻ mặt thống khổ không phải giả. Cơ hồ mỗi người đến chất vấn ông về phu nhân đều sẽ nhìn thấy bộ dáng nước mắt giàn dụa của ông. Tôi quả thực không biết ông có nhiều nước mắt như vậy là từ đâu ra.

Chuyện xảy ra trong đêm nay, câu trả lời của cha tôi thủy chung chỉ có một đáp án.

“Trời quá tối, tôi căn bản thấy không rõ mặt của hắn. Tôi chỉ nhớ rõ hắn vừa cao lại cường tráng, ngay lập tức xô tôi ngã xuống mặt đất… Ôi, tôi xin mọi người đừng hỏi lại tôi. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, tôi lại hận không thể cùng chết với vợ của tôi. Thật quá tàn nhẫn… Hắn dùng đá đánh vợ tôi một cách dã man… Avril… Avril… Các người còn chưa bắt được hắn sao…” Ông ấy khóc rất thê thảm, người người nhìn thấy đều đến cùng chia buồn với ông, đồng thời không dám hỏi nhiều hơn nữa.

Tôi cũng đành nói theo lời của cha. “Trời quá tối, tôi chỉ thấy được bóng dáng người nọ, không thấy rõ mặt.”

Ngày hôm sau, tin tức vợ chồng Nam tước Yozak bị tập kích trong buổi tiệc đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Thủ đô, thậm chí lên đầu đề báo chí. Cha tôi đưa tôi đến trang viên của ông, hoặc đúng hơn là trang viên của Nam tước Yozak. Tổ tiên vị Nam tước này rất giàu có, cho nên trang viên phi thường khổng lồ, hơn nữa bởi vì nhiệt tình yêu thương hội họa, góp nhặt vô số danh họa, thật sự là giàu có phô trương.

Phu nhân Avril có một người con trai và một người con gái. Con gái lớn chỉ mới tuổi, con trai nhỏ mới bảy tuổi. Cha nói cho tôi biết, đứa bé trai này thật ra là con của phu nhân Avril và gã quản gia trong trang viên. Nhưng qua lời của cha thì vị quản gia kia căn bản không ở lại trang viên, mà chỉ có phu nhân Avril cùng hai người con. Hai đứa bé đó đang khóc đến kinh thiên động địa, không ngừng kêu gọi mẹ chúng.

Phu nhân Avril rất ít khi để cho con bà tiếp cận cha tôi, cho nên ông và hai đứa bé này cũng không quen thuộc. Thậm chí có lẽ bọn chúng cũng biết, người này căn bản không phải cha của bọn chúng.

Cha tôi vô cùng ghét bỏ hai đứa bé kia, ông ra lệnh cho người hầu nhốt bọn chúng lại, không để cho chúng tùy tiện ra khỏi cửa phỏng.

“Đừng để bọn nó xuất hiện ở trước mặt tôi.” Ông nói với người hầu. “Nếu để bọn chúng bước ra khỏi phòng nửa bước, các người đừng mong được tiếp tục làm việc ở trang viên này.”

Cha tôi đã nói với tôi, trải qua tám năm, ông luôn bị phu nhân Avril nhốt ở trong phòng cả ngày lẫn đêm, không thể ra ngoài nửa bước như kẻ tù tội, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong đó. Mà vị phu nhân này và con gái bà ta, lại ỷ lại việc ông đang bị giam cầm thống khổ mà yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý.

“Ta muốn để cho con của bà ta cũng nếm thử cảm giác khi bị nhốt!” Ông lạnh lùng nói, giọng điệu mang theo hận thù thấu xương.

“Cha, bọn chúng chỉ là hai đứa trẻ!” Tôi tranh chấp với ông.

“Con thì biết cái gì! Trong suốt tám năm! Ta bị bọn họ nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm kia, nếu không phải vì muốn bán đấu giá những bức hoạ đó, bà ta căn bản sẽ không để cho ta ra ngoài! Hiện tại cuối cùng bà ta cũng chết, ta là Nam tước danh chính ngôn thuận, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là của chúng ta! Chờ đến khi ta mang mẹ và em gái con đến đây, người nhà chúng ta có thể có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Chúng ta không bao giờ rơi vào cảnh khốn cùng nữa, chúng ta sẽ được sống những ngày giàu sang. Đúng, đúng rồi, ta còn muốn cho con đi học đại học. Từ nay về sau con sẽ là một quý ông!” Cha tôi đẩy mạnh cửa sổ ra, giang hai tay với không trung. Sau khi hít sâu một hơn, bỗng nhiên ông cất tiếng cười to.

“Nhìn đi! Con trai, tất cả những thứ này đều là của chúng ta. Con không cần phải làm người hầu nữa, chúng ta cuối cùng sẽ không bị bắt nạt nữa, chỉ có người khác đến hầu hạ chúng ta mà thôi. Người nhà Eric chúng ta cũng là người thượng đẳng! Mẹ và các em con chịu khổ cũng không phải là vô ích. Nhìn đi! Nhìn đi! Nhìn toà trang viên xinh đẹp này đi!”

Kể từ đêm mà cha tôi sát hại phu nhân Arvil ấy, tôi đã phát hiện, cũng có lẽ bởi vì nhiều năm bị giam cầm, cũng có lẽ là bởi vì những nguyên nhân khác, tóm lại ông ấy đã thay đổi rồi. Tôi không biết nên đối mặt với ông như thế nào nữa.

“Sao thế? Con không vui sao?” Cha tôi nhìn tôi nói. “Sao mặt mày lại ủ ê thế?”

“Cha, con có chuyện muốn hỏi cha…”

“Chuyện gì? Con trai ngoan của ta. Chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, đã nhanh chóng trở nên xa lạ rồi. Năm đó ta rời đi con chỉ mới mười hai tuổi, nhưng hiện tại con đã trưởng thành. Chúng ta nên trò chuyện thật nhiều, bù đắp lại mấy năm chia lìa khổ sở của chúng ta…”

“Vì sao cha phải giết bà ta?” Tôi trực tiếp cắt ngang âm thanh dịu dàng thắm thiết của cha.

“Con nói cái gì…”

“Đừng làm bộ như chuyện gì cũng không xảy ra! Con rõ ràng muốn dẫn cha chạy trốn, cha vì sao còn muốn giết bà ta?” Tôi phẫn nộ nói.

Cha tôi vẫn luôn nhìn tôi, đôi mắt xanh lam giống hệt tôi lóe lên cảm xúc khó nói thành lời. Bỗng nhiên ông thở dài, suy sụp nói: “Ta hận bà ta! Nguyên nhân đó chắc cũng đủ đi.”

Tôi phẫn nộ nói: “Hận? Cả nhà chúng ta vốn có thể đoàn viên, nhưng cha lại làm như vậy, lỡ như chúng ta bị bắt vào tù, mẹ và các em phải làm gì bây giờ? Cha không nghĩ cho mọi người sao?”

“Chính là bởi vì mọi người nên ta mới giết bà ta!”

“Bậy bạ! Thật sự là bậy bạ!”

Ngay lúc chúng tôi đang tranh chấp, có người gõ gõ cửa phòng.

Người hầu đưa tới một tin tức kinh người.

Quản gia Robert của trang viên đã tố cáo chúng tôi với toà án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.