Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 28: Án mạng (11)




Đề tài của phu nhân Sherry vừa được nêu ra, tôi đã vội vàng xen mồm.

“Phu nhân, vị Nam tước Yozak này có chuyện gì sao? Vì sao con trai ông ấy lại nói như vậy?”

Hai người ở trước mặt đều quay đầu nhìn tôi, Nam tước còn nhíu mày.

“Sao vậy? Cậu có hứng thú với ông ta?” Phu nhân Sherry cười nói.

“A…” Tôi biết hành vi của mình vô cùng đột ngột, một người hầu bình thường vô cùng trầm lặng, thế nhưng lại mở miệng hỏi thăm chuyện của một vị Nam tước.

Tôi nhất thời không tìm được một cái cớ tốt nào, đành phải nói. “Vị Nam tước này nhìn qua, à… anh tuấn phóng khoáng, dáng vẻ đặc biệt, vì sao con ông ta lại có thể nói những lời tàn nhẫn đó với cha mình như vậy.”

“Có mắt nhìn đấy, Nam tước Yozak thật sự rất tuấn tú. Cậu còn chưa được thấy bộ dáng lúc trẻ tuổi của ông ta đâu, đẹp trai đến mức tất cả phụ nữ đều điên đảo vì ông ta.” Phu nhân Sherry nhìn sàn nhảy, nhẹ lay động cây quạt rồi nói. “Nhìn thấy người đàn bà bên cạnh ông ta không? Đó là vợ ông ta, phu nhân Dalia. Bà ta sinh cho Nam tước một người con trai và một người con gái, bọn họ cũng vô cùng yêu thương nhau. Mà người cãi nhau với Nam tước chính là con trai của vợ cũ ông ta, cũng là người thừa kế tước vị trong tương lai. Ngẫm lại thì, quan hệ của bọn họ tốt đẹp được mới lạ đó.”

Tôi không khỏi dời tầm mắt sang phu nhân Dalia. Bà ta là một người đàn bà xinh đẹp, trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc. Bà mặc một chiếc váy đỏ trắng dài hoa lệ. Mái tóc được tết lại như một chiếc bánh mì dài, những hạt ngọc châu thật nhỏ được gắn đầy ở phía trên. Bộ dáng giàu sang khí thế vô cùng khiến người ta chú ý.

Bà ta kéo chặt tay Nam tước Yozak, gương mặt hai người đều ngập tràn nét tươi cười. Nhưng tôi lại cảm thấy kỳ quái, quan hệ của bọn họ tựa hồ không được hài hoà như vẻ bề ngoài vậy.

“Thời gian không còn sớm.” Nam tước bỗng nhiên nói. “Tôi phải chào tạm biệt trước, không biết ý của bà thế nào?”

Phu nhân Sherry cười khẽ như một thiếu nữ, cầm quạt che ở bên miệng. “Bây giờ vẫn còn quá sớm, đêm vừa mới bắt đầu thôi mà. Nếu ngài rời đi bây giờ, sẽ lại bị người khác chỉ trích là ngạo mạn.”

Nam tước chỉ là hơi khom người với phu nhân, sau đó quay đầu nói với tôi. “Chúng ta đi thôi.”

Nam tước bước đi nhanh như gió, tôi phải chạy theo phía sau hắn mới đuổi kịp được.

Chờ lúc về đến nhà, hắn ném áo khoác và cây gậy chống vào ngực tôi, tức tối nhìn tôi một cái, sau đó không quay đầu lại mà đi vào phòng làm việc, dáng vẻ giận dữ.

Quý ngài này vẫn luôn vui buồn khó đoán, tôi không biết vì sao hắn lại tức giận nữa rồi.

Sau khi dọn dẹp đồ đạc của Nam tước xong, tôi bưng khay trà đi vào phòng làm việc của hắn. Hắn đang ngồi trên ghế sa lông gần lò sưởi âm tường, tay cầm một ly rượu, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, lại dời ánh mắt.

“Thưa ngài, ngài có muốn uống một ly sữa nóng không? Cái này phòng bếp vừa mới đưa tới.” Tôi nhẹ giọng nói.

Hắn bỗng nhiên đặt ly rượu xuống bàn một cách nặng nề, một tiếng “choang” vang lên, ngay cả rượu cũng bị sánh ra bàn. Tôi hoảng sợ, ngây người tại chỗ mà nhìn hắn.

“Hừ!” Hắn lại hừ một tiếng, chần chờ nửa ngày mới nói. “Bưng tới cho tôi.”

Tôi bưng khay trà đi đến trước mặt hắn, mới vừa lại gần, hắn đã nghiêng người lên trước rồi đụng phải tôi. Cái ly lảo đảo, sữa nóng đổ ập lên người hắn.

“A!” Hắn hét to một tiếng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thưa ngài, ngài không sao chứ?” Tôi vội vàng dùng tay lau sữa nóng trên người hắn.

Hắn vừa cởi quần áo, vừa trách móc tôi. “Cậu thật sự rất vụng về.”

Dưới ánh mắt giật mình của tôi, hắn cởi sạch áo quần. Ánh lửa chiếu rọi lên da thịt tái nhợt trần trụi của hắn.

Tôi lăng lăng nhìn trong chốc lát, sau đó xấu hổ cúi đầu. Thật ra chúng tôi đã sớm làm chuyện còn thân mật hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nhìn hắn.

“Cậu đã nhìn thấy chưa?” Hắn đột nhiên hỏi.

Tim tôi bắt đầu nhảy dựng, vấn đề này hắn đã từng hỏi tôi. Đó là lần đầu tiên tôi hầu hạ hắn thay quần áo, hắn đã hỏi tôi như vậy.

“Cậu đã nhìn thấy chưa?” Hắn hỏi lại một lần nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, hắn cũng đang lặng lẽ nhìn tôi. Bóng lửa nhảy nhót trong đáy mắt hắn nhất thời khiến tôi sửng sốt, ngơ ngác trả lời. “Vâng, tôi đã thấy.”

“Cậu cảm thấy khó coi sao?” Hắn hỏi.

Những từ “không khó coi” vừa muốn thốt ra, lại bị tôi cứng rắn đè ép lại. Nhưng tôi cũng không đành lòng nói hắn “khó coi”, vì thế liền im lặng.

“Tôi biết cậu cũng như những người khác, đều đang cười nhạo tôi là một gã xấu xí còng lưng.” Hắn lặng lẽ nói. “Cậu rất thưởng thức một người tuấn tú như Nam tước Yozak, tất nhiên cũng hiểu được tôi là một người rất xấu.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn an ủi hắn, nhưng lý trí lại khống chế tôi, không cho phép tôi làm như thế.

Tôi chỉ là người hầu của hắn… Đây không phải là chuyện tôi nên làm…

“Tối hôm nay có rất nhiều người phụ nữ ở nơi đó, các cô ấy đều liếc mắt đưa tình với tôi, nói là yêu tôi, nhưng có ai là thật lòng yêu tôi đây?” Hắn bước thêm một bước, đứng trước mặt tôi. “Nói cho tôi biết, cậu có thấy trong các cô ấy, có ai thật lòng yêu tôi không?”

Tôi bối rối nhìn hắn, trái tim như bị gai nhọn đâm sâu, đâm mạnh vào bên trong từng chút từng chút một. Nhưng cổ họng tôi lại nghẹn ngào, một câu cũng nói không nên lời.

“Cậu cũng biết, không có ai yêu thương tôi đúng không? Sẽ không có ai yêu tôi cả…” Hắn rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng nói. “Không có việc gì, đi lấy quần áo cho tôi thay đi.”

Tôi bỗng nhiên rất muốn ôm hắn vào ngực mình, nói cho hắn biết tình cảm mà tôi dành cho hắn, nói cho hắn biết rằng tôi thương hắn. Như bị mê hoặc, khi tôi định thần lại, đã phát hiện mình đang cầm cổ tay hắn.

Hắn nâng mắt lên, vẻ mặt chờ mong nhìn tôi. Tôi lại bị ánh mắt hết sức chân thành của hắn làm bỏng, vội vàng buông lỏng tay ra.

Trái tim của tôi đập rất nhanh, hơi thở cũng gấp gáp. Tôi nghe được âm thanh kích động của mình.

“Tôi đi ngay bây giờ, xin ngài chờ một chút.”

Sau đó tôi chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn.

Đêm đó tôi không có trở lại, tôi để mặc Nam tước đang không mặc gì ở trong phòng làm việc, sau đó sai một người hầu nữ mang quần áo đến cho hắn. Đây là hành động vô cùng hoang đường, có lẽ Nam tước sẽ tức giận, nhưng tôi đã không còn sức lực để lo lắng chuyện hắn có tức giận hay không nữa. Tôi sợ hãi sau khi nhìn thấy hắn thì sẽ lại làm ra chuyện bốc đồng nào đó.

Sáng sớm hôm sau, tôi hèn nhát mà tìm quản gia, bảo với ông rằng tôi phải về thăm mẹ của mình. Vậy mà ông ấy cũng đồng ý. Bọn họ không lo lắng tôi sẽ chạy trốn. Ở trang viên của Nam tước, cho dù một con chuột chạy trốn cũng sẽ bị phát hiện.

Khi tôi về đến nhà còn chưa đến bảy giờ, em gái Angel đang làm bữa sáng. Khi nhìn thấy tôi mang bánh mì vừa được nướng về, em hưng phấn mà ôm lấy tôi hôn một lúc.

“Em rất hạnh phúc khi được đến đây, anh Owen.” Em than thở nói. “Nếu mỗi ngày anh đều có thể về nhà thì tốt rồi.”

Ariel cũng dắt Sam đứng ở bên cạnh tôi, Sam cắn đầu ngón tay bẩn bẩn, đôi mắt mở to chờ mong.

Tôi ôm nhóc lên, khiêng trên vai. Đầu tiên nhóc hoảng sợ hô to một tiếng, sau đó lại cười khanh khách. Tiếng cười dần dần to lên, cuối cùng biến thành cười ha ha.

“Mẹ đâu?” Tôi hỏi Angel.

Angel xem thường nói. “Sao em biết được? Anh cho bà nhiều tiền như vậy, bà có thể mua rượu uống, rồi say chết ở góc nào đó rồi.”

Cho đến gần trưa mẹ tôi mới trở về. Cả người bà nồng nặc mùi rượu, mái tóc bẩn thỉu dính đầy rơm rạ. Tay bà còn cầm theo một bình rượu.

“Owen, con trai thân yêu của mẹ, con đã về rồi.” Bà vui vẻ nói.

“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, buổi tối đừng có ra ngoài uống rượu nữa. Em con còn nhỏ, bọn nó cần mẹ ở nhà chăm sóc.” Tôi bất mãn nói.

Mẹ tôi khoát tay áo nói. “Còn nhỏ cái gì, con gái cũng nên lập gia đình rồi.”

Angel thở phì phì mà xoa thắt lưng. “Không sai, con nhất định phải sớm lấy chồng.”

Cả nhà chúng tôi quây quần cùng ăn sáng. Ăn xong, mẹ nhìn tôi lấy lòng.

“Mẹ không có tiền con trai à.”

Tôi sờ sờ túi áo, đưa tất cả tiền trên người cho bà.

Bà phấn khởi nhận tiền, giấu vào trong váy.

Tôi do dự nửa ngày mới mở miệng hỏi. Mẹ, mẹ còn nhớ rõ cha con không?”

“Sao lại không nhớ rõ?” Bà thuận miệng nói, nói xong liền dừng một chút, sung sướng nhìn tôi: “Nam tước tìm được ông ta rồi ư?”

Tôi thở dài nói. “Không có, con đã sớm nói với mẹ, không có khả năng tìm được ông ấy đâu, mẹ đừng miên man suy nghĩ nữa.”

“Vậy sao…” Bà mất mát nói.

“Mẹ ơi… Cha con, ông ấy… Là người ở nơi nào? Ý con muốn hỏi ông bà nội là ai? Cha có anh chị em gì hay không?”

“Ông bà nội con?” Mẹ tôi nghĩ nghĩ rồi nói. “Bọn họ đều là người thuê đất ở trang viên Momon, chỉ có một người con là cha con, mà sao vậy?”

“Không có gì, cha con thật sự là con của ông bà nội sao? Con muốn nói, con nhớ rõ cha con rất đẹp…”

“Ha ha.” Mẹ tôi cười ha ha, tựa hồ nghĩ đến chuyện hạnh phúc nào đó, ánh mắt bỗng nhiên trở nên phi thường mềm mại. “Đúng vậy, ông ấy vẫn luôn là một anh chàng tuấn tú. Mọi người đều nói ông ấy chẳng giống ông nội Eric chút nào, ông con còn bị trêu rằng đã bị vợ mình cắm sừng…”

Bao nhiêu năm qua đi, chỉ những lúc nói về chuyện cha tôi, mẹ tôi mới nở nụ cười hạnh phúc. Những lúc khác, bà giống như con ma men, phá phách, chậm chạp, miệng đầy lời nói dối.

Tôi đi qua ôm bà, bà ngẩn người, sau đó hiền hoà tựa vào vai tôi.

“Mẹ đừng nhớ đến ông ấy nữa.” Tôi nói: “Mẹ còn có tụi con mà.”

“Con không hiểu đâu con trai, ông ấy nhất định sẽ trở về. Cha của con rất yêu chúng ta, ông ấy cũng không thể bỏ rơi gia đình này.” Mẹ vẫn cố chấp như trước.

Cho dù có rề rà thế nào, tôi cũng phải trở về lâu đài trước khi trời tối.

Thật ra trong lòng tôi có chút thấp thỏm, nhưng khi tôi bước vào lâu đài, lại nghe thấy một tin tức kinh người.

“Bác trai của Nam tước đã qua đời, tước vị và trang viên của ngài ấy đều đã thuộc về ông chủ của chúng ta.” Tất cả người hầu đều đang khe khẽ nói nhỏ.

“Như vậy, ông chủ bây giờ là ngài Tử tước sao?”

“Còn phải đến phòng công chứng để ký vào các giấy tờ nữa, nhưng mọi người có biết trang viên Momon không? Đó là một vùng đất thừa kế to lớn, hiện tại đều thuộc sỡ hữu của ông chủ rồi.”

Nguyên nhân khiến bọn người hầu vui vẻ rất đơn giản, bởi vì bọn họ có thể được trở thành người hầu của Tử tước, nói ra càng thêm thể diện, cũng có thể càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt người bên ngoài.

Chỉ có tôi lẻ loi đứng giữa đám người, Tử tước Bruce cứ như vậy mà chết sao? Người tôi vẫn luôn muốn tự tay báo thù, vì sao hắn có thể chết một cách đơn giản như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.