Đại Thần Cách Vách, Em Thích Anh

Chương 13: Sự khác biệt…




Tựa vào đầu giường cắn Hamburger, Đường Phong uống một ngụm Coca, ánh mắt không phải nhìn vào phòng tắm đáng truyền ra tiếng nước, mà là cánh cửa phòng vẫn còn đang khóa chặt.

Thật sự có chút đáng sợ, nếu có người muốn mạng của cậu, có lẽ cũng có thể dễ dàng tiến vào, lặng yên không chút tiếng động mà đến gần, ngay lúc một mình vì mệt mỏi mà lâm vào ngủ say, chỉ cần nhẹ nhàng một dao là có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy đi tính mạng của cậu.

Vẫn luôn có một số người có được năng lực cùng thủ đoạn như vậy, Đường Phong cũng không muốn cùng những người này có nửa điểm quan hệ, tuy rằng vừa rồi…

Úc, đáng chết.

Ăn một nửa hamburger liền cảm thấy no, Đường Phong cầm điều khiển từ xa bắt đầu xem tivi, trên tivi đang phát tin tức vào sáng sớm, lúc này ở Mỹ mới là sáng sớm mà thôi, vô cùng vô cùng sớm.

Cửa phòng tắm bị người từ bên trong đẩy ra, toàn bộ tóc màu vàng nhạt được vuốt ra sau đầu, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu đen, nhiệt khí thản nhiên quanh quẩn xung quanh thân thể nam nhân vừa tắm xong, nhưng Albert vẫn khiến người cảm thấy lạnh như băng, ngay cả nhiệt khí bên người thoạt nhìn càng giống như là hơi sương.

Người đột nhiên nổi điên lúc nửa đêm này, ngoại trừ Albert đại khái rất khó có thể tìm được người thứ hai.

Vốn Đường Phong còn đang suy nghĩ, vì cái gì người này sẽ biết cậu ở phòng nào còn có thể có chìa khóa, sau đó nghĩ cẩn thận lại, cho dù hành trình lúc này không phải là do Albert an bài, nam nhân này cũng có biện pháp có được tất cả mọi thứ mà hắn mong muốn.

Giống như những gì cậu đã từng nói với Lục Thiên Tịch, cho dù cậu không quá hiểu được con người trong vòng luẩn quẩn này cùng thế giới, nhưng lấy kinh nghiệm của cậu đến xem, lực lượng mà Albert không chế trong tay hoàn toàn xếp trên Lục Thiên Thần cùng Charles.

Albert là một nam nhân trung thành với bản thân, nghĩ muốn cái gì liền đi lấy, không chiếm được liền cố gắng đoạt lấy.

Vậy tiếp tục không chiếm được thì sao?

Đường Phong phỏng chừng có rất ít thứ mà Albert không thể lấy được.

“Anh luôn làm theo ý mình như vậy, sau này tôi sẽ ngủ không ngon, sẽ luôn lo lắng sẽ có người đột nhiên xông vào.” Không có ai sẽ thích nửa đêm bị người đánh lén, cảm giác không hề phòng bị cũng không tốt lắm, điều này sẽ khiến Đường Phong ngủ môt mình vào buổi tối sẽ cảm thấy bất an, sẽ nghĩ xem cửa đã khóa hay chưa, có thể có người đột nhiên xông vào hay không.

“Cậu có thể ngủ chung với tôi.”

Albert trực tiếp đi tới ngồi xuống cạnh Đường Phong, đưa mắt nhìn hamburger nam nhân ăn một nửa cùng ly Coca chưa uống hết: “Thực phẩm rác rưởi không tốt cho thân thể, cậu không nên ăn những thứ này.”

“Bị người đột nhiên tập kích vào nửa đêm càng không tốt cho thân thể cùng tinh thần.” Dựa vào gối không muốn đứng dậy, Đường Phong có chút buồn ngủ, ngồi máy bay ba mươi mấy tiếng thêm hai tiếng ngồi ô tô, vốn nghĩ đến khách sạn liền ngủ một giấc thật ngon, kết quả ngay lúc ngủ say nhất lại bị người quấy rầy.

Hiện tại cậu chẳng những không có khôi phục thể lực mà còn cảm thấy càng mệt mỏi, nhưng giống như lời Albert nói, khi bên người cậu đã có ngưởi đủ nguy hiểm, thì nguy hiểm có khả năng tồn tại bên ngoài đột nhiên trở nên nhỏ bé không đáng kể, cho nên ngay lúc có một nam nhân nguy hiểm ở bên cạnh, cậu nói ngủ liền ngủ.



Giơ ngón tay đếm đếm, số lần cậu cùng Albert phát sinh quan hệ không vượt qua một bàn tay, tuy rằng mỗi lần đều dẫn theo một ít hương vị đặc biệt, nhưng kỳ quái là những lần trước họ chưa từng ngủ cùng nhau.

Cho nên khi sắp đến mười hai giờ trưa, lúc Đường Phong thức dậy mở to mắt phát hiện bên cạnh mình có nằm một người cậu cũng không vội ngồi dậy, mà lẳng lặng nằm tự hỏi trong chốc lát, đem mọi chuyện xảy ra trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ tối qua sàng lọc lại một lần, xác nhận người đang nằm bên cạnh cậu quả thật là Albert.

Kéo chăn qua che lấy đầu, Đường Phong xoay người đem mình bao lại.

Cách chăn, Albert vươn tay nhè nhẹ vỗ về lưng nam nhân, hành động im lặng cùng ôn nhu này cùng mỗ cá nhân cuồng dã làm càn hôm qua thật sự khác biệt rất lớn.

“Có thể rót một ly nước cho tôi không?” Trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ của Đường Phong, tứ chi của cậu có chút lên men.

“Vinh hạnh của tôi.” Albert trả lời.

Rất nhanh Đường Phong liền nghe được thanh âm nước được rót vào ly, ngay sau đó có người đi đến cạnh cậu vỗ nhè nhẹ vào vai cậu: “Cần bác sĩ không?”

“Không.” Đường Phong đáp rõ ràng lưu loát.

Thở dài, nam nhân chui ra khỏi chăn, Albert ngược lại thực săn sóc mà cầm một chiếc gối đầu đặt sau lưng Đường Phong làm cho đối phương dựa vào càng thêm thoải mái một chút.

Ngồi dậy chăn liền trượt xuống, cúi đầu nhìn lồng ngực đầy dấu hôn của mình, Đường Phong lại kéo chăn lên, vươn tay tiếp nhân ly nước Albert đưa qua uống hai ngụm, yết hầu hơi dễ chịu một ít.

Toàn bộ quá trình Albert đều ở một bên lẳng lặng nhìn, ánh mắt giống như đang thưởng thức gì đó, đủ để người lông tóc dựng đứng.

“Có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi không?” Uống nửa ly nước, Đường Phong đem ly để qua một bên.

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Albert mở tủ quần áo lấy ra môt bộ đặt lên giường: “Nước đã được chuẩn bị tốt, tắm rửa chút đi sau đó đi ăn gì đó.”

Nói xong, Albert liền kéo qua một ghế dựa kiểu Âu màu trắng viền vàng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Đường Phong, tựa hồ đang chờ động tác của nam nhân.

Được rồi, nên làm cũng làm, không nên làm cũng đã làm nhiều lần.

Thẹn thùng? Xấu hổ? Sách.

Kéo chăn ra, Đường Phong trần như nhộng bước xuống giường, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Albert mà đi vào phòng tắm, bất quá ngay lúc cậu chuẩn bị xuống nước thì cửa phòng tắm lại mở, Albert đứng ở cửa, trong tay còn cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Giúp tôi thoa một chút.” Nói xong, Albert cởi áo ngủ ra, tuy rằng Đường Phong đã qua độ tuổi ngây thơ, theo bản chất mà nói coi như là một “thúc thúc thành thục”, nhưng chính mắt nhìn thấy một người có thanh danh bên ngoài là đại biến thái ở trước mặt mình không hề mặc cái gì, vẫn là hơi có cảm giác là lạ.

“Dáng người không sai.” Khóe miệng giật giật, Đường Phong vừa ngồi xuống nước vừa nói, “Thoa ở đâu?”

Albert đi tới ngồi xuống cạnh bồn tắm, đưa lưng về phía Đường Phong, cũng làm cho người sau thấy rõ những vết cào màu đỏ giao nhau trên lưng Albert, ở chỗ gần bả vai đều rách da chảy máu, hiện tại máu đọng lại, chỉ còn lại một vết sẹo mới toanh.

Mình đêm qua bạo lực như vậy?

Thân là người gây họa, Đường Phong không có chút lòng ăn năn, dù sao đây đều là Albert nên có.

“Giống một chú báo hoang dã.” Albert đột nhiên nói một câu.

“Vậy anh là cái gì? Đêm khuya biến thân thành lang nhân sao?” Bóp ra thuốc mỡ, Đường Phong bắt đầu vẽ loạn cho Albert, tuy rằng không có lòng ăn năn, nhưng dù sao cũng là vết thương do mình tạo ra, Đường Phong vẫn nghiêm túc thoa thuốc cho đối phương.

Nhất là khi Đường Phong phát hiện, kỳ thật trên người Albert cơ hồ không hề có vết thương, chỉ có ấn ký do mình cào loạn mà để lại.

Thuốc mỡ ở trong lòng bàn tay hơi chà xát, Đường Phong liền hướng vết thương vẽ loạn lên, lúc bàn tay ấm áp va chạm vào vết thương cộng thêm tác dụng của thuốc mỡ mang đến cảm giác hơi ngứa, Albert hơi buông mi mắt, nửa người trên liền dựa vào bả vai Đường Phong.

“Ngồi dậy.” Tay Đường Phong không khách khí tăng lực, ở sâu trong yết hầu của Albert phát ra từng tiếng cười đứt quãng, thức thời buông ra bả vai nam nhân.

“Tốt lắm, đi ra ngoài.” Nhanh chóng thoa xong thuốc, Đường Phong lập tức đuổi người, “Nhớ đóng cửa.”





Nửa giờ sau Đường Phong đi ra từ phòng tắm, cơm đã được đặt ngay ngắn trên bàn, Albert đã thay quần áo xong, một thân tây trang nhạt màu, tóc bạch kim, mắt giống như bảo thạch bích thúy, còn có ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tất cả, đều làm cho Albert thoạt nhìn cực kỳ giống quốc vương trử tuổi trong điện ảnh.

Thoạt nhìn rất tốt đẹp, nhưng khi hắn giương mắt nhìn người, ngươi lài phát hiện đôi mắt xanh biếc mĩ lệ kia cũng cực kì giống ánh mắt của rắn độc.

“Tùy tiện kêu một ít, thích ăn gì liền chọn.” Trên mặt Albert lộ ra một tia mỉm cười, khó có được một ít thật lòng cùng ấm áp.

“Anh vẫn chưa muốn đi sao?” Đường Phong ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn xem có gì ăn ngon.

“Cậu hy vọng tôi rời đi?” Albert ngồi đối diện Đường Phong, “Chúng ta có hai tuần nghỉ phép.”

Đường Phong vừa ăn hai muỗng súp khoai tây suýt nữa bi nghẹn, vừa rồi cậu không có nghe sai đi, Albert nói cái gì, hai tuần nghỉ phép?

Đường Phong ngẩng đầu hơi híp mắt nhìn nam nhân, người sau nói một câu: “Có vấn đề?”

“Tôi không có ý tưởng nghỉ phép cùng anh.”

“Tôi có.” Thật sự là một tên ngang ngược.

“Anh không thể ép buộc tôi.”

“Cậu nói đúng, tôi không phải Quasimodo, mà cậu cũng không phải Esmeralda, cho nên tôi cũng không cần tiếp tục đóng vai một nam nhân đáng thương đầy áp lực.” Albert vừa chậm rãi hưởng dụng cơm trưa của hắn vừa lấy ngữ khí đương nhiên mà nói, “Tôi là một nam nhân ích kỷ, nghĩ muốn cái gì, sẽ có được cái đó.”

Nói xong, Albert còn mỉm cười với Đường Phong: “Cho dù cậu không diễn trò trước mặt Lục Thiên Tịch, ông ta cũng sẽ rất vui vẻ tìm cơ hội đem cậu tặng cho tôi.”

“Tôi không phải vật phẩm giao dịch.”

“Cậu đương nhiên không phải.” Apbert mỉm cười nói, “Cậu là người mà tôi vô cùng coi trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.