Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 20: Án mạng (03)




Sáng sớm hôm nay, còn chưa đến năm giờ, trong nhà ngài Gabriel đã bận rộn như lễ hội. Nhóm người hầu vội vã bước chân, lau chùi sàn nhà vốn đã sáng bóng từ trước và bình hoa một lần nữa, rũ sạch đệm và các bức màn, trải tấm thảm ngài Gabriel mới mua và bày đồ dùng trà mới ra. Tất cả mọi người đều như sẵn sàng lâm trận, như sắp nghênh đón quốc vương bệ hạ, mặt mày căng thẳng.

Nguyên nhân của chuyện này cũng là vì ngài Gabriel chủ nhân nơi này. Hắn khẩn trương cực kỳ, sáng sớm đã đi lui đi tới trong nhà, chỉ huy bọn người hầu, bắt bọn họ lau cửa sổ một lần nữa, hoặc là chỉnh sửa tranh trên tường nằm ngay ngắn hơn.

Vị khách hôm nay thật sự là một nhân vật lớn. Thời gian hẹn rõ ràng là xế chiều, nhưng ngài Gabriel lại hoãn công việc của cả ngày, ở trong nhà đặc biệt chờ đợi người kia.

Cho đến hai giờ chiều, vị khách này mới lững thững đi đến.

Làm quản gia của ngài Gabriel, tôi mang theo một số người hầu đứng ở cửa lớn, nhìn chiếc xe ngựa đang đi tới ở phía xa.

Chiếc xe ngựa kia vô cùng xa hoa, là xe ngựa hai gian bốn bánh, phía trước có hai người lái xe, và hai người hầu đứng ở phía sau.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy chiếc xe ngựa này có chút quen mắt. Khi xe ngựa càng ngày càng gần, thân thể tôi không khỏi căng thẳng. Đến lúc xe ngựa dừng trước cửa, tôi thậm chí quên cả hô hấp.

Nơi này có không ít người tôi quen biết, tôi nhìn bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng nhìn tôi.

Một người hầu áo mũ chỉnh tề đi xuống từ phía sau xe, hắn là người hầu bên cạnh Nam tước Oscar, Billy. Sau khi hắn xuống xe liền liếc nhìn tôi một cái, sau đó đi đến cửa xe ngựa, giơ bàn tay đeo găng trắng lên mở cửa cho người ngồi trong xe.

Sau đó tôi nhìn thấy người kia.

Tôi vốn dĩ nghĩ rằng cả đời này chúng tôi cũng sẽ không gặp lại.

Nam tước khoác một chiếc áo choàng màu đen, tay nắm một cây gậy màu đen. Sắc mặt của hắn tựa hồ không tốt, âm trầm nhìn ngài Gabriel đang cúi người chào hắn.

“Ngài Nam tước, hoan nghênh ngài đến thăm, mời ngài vào trong.” Ngài Gabriel biểu hiện ân cần lại không mất thể diện, đây là kết quả sau nhiều ngày luyện tập của chúng tôi.

Trước đây ngài Gabriel vẫn luôn nói với tôi, người đến là một vị Nam tước, vô cùng giàu có, có ảnh hưởng rất lớn trong ngành vận tải hàng hải. Nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ tới người này lại là Nam tước Oscar.

Hắn tìm tới nơi này đến tột cùng là ngẫu nhiên, hay là… cố ý tới tìm tôi…

Trong lúc nhất thời mọi dũng khí của tôi đều chạy đến Thái Bình Dương, tôi chỉ có thể cúi đầu, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy của mình.

Thời điểm ngài Gabriel dẫn Nam tước vào nhà, Nam tước bỗng nhiên dừng bước ở trước mặt tôi. Ngay lập tức tôi đổ mồ hôi lạnh, thậm chí không khỏi nuốt nước miếng.

Cũng may là hắn chỉ dừng lại một chút, rồi đi theo ngài Gabriel vào đại sảnh.

Tôi đứng ở cửa không biết phải làm sao, thẳng đến khi người hầu xung quanh đều rời đi, tôi mới đi theo vào đại sảnh.

Nam tước và ngài Gabriel trực tiếp đi vào phòng làm việc, bọn họ có chuyện phải bàn luận. Người hầu của Nam tước đang chờ ở khúc rẽ trong hành lang, cần người quản gia là tôi đây đến tiếp đón.

“Xin mời, phòng nghỉ của người hầu ở trong này.” Tôi nói với bọn họ.

Bọn họ cũng nhìn tôi đầy kỳ quái, không có ai chủ động trả lời tôi.

Để giảm bớt xấu hổ, tôi cười gượng nói với bọn họ. “Đã lâu không gặp, ngài Gabriel là chủ nhân mới của tôi, có thể tiếp đãi những người bạn cũ giúp chủ nhân mới của mình thật là một điều tốt đẹp.”

“Anh Eric, vì sao anh không nói một tiếng nào mà rời khỏi trang viên Delman? Ngày đó Nam tước bị chọc giận, ra lệnh cho tất cả người hầu ở trang viên đi tìm anh.” Một người hầu trẻ tuổi nói.

Billy bỗng nhiên ho khan một tiếng, nghiêm túc trách cứ người hầu kia. “Thật sự là thất lễ, nơi này không phải là nơi cho phép cậu nói luyên thuyên. Cậu Eric là quản gia ở nơi này, cậu không cẩn trọng như vậy quả thật là làm xấu mặt chủ nhân.”

Người hầu trẻ tuổi bị mắng đến mặt mày u ám, chật vật cúi đầu, không dám nói thêm một từ nào nữa.

Billy hơi hơi cúi người với tôi. “Vậy phải làm phiền cậu rồi.”

Lúc ở trang viên Delman, quan hệ của tôi với Billy coi như cũng thân thiết, nhưng hiện tại thái độ của hắn đối với tôi đã vô cùng xa lạ. Tôi nghĩ hắn hẳn đã không còn có cảm tình với tôi như lúc trước nữa.

Dù sao không nói gì mà rời khỏi trang viên Delman, chuyện này không chỉ không có sự chuyên nguyệp của người hầu, hơn nữa còn có khuyết thiếu đạo đức và ý thức trách nhiệm.

Không ai biết hiện tại tôi xấu hổ đến mức nào, tôi thậm chí muốn xoay người bỏ chạy khỏi ngôi nhà này.

Nam tước và ngài Gabriel không trò chuyện quá lâu, bọn họ rời khỏi phòng làm việc rất nhanh sau đó.

Ngài Gabriel vẫn luôn nịnh hót hắn, còn Nam tước lại chẳng nói một câu, sắc mặt âm trầm hết mức.

Ngài Gabriel vắt hết trí óc, đầu tiên là nói về những bức tranh nghệ thuật nổi tiếng nhất, rồi nói về những vở kịch mới ở rạp hát, lại nói về cuộc khởi nghĩa thuộc địa. Tất cả các đề tài mà hắn đã chuẩn bị đều được dùng đến, nhưng Nam tước vẫn luôn không có hứng thú.

Chẳng mấy chốc họ đã gần như im lặng, khi phải đối mặt với một người không mấy quan tâm đến việc nói chuyện với bạn, cộng thêm bầu không khí im lặng kia, cả Maria cũng sẽ phát khóc.

Ngài Gabriel vẫn không buông tha ý đồ lấy lòng Nam tước. Hắn hi vọng Nam tước có thể cung cấp viện trợ cho xưởng dệt của hắn. Hắn không thiếu tiền, nhưng hắn cần người có thế lực để giúp hắn nâng cao định mức trên thị trường. Mà một người đầu tư mậu dịch trên biển như Nam tước vì sao lại lựa chọn một người sở hữu xưởng dệt bông?

Ngài Gabriel đã hết cách đành phải tìm kiếm hi vọng trên người tôi. Hắn đứng dậy khom người với Nam tước. “Xin ngài chờ một chút, tôi có vài việc nhỏ phải đi căn dặn người hầu.”

Sau đó hắn đi đến trước mặt tôi, đưa lưng về phía Nam tước, dùng biểu tình trừng mắt cắt cổ đầy khoa trương, nhỏ giọng hỏi tôi: “Làm thế nào đây? Làm thế bây giờ?”

Tôi nhìn Nam tước một cái, cũng nghiêng người qua, nhỏ giọng nói. “Ngài không cần phải khẩn trương như thế, có lẽ quý ngài đây vốn tương đối yên tĩnh.”

“Không, tôi phải làm hắn cười, phải làm hắn vừa lòng, tôi cần hắn giúp đỡ nhà xưởng của tôi.

Muốn Nam tước Oscar cười với ngài? Mục tiêu này có phải hơi khó khăn hay không, tôi âm thầm nghĩ.

“Tôi nên làm gì bây giờ? Phải nói chủ đề gì? Có nên mời hắn đến xem nơi cất chứa bộ sưu tập của tôi không?” Ngài Gabriel lo lắng hỏi.

“Có lẽ ngài có thể nói chuyện thời tiết.” Tôi nói.

Ngài Gabriel dùng ánh mắt “cậu đang đùa giỡn sao” mà nhìn tôi.

“Có phải tôi đã đến không đúng lúc không?” Trong lúc tôi và ngài Gabriel nhỏ giọng thảo luận, một âm thanh trầm thấp vang lên ở phía sau chúng tôi.

Ngài Gabriel vội vàng xoay người sang chỗ khác, còn Nam tước đã đứng ngay đây, chống cây gậy và nói. “Nếu ngài không tiện thì tôi có thể đến thăm vào một ngày khác.”

“Không không không.” Ngài Gabriel vội vàng đi đến trước mặt hắn. “Chẳng có gì là không tiện cả, tôi đang bàn chuyện về bữa tiệc tối nay. Vô cùng xin lỗi đã khiến ngài chờ đợi, xin ngài đừng để trong lòng.”

“Ngài quá khách khí.” Nam tước gật gật đầu với hắn. “Tôi hy vọng tôi không khiến ngài cảm thấy quá mức bó buộc. Bạn bè của tôi vẫn luôn trách cứ tôi là người buồn chán, nếu không phải là bạn bè quen thuộc, chắc chắn sẽ bị thói quen xấu này của tôi chọc giận, sẽ khó chịu hoặc là bực tức. Ngài hãy tin tưởng tôi, ngài mời tôi đến đây khiến tôi cảm thấy rất vinh dự. Tôi vô cùng phấn khởi khi có thể đến làm khách ở nơi này, và cũng chân thành hy vọng không mang lại bất cứ phiền toái nào cho ngài.”

Chỉ là vài câu ngắn ngủi, sự lo lắng về tai hoạ xã giao của ngài Gabriel đã biến mất không còn tung tích.

Hắn nhìn Nam tước Oscar, biểu tình cảm động. “Ôi, thưa ngài, tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải. Ăn ngay nói thật, vừa rồi tôi khẩn trương rất nhiều, nhất là ở trước mặt một người tôn quý như ngài. Tôi cũng không giỏi về việc nói chuyện với người có thân phận như ngài, lần nào cũng làm trò cười, để người khác nhạo báng cả. Không ngờ rằng ngài lại xử sự quá mức chân thành như vậy, hoàn toàn khác biệt với những nhà quý tộc khác mà tôi kết bạn.”

“Ngài cũng là một quý ông có tấm lòng vô cùng chân thành, nếu không tôi cũng sẽ không nảy sinh ý nghĩ hợp tác với ngài.” Nam tước nói.

“Nếu ngài không để ý, tôi xin được giới thiệu với ngài những vật mà tôi sưu tầm.” Ngài Gabriel nói. “Phòng giữ đồ của tôi là một nơi để giết thời gian rất tốt, tôi cam đoan ngài sẽ thích.”

Vì thế hai người bọn họ trải qua cả buổi chiều trong phòng giữ đồ, ngài Gabriel cho rằng Nam tước là một người không giỏi trò chuyện, vì thế hắn liền đảm nhiệm vai trò chủ động trong đối thoại. Hắn vẫn luôn hưng phấn lải nhải, càng nói càng hăng say.

Tôi phải luôn ở bên cạnh bọn họ, tuy rằng một mực cúi đầu, nhưng tôi vẫn cảm giác được có một tầm mắt đang dừng ở trên người tôi.

Bầu không khí “thân thiện” này vẫn duy trì liên tục đến sau bữa tối, ngài Gabriel tự nhận tất cả đều hoàn mỹ, còn muốn giới thiệu những bức tranh mà hắn mới mua, nhưng Nam tước lại uyển chuyển cự tuyệt.

“Hôm nay tôi thật sự rất vui vẻ, thật phấn khởi vì có thể quen biết một người bạn sảng khoái như ngài. Nhưng tôi đã có chút mỏi mệt, ngài có thể cho người dẫn tôi đi nghỉ ngơi không?” Nam tước liếc nhìn tôi một cái.

“Xin lỗi, tôi không có chú ý tới.” Ngài Gabriel vội vàng nói. “Xin để tôi tự mình dẫn ngài đi đến phòng cho khách.”

“Ngài quá khách khí, để người hầu làm là được rồi.” Nam tước nhíu mi nói.

“Không, xin ngài đừng từ chối, ngài là khách quý của tôi, hãy để tôi dẫn ngài đến phòng khách.” Ngài Gabriel đã cúi người, làm động tác xin mời.

Nam tước trầm mặc một khắc, tôi đọc được biểu tình không còn gì để nói trên gương mặt Nam tước, cuối cùng hắn gật gật đầu. “Vậy thì làm phiền ngài, xin ngài đi trước.”

Ngài Gabriel hưng phấn dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa nói về những bức tranh mà hắn phải trả giá lớn mới có được. Nam tước đi sau hắn mà không nói một lời, người hầu Billy bên cạnh Nam tước cũng nhìn tôi một cái, sau đó đi theo hai người.

Tôi đứng lại tại chỗ, cuối cùng thở phào một cái, tôi cảm thấy cơ bắp cả người đều cứng ngắc. Không dám suy nghĩ sâu xa về mục đích của ngài Nam tước khi đến nơi này, tôi bảo nhóm người hầu đi thu dọn phòng khách, thổi tắt nến và lò sưởi âm tường, cuối cùng kiểm tra lửa ở trong phòng bếp. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi đi đến phòng ngủ của ngài Gabriel.

Ngài Gabriel đã thay quần áo xong, đang lựa chọn trang phục để mặc vào ngày mai.

Thấy tôi tiến vào, hắn đắc ý nói với tôi. “Không ngờ rằng vị Nam tước này rất dễ ở chung, hẳn là tôi có thể nhận được sự hỗ trợ từ hắn. Cậu nói xem ngày mai tôi nên mặc bộ nào? Tôi vẫn không biết phối hợp mấy thứ này.”

Tôi đi qua, chọn ra một bộ quần áo cho ngài Gabriel. “Ngài xem bộ này thế nào?”

Gabriel lắc đầu. “Tìm một bộ đồ trang trọng hơn cho tôi, ngài mai chúng tôi sẽ ra ngoài tiếp khách.”

Sau một lúc gây sức ép, ngài Gabriel cuối cùng cũng vừa lòng chọn được một bộ quần áo. Sau khi quen biết Lily, càng lúc hắn càng để ý đến vẻ ngoài của mình.

Tôi do dự thật lâu, cuối cùng quyết định đặt câu hỏi. “Ngài Nam tước có đưa ra yêu cầu gì hay không?”

“Yêu cầu? Không, hắn chẳng nói gì cả.” Gabriel lắc đầu. “Tôi phải nói người này là một người im lặng đến mức không thú vị, nhất định hắn không được các quý cô hoan nghênh.”

Nói xong hắn nhướn mắt, lộ ra một nụ cười kỳ quái, phất phất tay với tôi. “Không có việc gì, cậu có thể đi rồi.”

Tôi cúi người chào, rời khỏi phòng ngủ của hắn.

Sau đó tôi bưng một cái giá nến, bước đi trên thang lầu u ám.

Ai biết mới vừa đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang, tôi liền thấy Billy.

Một tay hắn cầm ngọn nến, thẳng tắp đứng ở nơi đó. Một khắc hắn nhìn thấy tôi liền lập tức mở miệng nói. “Cậu Eric, ngài Nam tước muốn gặp cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.