Đại Thần Cách Vách, Em Thích Anh

Chương 28: Phẫu thuật…




Trong khi mọi người còn đang rì rầm bàn tán không biết phần sau của《 Thiên Tử 》 Đường Phong có thể đóng hay không, rồi một số tạp chí còn nhiệt tình đề cử cho mấy nhà sản xuất một danh sách dài ngoằng những diễn viên thay thế, thì Đường Phong đang tích cực chuẩn bị cho các kế hoạch tương lai của mình.

Cánh cửa thênh thang trước mặt đã bị đóng lại, chẳng lẽ cậu không thể mở một cái cửa sổ để tìm lối thoát cho mình hay sao?.

Cậu muốn làm một bộ phim không chỉ được phát hành trong nước mà cậu càng hi vọng nền điện ảnh thế giới có thể thừa nhận được tài năng cũng diễn viên cũng như chất lượng của chính bộ phim đó.

Tuy rằng đã quyết định phải về nước, nhưng Đường Phong cũng không sắp xếp hành lý liền mà cậu muốn tìm một ít người bạn quen biết tại Mỹ để tụ họp và có thể thành lập một nhóm để hợp tác với nhau, nhưng xét cho cũng thì hiện tại cậu rất muốn về nước để phát triển, so với tình hình trong nước và nơi đất khách quê người thì Đường Phong vẫn muốn tìm kiếm nhân tài trong chính đất nước mình hơn.

Trước khi về nước, Đường Phong đi gặp một số bạn bè, như nữ diễn viên Miranda và tổ biên kịch đạo diễn của《Kẻ Bắt Ma 》, có lẽ do mọi người đã quá thân với Đường Phong, cho nên dù giới truyền thông có tung mấy cái tin lá cải kia lên thì vẫn không thay đổi được thiện cảm của tất cả mọi người dành cho Đường Phong.

Miranda đau lòng dè biểu mấy nhà sản xuất thiển cận không có mắt nhìn người, có ý muốn rất thích hợp tác với Đường Phong, nhưng Miranda lo lắng nếu mình mà cùng đóng chung Đường Phong thì chẳng khác nào sắm vai hai mẹ con, việc này thì có vẻ không ổn cho lắm.

Bất quá giờ thì Miranda không cần lo lắng chi nữa, phim của Miranda đóng thì quá nhiều rồi, mà Đường Phong cũng muốn về nước phát triển sự nghiệp, không biết sau này còn có khả năng hợp tác nữa hay không.

“Phải về thật sao?” Những người bạn phía trong hỏi, đương nhiên cũng không thể thiếu Kino.

“Đúng vậy, đã quyết định rồi.” Đường Phong ngồi đối diện Kino, trước khi đi cậu cũng muốn mời mọi người ra uống cà phê một chút, dù sao đi nữa thì cũng cần phải nói lời từ biệt.

“Mấy chuyện như vậy xảy ra tôi thật là giận hết sức mà.”

“Được rồi, tôi đã nghe rất nhiều người nói qua những lời này rồi Kino, cậu và nhà sản xuất còn có hợp đồng, ngàn vạn lần đừng vì chuyện của tôi mà mâu thuẫn với bên sản xuất.” Kino còn trẻ, đôi khi lại có chút kích động, tuy rằng gia cảnh Kino không tệ, nhưng Hollywood là một nơi không phải muốn đùa giỡn là được.

Nếu không thì diễn viên Hollywood bây giờ chắc đã là tai to mặt bự.

“Biết biết, nhưng cậu cũng đừng để bản thân phải chịu nhiều gánh nặng như thế, tiền đồ và tương lai trước mắt của cậu thế nào rồi sau này cũng được đền đáp, chịu khổ trước, chịu cực sau mà!” Không phải mấy kiểu chia tay chia chân an ủi buồn nôn sến súa như người khác, Kino thẳng thắn cười ha ha đùa giỡn.

Nhưng đùa ra đùa, Kino sau đó nghiêm túc khẳng định: “Tôi biết cậu sẽ trở về mà.”

“Tôi sẽ.”

Nhất định sẽ trở về.

Sau khi ăn cơm tối chung với Kino, hai người cũng tạm biệt nhau, cũng không ai tiễn ai, Đường Phong đang lúc định quay xe, thì bỗng có một chiếc xe khác chặn trước đầu xe của cậu.

Đường Phong tưởng Kino quay lại, nhưng kiếng xe kéo xuống thì phát hiện ra đó chính là Harvey.

“Bác sĩ Harvey, anh đến tìm đến Kino phải không? Cậu ấy vừa đi rồi.” Cậu hơi khom người nói chuyện với người đàn ông trong xe kia.

“Không, tôi tới tìm cậu, nghe nói cậu phải đi rồi, nói chuyện một chút được không?” Harvey đưa tay mở cửa xe, ý bảo Đường Phong vào đi, “Sẽ không tốn nhiều thời gian của cậu đâu.”

“Chúng ta đi đâu vậy?” Xe đã chạy hơn ba mươi phút, phong cảnh xung quanh khiến Đường Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc.

“Lên núi, cảnh ở đó cũng không tệ, rất thích hợp xem mặt trời lặn.” Harvey nói.

Cũng không lâu sau, xe dừng lại ở con đường bên cạnh dãy núi, mặt trời đã qua đỉnh rồi, một mảng màu vang cam trải dài khắp bầu trời, từng đàn chim vội vã bay qua, giống như đang thúc giục mọi người mau mau trở về nhà vậy.

Cảnh quen, chỗ quen, người cũng quen nốt.

Đường Phong tựa vào hàng rào bảo vệ ngước nhìn bầu trời.

Nơi này là nơi trước đây Fiennes và Harvey cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Nơi này là nơi hai người bọn họ lần đầu tiên hẹn hò nhau.

Nơi này cũng là nơi hai người chia tay lần sau cuối.

Fiennes đã từng đến đây một mìn, từ lúc bình minh đến hoàng hôn, cho đến khi trăng nhô lên, rồi lại một mình lẳng lặng lái xe quay về.

Một người có hạnh phúc thì có tất cả, khi mất đi rồi thì nỗi đau lại gấp đôi.

“Cảnh rất đẹp.” Đường Phong không biết vì sao Harvey muốn đưa cậu tới đây, nhưng lúc này, niềm vui sướng hạnh phúc kia có lẽ đã không còn nữa, Đường Phong giờ đơn giản chỉ là thưởng thức cảnh đẹp trước mắt mà thôi.

“Trước đây tôi có một người bạn, cậu ấy cũng rất thích ngắm hoàng hôn, có thể nói, bề ngoài cậu ấy sống rất lý trí và chững chạc, nhưng trên thực tế cũng rất thích những chuyện lãng mạn như thế này đây.” Harvey đi tới bên cạnh Đường Phong, nhìn mặt trời đỏ rực xa xa kia .

“Tôi nghĩ một người sống tình cảm thì đều thích ý nghĩa của hai chữ ‘Lãng mạn’ này “. Đường Phong vừa cười vừa nói “Bạn anh cũng vậy.”

Harvey cười cười, không nói gì về “Người bạn kia”, chỉ nhẹ giọng hỏi “Có một chuyện tôi có thể hỏi cậu được không?”

“Để tôi đoán xem, có phải là chuyện của tôi và Charles, còn chuyện ngày hôm đó tại sao tôi lại ở trên thuyền gặp anh nữa phải không?” Không chờ Harvey trả lời, Đường Phong đã nói, “Nếu như đúng là những chuyện ấy thì xin lỗi anh, tôi không thể nói cho anh biết được.”

Bị Đường Phong từ chối thẳng thừng, Harvey đương nhiên không hiểu được “Vì sao?”

“Bác sĩ Harvey, tôi rất cám ơn anh đã giữ bí mật ấy lâu như vậy, nhưng rất nhiều chuyện đối với anh và tôi mà nói, biết càng ít thì càng tốt, tôi biết anh đang quan tâm tôi, cám ơn anh vì điều đó.”

“Bọn họ thoạt nhìn đều rất nguy hiểm, cậu nên tránh xa họ một chút, cậu còn trẻ, rất nhiều chuyện cậu không biết được.” Harvey lắc đầu, hết sức thành tâm khuyên nhủ

Đường Phong cười hỏi: “Anh nghĩ tôi là người tham tiền tài danh vọng sao?”

“Đương nhiên không phải.” Harvey lập tức trả lời.

“Tôi biết chính mình đang làm gì, bên cạnh tôi là ai, có an toàn không. Có lẽ là có thể, nhưng tôi chỉ có thể sống một lần mà thôi, mà cuộc sống vốn dĩ ngắn ngủi .”

Nhìn mặt trời nơi phía xa xăm, Đường Phong thản nhiên nói “Nên tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tự do tự tại không bị ràng buộc.”

Và vui vẻ hơn.



Lúc đi Mỹ còn đang là mùa xuân, hoa lá đầu cành, ánh nắng chan hòa khắp nơi.

Khi về nước thì trời cũng đã sắp sang đông, đếm vài ngón tay, từ lúc tỉnh lại trong thân xác này, sống lại lần nữa cũng đã gần hai năm rồi.

Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cậu đã đóng ba bộ phim, cuộc sống đến giờ không hối hả cũng không chậm chạp.

Mặc dù bây giờ rốt cuộc cậu đã bị Hollywood “Vứt bỏ” rồi, trong nước cũng có một chút tin tức lan truyền khá phiền, không biết là bởi vì mấy tay nhà báo muốn moi thêm tiền hay sao, mà những tin tức từ Hollywood lại bị bài báo giả danh sang tận Trung Quốc.

Cũng may Lục Thiên Thần hành động nhanh chóng, dưới sự trợ giúp các mối quan hệ của công ty với giới truyền thông, những tin tức giả kia đều đã được giải quyết gọn gàng ổn thỏa.

Đối với Đường Phong thì không cần phải trả lời bất cứ điều gì từ phóng viên, bởi vì rất nhanh sẽ có một tin tức nóng hổi khác làm giảm bớt sự tập trung đối với chuyện của cậu và Charles, cùng với các tin liên quan của phần tiếp theo《 Thiên Tử 》.

Sở dĩ lựa chọn hủy hợp đồng với Lục Thiên Thần lúc này, ngoại trừ để công việc càng tự do bên ngoài, Đường Phong cũng muốn phân tán sự chú ý của mọi người đến cậu và Charles.

Quả nhiên, Đường Phong không nói một tiếng đã về nước, đối với chuyện lùm xùm của bộ phim 《 Thiên Tử 》 không giữ yên lặng được bao lâu thì một tạp chí khui ra tin Đường Phong và tập đoàn giải trí Thiên Thần đã hủy hợp đồng, mà bài báo này được một ký giả viết ra với cái tên khá quen: Lý Đông Tây.

“Anh Đường, lần này thực sự là cám ơn anh rồi, anh cũng không biết là lúc em nói với chủ biên tập là em có liên lạc với anh, còn làm một cuộc phỏng vấn riêng nữa, hai mắt của chủ biên tập thiệt là hết sức quái dị, ha ha.” Nâng kính ở sóng mũi lên, Lý Đông Tây cười có chút ngại ngùng.

Không phải không có những phóng viên già nghề xin phỏng vấn Đường Phong, nhưng Đường Phong lại chọn Lý Đông Tây, không vì sao hết, chỉ vì cậu đã từng đồng ý với cậu ta, sẽ cho Lý Đông Tây đặc quyền phỏng vấn riêng mình cậu.

“Cậu chắc cũng tốt nghiệp rồi, tính làm cho tờ báo nào vậy?” Lần trước phỏng vấn nửa chừng, hôm nay lại tiếp tục, Đường Phong mời Lý Đông Tây vào thẳng bên trong.

Có thể vừa phỏng vấn vừa nhân tiện chụp một số hình ảnh trong nhà.

“Đúng vậy, năm nay vừa mới tốt nghiệp, ít nhiều cũng là do phúc của anh, nắm được cơ hội phỏng vấn độc quyền này, báo bán ra đắt như tôm tươi, bây giờ thì coi như em cũng chính thức là người trong nghề rồi đó nha!” Lý Đông Tây vẻ mặt hưng phấn.

“Không sai, vậy chắc là cậu phải đãi tôi một bữa rồi phải không?” Đường Phong vừa cười vừa nói.

Lý Đông Tây liền đáp ứng: “Không thành vấn đề! Chuyện nhỏ ấy mà.”

Anh chàng trẻ tuổi cười cười: “Hollywood cũng không có gì hay ho cả, anh cứ phát triển sự nghiệp trong nước, em xin một chân được theo anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.