Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 02: Án cắt chi (02)




Catherine vẫn luôn muốn làm cho Nam tước chú ý, hiện tại cô ta đã thành công. Ít nhất giữa các vị tiểu thư, Nam tước rõ ràng vừa ý cô ta nhất, ngay cả tiểu thư Emily cũng bại trận.

Cô ta đã sớm nghe ngóng những gì Nam tước yêu thích, nhưng lại không sử dụng những chiêu trò không quen thuộc với mình, mà ra tay từ những chuyện sinh hoạt nhỏ bé. Cô ta biết quan hệ giữa Nam tước và mẹ hắn không tốt, vì thế liền cố gắng biểu hiện sự hiền hoà giàu tình mẹ, nhỏ bé và yếu ớt lại không kém phần cứng cỏi. Điều này được cô ta thể hiện có vẻ phi thường chân thật, tuyệt đối không phải làm ra vẻ, như một thiếu nữ trời sinh lương thiện. Tôi hiểu Nam tước, hắn rất thưởng thức những phẩm chất này của phụ nữ, cho nên mới có cảm tình với cô ta.

Tôi cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới áp chế được cơn giận dữ trong lòng. Chờ đến ban đêm, khi các chủ nhân trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc hầu hạ Nam tước thay quần áo, tôi đã nói ra những lời trong lòng.

“Tiểu thư Catherine không như cô ta biểu hiện, cô ta vô cùng dối trá…”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Nam tước ngừng động tác tháo nơ lại. Hắn nhìn tôi kỳ quái, tựa hồ không rõ vì sao tôi đột nhiên nói như vậy.

“Xin ngài tin tưởng tôi, tiểu thư Catherine không phải là một đối tượng kết hôn tốt. Nếu ngài muốn lấy một vị tiểu thư quý tộc để làm vợ, xin ngài đừng bao giờ lựa chọn tiểu thư Catherine.” Cũng có lẽ là quá gấp gáp, tôi chẳng nói lời dạo đầu gì, cứ thế nói thẳng ra.

Hắn gọi họ của tôi, giọng nói lạnh lẽo vô cùng, vì vậy tôi cảm giác máu trong người mình đã đông lại trong nháy mắt.

“Cậu Eric.” Hắn nói. “Tôi không biết từ bao giờ người hầu cũng có thể xen mồm vào chuyện hôn nhân của chủ nhân. Có lẽ bình thường tôi quá mức dung túng cậu, thế nên đã làm cậu quên mất thân phận của mình.”

“Tôi không hiểu vì sao cậu đột nhiên lại hạ thấp danh dự của một vị tiểu thư, tôi tạm thời tin tưởng cậu có nguyên nhân của mình, nhưng đó cũng không phải cái cớ để chúng ta bàn tán về thanh danh của một quý cô chưa lập gia đình. Bởi vì mặc kệ là có hay không, thanh danh của quý cô chưa chồng luôn liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô ấy. Thân là người đàn ông, chúng ta không được phép tung tin đồn nhảm nhí sau lưng cô ấy.” Nam tước do dự một chút rồi nói. “Cho dù quan hệ giữa tôi và nhà Tử tước không thân thiết, nhưng chúng tôi vẫn là người thân. Tôi hi vọng sau này cậu sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, bởi vì cô ấy đã từng là chủ nhân của cậu.”

Sắc mặt của tôi lập tức trắng bệch.

Tôi nghĩ lúc này Nam tước nhất định cảm thấy tôi là một kẻ hèn hạ đê tiện.

Chưa nói đến việc Catherine luôn luôn biểu hiện tốt đẹp trước mặt Nam tước, dù cô ta có là người xấu xa, tôi cũng không nên bàn luận chuyện của chủ nhân trước mặt người khác, huống hồ cô ta còn là một người con gái có vẻ ngoài nhu nhược.

Tôi nên làm gì bây giờ? Nói cho Nam tước việc tôi chết đi sống lại, cho nên tôi biết Catherine là một ả đàn bà xấu xa?

Nam tước sẽ không tin tưởng tôi, thậm chí tôi cũng không tin vào điều đó.

Chuyện đã xảy ra kiếp trước? Ha, có lẽ là tinh thần có vấn đề đi.

Kiếp trước Nam tước tính toán cưới Catherine làm vợ, bởi vì hắn sẽ kế thừa tước vị Tử tước. Căn cứ vào quy tắc thông lệ của quý tộc, nếu lúc ấy hắn chưa lập gia đình, thì phải cưới một người con gái của Tử tước làm vợ, nếu không sẽ khiếm khuyết lòng trắc ẩn.

Tôi không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, vì thế tôi mở miệng lần nữa. “Thưa ngài, ngài có thể đáp ứng tôi không? Đáp ứng tôi ngài tuyệt đối sẽ không cưới tiểu thư Catherine làm vợ.”

Nam tước nhíu mày, hắn đã phi thường không vui, âm thanh lạnh lùng. “Người đàn ông nào cũng sẽ kết hôn, tôi cũng như vậy. Về việc cưới ai làm vợ, đây là quyết định của riêng tôi, người ngoài không nên xen vào.”

Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay của Nam tước. “Thưa ngài, cho dù thế nào cũng đừng cưới tiểu thư Catherine, tôi xin ngài.”

Nam tước hỏi. “Cậu thích tiểu thư Catherine sao? Cho nên mới cầu xin tôi đừng cưới cô ta.”

Tôi sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận. “Không, vì sao ngài có thể nghĩ như vậy?”

“Bởi vì tôi không thể tưởng tượng được, một người đàn ông làm sao có thể hạ thấp một vị tiểu thư tao nhã xinh đẹp, còn cầu xin một người đàn ông khác không cưới cô ấy. Nếu tôi không nhớ lầm, vị tiểu thư này đã từng giúp đỡ mẹ của cậu, còn để em gái cậu làm người hầu bên cạnh cô ấy. Cô ta chẳng những không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu, ngược lại còn có ân tình với cậu, tôi nói không sai chứ?”

“Cô ta để em gái tôi làm người hầu bên cạnh, chỉ vì muốn thám thính tin tức của ngài!” Tôi vội vàng nói.

“Cho nên? Cậu đã ghen tị, muốn hạ thấp nhân phẩm của tiểu thư ấy trước mặt tôi.”

Nam tước hung hăng, thậm chí là cố tình gây sự, tôi bị bức ép đến không còn cách nào, cuối cùng giơ hai ngón tay lên. “Tôi nguyện thề trước Thượng Đế, tôi không yêu tiểu thư Catherine, mỗi một câu tôi đã nói đêm nay đều là vì ngài.”

Nam tước tựa hồ thật không ngờ tôi sẽ thề, hắn kinh ngạc nhìn tôi. “Cậu không cần phải thề chuyện này.”

Tôi lại cảm thấy chính mình rất mệt mỏi, vừa rồi nghe được lời chất vấn của Nam tước, hắn hỏi tôi có phải đã yêu Catherine hay không, tôi cảm thấy chính mình tựa hồ đang bị phán tội vì đã hại Nam tước trong kiếp trước, mồ hôi lạnh tuôn ra làm quần áo tôi ướt sũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

“Tôi đi đây, thưa ngài.” Tôi nói một tiếng yếu ớt, muốn rời khỏi phòng ngủ của Nam tước.

“Cậu chờ một chút.” Nam tước lại giữ chặt tôi, gương mặt hắn chần chờ, tựa hồ đang rối rắm không biết mở miệng như thế nào.

“Tôi không có hoài nghi cậu, Owen, tôi tin tưởng lời cậu nói. Cậu là một người dũng cảm vô tư, cũng vẫn luôn đối xử với tôi… rất tốt. Hai lần tôi gặp nguy hiểm, đều là cậu liều mình bảo vệ tôi, tôi cảm kích cậu, cũng tín nhiệm cậu.”

“Tôi chưa bao giờ liều mình bảo vệ ngài, tôi biết chúng ta căn bản không có việc gì…” Tôi vội vàng giải thích.

“Không, Owen, cậu thật sự bảo vệ tôi, cả đời này tôi chưa bao giờ gặp được ai bảo vệ tôi như vậy, ngay cả mẹ tôi cũng không làm được, chỉ có cậu.” Nam tước nhẹ giọng nói. “Vừa rồi giọng điệu tôi rất tệ, tôi cũng không biết bản thân mình đến cùng là làm sao nữa.”

“Ngài không có nói sai, tôi chính xác không nên đánh giá một vị tiểu thư ở sau lưng, tôi thật xin lỗi, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa.” Tôi ảo não nói, trong lòng càng thêm hối hận vì hành vi bất cẩn hồi nãy. Sống lại là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, tôi càng phải thêm dè dặt, cẩn thận lời nói và việc làm của mình. Cho dù là ai nghe thấy lời cầu xin của tôi lúc nãy, đều sẽ hoài nghi động cơ của tôi, phản ứng của Nam tước cũng rất hợp lý.

“Chỉ là… Cậu thật sự không yêu vị tiểu thư kia chưa?” Nam tước chần chờ rồi nói. “Tôi nghe người hầu ở trang viên Momon nói, cậu vẫn luôn đối xử ân cần với cô ta.”

Tôi kinh ngạc nâng ánh mắt lên, nam tước tìm hiểu về tôi sao? Hắn biết Catherine giúp đỡ mẹ của tôi, còn biết tôi ở trang viên Momon đối xử ân cần với cô ta nữa.

Nam tước dời tầm mắt, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. “Nếu đây là yêu cầu của cậu, vậy thì tôi sẽ đáp ứng cậu. Nhưng nếu thật sự nguyên nhân là vì cậu yêu thương cô ta mà xin tôi đừng cưới cô ta, như vậy là chủ nhân của cậu, tôi phải nhắc nhở cậu một chuyện. Cô ta là tiểu thư quý tộc, cho dù cậu yêu thương cô ta, hai người tuyệt đối cũng không có tương lai gì. Vị tiểu thư kia tuyệt đối sẽ không yêu cậu, lại càng không lấy cậu.”

“Tôi… Tôi không yêu tiểu thư Catherine…” Tôi mệt mỏi giải thích. “Vừa rồi tôi đã thề với Thượng Đế…”

Sắc mặt Nam tước bỗng nhiên hồng hồng, nghiêng người nói. “Tôi không phải… nói cậu không thể yêu Catherine, cậu đương nhiên có thể ái mộ bất cứ tiểu thư nào. Nhưng yêu thương thì bản thân mình cũng phải sáng suốt, cậu phải xem lại danh phận của mình. Lúc trước cậu xum xoe với phu nhân Sherry, tôi cũng đã nói rồi, cho dù có tình cảm gì, điều quan trọng đầu tiên vẫn là đạo đức. Lúc nào chúng ta cũng phải chú ý hành vi thường ngày của mình, đừng làm ra hành vi đáng xấu hổ khiến người ta xem thường.”

Sao hắn lại nhắc đến phu nhân Sherry rồi? Tôi nhất thời sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào.

“Cậu Owen Eric. Cậu có suy nghĩ gì về những lời tôi vừa nói không?” Nam tước tựa hồ không định buông tha tôi, không theo đuổi được cái đề tài này đến cùng thì dây dưa không bỏ.

“Ngài nói rất đúng.” Tôi gật gật đầu. “Tôi chưa bao giờ nghĩ muốn liên quan đến quý cô quý tộc nào, chuyện này căn bản là ảo tưởng hoang đường.”

“Như vậy cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì đó với những vị phu nhân có tiền sao? Đối với việc cậu đã từng quyến rũ phu nhân Sherry, tôi đều biết rất rõ ràng.”

Tôi đương nhiên đã từng nghĩ đến việc làm tình nhân của phu nhân Sherry, nhưng đó chỉ là kế hoạch đầu tiên. Hiện tại đi theo Nam tước, tựa hồ còn có lợi cho kế hoạch trả thù của tôi hơn.

Cũng có lẽ vì sự do dự ngắn ngủi của tôi, thái độ Nam tước trở nên hung hăng. “Xem ra cậu thật sự không định buông tha ý định làm tình nhân của các quả phụ có tiền, tôi cho rằng trải qua mấy ngày giáo dục, cậu đã biết được lễ nghi cơ bản và hành vi đạo đức của quý ông, còn buông tha những ý tưởng không bao giờ thực hiện được, nhưng cậu đã khiến tôi thất vọng rồi.”

Tôi quả thực không biết nên nói cái gì, vốn dĩ tôi muốn cầu xin hắn đừng cưới Catherine, nhưng vì sao đề tài lại phát triển thành tôi muốn làm người được bao nuôi, còn không kéo về lại được nữa. Huống hồ chuyện quyến rũ phu nhân Sherry đã là chuyện nửa năm trước, Nam tước lại bắt lấy lỗi đó của tôi mà khiển trách không thôi, có lẽ hắn thật sự xem thường hành vi tuỳ tiện của tôi.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phải làm tình nhân của phu nhân Sherry, tôi chẳng qua chỉ là một người hầu thấp kém, phu nhân cao quý ấy làm sao làm ra những việc xấu xa với người có thân phận như tôi được.” Tôi gian nan nói.

“Vậy ý của cậu là, nếu bà ta vui vẻ chấp nhận cậu, cậu từ chối thì cũng bất lịch sự quá?”

“… Không, đương nhiên không, tôi nhất định sẽ cự tuyệt…”

Dừng ở đây, Nam tước tựa hồ cũng vừa lòng, hắn gật gật đầu nói. “Như vậy là tốt nhất, thân là người hầu của trang viên Delman, nhất là người hầu bên cạnh tôi, hành vi ngày thường và nhân phẩm của cậu là điều vô cùng quan trọng, tôi không hy vọng cậu làm ra… chuyện bôi nhọ thân phận của tôi, cậu hiểu chưa? Cho dù cậu có ơn với tôi, nếu cậu làm sai thì tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu.”

“…Đúng vậy thưa ngài.”

“Tốt lắm, tôi phi thường vừa lòng. Cậu phải hiểu được, chúng ta sống trên đời, phẩm chất đạo đức và liêm chính là điều quan trọng hơn tất cả.” Nam trước chính nghĩa tổng kết.

“Xin nghe lời dạy bảo của ngài.” Tôi cúi đầu nói.

Đề tài tranh chấp vừa rồi vô cùng kỳ cục, Nam tước tựa hồ cũng thấy xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi nói. “Được rồi, cậu có thể lui xuống.”

Tôi hốt hoảng rời khỏi phòng ngủ của Nam tước, tuy rằng bị răn dạy một trận, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có được câu trả lời khẳng định của Nam tước, hắn đáp ứng sẽ không lấy tiểu thư Catherine làm vợ, đây là điều duy nhất mà tôi mong muốn.

Cả đời này, cho dù nhà Tử tước có xuất chiêu đẹp mắt thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để cho bọn họ thực hiện được âm mưu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.