Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 24: Án mạng (07)




Đối với việc Nam tước đến đây, ngài Gabriel tất nhiên là vui sướng không thôi, hắn mãnh liệt yêu cầu Nam tước ở lại làm khách, đương nhiên hắn cũng bán tôi đi luôn.

“Đêm qua tôi còn muốn đưa người hầu này đến lâu đài của ngài, vậy hôm nay cứ trực tiếp để cậu ấy đi cùng ngài thôi.” Hắn lấy lòng nói.

“Không cần.” Nam tước để lộ nụ cười khó coi. “Lần trước tôi chỉ nói đùa, hiện tại xem ra, kỳ thật cậu ta cũng rất vụng về.”

Gabriel cười gượng nói. “Bọn người kia đều là đồ ngu xuẩn.”

Hai người nói chuyện với nhau, không khí ngược lại vô cùng hài hòa, tuy rằng đại đa số thời điểm đều là Gabriel tự quyết định.

Trong lúc đó, Nam tước Oscar không hề liếc nhìn tôi một cái. Hắn vẫn giống như bình thường, bình tĩnh lạnh lùng, nói chuyện có nề nếp.

Đến khi không còn lời nào để nói, ngài Gabriel đành phải tiếp tục khoe khoang những vật hắn sưu tầm được. Hắn đứng trước một bức hoạ thật lớn trong phòng khách, đắc ý dào dạt nói: “Đây là bức tranh “Kito giáo”, tôi phải chi gần một ngàn bảng để có được nó. Hãy nhìn màu nước trên mặt tranh, nhìn nét vẽ của nó, tinh xảo biết bao nhiêu. Tôi thật hy vọng tất cả mọi người đều có cơ hội thưởng thức nó.”

Khi hắn đang hào hứng nói, một người hầu bỗng nhiên đẩy cửa đi vào. Tôi nghe được người đó nói khẽ với Gabriel. “Thưa ngài, nhà xưởng đã xảy ra chuyện, có mấy người đến đây kiểm tra, bảo rằng nơi này của chúng ta ngược đãi công nhân.”

Sắc mặt Gabriel trầm xuống, lập tức cười nói với Nam tước. “Nhà xưởng xảy ra một việc nhỏ, tôi lập tức phải đi xử lý. Thật sự vô cùng xin lỗi, nếu ngài không phiền…”

“Tôi cũng phi thường thích bức tranh “Kito giáo” này, ngài cứ việc đi xử lý công chuyện, tôi muốn giết thời gian với bức tranh này.” Nam tước chu đáo nói.

“Như vậy, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi được.” Không để ý đến lễ nghi nữa, ngài Gabriel vội vàng rời đi.

Mà sau khi hắn rời đi, Nam tước lập tức ra lệnh. “Các người đều lui ra ngoài! Còn cậu lưu lại.”

Một từ “cậu” này chính là đang chỉ tôi, không nghi ngờ gì nữa.

Sau khi bọn người hầu đều đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Nam tước.

“Cậu không cần phải lo lắng.” Nam tước mở miệng nói. “Tôi chỉ có đôi lời muốn nói với cậu. Nói xong những lời này, tôi sẽ để cậu rời đi, sau này cũng sẽ không đến quấy rầy cậu nữa.”

Nam tước là một người có tâm tư kín đáo, lúc gặp chuyện vẫn luôn cẩn thận và trầm ổn. Nhưng về mặt tình cảm hắn lại rất ngây ngô, mới khiến cho hắn dễ dàng mất đi lý trí mỗi lúc đối mặt với tôi. Mà hiện tại hắn đã trở lại bộ dáng như bình thường. Ánh mắt hắn nhìn tôi không có gì đặc biệt, giọng điệu nói chuyện với tôi cũng không còn mềm mại nữa. Tất cả đều đã kết thúc, tựa như chưa bao giờ xảy ra vậy.

“Thân thể của cậu không có vấn đề gì chứ? Có bị thương không?”

“Tôi vẫn khoẻ, thưa ngài.”

“Chuyện của Nam tước Fraisse cứ để tôi xử lý, hắn sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa.”

“Vô cùng cảm ơn ngài.”

Chúng tôi đối thoại rất nhạt nhẽo, không khí hết sức khó xử.

“Thật xin lỗi.” Hắn bỗng nhiên nói.

Tôi không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn xin lỗi tôi, với một người có thân phận địa vị như hắn mà nói, xin lỗi một người hầu, tuyệt đối có thể khiến người khác khiếp sợ tới mức chết đứng.

“Xin ngài đừng nói xin lỗi, người nên xin lỗi là tôi.” Tôi áy náy nói. “Ngày hôm qua tôi đã xúc phạm ngài như vậy…”

“Không, tôi thật sự đã sai.” Hắn lắc đầu nói. “Cậu nói rất đúng, tôi thật ra là một người dối trá, đường hoàng nói về đạo lý lớn lao, đề xuất rất nhiều yêu cầu với cậu, nhưng trên thực tế chính tôi lại làm những chuyện hèn hạ xấu xa. Hơn nữa tôi còn tự cho là đúng, thế nhưng cũng nghĩ rằng cậu sẽ yêu tôi.”

Nghe được hắn tự trách, tôi cảm thấy vô cùng áp lực, muốn lập tức chạy khỏi nơi này. Tôi hy vọng hắn mắng tôi, hy vọng hắn oán hận tôi, hy vọng hắn trừng phạt tôi, mà không phải ăn năn với tôi ở nơi này. Hắn dựa vào cái gì mà làm như vậy? Như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm áy náy đối với hắn.

“Tôi đã làm chuyện quá phận với cậu, thậm chí còn muốn ép buộc cậu, nhưng cậu vẫn luôn đối xử tốt với tôi. Cậu đã cứu tôi nhiều lần, là ân nhân của tôi, tôi lại một mực xem cậu như một món đồ, một vật sở hữu, muốn ép buộc cậu ở lại bên cạnh tôi. Tôi thật sự cảm thấy mất thể diện vì những gì mình đã làm. Nếu cậu khinh bỉ và chán ghét tôi, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái.”

Tôi không có cách nào tiếp tục nghe nữa, cho nên liều mạng lắc đầu. “Xin ngài đừng bao giờ nói như vậy, nếu ngài nói thêm gì nữa, tôi sẽ hổ thẹn và xấu hổ vô cùng. Ngài không hề ép buộc tôi, là tôi ép buộc ngài, tôi dùng thủ đoạn hèn hạ để ép buộc ngài, để ngài giữ bí mật cho tôi. Nếu ngài cảm thấy chính mình đã sai, như vậy ngọn nguồn sai lầm của ngài là ở tôi. Xin ngài đừng bao giờ trách cứ chính mình, ngài không làm sai bất cứ chuyện gì cả. Là tôi lợi dụng ngài, đẩy ngài vào vũng lầy tội lỗi, dụ dỗ ngài, cố ý để ngài nảy sinh tình cảm với tôi, thế nhưng tôi lại không có cách nào đền đáp cho ngài bất cứ điều gì cả. Tôi là một người hèn hạ lại tàn nhẫn, xin ngài hãy oán hận tôi, như vậy tôi còn có thể được an tâm một chút.”

“Tôi không có cách nào oán hận cậu.” Nam tước đau thương nói. “Tôi đã yêu cậu, đến hiện tại vẫn không hề thay đổi. Nhưng từ hôm nay về sau, tôi sẽ quên cậu, tôi sẽ quên hết tất cả mọi điều về cậu, như thể cậu chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, không chỉ vì cậu đã từng cứu vớt tính mạng của tôi, mà là bởi vì… bởi vì, cậu đã mang lại cho tôi điều mà từ trước tới nay tôi chưa từng có…”

“Tôi còn phải đi sắp xếp bữa tối, tôi xin phép ra ngoài trước.” Tôi cố nén run rẩy, chuẩn bị rời đi. Tôi sợ nếu ở lại thêm một giây nữa thì sẽ không khống chế được sự đau khổ này.

“Owen.” Hắn bỗng nhiên gọi tôi, sau đó nhàn nhạt nói. “Tôi chúc cậu sau này được hạnh phúc.”

Tôi tạm dừng một giây, nhắm mắt lại. “Ngài cũng như vậy, thưa ngài, tôi chúc ngài hạnh phúc.”

Do dự một chút, tôi lại móc chiếc trâm mà hắn tặng cho tôi từ trong túi tiền ra, sau đó đặt lên chiếc bàn trước mặt hắn.

Sau đó, tôi không nói gì nữa, khom người rời khỏi nơi này.

Trong phòng im ắng, qua một lúc lâu mà Nam tước vẫn không có bất cứ động tác gì. Hắn vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, thẳng đến khi nắng chiều về tây…

Có người gõ gõ cửa, là người hầu Billy đi tới.

“Thưa ngài, chúng ta có thể chào từ biệt rồi khởi hành chưa? Chúng ta còn phải bắt kịp chuyến tàu ngày mai.”

“Đúng vậy, chúng ta lập tức đi thôi.” Nam tước nói.

“Vậy thì tôi sẽ đi sắp xếp.”

“Ừ.” Nam tước gật gật đầu. “Đúng rồi, anh gọi người hầu nữ Anne kia vào đây.”

Billy khom người lui ra, không lâu sau, một người phụ nữ sợ sệt đi đến.

“Ngài Nam tước, ngài gọi tôi sao?” Anne nhỏ giọng nói, cô hiển nhiên không biết nguyên nhân mình bị gọi vào, cho nên vô cùng lo lắng.

Nam tước ngồi xuống bàn làm việc, nhẹ giọng hỏi. “Gần đây cô có gặp một ít chuyện phiền toái, đúng không?”

Anne sửng sốt một chút, lắc đầu. “Tôi không gặp phải bất cứ sự phiền toái nào cả, thưa ngài.”

Nam tước cười cười. “Chẳng lẽ ngân hàng không đến nhà đòi nợ sao?”

Anne hơi có vẻ kinh ngạc, cô gật gật đầu. “Nếu ngài ám chỉ chuyện nợ nần… Đúng vậy thưa ngài, chúng tôi gặp phải một ít phiền toái.”

“Nơi này có một trăm bảng, cô cầm đi.” Nam tước lấy ra một tờ chi phiếu, đặt ở trên bàn. “Tranh của chồng cô cũng sẽ nhanh chóng có người mua, các người sẽ trở nên giàu có, cho nên không cần phải ăn cắp vật phẩm từ nhà xưởng để đem đi buôn bán nữa.”

Sắc mặt Anne trắng nhợt, giơ hai tay lên liều mạng lắc lắc. “Tôi không có ăn cắp bất cứ vật gì ở trong nhà xưởng, chúng tôi chỉ dùng tiền kiếm được để trả hết nợ nần. Owen nói, chỉ cần kiếm đủ tiền vốn, chúng tôi sẽ nói cho ngài Gabriel biết, quang minh chính đại mua hàng từ tay ngài ấy.”

Nam tước gật gật đầu. “Đúng vậy, cô và Owen đều không ăn cắp bất cứ vật phẩm gì, bởi vì người biết các người trộm buôn bán hàng hóa cũng không nhiều, nếu không ai biết thì cũng sẽ không phải chịu bất cứ tội danh gì. Tôi đã cho người xử lý tên Martin kia, chỉ cần sau này các người đừng trộm buôn bán vật trong nhà xưởng nữa, vậy thì các người sẽ được trong sạch. Nhưng mà sau này, hai người không thể làm chuyện như vậy nữa. Bởi vì căn cứ theo pháp luật, đây là ăn cắp, cô cùng cậu ấy đều sẽ phải chịu hình phạt treo cổ vì tội này. Tôi tạm thời cho rằng cô là bạn bè của Owen, cho nên cô sẽ ngăn cậu ấy lại, đúng không?”

Anne đã bị dọa khóc, cô nói năng lộn xộn. “Owen chỉ muốn giúp tôi, anh ấy không có trộm bất cứ vật gì. Nếu không phải vì tôi, anh ấy cũng sẽ không đưa ra biện pháp mạo hiểm như vậy. Chúng tôi không biết, chúng tôi thật sự không biết, thực xin lỗi thưa ngài…”

“Đừng lo lắng, tôi không trách cứ cô, tôi tin tưởng cô và cậu ấy đều là người tốt. Hai người sẽ không gặp phải bất cứ chuyện phiền toái nào.” Nam tước im lặng một lúc, rồi nói. “Số tiền này cô cứ cầm lấy, làm tiền vốn của hai người. Cô có thể nói đây là tài sản thừa kế người thân đưa cho cô. Nếu sau này lại gặp phiền toái, cô có thể tới tìm tôi. Nhưng phải nhớ kỹ, chuyện đã xảy ra hôm nay không thể để lộ ra với bất cứ ai, càng không thể nói một lời nào với Owen. Nếu không, không chỉ chồng của cô không bán được bức tranh nào cả, mà tôi còn sẽ đưa cô vào nhà tù, cô hiểu không?”

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ không nói gì cả.” Anne run run rẩy rẩy trả lời.

Nam tước gật gật đầu, ý bảo cô lại đây lấy chi phiếu.

Anne cẩn thận đi về phía trước hai bước, sau đó cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn. Ánh mắt cô bỗng nhiên quét đến một món đồ nằm bên cạnh, là chiếc trâm vàng hình lục giác.

Cô mở miệng theo bản năng. “Đây không phải là chiếc trâm của Owen sao? Tại sao lại ở chỗ này?”

Nam tước cầm lấy vật đó, lay chuyển nơi đầu ngón tay. “Cô đã từng nhìn thấy vật này sao?”

“Tôi… Tôi đã nhìn thấy một vật giống như đúc ở chỗ Owen, anh ấy nói đây là vật do người anh ấy thích tặng cho.”

Nam tước lập tức ngây ngẩn cả người, hắn mở to hai mắt hỏi. “Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!”

“Tôi đã nhìn thấy một vật giống như đúc ở chỗ Owen…”

“Là câu sau đó! Cô nói… Là người cậu ấy thích tặng cho?”

“Đúng vậy, anh ấy nói như vậy, nói rằng mình đã yêu thương một vị tiểu thư có thân phận cao quý. Vật này là vị tiểu thư kia tặng cho, anh ấy còn nói chính mình đã làm sai nhiều chuyện…”

Trong tai Nam tước ầm ù, hắn đã không còn nghe được Anne đang nói gì. Hắn nắm chiếc trâm kia thật chặt trong tay, trong lúc ấy, vô số hồi ức đột nhiên ùa về.

Từng ngày từng ngày đó, rõ rệt như đã khắc vào đầu, ánh mắt của cậu, những lời cậu nói, những việc cậu làm. Thời khắc bọn họ ở bên nhau, phản ứng động tình của cậu…

Tất cả đều lớn tiếng chứng minh với hắn, rõ ràng như vậy, dễ thấy như vậy.

“Tôi không rõ… Tôi không rõ…” Biểu tình hắn mê man, lặp lại một lần rồi một lần. “Vì sao? Vì sao cậu ấy phải làm như vậy? Rõ ràng… Rõ ràng… Tôi không rõ…”

“Thưa ngài, ngài làm sao vậy?” Anne ngạc nhiên hỏi, bởi vì người đàn ông trước mặt bỗng nhiên trở nên phi thường kích động, vẻ mặt cũng nhất thời sung sướng, nhất thời thống khổ, nhất thời lại mê hoặc.

“Không, tôi không sao.” Nam tước tự trấn định mình, hắn nhìn về phía Anne. “Nơi này không còn chuyện của cô, cô có thể lui xuống. Đúng rồi, những gì chúng ta mới vừa nói vẫn như cũ, tôi yêu cầu cô giữ im lặng, cô có thể làm được không?”

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ không nói gì cả, cho dù có người kề dao lên cổ của tôi, tôi cũng sẽ không nói.”

“Được, cô đi gọi người hầu bên cạnh tôi vào đây.”



Tôi vốn tưởng rằng xế chiều hôm đó Nam tước sẽ rời đi, không ngờ rằng hắn lại ở đây một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hắn phái người gọi tôi vào phòng ngủ.

Câu đầu tiên của hắn khi mở miệng chính là:

“Tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn mang cậu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.