Đại Thần Không Chịu Nổi

Chương 3




“Chỉ có trả giá cho nhau mới có thể gọi là yêu, nếu là tình cảm đơn phương, chỉ là —— ảo tưởng ngây thơ mà khờ dại thôi.”

______________________________________________

Ta… vẫn yêu Lily sao?

Lúc còn thiếu thời, là yêu cô, hay là cần… cảm giác yêu một người.

Alan có chút mê mang.

Cặp mắt màu xanh nhạt xinh đẹp mà ấm áp kia, cậu đã từng nhận định, là hơi ấm duy nhất trong lòng.

Ở những năm tháng xa xôi kia, khi cậu vẫn còn là một thiếu niên không rành tình cảm, chỉ vì một nét cười của cô mà đáy lòng hưng phấn; chỉ vì mua cho cô một quà giáng sinh tốt một chút mà cả đêm nghiên cứu chế tạo ma dược mà học sinh quý tộc mong muốn; cậu chỉ vì một câu tán thưởng của cô mà khổ tâm nghiên cứu ma chú…

Tất cả là vì cậu cho rằng đó là cách biểu hiện khi yêu một người!

Nhưng đấy thật sự là yêu sao?

Sau dòng thời gian dần trôi, Severus cũng từng hỏi bản thân mình như thế. Đối với Lily, đến tột cùng cậu là yêu chân thật say đắm, hay chỉ vì trong lòng mình cần một người quan tâm, bóng dáng ấm áp, mà Lily, rất giống bóng dáng này.

Ngay lúc đó Alan sợ ngây người, cậu bắt buộc mình không được nghĩ vấn đề này nữa. Nếu cậu dành cho Lily không phải tình cảm chân chánh, như vậy nổ lực nửa đời của cậu coi là gì? Áy náy hai mươi năm nay lại coi là gì? Thậm chí còn vì thế mất đi tánh mạng.

Nếu như… Nếu như cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ gặp Lily, như vậy cậu sẽ như thế nào ?

Cậu sẽ phát triển không có tiếng tăm gì trong Slytherin; cậu sẽ không vì chán ghét Potter mà đi đánh cuộc rồi trong lúc nhất thời thuần phục Voldemort, dù sao cậu cũng không phải loại người dã tâm bừng bừng; sau khi tốt nghiệp cậu sẽ đến St. Mungo kiếm một công việc bào chế thuốc; sau đó có lẽ sẽ gặp được một người con gái bình thường, vung đắp một mái nhà, vượt qua một đời bình thản.

Nhưng Edward nói rất đúng, từ lúc quỹ đạo vận mệnh bắt đầu xoay tròn, đã không có nếu như, cậu chỉ có thể chọn cách đi đối mặt, mà không phải đi hối tiếc.

Giống như Edward, hắn sẽ không biết bản thân là ma cà rồng, lại đi thích một phù thủy cùng giới tính.

Hối tiếc! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ sâu trong tiềm thức cậu cho rằng mình nên hối hận vì đã gặp Lily sao?

Không, sẽ không! Không phải như thế… Alan bực bội đảo tới đảo lui trước phòng bệnh của Charlie.

Nếu, cậu vốn không yêu Lily, mà coi cô như bóng dáng nào đó có thể lấp đầy khoảng không tình cảm trong lòng, như vậy kiếp trước khi còn sống cậu bị ném ra làm vật hi sinh thì xem là cái gì? Buồn cười! Thật là trò hề…

Phù thủy Slytherin, cho tới bây giờ sẽ không nổ lực mà không cầu hồi báo, tuy thật sự không muốn thừa nhận, nhưng Alan biết rõ, sau khi suy tư lâu như thế vào hôm nay, cậu phải một lần nữa cân nhắc địa vị của Lily trong lòng mình một chút.

Có yêu Edward không, không biết, nhưng Alan không thể không thừa nhận, sau khi nghe Edward thổ lộ tâm ý cậu xác thực rất vui mừng.

Người chưa từng trải qua yêu thương, cho dù biểu hiện mâu thuẫn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng muốn có được tình yêu, đó vốn là bản năng của con người.

Alan đột nhiên vui mừng vì mình đã chuyển thế, bỏ đi những vướng víu quấn quýt trên thân xuống, phủ lên một cuộc sống mới như tờ giấy trắng tinh.

Đã không có người cha bọm rượu hung bạo kiếp trước; đã không có người mẹ chết lặng chỉ biết khóc than; đã không có cuộc sống khốn cùng tồi tệ; đã không có hơi ấm quý báu mà duy nhất kia nữa.

Alan kiếp này, cho tới bây giờ cũng không thiếu tình yêu thương.

Gia cảnh lâu đời mà sung túc; người cha yêu thương cậu; giáo dục phong cách quý tộc từ nhỏ, đã sớm làm cậu quên lãng tự ti kiếp trước

Alan kiếp này, quả thực giống y như dòng họ cậu, là một vị ‘hoàng tử’ a.

Đã như vầy, vì sao còn muốn giữ lại hơi ấm của kiếp trước, chỉ vì cô đã từng sưởi ấm trái tim mình nên mới cảm thấy đặc biệt quý trọng sao?

“Edward.” Alan thì thào tự nói, vô ý nhẹ giọng lẩm bẩm.

Một y tá trung niên, nhìn thấy thiếu niên tóc đen mắt đen anh tuấn bực bội đảo qua đảo lại trước cửa phòng bệnh, bộ dạng mất cả hồn vía, không ngừng mở miệng thì thào tự lẩm bẩm cái gì đó.

Cái dạng này, quả thực giống y như, một thiếu niên ngây ngô vì không biết làm sao giới thiệu bạn gái mình thích cho cha mẹ xem mắt mà buồn rầu đây mà.

Rõ ràng làm bác gái không biết chuyện gì nổi lên một nụ cười thân thiết, đi đến trước mặt: “Cưng nè, có gì cần trợ giúp không?”

“Không có… Không có gì, thưa bà.” Trầm tư bị người khác cắt đứt, Alan tức giận ngẩng đầu, đang muốn nổi giận, lại bỗng nhìn thấy đối phương là một y tá trung niên mặt mũi từ ái.

“Khụ khụ, cái kia… Cám ơn bà, tôi không có gì cần trợ giúp.” giáo dưỡng tốt đẹp kiếp này làm Alan thật sự không cách nào phát tiết lửa giận đối với một người đàn bà nhã nhặn như vậy.

“Ha ha, không có gì. Cậu bé, người bệnh bên trong là thân nhân của cậu sao?” Y tá chỉ chỉ phòng bệnh của Charlie.

“Đúng vậy, thưa bà, xin hỏi có vấn đề gì không?” Alan hỏi.

“Nếu muốn  vào thăm tốt nhất nhanh một chút a, sắp tới giờ nghỉ trưa của người bệnh rồi đấy.” Y tá giơ cổ tay mình lên, cho Alan coi thời gian trên đó.

“A, đúng vậy thưa bà, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Alan xem xét, quả nhiên, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi.

“Chờ một chút, cưng à.” Y tá đột nhiên gọi Alan đang chuẩn bị gõ cửa lại.

“Còn chuyện gì sao?” Alan kỳ quái hỏi.

“Nhóc con, dũng cảm lên.” Y tá mỉm cười nháy mắt mấy cái, hướng Alan khích lệ: “Nhìn dáng vẻ của cậu, nhất định là đang buồn rầu làm sao giới thiệu bạn gái cho ba ba đúng không? Hoặc là, lãnh giáo ba ba làm sao để nịnh nọt người yêu. Dũng cảm chút, lúc trước chồng của dì lớn bằng cậu chính là thừa dịp cha ổng nằm viện ép dì vào nhà làm khách. Nói thật, người bệnh đôi khi có vẻ đặc biệt khoan dung, cậu chọn đúng thời điểm thật đấy.”

“Ngạch!” Alan nghẹn họng, cậu không cách nào lý giải thiên mã hành không [1] của vị nữ sĩ này, nhưng tâm lý thật sự có vẻ bối rối như vậy.

[1] Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp”

“Bà hiểu lầm, người bên trong là bác tôi, hơn nữa, tôi không có bạn gái!” Alan lập tức trả lời, sợ vị quý bà này lại thốt thêm mấy lời gì đó làm cậu lúng túng, vội vàng mở cửa phòng ra.

“Ha ha, thiếu niên ngây ngô, bây giờ đều như vậy thôi…” Nhìn thân ảnh thiếu niên mắt đen có chút chật vật, y tá cảm thán.

Lúc Alan vào phòng bệnh, Charlie đang nửa nằm trên giường bệnh tập trung tinh thần quan sát trận bóng đá.

“Bác Charlie, bây giờ cảm thấy tốt chứ?” Alan thấy ông tinh thần cũng không tệ lắm, chỉ là trên mặt dán mấy miếng băng.

“A, là Alan, con đã đến rồi.” Charlie cười rộ kéo căng miếng băng trên mặt làm nó trở nên hết sức quái dị: “Con nghe chuyện của bác rồi à.”

“Đúng vậy.” Alan mỉm cười nói: “Cảnh trưởng thị trấn sau khi bị bắt làm con tin anh dũng bất khuất, kiên cường chống lại kẻ bắt cóc. Xem ra bác sẽ nhanh chóng thăng chức, bác Charlie à.”

“A, tin tưởng bác Alan.” Charlie cười khổ nói: “Bác căn bản không nhớ lúc ấy xảy ra chuyện gì, con biết không. Sáu tên cướp bị người ta dùng thủ đoạn kì lạ làm hôn mê, trong đó hai tên còn bị làm thương tổn rất nặng, bọn họ bị người đó trói lại trên cây, mà bác lại được yên lành đặt trên một tấm ván gỗ trên nhà kho.”

“Phải không!” Alan ‘Ngạc nhiên’ nói: “Chẳng lẽ không phải bác Charlie đại phát thần uy chế phục bọn cướp hả?”

“Đương nhiên không phải.” Charlie buồn rầu nói: “Để bác ngẫm lại, thị trấn Forks đột nhiên xuất hiện một vị Batman, SpiderMan hoặc gì gì đó bản lĩnh hùng mạnh đến dị thường gặp chuyện bất bình nên trợ giúp cảnh sát truy bắt sáu tên cướp chạy trốn. Trời ạ, bây giờ thượng cấp đang vì sự kiện này mà phiền lắm. Bác dám đánh cuộc, tổng cảnh trưởng chưa kịp ghi báo cáo sẽ bứt sạch mấy sợi tóc không còn bao nhiêu trên đầu ổng cho coi.”

“Vậy hãy để cho vị tổng cảnh trưởng này đi lo liệu a.” Alan cười nói sang chuyện khác, nhìn vết thương trên mặt Charlie: “Charlie, vết thương của bác không sao chứ.”

“Không có gì, chỉ là…” Charlie vuốt băng dán trên mặt: “Tháng sau Bella cũng đến Forks rồi, con bé nói, nó không muốn quấy rầy cuộc sống của Renee và vị… Hừ, cầu thủ bóng chày Phil kia.”

Lúc nhắc tời Phil, Charlie rất không tình nguyện, cái tên cưới vợ mình trở thành cha kế của con gái mình.

Phil! Alan trong lòng khẽ động, làm một trong thân thích số lượng không nhiều của mình, đối với chuyện gia đình Charlie cậu rất rõ.

Charlie và Renee ly hôn rất sớm, trong một thời gian rất lâu bọn họ không tái hôn. Renee mang theo Bella đến thành phố Phoenix sống cuộc sống mồ côi cha, trong một thời gian tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ tái hôn, nhưng không nghĩ đến nửa năm trước truyền đến tin Renee kết hôn.

“Bác Charlie.” Alan đột nhiên có chút ấp a ấp úng.

“Làm sao vậy, Alan.”

“Bác…” Alan giãy giụa một hồi, rốt cục cẩn thận mở miệng: “Bác rất yêu bác Renee phải không? Nếu không cũng sẽ không… mãi không tái giá. Hiện tại bác Renee kết hôn, bác không cảm thấy, đây là… Một sự phản bội sao?”

“Phản bội?!” Charlie kỳ quái đánh giá Alan từ trên xuống dưới, giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

Alan bị ánh mắt cổ quái của Charlie nhìn đến lúng túng, thầm mắng miệng mình thiếu ăn vả hay sao ấy, đồng thời gần như muốn đá cửa chạy đi.

“Bác nói Alan nè, sao con lại nghĩ như vậy.” Biết rõ cháu trai của mình tính cách không được tự nhiên Charlie lập tức tạm ngừng ánh mắt suồng sã kia lại. Cứ nhìn hoài như vầy, Alan tám – chín phần sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.

“Không có gì, chỉ là… Có chút tò mò muốn hỏi thôi.” sắc mặt Alan hơi đỏ lên, mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên.

“À…” Chẳng lẽ?

Charlie dán cười bác-hiểu-rồi lên môi, vỗ vỗ mép giường của mình nói: “Tới, ngồi đây này. Alan, con đã muốn biết, như vậy bác sẽ kể cho con chuyện này nha.”

“Con tuyệt không muốn biết!” Alan nổi giận đùng đùng lầm bầm, chần chờ một chút, vẫn ngồi xuống mép giường.

“Không cần khẩn trương, cậu bé.” Charlie cười ha hả nắm bả vai Alan: “Ừ, những chuyện này, nghe xong rất có ích với con đó. Đây chính là kinh nghiệm các trưởng bối truyền lại a, có lợi với con lắm.”

Nếu theo tuổi tâm lý, con mới là trưởng bối của bác đó. Alan thầm nghĩ.

“Bác và bác Renee, nói như thế nào đây.” Charlie trầm tư một hồi, nhớ lại nói: “Bác và Renee, có thể coi là thanh mai trúc mã…”

“Khi còn bé, bác và Renee là hàng xóm, vì tuổi cũng bằng, bác và Renee còn mẹ con nữa, em họ bác, Annie, đều rất tốt với nhau, thường cùng chơi đùa…”

“khi còn bé Renee là một cô bé rất dễ mắc cỡ, có vẻ khá quái gở, cho nên thường xuyên có mấy thằng nhóc nghịch ngợm khi dễ cô. Bác nhìn không được, đánh mấy thằng oắt đó. Cho nên, Renee luôn không muốn xa rời bác, coi bác như chỗ dựa vào của cô ấy…”

Toàn thân Alan chấn động, cũng từng có thời, cậu cũng coi Lily là chỗ dựa vào, nụ cười ấm áp của cô vẫn luôn là động lực trong lòng cậu.

“Về sau…” Charlie cười cười nói: “Giống như suy nghĩ của tất cả mọi người, hai bác cùng nhau đi học, yêu nhau, kết hôn sinh con, đương nhiên là hạnh phúc bện nhau. Bác một mực đều cho rằng mình yêu Renee, Renee tự nhiên cũng yêu bác. Nhưng đột nhiên có một ngày, Renee nói cho bác biết, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng yêu bác…”

“Bác, không tức giận, hoặc thương tâm sao?” Alan thật cẩn thận hỏi.

“Thương tâm? Lúc đầu có một chút, nhưng khi bác nghe Renee giải thích xong, bác liền bình thường trở lại…”

“Renee nói, từ nhỏ cô luôn không muốn xa rời bác, bởi vì khi có rất nhiều thằng nhóc tinh nghịch khi dễ cô bác luôn giúp cô, cho nên cô cho rằng bác là chổ dựa duy nhất khi đó, cô cho rằng đó chính là yêu…”

“Nhưng thời gian dần trôi, đặc biệt từ khi Bella sinh ra cô mới phát hiện, thì ra cô luôn xem bác là một người anh. Cô nói, lúc còn nhỏ cô bức thiết cần một hình bóng có thể bảo vệ cô, mà khi đó bác đúng lúc xuất hiện, cho nên cô ấy coi bác là hình bóng đó…”

“Nhưng đây không phải yêu, Renee nói, cô chỉ coi bác là một cái cớ để có được yêu…”

Nói tới đây, ánh mắt Charlie rõ ràng có chút ảm đạm.

“Vậy bác, cũng thừa nhận ý kiến ấy sao?” Charlie không phát hiện, sắc mặt Alan lúc này tái nhợt đến dọa người, hai tay nắm mép giường, bởi vì dùng sức quá mức mà tay không còn chút huyết sắc nào.

“Lúc đầu xác thực không thể lý giải, thậm chí bác cho rằng đây là lý do ngụy biện vì cô không còn yêu bác, bởi vậy vô cùng tức giận, luôn cùng cô khắc khẩu.” Charlie tựa hồ có chút ảo não sự lỗ mãng lúc ấy của mình: “Vì thế mà, về sau Bella mới không muốn ở bên bác, mà đi theo Renee. Thậm chí trong thời gian rất dài bác và Renee ly dị, bác cũng không cách nào xua tan…”

“Vậy về sau, bác có vẻ không còn trách Renee, vì sao?” Alan có chút khẩn trương hỏi.

“Bởi vì về sau bác hiểu được, Renee nói rất đúng.”

“Bác chấp nhận ý kiến của bác gái? Vì sao?”

“Đúng vậy Alan.” Charlie khẽ cười nói: “Bởi vì ánh mắt cô ấy nhìn bác…”

“Nhìn bác, ánh mắt…” trước mắt Alan bất giác hiện lên một đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, lóe ra ánh sáng vô cùng ấm áp.

“Đúng vậy, ánh mắt cô nhìn bác, vĩnh viễn chỉ là một người bạn, là một người anh, người nhà, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải người yêu.” Charlie nhẹ nhàng nói.

“Như vậy, như vậy bác thì sao, bác Charlie.” Alan hỏi, tựa hồ đang tìm lý do gì: “Bác còn yêu Renee không?”

“Ha ha, mặc dù không vui vụ cô ấy gả cho tên cầu thủ bóng chày Phil kia, nhưng bác sớm phát hiện. Kỳ thật tình cảm bác dành cho Renee, cũng chỉ là dành cho người nhà, mà không phải người yêu, dưới đáy lòng, vẫn xem cô ấy như, cô nhóc đáng yêu khi còn bé luôn muốn bác bảo vệ mà thôi.”

“Nhưng mà…” Alan như bị người ta đấm một cái, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, cậu bức thiết cần tìm một lý do, lý do chứng minh kiếp trước khi còn sống bản thân không phải một bi kịch.

“Không phải nói nếu quả thật yêu một người, dù cô ấy không thương mình, nhưng cũng là một loại tình yêu sao? Chỉ cần có thể nhìn cô hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc sao?” Alan có chút điên loạn quát.

“Hey, Alan, con sao thế.” Charlie nhíu mày nhìn cậu bé, lo lắng hỏi.

“Không có… Không có gì, cậu Charlie.” Alan nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng hô hấp có chút hổn hển nói rõ nội tâm cậu đang phập phồng bất định.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Charlie quái dị nhìn cậu một cái, nói tiếp: “Alan, đừng để những tiểu thuyết bi tình bên ngoài lừa nghe. Chỉ có trả giá cho nhau mới có thể gọi là yêu, nếu là tình cảm đơn phương, chỉ là —— ảo tưởng ngây thơ mà khờ dại thôi.”

“Ảo tưởng ngây thơ mà khờ dại…” Alan lẩm bẩm nhỏ.

“Hey, cậu nói Alan à, chẳng lẽ… lúc con ở Anh quốc đã có bạn gái, bây giờ lại thích cô bé nào ở Forks nên cảm thấy hoang mang đúng không.” Charlie đột nhiên cười hì hì hỏi.

“Không phải bác Charlie.” Alan đột nhiên đứng lên: “Con, con có vài chuyện phải ngẫm lại thật kĩ, ngày mai trở lại thăm bác. Mấy ngày nay con sẽ ở nhà bác. Hiện tại, tạm biệt!”

Alan bối rối nhanh chóng rời đi, để lại Charlie mang vẻ mặt kinh ngạc nằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.