Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 31: Án mạng (14)




Vật phẩm riêng tư của một người đàn ông quý tộc cũng không ít hơn của một quý bà. Khuy cài tay áo, nhẫn, vòng cổ, thuốc xịt, các đồ vật nhỏ quý giá đều được sắp đặt chỉnh tề trong một chiếc hộp nhung màu đen, giống như một chiếc hộp đựng trang sức của nữ giới vậy.

Mỗi ngày tôi đều phải tiếp xúc với những vật đó. Một chiếc khuy cài tay áo trong đó e rằng cũng là đồ vô giá. Làm người hầu thật sự phải có ý chí mạnh mẽ, nếu không sẽ rất khó áp chế được xúc động muốn trộm đồ chạy trốn.

Thời điểm tôi đang sắp xếp tủ đồ, ngẫu nhiên phát hiện một chiếc hộp ngà voi tinh xảo. Hộp có màu trắng kem, mặt trên được điêu khắc hoa văn tinh tế đẹp đẽ. Trước kia tôi chưa hề thấy chiếc hộp này, không khỏi lấy nó ra, mở nắp hộp lên.

Tôi vừa mở hộp ra thì lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó ngơ ngác mà nhìn thật lâu.

Trong chiếc hộp này có tổng cộng ba đồ vật. Một vật là chiếc trâm vàng hình lục giác, một vật là chiếc ren nơ, vật cuối cùng là một chiếc giá cắm nến cũ kỹ.

Tôi lấy cái giá nến kia ra, nhìn kỹ, hoá ra là cái mà ngày đó tôi rời đi đã để lại bên dưới cửa sổ của Nam tước. Bởi vì bị mưa dầm một đêm, cho nên giá nến này nhìn qua không hề bị đóng bụi.

Tôi lại cầm chiếc nơ lên, phát hiện nó lại là chiếc nơ mà tôi tuỳ tiện mang vào đêm đầu tiên tôi vào phòng Nam tước. Chẳng lẽ hắn lại cất giữ nó sao?

Nhìn ba vật này, lòng tôi rầu rĩ, mạnh mẽ đóng tủ lại.

Sau đó, tôi đi lòng vòng trong căn phòng, cả đầu óc đều là bóng dáng của người kia.

Ma xui quỷ khiến, tôi ngồi xuống phía trước chiếc đàn dương cầm trong phòng khách. Tôi mở nắp đàn lên, ấn vào một phím.

“Ting.”

Ánh sáng mặt trời rọi lên chiếc dương cầm. Vào một buổi chiều mùa đông biếng nhác, mọi vật đều có vẻ ấm áp dạt dào. Tôi chợt nhớ đến khúc nhạc Nam tước vẫn luôn dùng đàn violin để diễn tấu kia.

Mỗi lần tâm tình không tốt hắn đều sẽ độc tấu đàn violin, vẫn luôn là một ca khúc, vẫn luôn là một giai điệu thương đau.

Tôi vô tình đàn lên khúc nhạc kia, bởi vì ngón tay quá cứng, hơn nữa không có nhạc phổ, vì vậy âm thanh cứ đứt quãng, va va vấp vấp như tiếng đàn của trẻ con.

Cả tâm trí tôi đều nghĩ đến hắn, như thể mọi thứ xung quanh không hề tồn tại. Thẳng đến khi có người đột nhiên xuất hiện trước chiếc đàn dương cầm, tôi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Tử tước Oscar đang lẳng lặng đứng trước mặt tôi.

Hắn vẫn mặc bộ lễ phục màu đen kín đáo của ngày hôm nay, mái tóc quăn rũ xuống hai má, dưới ánh mặt trời chiếu sáng mãnh liệt lại có vẻ trong suốt. Gương mặt tái nhợt của hắn nhìn tổng thể càng gầy hơn.

Mà đôi mắt màu nâu của hắn kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, sâu thẳm như đêm tối mịt mù.

Tôi đứng dậy khỏi chiếc đàn dương cầm, cố gắng che giấu mà đóng nắp đàn lại.

“Thưa ngài, ngài đã về rồi…” Tôi thấp giọng nói.

“Vì sao không đàn nữa?” Hắn lại gần, mở nắp đàn lên, ngón tay thon dài chạm vào các phím.

“Từ lần trước tôi dạy cậu, cũng đã qua lâu rồi nhỉ, cậu chơi vẫn còn vụng về như vậy.” Hắn ngồi xuống, đàn khúc nhạc tôi vừa chơi lúc nãy.

Tiếng nhạc dịu dàng mềm mại vang lên, vào lúc hoàng hôn khi nắng chiều đã hạ xuống, ưu thương đến mức lòng người xót xa.

“Cậu cũng thích khúc nhạc này sao? Học được nó từ lúc nào? Tôi không nhớ mình đã dạy cậu.” Hắn vừa đàn vừa nói.

Tôi đương nhiên không thể nói cho hắn biết, lần nào tôi cũng tựa vào cửa phòng hắn và trộm nghe hắn kéo đàn, nghe nhiều thì sẽ biết đánh. Tôi đành phải nói bậy. “Tôi nhìn thấy khúc nhạc này trong những bản nhạc phổ của ngài, cho nên mới thử đàn.”

“Vậy sao?” Hắn nhắm mắt lại, tựa hồ đang tự mình thưởng thức khúc nhạc này. Thời điểm nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, hắn cười cười nhìn về phía tôi. “Cậu có biết câu chuyện về khúc nhạc này không?”

Tôi lắc lắc đầu.

Hắn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nắng trời màu cam hắt lên gương mặt hắn, khiến đôi mắt hắn nổi bật hẳn lên, rực sáng như trân châu.

Hắn chậm rãi nói. “Một người đàn ông bởi vì chiến loạn mà phải chia cách vợ và con hắn. Hắn đi qua hoang mạc, đi qua biển rộng, đi qua rừng rậm, đi qua mỗi nơi hắn đều gọi tên người thân của mình, gọi về cố hương của mình. Đó là một người đàn ông đáng thương, bởi vì những người mà hắn chân thành yêu thương đều không ở cạnh hắn. Hắn cứ đi, đi mãi, không ngừng kêu gọi dù chỉ một khắc…”

“Đây là ca khúc mà thầy giáo gia đình dạy tôi lúc tôi còn bé. Ông ấy là người Ý. Lần đầu tiên khi tôi chơi khúc nhạc này thì đã thấy, người đàn ông trong câu chuyện rất giống tôi. Tôi cũng là một người cô đơn. Cho dù tôi có gọi thế nào đi nữa, đều không có một ai ở lại bên tôi. Cho nên mỗi lần tôi khổ sở thì sẽ chơi khúc nhạc này. Tôi nghĩ trên đời chung quy lại vẫn có người giống như tôi, mà tôi cũng sẽ tìm được người này. Tôi vẫn luôn tin tưởng như vậy, một cách vững chắc…”

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên xoay sang tôi, thần thái sáng lạn loé lên trong đó.

“Cậu biết không? Khúc nhạc này là do thầy của tôi viết, cho nên căn bản không có lưu lại bất cứ bản nhạc phổ nào…”

Mặt tôi đỏ lên ngay lập tức, bởi vì nói dối mà lại bị hắn lật tẩy. Nhưng trong lòng tôi lại ấm áp như có một cơn gió xuân khẽ lướt qua.

“Thầy giáo của ngài đang ở nơi đâu?” Tôi hỏi.

“Sau khi cha tôi chết, mẹ tôi không muốn tiêu nhiền tiền cho tôi, cho nên đã đuổi ông ấy đi. Tôi cũng không biết ông ấy đã đi đâu, có lẽ vẫn làm thầy dạy ở nhà như cũ.” Hắn nói.

Sau đó căn phòng thinh lặng, tôi và hắn đều không biết nói gì, cũng có lẽ là đang cảm thấy xấu hổ.

“Đêm qua…” Hắn ngại ngùng nói. “Cậu không bị thương chứ? Tôi đã rất thô bạo, thật xin lỗi.”

“Tôi không sao cả…” Tôi thấp giọng trả lời.

“Cậu vẫn luôn như vậy, cậu có biết… Lúc ấy tôi đã tức giận đến mức nào không? Tôi thật sự muốn hung hăng đánh cậu.” Hắn nói.

“Tôi thật xin lỗi.”

“Ngoài miệng cậu luôn nói xin lỗi, nhưng trong lòng cậu chưa bao giờ cảm thấy có lỗi. Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi, thì sẽ không làm chuyện đó với tôi. Lúc ấy cậu muốn đưa bọn họ đi đâu? Hôm nay tôi đã sai người đến tìm hiểu nơi đó. Nơi đó hoang tàn vắng vẻ, nếu dựa theo phương hướng các người đi, sẽ nhanh chóng gặp một vách đá…”

“Tôi biết cậu hận bọn họ, cho nên cậu định giết chết họ, sau đó sẽ lập tức quay lại đúng không? Dù sao mẹ và các em cậu vẫn còn ở nơi này.” Hắn bỗng nhiên lo lắng nhìn về phía tôi, cấp bách chờ đợi đáp án của tôi.

“Đúng vậy… Tôi thật sự định làm như vậy…” Tôi cúi đầu nói.

“Được, cậu nói vậy, tôi sẽ tin tưởng cậu, cho dù cậu nói cái gì tôi đều tin tưởng.”

Hắn si ngốc nhìn tôi, vẻ đau xót trong mắt không có cách nào che dấu.

“Nên… dùng bữa tối, tôi xin ra ngoài, thưa ngài.”

Tôi không có cách nào đối mặt hắn, cho nên không đợi hắn cho phép mà đã rời khỏi nơi này.

Trong hành lang tối như mực, tôi đứng ngốc một mình thật lâu.

Tôi biết hắn yêu tôi, tôi cảm nhận được tình yêu của hắn một cách mãnh liệt. Còn tôi thì đã làm gì? Tôi không thể đối xử với hắn như vậy, nếu tôi dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như vậy, hắn sẽ thế nào đây? Hắn sẽ khổ sở ư? Hắn là một trong số ít người trên đời này sẽ bởi vì tôi rời đi mà khổ sở, thậm chí hắn chính là người đau đớn nhất…

Tối hôm đó, tôi vốn đã ngủ say lại bị đánh thức.

Hắn nằm ở trên người của tôi, nhưng đầu lại ủ trong chăn, chọc ghẹo khắp ngực tôi.

Ánh trăng mờ nhạt rọi vào từ cửa sổ, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ đang nhấp nhô trước ngực tôi.

Vì sao hắn lại đến? Tôi vốn tưởng rằng…

Người trong chăn không mặc gì cả, có lẽ hắn trực tiếp chui vào từ cuối giường, sau đó luồn vào trong quần áo tôi. Đầu hắn nằm trước ngực tôi, vừa ôm hôn ngực tôi. Thân thể nóng bỏng mạnh mẽ ma sát, hai tay lang thang xung quanh như dính vào người tôi.

Hắn nhẹ nhàng cắn đầu nhũ tôi, tựa như bị điện giật, có cái gì đó dâng vọt lên, hạ thể vừa ngứa ngáy vừa trống trải, dục vọng của tôi chậm rãi cứng lên.

Hắn cọ xát người tôi, sau đó cầm vật đó của tôi, dùng ngón tay thon dài đùa bỡn nó. Từ gốc đến đỉnh, sau đó vuốt ve khe hở mẫn cảm.

“A… A…” Tôi nhịn không được mà bắt đầu rên rỉ, ôm lấy cổ của hắn qua quần áo. Có lẽ động tác này như thể đang cổ vũ hắn, hắn tách hai chân tôi ra, vội vã ma sát dục vọng của hắn vào mông tôi, sau đó cắn một bên ngực tôi.

Hai tay của hắn tàn sát bừa bãi khắp nơi trên người tôi, dùng sức xoa nắn, chạm vào nơi nào thì nơi đó sẽ trở nên nóng bỏng.

Trong lúc *** dâng cao, tôi dùng sức cọ lên người hắn. dương v*t của hắn để trước cửa huyệt đã hơi ướt át của tôi, nhẹ nhàng đâm vào, sau đó lại rút ra.

Loại tra tấn này khiến tôi khó chịu cực kỳ, tôi không khỏi ôm chặt lưng của hắn, chủ động nghênh đón hắn.

Người đàn ông trước ngực thét lên một tiếng, bỗng nhiên đâm mạnh vào, rồi dùng sức đưa đẩy. dương v*t nóng bỏng bắt đầu va chạm vào nơi nhạy cảm nhất của tôi.

Tôi thở hổn hển kịch liệt, nhẹ nhàng lay động mông theo động tác của hắn.

“Albert… Albert… Albert…”

Biểu hiện của hắn có chút kích động không kiểm soát được, khiến tôi cũng mất lý trí theo. Cho nên vào lúc sắp cao trào, nơi đó của tôi co rút lại một cách tự nhiên.

Động tác của tôi khiến hắn rên rỉ, sau đó liền bắn ra, dòng chảy nóng bỏng phun vào bên trong tôi.

Dường như hắn tức giận, xấu hổ quá nên hung hăng đâm tiếp vào bên trong. Sau đó hắn cởi áo sơ mi của tôi ra, rồi cuối cùng ló đầu mình ra khỏi chăn.

Tóc tai của hắn rất lộn xộn, bởi vì đổ mồ hôi, từng lọn dính sát vào gương mặt.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt hắn, như vầng trăng bạc, ngay cả bờ mi cũng trở nên trong suốt…

“Vẫn chưa xác định được là tôi, cậu lại để cho tôi làm cậu, không sợ là người xa lạ chui vào chăn cậu sao?” Âm thanh khàn khàn của hắn vang lên bên tai tôi.

Cơ thể hắn vừa gầy lại thon dài, làn da cũng thật bóng loáng, hơn nữa nhiệt độ vẫn luôn cao hơn tôi. Chẳng cần nhìn thấy gương mặt hắn, chỉ cần hắn dính sát vào người tôi, tôi liền sẽ biết là hắn.

Tôi không để ý đến việc hắn đang chọc ghẹo tôi, mà chỉ ôm chặt lấy hắn.

“Owen, tôi yêu…”

Tôi lập tức bịt chặt bờ môi của hắn, ngăn chặn những lời hắn muốn thốt lên…

Một đêm như vậy, tôi không muốn phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì, không nghĩ đến kiếp trước, không nghĩ đến báo thù, không nghĩ đến việc tôi hại chết hắn. Tôi muốn quên đi tất cả, chỉ muốn ôm hắn thật siết sao.

Hắn mở miệng thổ lộ với tôi, lại bị tôi chặn miệng. Chuyện này có nghĩa là gì, hắn biết rất rõ.

Cho nên hắn tức giận ngay lập tức.

Vật ở trong huyệt sau ấm áp, lại dùng sức chinh phạt tôi lần thứ hai.

“Em là đồ khốn nạn! Cái tên khốn nạn này!” Hắn nhấc chân tôi lên rồi đưa đẩy, vừa phẫn nộ nói bên tai tôi.

“Tôi muốn dạy dỗ em, em là đồ khốn, em có biết không!”

“Albert… Albert… Albert…” Tôi nằm dưới người hắn, bị đâm đến mức rên rỉ liên tục.

Hắn thở hổn hển, động tác càng lúc càng mạnh, tốc độ đưa đẩy cũng càng lúc càng nhanh.

“Em dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Em nghĩ rằng tôi không có cách nào để có được em sao? Em là đồ khốn nạn, em là đồ khốn nạn!”

Sức của hắn rất mạnh, động tác cũng rất thô lỗ, xem ra hắn nóng nảy thật rồi.

Tôi giơ tay lên, chạm vào gò má của hắn, trên đó đều là mồ hôi lạnh lẽo. Tôi dùng hai tay ôm lấy hắn, siết chặt hắn vào ngực, mặc cho hắn đang trút giận lên người tôi.

“Tôi sẽ không yêu thương người như em nữa đâu. Vì sao em lại tàn nhẫn với tôi đến vậy? Tôi đã làm sai cái gì, em nói đi.”

“Albert… Albert… Albert…” Tôi nhịn không được mà kêu lên. “Đừng mà… Đừng ở… nơi đó… Đừng mà Albert…”

Hắn như đang trả thù, càng dùng sức nghiền lên nơi đó, di chuyển rồi đâm vào điểm đó.

Tai tôi ù đi, cảm giác như bay lên trời cao khiến tôi không thể khống chế được mà kẹp chặt lấy hắn.

Khi hắn kịch liệt co rúm, tôi không khỏi nâng mông lên đuổi theo hắn, đồng thời phối hợp với hắn, để hắn dùng sức đâm vào sâu hơn. Khoái cảm mãnh liệt cho thấy tôi sắp nghênh đón cao trào.

Ai biết đúng lúc này, hắn lại nắm chặt dục vọng của tôi, sau đó đè lên phía trên nó.

“A… Ưm… Ngài… Đừng mà… Xin ngài… Thả ra… A… Mau thả khai… Xin ngài…” Tôi nói năng lộn xộn rồi kêu to, khó nhịn mà vặn vẹo thắt lưng.

Còn phân thân của hắn lại càng thêm to lớn nóng bỏng.

“Em gọi tôi là gì? Em gọi tôi là gì?”

“Albert… Ngài Albert… Nhanh lên… Xin ngài…”

Cuối cùng trong một khắc hắn phóng thích mới chịu buông lỏng tay đang kiềm chế tôi ra. Tôi run rẩy đạt được cao trào trong ngực hắn.

Chúng tôi ôm nhau thật chặt, qua một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.

Hắn vuốt ve lưng tôi, nhẹ hôn hai má tôi, sau đó cọ xát tôi, dường như ẩn chứa đôi nét uất ức bên trong.

Kết quả, một lát sau, hắn thật sự uất ức mà nói. “Tôi hận em chết đi được…”

Bị hắn gây sức ép cả một buổi tối, tôi thậm chí chẳng thở nổi. Thế mà hắn lại tỏ vẻ tội nghiệp trước.

Tôi chạm chạm trán hắn, hôn hôn bờ môi của hắn, muốn hắn lại rơi vào *** một lần nữa, đừng có suy nghĩ bậy bạ. Không ngờ hắn lại không hề bị tôi mê hoặc, lớn tiếng chất vấn tôi.

“Em là đồ khốn! Em không chịu yêu tôi thì thôi, vì sao tôi nói yêu em mà cũng không được? Em rốt cuộc muốn tôi làm thế nào? Rốt cuộc là vì cái gì? Tôi không rõ, vì sao em không chịu. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến em không thể nói ra được? Chẳng lẽ chuyện em oán hận nhà bác tôi có liên quan đến tôi sao?”

Tôi nhìn hắn, những lời như “tôi đã hại chết ngài trong kiếp trước” vẫn không thể nào thốt lên thành câu. Tôi chỉ đành dán trên người hắn, muốn lấy lòng hắn.

Hắn lại tức giận đẩy tôi ra, đi xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.

Tôi ở trên giường do dự trong chốc lát, rồi xốc chăn lên xuống giường, ôm hắn từ phía sau lưng.

Dùng thân thể cọ xát, tôi mặc kệ tất cả mà hôn hắn.

Hắn sửng sốt một chút, nhưng lại đẩy tôi ra.

Tôi bám riết không tha, tiếp tục quấn lên, nhấc một chân vòng lên người hắn, dùng mông cọ xát dục vọng của hắn. dương v*t của hắn nảy lên, trở nên nóng bỏng, đôi tay cũng dính trên người tôi. Nhưng hắn chỉ sờ soạng đôi ba cái lại lưu luyến mà đẩy tôi ra.

Tôi vẫn cứ dính sát vào, bắt lấy tay hắn ma sát lên người tôi, dùng bắp chân cọ xát phân thân của hắn. Hắn rên một tiếng, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng thẳng, như đang co rút rồi ôm lấy tôi. Người hắn rất nóng, nhất là vật nóng bỏng ngẩng cao đầu kia. Nhưng hắn lại thật sự nhịn được, không hề làm gì.

“Cậu xem tôi là gì? Cậu cho rằng tôi chỉ muốn làm chuyện này sao? Tránh ra.” Hắn đẩy tôi, nhặt quần áo lên mặc vào.

Tôi ngồi ở trên giường, không khí lạnh lẽo vây quanh.

Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi thật sự không thể nói sự thật ra, chẳng lẽ phải bịa chuyện mà nói dối hắn sao?

Hắn đi ra cửa, thấy tôi vẫn còn ngồi tại chỗ, vì thế tức giận đóng cửa phòng thật mạnh, sau đó rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.