Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 11: Án cắt chi (11)




Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn ăn, Nam tước nói với cả nhà Tử tước. “Tôi có việc phải đi đến Thủ đô, không biết mọi người có tính toán gì không?”

Câu hỏi như muốn đuổi khách này làm cho Tử tước lạnh mặt, nhưng ông ta không trả lời ngay lập tức, ngược lại Tử tước phu nhân cười tủm tỉm nói. “Nếu con có việc thì cứ đi đi, chúng ta ở lại nơi này là được rồi.”

Nam tước cũng không dong dài với bọn họ, gật gật đầu nói. “Vậy thì tôi sẽ khởi hành vào sáng hôm nay, thời điểm mọi người rời đi, tôi sẽ không tiện đưa tiễn.”

Đây chính là đuổi khách trắng trợn, ngay cả Tử tước phu nhân cũng không trưng nổi khuôn mặt tươi cười nữa. Nam tước rõ ràng đang nói, đến lúc hắn quay lại đây không muốn nhìn thấy cả nhà Tử tước nữa.

Sau bữa cơm, Nam tước chuẩn bị xe ngựa rời khỏi trang viên. Hắn dẫn theo vài người hầu tuỳ thân, tôi tất nhiên cũng có trong số đó.

Không ai biết Nam tước đột nhiên đến Thủ đô làm gì. Nhưng tôi dường như hiểu được tâm tư của hắn…

Hắn muốn cách ly tôi khỏi cả nhà Tử tước.

Lần xuất hành này, Nam tước không ở trong nhà cả ngày. Hắn bắt đầu thường xuyên ra ngoài, không phải đi gặp khách mà là đi chơi khắp nơi.

Tôi biết tính Nam tước thích yên tĩnh, không thích những nơi náo nhiệt. Hắn thường dành nhiều thời gian ở trong phòng đọc sách, tự tiêu khiển tự vui vẻ, cho nên rất ít khi đến rạp hát hay buổi biểu diễn âm nhạc.

Kỳ quái nhất chính là, lúc hắn ra ngoài vẫn luôn bảo tôi đi theo bên cạnh.

Lần trước hắn thô bạo làm chuyện đó với tôi, tôi cho rằng hắn đã chán ghét mà vất bỏ tôi rồi. Không ngờ rằng hắn lại để tôi theo hắn suốt ngày.

Hắn cũng không giao tiếp nhiều với tôi, chỉ thường xuyên trừng tôi như đang rất tức giận.

Có một ngày, tôi đến rạp hát xem kịch với hắn.

Rạp hát này lớn vô cùng, là rạp hát lớn nhất ở Thủ đô. Tất cả các vở kịch mới nhất, các diễn viên nổi tiếng nhất đều được diễn xuất ở nơi này, hơn nữa giới quý tộc thượng lưu cũng rất thích đến đây.

Nam tước thuê một căn phòng ở lầu hai, trong phòng chỉ có hai người chúng tôi.

Vở kịch tên là “Người đàn ông Pháp”, kể về một người phụ nữ quý tộc bị người xấu lừa gạt, sau khi bỏ trốn thì bị bỏ rơi. Qua nhiều lần lăn lộn, làm hầu nữ, làm nông dân, làm gái ***, cuối cùng tìm được người đàn ông chân chính yêu mình. Sau đó hai người kết hôn, kết cục hạnh phúc.

Nam tước đã xem vở kịch này ba lần liên tiếp, tôi thật sự không biết thể loại nữ nhân vật chính khoe khoang phóng đãng này có cái gì hấp dẫn được một người như Nam tước. Hắn vốn dĩ chẳng đọc cả tiểu thuyết tình yêu.

Nữ nhân vật chính là một người phụ nữ cực kỳ khêu gợi, có một mái tóc vàng xinh đẹp. Mông ngực đầy đặn, xuất thân là gái *** cao cấp, nghe nói cô ta là con gái của một quý ông nghèo túng.

Cô ta hát vang. “Đức Mẹ Maria đang rơi lệ, chim sơn ca đã yêu thương quỷ dữ. Những bụi gai vây quanh nụ cười của hắn, bước trên đường dài thấm đẫm máu tươi…”

“Cậu nói thử xem, vì sao Dalia lại vẫn luôn nhung nhớ Frederik? Còn ảo tưởng hắn sẽ trở về bên cô ta. Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, thậm chí đã bỏ rơi cô ấy.” Nam tước đột nhiên hỏi.

Đây là lần đầu tiên Nam tước nói chuyện với tôi sau nhiều ngày, bình thường hắn chỉ ra lệnh đơn thuần.

Nhưng vấn đề này của hắn lại khiến tôi rối rắm, Dalia là nữ nhân vật chính, Frederik là người xấu mà nữ nhân vật chính yêu phải.

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, Nam tước nhìn tôi trong chốc lát, sau đó dời tầm mắt.

Hắn nhìn khán đài, giọng điệu châm chọc: “Cũng có lẽ là do Frederik rất đẹp. Rất nhiều người cũng ngu xuẩn như vậy, mê luyến vẻ bề ngoài và nhục dục, vì thế không thể kiềm chế được.”

Nam tước châm chọc, khiến trái tim tôi như bị siết chặt, khó chịu nói không nên lời.

Vở kịch nhanh chóng kết thúc.

Thời điểm tôi đi cùng Nam tước đến đại sảnh lầu một, gặp được một người quen.

Phu nhân Sherry kéo tay một quý ông trẻ tuổi xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.

Bởi vì đã từng gặp nhau vài lần, Nam tước cho dù phản cảm rõ ràng, cũng phải tiến đến chào hỏi bà ta.

“Xin chào phu nhân.” Nam tước cúi người với bà.

“Ôi, thật là trùng hợp.” Phu nhân Sherry cười tủm tỉm giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình, sau đó bà ta nhìn tôi đầy hứng thú. “Tôi nhớ rõ cậu, cậu từng làm ở trang viên của Tử tước Bruce.”

“Thật vinh hạnh được gặp bà lần thứ hai.” Tôi cúi người nói, tuy tôi cũng có quen biết bà ta, nhưng biểu hiện lại như người xa lạ, đây là một loại ăn ý tôi biết, người kia cũng biết.

“Cậu là một người hầu ưu tú, hiện tại người hầu tốt cũng không dễ tìm. Tôi nghe tin trang viên Momon đã đuổi hết người hầu, còn định lựa chọn vài người từ trong số đó, không ngờ cậu đã có nơi chốn mới rồi.” Phu nhân Sherry chớp chớp mắt nói.

Nam tước cười lạnh. “Không ngờ phu nhân lại thích người hầu này như vậy.”

Nam tước luôn là người phi thường bình tĩnh, thật khó tưởng tượng hắn sẽ nói ra lời nói tức giận như vậy. Đương nhiêu biểu hiện của hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn qua như một quý ông dịu dàng lịch sự, đang nhường nhịn một ít thứ tiện dụng cho một quý bà.

Nói xong hắn nhìn về phía tôi. “Cậu Eric, xem ra phu nhân Sherry rất khen ngợi cậu. Cậu có muốn rời trang viên của tôi để đến lâu đài của phu nhân Sherry không?”

Nhưng tôi biết mình tuyệt đối không thể nói ra đáp án có lệ.

Tôi lập tức thổ lộ quyết tâm của mình. “Chủ nhân của tôi là ngài, mặc dù thất lễ với quý bà tôn quý này, nhưng xin chủ nhân đừng sa thải tôi.”

Trong lúc nhất thời, không khí xấu hổ quỷ dị.

Phu nhân Sherry quơ quơ cây quạt, cười nói. “Không sao, tôi vẫn luôn tôn trọng ý kiến của người hầu.”

Nam tước cũng mỉm cười khom người. “Một khi đã vậy, xin thất lễ.”

Vì thế, phu nhân Sherry kéo người đàn ông kia rời đi. Tôi cùng với Nam tước đi qua người bọn họ.

Vừa về tới nhà, Nam tước liền bảo tôi đi vào phòng làm việc. Sau đó ở trong phòng làm việc, Nam tước ra lệnh tôi xoay người lại.

Khi chiếc nơ của Nam tước bịt mắt tôi lại, tôi bắt đầu cảm thấy khủng hoảng kịch liệt.

Nói thật, tôi chán ghét tình ái như vậy. Tuy rằng tôi có chuẩn bị tâm lý, nhưng sự khủng hoảng khó hiểu này vẫn rất khó để ức chế.

Quá trình lần này vẫn rất dài và đau đớn, không có âu yếm hay màn dạo đầu gì cả, ngay cả hôn môi cũng không có. Chờ đến khi kết thúc, hắn lại bỏ rơi tôi lần thứ hai, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Tôi mặc xong quần áo, vốn tính toán trở về xử lý một chút, ai biết vừa ra khỏi cửa liền gặp quản gia Hilton. Ông ta không chú ý đến biểu hiện mất tự nhiên của tôi, mà sai tôi đi hỗ trợ.

“Người bán rượu mới đưa rượu đến, cậu đến giúp tôi đổ rượu nhập vào kho.” Ông ta vội vàng nói.

Tôi không thể từ chối, vội vàng đi vào tầng hầm với ông ta.

Người bán rượu mang đến khoảng hai thùng rượu nho, tất cả đều phải được chảy qua màng lọc, sau đó đổ vào bình chất lên tủ.

Tôi chịu đựng thân thể khó chịu, đứng ở nơi này cả một buổi chiều.

Đến tối, tôi cảm thấy thân thể có chút nóng lên, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn. Có lẽ khi làm chuyện ấy vào ban ngày, nơi đó bị xé rách, chỉ đi đường cũng cảm thấy đau.

Quả nhiên, buổi tối sau khi trở lại phòng ngủ, tôi phát hiện nơi đó thật sự đã bị thương.

Tuy rằng Nam tước cũng có khuếch trương, nhưng tôi lại vô cùng khẩn trương, cơ hồ không có khoái cảm gì, vách tường khô khốc tất nhiên rất dễ bị rách.

Bị thương ở nơi này vô cùng xấu hổ, tôi lóng ngóng xử lý vết thương, sau đó liền lên giường ngủ. Trong mơ mơ màng màng tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, nhưng cố gắng thế nào cũng không tỉnh lại được.

Trong giấc mộng đều là những chuyện đã xảy ra khi tôi phải chịu đói khổ lạnh lẽo mà trốn đông trốn tây. Cảm giác sợ hãi vây quanh tôi, thật sự không cách nào thoát khỏi được.

Sau đó, khi một vật lạnh lẽo được đặt lên trán tôi, tôi mới hơi thanh tỉnh một chút.

Tôi nghe được âm thanh Nam tước nói chuyện. “Cậu ấy có khoẻ không?”

“Có lẽ… cần phải ngâm nước lạnh. Cậu ấy bị sốt cao đột ngột, tình trạng không tốt lắm.” Người xa lạ cẩn thận nói.

“… Tôi không nghĩ là có thể tắm nước lạnh, được rồi… Ông ra ngoài đi.”

Nam tước lại đổi khăn cho tôi, sau đó hắn ngồi bên giường.

Tôi cảm thấy tay mình được cầm lấy, sau đó tôi nghe được hắn nói nhỏ, hắn nói. “Thật xin lỗi…”

Tôi không nghe được câu sau đó, tôi nặng nề thiếp đi lần thứ hai.

Sáng sớm hôm sau khi tôi tỉnh lại, người chăm sóc tôi đã được đổi thành một người hầu nữ.

“Anh Eric, anh cảm thấy khoẻ không?” Người hầu nữ rất tôn kính tôi, biểu tình thật cẩn thận.

“À, tôi không sao rồi.” Tôi gật gật đầu nói.

“Đêm qua anh đột nhiên sốt cao, ông chủ mời bác sĩ đến, còn bảo người đi mua băng suốt đêm…” Người hầu nữ nói.

Chuyện này đúng là không ổn mà, tựa hồ gây cho hắn phiền toái không nhỏ. Tôi vốn cho rằng không sao cả, nhưng vì sao hắn lại phát hiện tôi bị bệnh? Hắn cố ý đến tìm tôi sao?

Rất nhanh, tôi đã biết được đáp án.

Khi tôi gặp lại quản gia Hilton, ông dùng một ánh mắt quái dị để nhìn tôi, trong đó bao hàm xem xét và khó chịu. Tôi rất quen thuộc với loại ánh mắt này. Kiếp trước quản gia cũng đã dùng ánh mắt này để nhắc nhở tôi mọi lúc. Bởi vì Nam tước có hứng thú đặc biệt với tôi, tôi mới có thể trở thành người hầu bên cạnh Nam tước.

Cửa lớn bên ngoài phòng của người hầu được khoá lại, chìa khoá ở trong tay quản gia. Không thông qua ông ta, Nam tước sẽ không thể vào phòng người hầu được.

“Cậu Eric, thân thể cậu tốt hơn chưa?” Quản gia thậm chí không gọi tên tôi nữa, mà gọi họ của tôi vô cùng xa lạ.

Tôi có chút mất mát gật gật đầu. “Tôi rất khoẻ, đã gây phiền toái cho ông rồi.” Từ trước đến nay, người quản gia này vẫn luôn có cảm tình với tôi, xem ra bây giờ cảm tình đó cũng đã mất đi.

“Ngài Nam tước bảo với tôi là cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày. Mấy ngày tới cậu không cần phải lên lầu hầu hạ.” Quản gia nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.