Đại Thần Không Chịu Nổi

Chương 10




Cho dù tối hôm qua ngủ vô cùng muộn, nhưng Alan vẫn tuân theo thói quen dậy sớm từ trước đến nay.

Tối qua chỉ ngủ hai đến ba tiếng, nhưng theo lời Carlisle nói, trước khi cậu thức cũng đã ngủ mê một ngày, bởi vậy ngoại trừ có chút mỏi mệt đã không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt vàng kim ẩn chứa dịu dàng vui vẻ.

Khi vàng óng ánh đối diện mắt đen, Alan nhìn nhau vài giây, sắc mặt hơi đỏ lên, ho khan một tiếng ngồi dậy.

Chẳng lẽ hắn cứ nhìn như vậy cả đêm? Nghĩ đến cái này, khóe mắt Alan run rẩy.

“Chào buổi sáng, Alan, không ngủ thêm một lát nữa sao?” Edward đưa tay rờ trán thử thử nhiệt độ, khá tốt, nhiệt độ cao đã lui xuống rồi.

“Không cần, hôm nay còn phải đi học.” Alan cảm nhận cái chạm lạnh buốt của Edward, tuy nhíu nhíu mày, nhưng cũng không bài xích.

Xem ra, từ nay về sau phải chuẩn bị nhiều một ít thuốc giữ ấm. Alan thầm nghĩ, tối qua cảm giác lạnh buốt kia mặc dù làm thân thể trong trạng thái nhiệt độ cao hạ xuống thấp tạo cảm giác thật thoải mái, nhưng thân thể lúc bình thường có thể không chịu được, nhất là vào mùa đông. Đồng thời trong lòng không vui lắm, nghĩ như vậy, cứ như cậu đang khẩn cấp yêu thương nhung nhớ ma cà rồng lạnh như băng kia vậy.

Đang nghĩ ngợi, một xúc cảm lành lạnh dịu dàng dán lên trán cậu, nụ cười tuấn mỹ trên mặt Edward nâng lên cuồn cuộn làm người ta hít thở không thông, giải thích: “Đây là nụ hôn chào buổi sáng, Alan.”

Được rồi, chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thôi, không có gì sao, tập quen là ổn thôi mà. Trên mặt hơi hiện lên một tia đỏ ửng, Alan thầm nghĩ.

Cự tuyệt Edward tỏ vẻ muốn thay cậu mặc quần áo, Alan tay chân lanh lẹ mặc vào, dù sao chỉ là áo ngoài thôi, tối qua cậu cởi ra cũng không nhiều, huống chi cậu cũng không thấy mình cần được chăm sóc, nhất là lúc có chút ít mập mờ với Edward, như vậy làm Alan vốn kiêu ngạo cảm thấy Edward coi cậu cứ như con gái vậy.

Cứ cho là thật sự bắt đầu kết giao, tôi mới là ‘bạn trai’ chính quy, huống chi hiện tại ma cà rồng nào đó vẫn chỉ là dự bị thôi. Alan nói lầm bầm, quay người đi.

“Anh… anh làm cái quái gì vậy?” Alan quýnh lên, Edward lại công khai cởi quần trước mặt cậu, thản nhiên thay một bộ quần áo khác đặt bên giường.

Tuy còn mặc một cái quần lót, nhưng gần như là lỏa lồ dưới ánh ban mai trong trẻo, thân hình hoàn mỹ như điêu khắc như thấm đượm một tầng ánh sáng ôn nhuận, làm Alan nhất thời giật mình.

Nhất là, ma cà rồng kia lại còn nhướng mày nháy mắt mị hoặc cậu.

“Thay quần áo thôi, Alan à. Cái này không có gì phải ngượng hết, tôi là bạn trai của cậu không phải sao? Huống chi…” Thanh âm của hắn dần chuyển thấp: “Đêm qua, không phải cậu đều thấy hết rồi sao?” Không phải đều nhìn thấy nửa thân trần của tôi rồi sao, còn ôm ngủ trọn một đêm.

Ta có nên cho hắn một chút giáo huấn không ta! Có vẻ ma cà rồng này càng ngày càng càn rỡ, hay đây mới là bản tính của hắn, ta hiểu hắn quá ít!

“Véo ——!” ‘ Sectumsempra’ xẹt qua Edward, vừa vặn bắn qua bên cạnh thái dương hắn, cắt đứt hình trụ nào đó trên giá áo kim loại.

Ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua “bộ vị” nào đó của kẻ nào đó, Alan cười đểu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người đi đến gian phòng nghiên cứu chế tạo ma dược.

Edward tiếp thu đắc ý và ánh mắt cảnh cáo của Alan, nhớ tới đêm qua… Lạnh buốt rùng mình một cái.

Hắn đã gần trăm năm không cảm nhận được mùi vị rét lạnh, nhưng vừa rồi động tác cùng ánh mắt của Alan lại làm hắn cảm thấy như ôn lại cảm giác trời đông giá rét.

Xem ra mình muốn triệt để vứt bỏ hai chữ ‘dự bị’, vinh dự trở thành bạn trai chính thức, còn một đoạn lộ trình không ngắn phải đi a. Edward mỉm cười dịu dàng, ảm đạm trên mặt dần tan đi, chuyển thành thâm tình và kiên định.

Trong phòng nghiên cứu chế tạo ma dược, ngoại trừ một lọ thủy tinh bị nát bấy trên mặt đất, còn lại đều hoàn toàn không tổn hao gì, Alan may mắn lần này mình không ma lực bạo động, nếu không tâm huyết cậu cố gắng hồi đó giờ đều bị hủy đi hơn phân nửa, đến lúc đó thật chỉ có thể trào máu.

Ngoại trừ một ít ma pháp báo động, cách âm, ma pháp trận trải rộng cả phòng ngủ đều bị phá huỷ hơn phân nửa.

Alan thở dài một hơi, dùng thanh lý đổi mới hoàn toàn quét dọn xong sau đó bắt đầu bố trí ma pháp trận một lần nữa.

Đại khái đồng dạng là ma pháp, nhưng công dụng không giống nhau, lần này ma pháp trận Alan bố trí tương đối đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa phòng ngừa là việc chính, thiếu đi rất nhiều cấm chế mang tính thương tổn.

Quan sát mấy ngày, dùng nhân phẩm của gia tộc Cullen, xác thực không cần phòng bị như vậy.

Vừa rồi cậu cẩn thận nhìn một chút, cho dù ma pháp trận cả gian phòng đều bị hủy, bản thân cậu lâm vào hôn mê, những bình bình lọ lọ được ếm ma pháp báo động đều không có dấu vết bị bất cứ kẻ nào đụng vào.

Ma cà rồng, thật sự là một chủng tộc có giáo dưỡng tốt.

Alan có một loại tính cách, đó là lúc chán ghét một người sẽ giận chó đánh mèo người bên cạnh hắn, nhưng nếu có hảo cảm đối với người nào đó, liền cảm thấy thuận mắt với những người thân của hắn.

Trên kệ vạc, Alan dựa vào đơn thuốc nào đó trong trí nhớ để từng nguyên liệu vào nồi, căn cứ vào trình tự không ngừng bỏ thêm một ít nguyên liệu vào. Đồng thời dùng ma lực lấy quỹ tích nào đó từ cái quẩy thủy tinh chậm rãi phóng ra, làm những nguyên liệu này cùng lúc bị luyện chế, ẩn chứa cả ma lực.

Đây chính là vì sao ma dược chỉ có phù thủy mới có thể luyện chế thành, chỉ có ma dược ẩn chứa ma lực phù thủy mới có thể phát huy tác dụng muốn có, bởi vậy, phù thủy có thể trở thành đại sư ma dược, ma lực cũng không kém cỏi.

Chung quy cũng là hai thế giới, bề ngoài và công dụng của nguyên liệu đều có chút giống mà lại khác, hơn nữa ở thế giới này, mấy thứ như sừng của kì lân, gan rồng, nước mắt Phượng Hoàng… Những tài liệu trên người các sinh vật ma pháp đều không thể nào có được, bởi vậy chế ma dược cũng bị một ít hạn chế.

Hiện tại cậu muốn chế đúng là một loại thuốc khôi phục, hiệu quả tuy không tốt lắm, nhưng không có nguy cơ phản tác dụng, chỉ là muốn chế thành công rất khó, trước đây cậu đã thất bại hai lần.

Lúc này cậu vô cùng tưởng niệm căn hầm u ám lạnh lẽo ở Slytherin, mật thất nguyên liệu cậu sưu tầm nhiều năm… Có lẽ nếu có những vật sưu tầm kia, đừng nói chỉ là một lọ thuốc khôi phục, cho dù là vấn đề ma lực không ổn của cậu cũng đã sớm giải quyết rồi.

Mấy phút sau, đổ nước thuốc đã biến thành màu tím từ vạc ra, đặt tại một dĩa thủy tinh lớn, dùng ống hút nhỏ vào vài giọt nước thuốc màu lam.

Chỉ chốc lát sau, thuốc trong dĩa thủy tinh bắt đầu cuồn cuộn như sôi trào, tản ra một hương thơm dễ chịu.

Alan nhẹ nhàng khẽ ngửi chất lỏng đã biến thành xanh sẫm trước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Tuy màu sắc hoàn toàn không giống, nhưng xem hương vị lần này ma dược đã chế thành công, dù sao cũng là nguyên liệu thay thế chế thành, tỉ lệ cũng có chỗ khác biệt.

Alan lấy vở ra chép lại tỉ lệ nguyên liệu mình vận dụng để chế thành công ma dược, số lần quấy, thậm chí là thời gian cất. Cách điều chế mỗi lần bất kể là thành bại cậu đều có bản ghi chép, đây là thói quen hình thành kiếp trước của cậu, có không ít ma dược mới chính vì vậy mà ra đời.

Ma dược chính là một ngành học tinh vi như vậy, không cẩn thận chút thôi liền dễ dàng tạo thành sự cố, nếu chỉ là một trận nổ vạc thì không sao, nhưng nếu nhỡ chế ra ma dược có vấn đề để người ta uống vào, hậu quả tạo thành có thể rất lớn.

Bởi vậy, Severus năm đó mới nghiêm khắc như thế trong tiết ma dược, chỉ là đám oắt con sư tử không biết tốt xấu kia không lĩnh tình mà thôi.

“Đây là cái gì, Alan.” Edward nhìn cậu lấy ra vài lọ thuốc, đang chuẩn bị uống, không khỏi tò mò hỏi.

Alan đã sớm phát hiện Edward đi theo tới, chỉ là đang chế ma dược, bởi vậy không thèm phản ứng. Edward cũng không quấy rầy, ngược lại mang theo ánh mắt tò mò nhìn dụng cụ cổ quái và bình lọ rực rỡ muôn màu đầy phòng, hoặc thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc chăm chú lúc Alan chế ma dược.

“Đây là ma dược.” Alan giải thích nói.

“Ma dược?” Edward suy nghĩ một chút, nói: “Chính là ma dược phù thủy dùng các vật kì lạ cổ quái chế thành, có chứa ma pháp trong truyền thuyết?”

“Đúng vậy.” Alan gật gật đầu.

“Alan.” Edward nghiêm túc lên: “Ngày hôm qua, có phải cậu cũng là vì uống ma dược mới ra thế hay không.”

“Ờ…” Alan cẩn thận kiểm tra đối chiếu vạch trên chai, phân lượng vừa đủ, hẳn sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Cậu thoả mãn ngắm nhìn chất lỏng xanh sẫm trong bình, đang muốn trút vào miệng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay đoạt lấy bình thủy tinh chứa ma dược trong tay cậu đi.

“Trời ạ, Alan, cậu đang làm gì đó? Chẳng lẽ giáo huấn ngày hôm qua còn chưa đủ sao!” Edward nhíu mày nhìn bình thủy tinh đoạt được trong tay, phẫn hận nhìn chằm chằm chất lỏng xanh sẫm tản ra mùi thơm ngát kia, hận không thể trực tiếp đập nát nó cho xong.

“Dù cậu là phù thủy, nhưng cũng không thể tùy tiện uống thuốc bậy bạ nghe chưa.” Hắn tức giận nói.

Cứ coi như hôm qua nhất thời gây ra rủi ro cũng là lỗi của anh! Trong lòng Alan lặng lẽ phỉ báng, nếu không phải màu của ma dược kia quá giống mắt anh, tôi cũng không ngây người, cũng không uống nhiều hơn một vạch thuốc, càng sẽ không phạm phải loại sự cố ma dược thấp kém này!

Có lẽ biểu lộ khẩn trương của Edward lấy lòng Alan, mặc dù có chút tức giận Edward hoài nghi ma dược mình chế, nhưng quan tâm trong giọng của hắn Alan vẫn nghe ra. Alan mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng có thể không cao hứng sao?

Một loại… cảm giác được người khác quan tâm lan tràn khắp đáy lòng. Không phải sự quan tâm của người thân như của Robert, mà là quan tâm và khẩn trương giữa những người yêu nhau.

Không có tức giận hoặc mỉa mai, Alan không khỏi thầm than kỳ thật sau khi chuyển thế tính tình của mình thật sự tốt lên rất nhiều. Cậu cất bước đi đến bên người ma cà rồng, nhếch miệng nói: “Ngày hôm qua chỉ là một sự cố, phải biết rằng, trong sức mạnh của phù thủy, tôi tự tin nhất chính là ma dược. Bởi vì Ma lực bạo động liên tiếp mấy ngày nay, cộng thêm sự cố ma dược tối hôm qua, thân thể và sức mạnh trong cơ thể tôi đều có chút không ổn, cần loại thuốc khôi phục này trợ giúp. Cho nên… anh không cần phải lo lắng.”

Vươn tay thu hồi bình thủy tinh trong tay ma cà rồng, Alan liếc mắt cảnh cáo hắn: “Còn có, Edward.  Lúc Chế ma dược rất dễ xuất hiện sự cố, hơn nữa có đôi khi lúc chế một vài ma dược mới, những tài liệu trung hoà với nhau sẽ sinh ra hậu quả gì ngay cả chính tôi cũng không biết. Tuy tôi luôn có lòng tin với ma dược của mình, nhưng khi tôi chế ma dược tốt nhất anh không nên vào đây, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, tôi sợ rằng anh sẽ bị thương đấy.”

Edward vì sự quan tâm của Alan mà cảm thấy vô cùng vui mừng, đôi mắt vàng kim chợt lóe sáng xinh đẹp vô cùng, nhưng hắn nhíu mày lại lắc đầu nói: “Nếu có phát sinh nguy hiểm, tôi càng không thể cho cậu một người lâm vào, tôi nghĩ tốc độ của mình có thể bảo vệ cậu, nếu quả thật xảy ra chuyện gì. Alan, tôi hi vọng cậu có thể để tôi  ở bên cạnh cậu lúc cậu chế ma dược…”

“Tôi sẽ yên tĩnh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến cậu.” thấy Alan như đang chuẩn bị cự tuyệt, Edward lập tức bổ sung, trong ánh mắt vàng nhạt tràn đầy khẩn cầu.

Bị ánh mắt hắn nhìn hoài như vậy, lời nói cự tuyệt đang chuẩn bị thốt ra lại nói không nên lời, Alan suy nghĩ một chút: “Được rồi, nếu anh kiên trì… Nhưng mà, nếu anh quấy rầy tôi chế thuốc, tôi sẽ lập tức đuổi anh ra khỏi phòng thuốc nghe chưa!”  “Tôi hứa mà.” Ma cà rồng tuấn mỹ mà tái nhợt nhìn thật sâu vào cậu, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng.

“Ngô…” Alan còn không quen cái nhìn chằm chằm chứa tình cảm sâu đậm như vậy, để che dấu liền một ngụm uống sạch ma dược trong bình, bởi vì trút vào quá mạnh, ma dược vừa chát vừa đắng làm cậu sặc đến mức cả nước mắt cũng chảy ra.

“Alan, cậu thế nào!”  ma cà rồng khẩn trương khẽ vuốt lưng cậu, nhìn vẻ mặt cậu thống khổ lo lắng nói: “Tôi đi tìm Carlisle.”

“Khụ khụ… Không cần.” Alan lập tức bắt lấy Edward, người đang muốn đi tìm bác sĩ, hít sâu một cái nói: “Không có gì, tôi không sao, chỉ là hương vị ma dược này… Có chút khó uống.”

Ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, nhưng trên thực tế vị lại vừa đắng vừa chát, ma dược còn mang theo vị tanh thật sự không tốt lắm, Alan liền uống vài ngụm thủy mới trốn thoát hương vị kia.

Cậu lảng tránh ánh mắt lo lắng của Edward, thở dài, từ tủ chén lấy ra một lọ ma dược, nói: “Không có việc gì, chúng ta mau đi ra a, hôm nay còn phải đi học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.