Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 22: Án mạng (05)




Ngài Gabriel đã sắp xếp lịch trình đầy đủ, đầu tiên hắn đưa Nam tước đi thăm nhà xưởng của hắn, sau đó lại ăn trưa với những nhà cung cấp hàng hoá.

Bọn họ đều là thương nhân, dùng cơm với Nam tước làm cho bọn họ nhìn qua vô cùng câu nệ, bộ dáng bất ổn. Chỉ có ngài Gabriel thoải mái tự nhiên, hắn không lúc nào là không nói chuyện, nói về những đề tài mà hắn tự cho là khôi hài.

Bữa cơm trưa này bình thường, ngược lại sau bữa trưa, ngài Gabriel lại nháy mắt nhướn mi, nói với mọi người. “Chúng ta đi đến một nơi vui vẻ sung sướng đi.”

Những người khác đều có chút xấu hổ, bọn họ hiểu được ý của Gabriel. Tất cả mọi người đều biết hắn say mê một nàng gái *** cao cấp, ngày nào cũng đến báo danh như một thằng ngốc, tặng cho nàng ta quần áo xa xỉ và châu báu. Nhưng lại đưa ra đề nghị này với một quý tộc, có phải sẽ rất đường đột hay không?

Ngài Gabriel cho rằng đề nghị của mình rất thông minh, hắn hào hứng nói với Nam tước. “Tôi biết một nơi rất tốt, ngài nhất định sẽ thích, những cô gái nơi đó đều là phong cảnh mê người nhất ở thủ đô.”

Tôi vẫn luôn mất hồn mất vía, bởi vì quyết định của Nam tước và ngài Gabriel vào bữa sáng, cũng không thể nói rõ là mất mát hay là buồn bực. Hiện tại chợt nghe ngài Gabriel đưa ra đề nghị hoang đường này, ngay cả tôi cũng cảm thấy không khí chung quanh xấu hổ gấp đôi.

Nam tước không có khả năng đáp ứng loại đề nghị này, ngài Gabriel kết bạn với những gã công tử phóng đãng kia nhiều quá, chẳng lẽ hắn cho rằng người nào trong xã hội thượng lưu cũng đều như vậy sao? Trong đa số các tình huống, hắn thậm chí sẽ trực tiếp khiến người khác khó chịu.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đã xảy ra, Nam tước gật gật đầu với hắn, khóe miệng nhếch lên.

Vẻ mặt ngài Gabriel càng thoải mái, giống gặp được bạn bè tri kỷ mà cười ha ha, thúc giục mọi người lên xe ngựa.

Chuyện này thật sự rất hoang đường, tôi không khỏi nhìn sang Billy, mà sắc mặt Billy vẫn giống như thường, tựa hồ căn bản không quan tâm đến chuyện này.

Buổi chiều đúng là thời gian làm việc của nhà chứa. Bà chủ vừa nhìn thấy ngài Gabriel dẫn theo rất nhiều quý ông đến liền hưng phấn mà thét chói tai.

“A! Cục cưng thân mến của tôi, ngài thật sự quá tốt.” Bà ôm cánh tay ngài Gabriel nhẹ nhàng lay động, tuy là gái già lẳng lơ (*) mỗi hành động của bà ta lại như thiếu nữ ngây thơ, sẵng giọng ưỡn tới ẹo lui. “Lily vẫn luôn chờ ngài, chỉ cần ngài không đến, nó sẽ mang vẻ ủ ê cả ngày. Mau đi dỗ nó, khiến nó vui vẻ đi.”

(*gốc là từ nương bán lão: “Từ nương bán lão, phong vận ưu tồn”,đây là câu thành ngữ cổ của người Trung Quốc ám chỉ việc già rồi mà vẫn đa tình.)

Ngài Gabriel nghe xong lời này, lập tức hối hận không ngừng, bởi vì đã vài ngày rồi hắn không đến đây. Hắn vội vàng chào những người còn lại, nhanh chóng chạy về phía phòng Lily. Thời điểm yêu đương điên cuồng, vẫn luôn dễ dàng làm người ta mất lý trí. Cho dù là nói dối rõ ràng, cũng làm cho người khác hết lòng tin tưởng, không chút nghi ngờ.

Bà chủ còn thúc giục đám con gái của bà tiếp đón những vị khách quý này, sau đó bà nhìn thẳng vào Nam tước, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ.

“Ngài Nam tước, đã lâu không gặp, hoan nghênh ngài đến đây.” Bà giống như một thục nữ, nhấc váy hành lễ.

“Xin chào phu nhân.” Nam tước hơi vuốt cằm bà ta.

“Ngài muốn vào bên trong ngồi không? Nơi này của tôi có vang đỏ mới tới.” Bà tươi cười nói.

“Không, tôi muốn một phòng, gọi Quintas đến đây.” Hắn nói.

“Tuân mệnh.” Người đàn bà rất đúng mực mà lui xuống.

Nam tước bỗng nhiên xoay về phía tôi. “Nếu ngài Gabriel có việc gấp, liệu cậu Eric có thể tạm thời phục vụ tôi không?”

Cũng có lẽ là bởi vì tối hôm qua tranh chấp, cũng có lẽ là vì ở địa phương như vậy, cả người tôi đều không được tự nhiên. Mà hiện tại Nam tước muốn tôi hầu hạ hắn, không khỏi khiến tôi tâm phiền ý loạn.

Nhưng Nam tước không đợi tôi trả lời đã bước vào bên trong trước. Bộ dáng của hắn rất quen thuộc, khiến tôi càng thêm kinh ngạc.

Có lẽ hắn cũng không như tôi nghĩ, hiển nhiên đây không phải lần đầu hắn tới nơi này.

Nhà chứa chung quy lại vẫn là nhà chứa, cho dù mang theo tên tuổi cao cấp cũng không thể che giấu bản chất của nó. Giữa ban ngày ban mặt, nơi này đều được che đậy bởi bức màn thật dày, sau đó đốt một ngọn nến, khiến mỗi căn phòng đều mơ mơ màng màng, toát lên cảm giác mơ hồ của sự suy đồi.

Tôi đi theo Nam tước vào một căn phòng có mái vòm, hai giá nến bằng đồng to lớn được đặt ở lối vào. Trong phòng có một bộ sô pha tròn, giữa sô pha là một chiếc bàn trà nhỏ. Hoa quả tươi và vang đỏ được đặt sẵn trên bàn trà.

Billy cởi áo khoác cho Nam tước, sau đó cúi chào rồi rời khỏi phòng.

Nam tước thản nhiên ngồi xuống, rót cho mình một ly vang đỏ.

Tôi không mong muốn phải ở cùng một phòng với Nam tước, thân thể căng thẳng vì khẩn trương.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa ra đi vào.

Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài tương đối xinh đẹp, gã mang nụ cười mê người, vừa vào cửa liền quỳ một gối. “Ngài Nam tước, ngài gọi tôi sao?”

Tôi biết gã, gã là trai bao ở nhà chứa này, sẽ có một số phu nhân lén lút tìm hắn, cũng rất được một số quý ông có hứng thú đặc biệt hoan nghênh.

Hắn vừa cao vừa gầy, có mái tóc quăn màu nâu đậm, làn da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Lúc này hắn quỳ gối dưới ngọn đèn mờ ám, đôi mắt rạng rỡ sáng sủa tràn ngập tình ý, tràn đầy chờ mong.

“Chào cậu, Quintas.” Nam tước giương mắt nhìn gã, sau đó vươn tay ra.

Khoé miệng Quintas nhếch lên, gã đứng dậy, tao nhã hướng về phía Nam tước hành lễ, sau đó ngồi ở bên người Nam tước.

Gã chẳng hề câu nệ chút nào, tư thế thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, giống một con mèo lười biếng, thoải mái phô triển sức hấp dẫn của mình.

Gã quả thật là một người đàn ông quyến rũ, tiêu sái xinh đẹp, tất cả những người đàn bà hoài xuân sẽ rơi vào tình yêu chỉ vì một ánh mắt của gã.

Không khí nơi này bỗng nhiên trở nên rất ái muội, tôi cảm thấy càng không được tự nhiên.

“Thưa ngài, ngài yêu cầu tôi hầu hạ ngài sao?” Quintas nghiêng người về phía Nam tước, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn.

Tôi không tự chủ được nhìn qua, mà nhân vật nam chính kia cũng trùng hợp nhìn về phía tôi, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời căn phòng yên tĩnh cực kỳ.

Nam tước bỗng nhiên mỉm cười, hắn lại gần Quintas, giơ tay nắm cằm gã.

Hai mắt Quintas tỏa sáng, thuận theo mà dán lên, bày ra tư thế phục tùng.

“Tôi nghe nói cậu rất tuyệt.” Nam tước nói.

Quintas mỉm cười cắn cắn môi, động tác này khiến gã nhìn qua cực kỳ hấp dẫn. Gã nói bên tai Nam tước. “Ngài thử một chút, thì sẽ biết tôi tuyệt vời đến mức nào.”

Bộ dáng hai người thân mật khiến trái tim của tôi thoáng chốc lạnh lẽo, như rơi vào vực sâu không đáy.

Nhưng tôi chẳng làm được gì cả, chỉ có thể lăng lăng nhìn một màn này.

Sau đó Quintas đứng lên khỏi ghế sô pha.

Gã dùng một bàn tay cầm lấy nơ, chậm rãi kéo ra, gương mặt một mực mỉm cười nhìn chằm chằm Nam tước, sau đó dần dần cởi bỏ quần áo, tùy ý để quần áo rơi xuống mặt đất.

Thẳng đến khi chỉ còn một chiếc áo sơmi màu trắng.

Gã không hề do dự, hai tay cầm vạt áo vén qua đầu, trong nháy mắt, toàn bộ thân thể của gã trình diện ở trước mắt chúng tôi. Thân thể gã rất gầy, nhưng dáng người cân xứng, cơ bắp rõ ràng. Dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt gã ánh lên một màu vàng như mật.

Gã mỉm cười, dùng đầu ngón tay lướt từ bụng dưới lên ngực và đầu nhũ, sau đó phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Lồng ngực gã bắt đầu phập phồng kịch liệt, ánh mắt cũng trở nên mê ly, như thể đã động tình.

Sau đó gã nghiêng người qua, chống ở phía trên Nam tước. Gã vừa vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của mình, vừa nhẹ nhàng lắc lắc vòng eo, còn dùng một bàn tay sờ tới sờ lui trên cơ thể mình.

“Ưm…” Gã nhẹ nhàng thở hổn hển, sau đó dùng đầu ngón tay nghiền áp thật mạnh lên đầu nhũ, đầu nhũ hồng nhạt nhanh chóng dựng thẳng.

Sau đó gã cúi đầu, càng lúc càng gần.

Nam tước không né tránh, hắn một mực nhìn tôi, sau đó thừa nhận nụ hôn của Quintas.

Sau khi môi hai người tách ra, Quintas động tình cười cười, mà Nam tước vẫn nhìn tôi không đổi sắc.

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, lỗ tai ầm ầm rung động. Tôi không nghĩ được gì nữa, liền xoay người chạy ra khỏi phòng.

Toà nhà này rất lớn, có vô số hành lang và cầu thang, tôi gấp gáp vọt ra ngoài, sau đó bước đi không mục đích, nhanh chóng không thể xác định được vị trí của mình.

Tôi đơn giản tựa vào một vách tường gần đó, sau đó chậm rãi trượt xuống mặt đất. Tôi muốn bình phục loại tâm tình tức giận vớ vẩn này, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thoát khỏi cảm xúc quặn đau này.

Tôi rõ ràng đã cự tuyệt hắn, cũng phủ nhận việc mình thích hắn, vì sao lại cảm thấy tức giận? Vì sao lại tức giận đến mất đi lý trí? Tôi không nên chạy trốn, hành vi như vậy thật sự ngu xuẩn cực kỳ, tôi nhất định giống một đứa ngốc.

Đang lúc tôi tâm phiền ý loạn, cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông đi ra từ bên trong.

Áo hắn mở rộng ngực, quần áo xộc xệch không chỉnh tề. Tôi vội vàng đứng lên, để hắn đi trước.

“Hey!” Hắn cười hì hì nhìn tôi, đôi mắt màu đen trũng sâu, rõ ràng là một tên đàn ông túng dục quá độ.

“Tôi đã thấy cậu, gần đây cậu thường xuyên xuất hiện ở nơi này, mới tới phải không?” Hắn giơ tay lên muốn sờ mặt của tôi.

Tôi nhíu mày, né tránh bàn tay hắn.

“Thật xin lỗi thưa ngài, tôi đi theo chủ nhân của mình đến đây. Chủ nhân của tôi là ngài Gabriel.” Tôi tận lực giữ lễ phép mà nói.

“Gabriel? Tôi chưa từng nghe nói qua.” Hắn lộ ra bộ dáng cố gắng suy nghĩ, một lát sau, ánh mắt hắn sáng lên. “A… Là cái tên thương nhân cung cấp vải bông kia, là đồ ngu đần nhà quê. Lily thường xuyên kể chuyện ngu xuẩn của hắn cho chúng tôi nghe, ha ha.”

Tôi cảm thấy hắn thực phiền, vì thế cúi người với hắn, chuẩn bị rời đi.

Ai biết hắn lại lập tức nắm chặt cánh tay tôi, sau đó dán sát vào. “Cục cưng của tôi, đừng đi theo cái đồ nhà quê kia nữa, đi theo tôi đi, tôi cho cậu làm người hầu bên người tôi.”

Sau đó hắn không nói hai lời mà bắt đầu động tay động chân.

Chờ đến khi tôi phục hồi tinh thần lại, tôi đã đấm một cú vào mũi hắn.

Tức thì, hắn chảy máu tươi ròng ròng. Đầu tiên hắn không dám tin mà nhìn tôi, sau đó lập tức cuồng giận.

“Con mẹ mày!” Hắn giơ nắm đấm lên muốn đánh tôi.

Tôi cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi chính là phản ứng theo bản năng, bởi vì đầu óc hỗn loạn, căn bản không có cách nào tự hỏi.

Sau đó tôi đứng yên tại chỗ, bị hắn đánh trúng.

Đấm đá của hắn liên tiếp rơi vào người tôi, mà tôi căn bản không dám phản kháng hắn, nội tâm vẫn còn đang mắc kẹt giữa sợ hãi tột độ.

Vừa rồi tôi đả thương một vị quý ông, cho dù không bị treo cổ, cũng rất có thể bị sung quân đến các vườn bông ở thuộc địa thực dân.

Người kia căn bản không có sức lực gì, sau khi đấm đá vài cú đã thở hồng hộc, hắn hung tợn nói với tôi. “Mày chờ đấy, tao đưa mày đi gặp thượng đế!”

Nói xong hắn thở phì phì rời đi.

Hắn dùng giày da đầu nhọn mà đá tôi đau vô cùng, tôi hoài nghi xương cốt cũng bị hắn đá gãy rồi, nhưng mà tôi không có thời gian để lo lắng chuyện đau đớn. Tôi phải nhanh chóng chạy trốn.

Tôi chống đỡ thật mạnh để đứng dậy từ mặt đất, nhanh chóng chạy xuống lầu, nhưng vừa đi đến cửa đã gặp phải Billy.

Hắn chặn đường đi của tôi. “Cậu muốn đi đâu? Ông chủ đã ra lệnh, không cho cậu tự tiện rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.