Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 10: Án cắt chi (10)




Gương mặt hiền từ của Đức Mẹ mang vẻ mơ hồ dưới ánh đèn mỏng manh, người hầu nữ và những con cừu đều bị bóng đêm nuốt chửng, thậm chí có vẻ dữ tợn dưới những đường nét hỗn độn.

Catherine trịnh trọng quỳ trên mặt đất, hai tay tạo thành hình chữ thập, tay cầm một sợi dây chuyền thánh giá.

Cô gái xinh đẹp với vẻ mặt buồn khổ, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, nhẹ nhàng lấp loé bên dưới ánh đèn.

Cô ta đang cầu xin sự tha thứ từ Đức Mẹ.

“Xin Người tha thứ cho con. Con có tội, con đã yêu người không nên yêu. Hắn chỉ là người hầu trong nhà, hắn không biết con thương hắn. Cha muốn gả con cho thương nhân để trả nợ, con phải mang tình yêu của mình đối với hắn mà lấy người khác. Con biết đây là tội nghiệt, nhưng con không có cách nào quên hắn. Con nên làm gì bây giờ?”

Cô gái đau khổ vô cùng, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng cô gái này đang phải chịu sự tra tấn của tình yêu. Người đàn ông mà cô ta yêu không biết cô yêu thương hắn, mà cô ta lại sắp bị gả cho người khác. Cõi lòng cô tràn ngập thống khổ, tràn ngập thất vọng, lại không biết nói với ai, chỉ có thể cô độc quỳ trong góc tối vào đêm khuya, thừa nhận tình yêu và tội lỗi của mình với trời cao, khát vọng được cứu rỗi.

Người hầu được thầm mến sau khi nghe tiểu thư nói như vậy, sao có thể không cảm động được? Sao có thể không tan nát cõi lòng? Sao có thể không yêu thương cô ta? Tiểu thư quý tộc cao quý xinh đẹp như vậy, lại yêu thương một người hầu hèn mọn. Cho dù phải chết vì cô, cũng sẽ có người cam tâm tình nguyện.

Tiếng bước chân của tôi làm vị tiểu thư đang xưng tội kia kinh hoảng. Cô hoảng sợ nhìn về phía tôi, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt cô hiện lên nét kích động, ngượng ngùng, hối hận… Cuối cùng cô ta chỉ rũ mắt xuống, không nhúc nhích mà quỳ gối ở một chỗ.

“Tiểu thư Catherine, lời em nói có phải thật không?” Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật, nhân tiện để lộ biểu tình mừng rỡ như điên trên mặt.

“Không… Tôi… Tôi không có…” Cô giống như một cô gái nhỏ bị phát hiện bí mật, không chịu thừa nhận tâm sự của mình.

“Nhưng mà, em mới vừa nói…”

“Quên những lời tôi vừa nói đi.” Cô hối hận mà bưng kín mặt. “Vừa rồi anh chẳng nghe thấy cái gì cả. Tôi cũng chưa nói cái gì, coi như chúng ta không hề gặp nhau vào tối hôm nay.”

“Làm sao có thể được?? Sau khi nghe thấy em nói yêu tôi, em còn muốn tôi quên em như thế nào đây?”

“Anh cứ quên tôi đi, chúng ta không thể nào ở bên nhau được. Tôi không nên cầu nguyện ở nơi này, không nên yêu anh, không nên cho anh biết, tôi phải lấy người mà cha tôi sắp xếp.” Cô nhẹ giọng khóc. “Cha tôi cũng không có cách nào, ông ấy vốn muốn gả tôi cho người đàn ông tôi yêu… Thực xin lỗi Owen, anh quên tôi đi!”

Tôi đỡ cô ta đứng dậy, cầm tay và nhìn chăm chú vào mắt cô ta. Cô ta thật sự là một người con gái xinh đẹp, đặc biệt là lúc cô ta rơi nước mắt nhìn theo bạn, dường như toàn bộ cõi lòng cô đều đang tiều tuỵ vì bạn. Cô đang nói với bạn rằng cô ta yêu bạn, trong lòng cô, trong mắt cô chỉ có một mình bạn.

“Tiểu thư Catherine, là do tôi không tốt, tôi đã không phát hiện tâm ý của em.” Tôi nói.

“Không Owen, đây là lỗi của tôi, là bản thân tôi đã yêu anh.” Cô ta run rẩy, nhào vào ngực tôi.

“Tôi chỉ là một người hầu hèn mọn, mà em lại là tiểu thư tôn quý. Tôi làm sao xứng với tình cảm của em.”

“Xin anh đừng bao giờ nói như vậy. Em biết anh là một người đàn ông kiên định và tốt bụng. Em đã biết từ lâu, và cũng đã yêu anh từ lâu rồi. Em thậm chí còn thẳng thắn với cha em về việc em yêu anh.”

“Cái gì? Em nói cho ngài Tử tước?”

“Đúng vậy, cha em rất khổ sở. Ông xin lỗi em vì không thể gả em cho người đàn ông mà em thích. Em hiểu nỗi khổ của cha, trừ phi gả em cho thương nhân để trả nợ, nếu không cha và mẹ sẽ phải lưu lạc ở ngoài đường.”

“Tôi quả thực không thể tin được, ngài Tử tước đã nói như vậy.” Tôi như một tên ngốc đang sung sướng, chân tay luống cuống lại cực kỳ phấn khích.

“Cha nói anh là người tốt, vẫn luôn giúp đỡ gia đình em rất nhiều. Nếu em được gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Cho nên em mới nhờ tôi làm chuyện đó, vậy mà tôi lại…”

“Đừng nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chúng ta hãy quên đi. Em không thể để anh làm chuyện nguy hiểm như vậy vì em. Đều do em nhất thời hồ đồ, xin anh đừng để trong lòng.”

“Không, tôi muốn giúp em, vật đó vốn thuộc về ngài Tử tước, cho nên tôi giúp ngài ấy lấy lại cũng là chuyện đương nhiên.”

“Thật vậy sao? Anh đồng ý mạo hiểm vì em ư?”

“Tôi đồng ý, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em.”

“Em không phải muốn anh trộm cái gì cả. Chỉ là muốn lấy lại vật thuộc về cha em mà thôi. Có được vật đó, em sẽ không phải gả cho thương nhân, cha bảo rằng em có thể lấy người em muốn lấy.”

Tôi nhìn vào mắt của cô ta, nói. “Rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Biểu tình của Catherine trở nên nghiêm trọng, cô nói. “Là một chiếc hộp vàng nạm đá quý, ở trên có tượng Đức Mẹ Sistine. Anh thấy thì sẽ biết. Nam tước nhất định cất nó ở một nơi rất bí mật.”

“Tôi hiểu rồi, em cứ yên tâm.” Sau đó tôi nhìn cô ta chăm chú. “Tiểu thư Catherine, thật ra, tôi cũng đã yêu thương em từ lâu rồi.”

“Owen.” Cô ta nhìn tôi thâm tình, sau đó chậm rãi rũ mắt xuống, tựa hồ đang ngượng ngùng. Sau đó cô ta ngẩng đầu, đột nhiên như thể lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn tôi một cái.

“Tiểu thư Catherine!” Tôi kích động nhìn cô ta.

“Đừng nói gì nữa.” Cô ta dùng bàn tay nhỏ bé bịt miệng tôi. “Em chờ anh, em chờ anh đến cứu em, tất cả đều dựa vào anh.”

Nói xong, cô ta xách váy, chạy sâu vào bên trong lâu đài…

Khi cô ta từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi cười lạnh sờ sờ môi của mình.

Chuyện vừa xảy ra lúc nãy đều vô cùng quen thuộc, cũng là cảnh tượng đã xảy ra trong kiếp trước. Lúc đó tôi bị chìm hãm trong âm mưu rõ ràng như vậy, đồng thời càng lún càng sâu. Thẳng cho đến khi tự huỷ hoại chính mình, huỷ hoại niềm tin của Nam tước dành cho tôi.

Có Tử tước nào sẽ gả con gái mình cho một người hầu hèn mọn sao? Tin lời như vậy, cũng chỉ có một kẻ ngu ngốc là tôi đây.

Tôi không biết trong hòm vàng kia thật sự chứa cái gì. Ngày hôm sau, sau khi tôi giao cái hòm cho bọn họ, Nam tước đã bị một đại đội quân nhân bắt đi, sau đó bị phán quyết tử hình. Tất cả mọi thứ của hắn đều thuộc về cả nhà Tử tước. Mà tôi cũng bị kết tội ăn cắp, bị đưa lên toà án.

Lần này tôi muốn làm cho bọn họ nhận được quả báo, nghĩ như vậy, tôi đi sâu vào trong hành lang.

Ai ngờ vừa mới đi đến chỗ ngoặt, một bóng dáng cao cao gầy gầy xuất hiện trước mặt tôi.

Là ngài Nam tước!

Không phải hắn đã nghỉ ngơi sao? Tôi đã hầu hạ hắn đi ngủ rồi mới rời khỏi, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn đã nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi sao?

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, tôi sợ đến mức cơ hồ không dám nhìn hắn, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn. “Đến phòng làm việc của tôi.”

Tôi hoảng loạn trong lòng, đi phía sau hắn, sợ hãi bám lấy tôi. Trong nhất thời hàng loạt suy đoán xuất hiện trong đầu óc. Hắn đến đây từ lúc nào, hắn nghe được bao nhiêu, hắn có nghe được Catherine bảo tôi đi trộm hộp vàng không?

Vào phòng làm việc, Nam tước chẳng nói một câu.

Hắn đứng phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, không khí càng ngày càng áp lực.

Trái tim tôi đập loạn gấp gáp, trong lúc tôi đang bối rối muốn tìm lời nói dối, Nam tước đã xoay người lại. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn không mang theo chút hơi ấm nào, những lời nói ra lại như những chiếc đinh, đâm sâu vào trong trái tim tôi.

“Hôm nay tôi mới biết mình đã ngu xuẩn biết bao nhiêu…” Hắn hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán hiện lên rõ ràng dưới ánh nến. Hắn đang cố nén lửa giận trong lòng.

“Ngài Oscar, xin ngài nghe tôi giải thích…” Tôi kích động mở miệng.

“Cậu chẳng cần phải nói gì cả! Tôi đã thấy mọi thứ rất rõ ràng.” Hắn nói lớn tiếng. “Tôi nhìn thấy cậu hôn em họ tôi! Còn cái gì để mà nói nữa!”

“Ha, thật sự là buồn cười, vốn dĩ tôi đang nằm ở trên giường, nhưng lại nhớ cậu đến mức không ngủ được, vì thế tôi xuống lầu tìm cậu. Tôi muốn giải thích với cậu về việc vì sao hai ngày nay tôi đã đối xử với cậu rất lạnh lùng. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã hiểu lầm cậu.” Hắn thống khổ lắc đầu. “Nhưng mà tôi sai, cậu quả thật là một kẻ đê tiện thấp hèn, dơ bẩn vô liêm sỉ! Cậu chưa bao giờ thay đổi, cậu luôn luôn gạt tôi!”

Cuối cùng hắn cắn răng nói. “Cậu lường gạt tôi! Làm sao cậu dám! Làm sao cậu dám!”

“Ngài hãy nghe tôi giải thích.” Tôi bước về phía trước hai bước. “Catherine muốn tôi trộm một hộp vàng của ngài. Bọn họ không có ý tốt với ngài…”

“Cậu đứng lại! Đừng tới gần tôi.” Hắn nắm chặt nắm tay, ánh nến đêm khuya rọi vào gương mặt tái nhợt của hắn, nhìn qua rất giận dữ.

“Thưa ngài, ngài có một chiếc hộp vàng đúng không? nó được đặt trong tủ treo quần áo. Cái hộp đó có phải rất quan trọng hay không?” Tôi vội vàng hỏi.

“Làm sao cậu biết tôi có vật đó?” Nam tước nhíu mày.

“Tử tước bọn họ muốn dùng vật đó để hại ngài.” Tôi nói.

“Ha, cậu đang nói sang chuyện khác sao? Nó chỉ là một chiếc hộp rỗng mà thôi.”

Nam tước tức giận nói.

Vì sao Nam tước cũng không biết? Tôi cực kỳ kinh ngạc, cái kia hộp đến tột cùng có bí mật gì? Vì sao Tử tước có thể dùng cái hộp đó để hại Nam tước, còn Nam tước lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Tôi không muốn nghe cậu nói đến cái hộp gì cả, tôi muốn nghe cậu giải thích. Không phải cậu vừa muốn giải thích sao? Cậu giải thích đi!” Nam tước hiển nhiên đã không có cách nào bình tĩnh được.

“Tôi, tôi…” Tôi không nói nên lời, chỉ có thể nhìn hắn lăng lăng.

Hắn bước nhanh tới nắm lấy áo tôi, đẩy tôi đè vào vách tường, lớn tiếng mắng tôi. “Nói đi! Vì sao lại mập mờ với em họ tôi? Trước đây cậu nói cậu oán hận cả nhà bác tôi, cho nên cậu mới huỷ hoại thanh danh nhà bọn họ, mới cố ý quyến rũ Catherine sao? Hay đúng hơn cậu căn bản đã nói dối tôi hết lần này đến lần khác. Cậu đã yêu Catherine từ lâu, nhưng bác tôi không cho phép, cho nên cậu mới cố ý hãm hại để ông ta phá sản?”

Tôi nhìn hắn, một chữ cũng nói không nên lời, tôi căn bản không thể giải thích.

Nam tước bắt lấy tóc của mình, dùng sức kéo hai cái, sau đó thống khổ nhắm hai mắt lại, liều mạng lắc đầu không dám tin. Sau đó như thể dùng hết toàn bộ sức lực, hắn thấp giọng nói. “Được được, tôi không quan tâm cậu có nguyên nhân gì, cậu chỉ cần trả lời tôi một vấn đề.”

Hắn nhìn tôi, giọng điệu gần như là cầu xin. “Cậu yêu tôi không? Nói cho tôi biết, cậu có yêu tôi không?”

Yêu… Trái tim của tôi thoáng chốc nhói đau, cảm giác chua xót tràn ngập trong ngực. Tôi nhìn hắn, đôi môi run rẩy. Tôi nên nói cho hắn biết tôi thương hắn, cho dù là lừa hắn cũng tốt. Nói đi, tôi tự nhủ với mình, nói đi, nói là thương hắn, nói mau…

Ánh mắt Nam tước dần dần giống với băng lạnh, hắn lập tức đẩy tôi xuống mặt đất, sau đó như nổi điên mà quăng ném đồ sứ, bình hoa, sách vở, giấy viết, tất cả mọi thứ xuống đất. Mọi vật nện xuống mặt đất vỡ nát, âm thanh tan vỡ ngập tràn tòa lâu đài yên tĩnh trong đêm.

Hắn thật sự giận điên rồi, đi tới đi lui ở trong phòng. “Tôi quả thực không thể tin được, cậu thế nhưng lại vì nguyên nhân đó mà lên giường với tôi. Cậu chỉ muốn làm cho tôi câm miệng, để tôi không đuổi cậu đi, không giao cậu cho cảnh sát, cho nên mới bò lên giường của tôi! Con mẹ nó cậu là đồ thấp hèn đê tiện! Cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy!”

Hắn như con thú hoang nổi giận, ánh mắt đỏ bừng, bỗng nhiên, hắn dừng chân, đôi mắt phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm.

Hắn nói: “Cậu lại đây.”

Tôi không biết hắn muốn làm gì, đành phải đứng dậy từ mặt đất, đi đến trước mặt hắn.

“Xoay người lại.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Sau đó tôi nghe được âm thanh “sột soạt” của quần áo.

Sau đó một chiếc nơ ren xuất hiện trước mắt tôi. Nam tước tháo nơ của mình xuống, sau đó bao trùm lên đôi mắt của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.