Đại Thần Cách Vách, Em Thích Anh

Chương 12: Diệp đồng hôn mê…




Đường Phong không lên tiếng, im lặng là vàng.

“Có thể trèo lên đến vị trí bây giờ, thành công của cậu chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, còn hơn đại đa số những diễn viên an phận khác, cậu chính tấm gương thành công vụt sáng cho bọn họ.” Lục Thiên Tịch tiếp tục nói thêm.

Lời này nghe thế nào cũng có chút ý là lạ, không phải ông ta vừa thấy cậu đến đây thì liền giở chiêu châm chọc đó chứ?

Hay là Lục Thiên Tịch nghĩ, bản thân ông ta và và Lục Thiên Thần có quan hệ ruột thịt, cho nên bằng cách nào đi chăng nữa cũng không để một Lục Thiên Thần hoàn mỹ bị tiêm nhiễm bất cứ vết bẩn nào, mặc kệ là nguyên nhân gì, từ lần đầu tiên gặp mặt thì nhất định là không thể nào hòa hợp được.

Không chừng sau này hai bên không gặp nhau thì không còn thù địch nhau nữa, cũng tốt, Đường Phong cũng không cần Lục Thiên Tịch phải thích hay yêu mến cậu này nọ.

“Ít nhất thì đã tôi thành công, không giống như trước đây không hề có chút tiếng tăm gì, vốn dĩ là một ngôi sao hạng xoàng bị người khác tùy tiện khi dễ.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Thành công thì cũng đã thành công rồi, mặc kệ mọi thứ, tôi lại có thứ người khác thèm muốn mà lại không có được.”

Cậu chỉ muốn chú tâm đóng phim, an an phận phận đóng phim, nhưng cái thế giới này cũng không phải chỉ xoay quanh mỗi mình cậu, hiện tại thì chuyện cảm tình rối tung rối mù, cuộc sống thì loạn cả lên, nhưng cậu vẫn hi vọng bản thân có thế khống chế và kiểm soát được mọi thứ.

Lắm lúc tất cả mọi thứ không có cách nào có thể thay đổi, cách duy nhất là phải làm cho chính mình thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, chứ không phải ngồi đây ai oán, than trời trách đất.

Sự “Thẳng thắn” của Đường Phong khiến cho Lục Thiên Tịch nở nụ cười, rồi vẻ mặt lại thờ ơ nói một câu: “Thật là muốn để cho Thiên Thần nó nghe được những gì cậu đang nói.”

“Bắt cá hai tay, sẽ không sợ Charles gây rắc rối cho cậu sao? Cái biệt danh “khẩu phật tâm xà” không phải là tự dưng mà có đâu, cậu ta có thể cưng nựng cậu lúc này, nhưng một ngày nào đó cũng có thể quay lưng trở mặt.” Cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, thật ra Lục Thiên Tịch chưa từng có ý nói chuyện với Đường Phong.

“Thế nhưng ngay thời điểm tôi gặp phải khó khăn, như lúc tôi bị một đám phần tử khủng phố bắt cóc ở Nam Á thì Albert đã ra tay cứu tôi.” Đường Phong lắc đầu, cố ý nói rằng, “Bây giờ tôi đang còn trẻ, bọn họ có thể yêu quý, chiều chuộng tôi, chu cấp tiền bạc, cho tôi cơ hội đi đóng phim, thế nhưng khi tôi về già, thì chắc là bọn họ cũng sẽ chán ngấy tôi thôi phải không?”

Đường Phong nhẹ giọng cười, giả vờ thông minh nói rằng: ” Tình cảm của một người đàn ông đều là rẻ mạt, tôi chỉ là lựa cái kết cuộc có lợi nhất cho tôi mà thôi.”

“Nhưng Albert là một người nguy hiểm, chẳng lẽ Charles còn không thỏa mãn được cậu?”

“Muốn làm đầu tư thường thì phải phiêu lưu một chút, đầu tư không có phiêu lưu thì kết quả đạt được sẽ cũng không như mong muốn, Albert so với Lục Thiên Thần và Charles mang đến cho tôi sự bảo hộ chắc chắn hơn cả, thế thì tại sao tôi không lựa chọn anh ta, mà lại muốn đi đắc tội với anh ta làm gì cơ chứ?” Đường Phong tiếp tục và nói lung tung với Lục Thiên Tịch, dù là bộ dạng của Đường Phong thế nào đi chăng nữa, cậu chính là đang làm thỏa mãn trí ảo tưởng của Lục Thiên Tịch.

“Không sợ Charles biết sao?” Lục Thiên Tịch lạnh giọng cười.

“Tôi sắp sang Mỹ rồi.”

Lục Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn: “Tham lam đôi khi cũng tốt, nhưng mà lòng tham không đáy thì chẳng những hủy hoại một con người mà còn có khi tiền mất tật mang đấy.”

“Cám ơn Lục Tổng nhắc nhở.” Nghe chả có thành ý chút nào, là một người tuổi còn trẻ, Đường Phong của hiện tại nên biết kiềm chế tính cách của mình, cho dù là có thông minh đi chăng nữa thí cũng không nên thể hiện ra.

Lục Thiên Tịch đoán được trong lời nói của Đường Phong có chút bực mình, cũng chỉ là lạnh lùng cười cười, vẫy tay: “Đi ra ngoài đi.”

“Vậy xin phép Lục Tổng tôi đi trước.” Đường Phong rất nhanh rời khỏi phòng tổng tài, đóng cửa lại sau đó cậu nhìn vào cánh cửa rồi thở dài, người trong một nhà hà cớ gì lại biến thành như thế này.

Lục Thiên Tịch dù có việc gì hay không đều gọi cậu đến để bắt bẻ, là vì sao? Biết rõ ràng con trai mình từ trước đến giờ vô cảm, tình tình lạnh lùng, nay tại sao đột nhiên lại yêu một người đàn ông?

Lục Thiên Tịch đại khái là thất vọng, bởi vì ông ta cho rằng Lục Thiên Thần yêu phải một thằng đàn ông nịnh hót, rẻ tiền, đồng thời tất cả những sự giáo huấn đào tạo của ông ta coi như đổ sông đổ biển.

Tuy rằng Đường Phong cũng không biết Lục Thiên Tịch đào tạo Lục Thiên Thần ra sao, nhưng nghĩ lại ngay từ đầu tiếp xúc với tính cách lạnh lùng, tâm tư phức tạp, nhiều lúc thâm trầm của Lục Thiên Thần, thì cậu nghĩ sự đào tạo của ông ta coi như là đã quá thành công rồi.

Charles dù sao đi nữa cũng có một tuổi thơ muôn màu muôn vẻ, về phần Lục Thiên Thần, không chừng chỉ toàn là ảm đạm với đầy áp lực.

Nhưng thật không tưởng tượng ra, lúc nhỏ Albert trông như thế nào, chắc không phải cái tên hỗn đản kia sẽ hù chết cha mẹ mình đấy chứ.

Đường Phong còn đang suy nghĩ, không biết là lúc trở về thì nên nói sao với Charles bây giờ, con gấu to xác này tốt nhất tạm thời không nên theo cậu, nhưng sự việc lại ngoài ý muốn, Charles đã biết tin cậu phải sang Mỹ, còn chủ động cho cậu nghỉ ngơi một thời gian.

“Bảo bối yêu dấu, tôi thật là không nỡ mà, thế nhưng không có cách nào khác, tôi còn có một số việc phải làm, mẫu thân yêu quý của tôi thì suốt ngày chỉ lo hẹn hò”. Charles vô cùng đau đớn ôm lấy Đường Phong cọ tới cọ lui, mấy cái lời nói và hành động này thật giống như là đang diễn kịch vậy.

Đường Phong nhéo thắt lưng Charles một phát: “Anh với Albert sao giống nhau quá vậy? Hai người cứ diễn đi diễn lại cái lời thoại này, hai người thành một đôi được rồi đó.”

“Trời ơi, nghe thật là buồn nôn.” Charles lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.

“Sang Mỹ một mình phải cẩn thận một chút.” Lục Thiên Thần ở bên cạnh giúp cậu gấp quần áo, gọn gàng một cách không ngờ. (sao anh giống người vợ đảm đang vậy anh Lục? :)))

Không người nào là vẹn toàn, nếu muốn nói Đường Phong có khuyết điểm gì thì đại khái chính là không thích làm việc nhà, ví dụ như lau dọn quét tước, ví dụ như rửa chén, gấp quần áo.

Cho nên Đường Phong rất vui vì có người có thể giúp cậu hoàn thành tất cả những việc này.

“Chuẩn bị đi đâu vậy?” Đường Phong đến ngồi một bên nhìn Lục Thiên Thần gấp quần áo của mình, gấp rất ngay nếp.

“Thời gian cũng không còn nhiều.” Tùy ý nói một câu, Lục Thiên Thần rất nhanh giúp Đường Phong sắp xếp lại hành lý, Lục Thiên Thần không thể cứ ẩn núp trong nhà của Charles mãi được.

Lần này sớm rời nước sang Mỹ, cậu cũng không biết có phải Albert cố ý muốn cậu rời khỏi đây hay không, rời khỏi cái chiến trường của hai cha con này.

“Tôi không biết nên nói gì cho phải, vì vốn dĩ anh là một người quyết đoán.” Đường Phong suy nghĩ một chút, đưa tay qua vỗ nhẹ lên vai Lục Thiên Thần, “Tôi hi vọng nếu anh có thời gian rảnh thì thỉnh thoảng sang thăm tôi.”

Rất nhiều chuyện, không cần nói cũng biết.

Bình tĩnh nhìn Đường Phong, Lục Thiên Thần cười gật đầu: “Nhất định, cậu là nhân viên của tôi mà.”





Không để Charles đi tiễn cậu, Đường Phong chỉ cùng Tiểu Vũ lên máy bay sang Mỹ, Đường Phong thật sự không thích cảnh chia ly từ biệt lưu luyến tại sân bay.

Charles không đến, con gấu to xác nói xong thì đã biến mất một thời gian, Đường Phong cuối cùng cũng có chút tâm lý thoải mái rồi, cậu thật sự thèm muốn chết một ngày nhàn rỗi mà không có sự quấy rầy của tên hỗn đãn kia.

Lục Thiên Thần cũng không có đến, nói là có việc nhà, việc Đường Phong có thể giúp đỡ rất ít, chỉ sợ càng giúp càng loạn, bây giờ có thể rời khỏi cái nơi thị phi này thì cũng là một lựa chọn sáng suốt.

Thế nhưng vốn dĩ ngày nào cũng nháo nhào ầm ĩ, bây giờ đột nhiên không có ai, Đường Phong cư nhiên có chút cô đơn.

Một người đã quen với trống trải, quạnh quẻ, nay lại được người khác quan tâm săn sóc, giống như là trúng phải một loại thuốc gây nghiện, không có cách nào dứt ra được, càng không muốn bản thân phải quay trở lại cuộc sống hiu quạnh, nếm trải cảm giác cô độc, lạnh lẽo lần nữa.

Chỉ hi vọng tất cả những phiền phức, lo lắng đều có thể giải quyết xong xuôi.

Chuyến bay kéo dài mười ba tiếng, đã vậy còn lệch múi giờ, khiến cho cả người đều uể oải, sau khi xuống sân bay, bọn họ liền ngồi xe đến khách sạn, trên máy bay cũng đã ăn sơ vài món lót bụng, nên Đường Phong không muốn ra ngoài ăn, vừa bước vào phòng thì đem hành lý tùy tiện để đó, cả cơ thể ngã phịch xuống giường.

May là lúc đến nơi thì đúng vào dịp cuối tuần, chứ nếu mới vừa đáp xuống mà phải bắt tay vào làm việc thì thật là cậu muốn đi chết luôn cho rồi.

Dính chặt đầu vào chiếc gối mềm mại, Đường Phong ôm chăn ngủ thiếp đi, cũng không biết ngủ bao lâu, lúc nửa tỉnh nửa mơ thì theo thói quen dựa sát vào phía đối diện, khi vừa nép vào thì cảm nhận được một cơ thể ấm áp mang đến cảm giác thật thư thái dễ chịu.

Vẫn còn trong giấc mộng, Đường Phong cũng không nhớ rõ hiện tại là cậu đang ngủ một mình hay có người khác bên cạnh, thế nên khi lành lạnh cậu liền không do dự mà tựa vào cơ thể kia, đối phương đưa tay ôm lấy thắt lưng của cậu, bắt đầu hôn lên môi, lên trán rồi lướt xuống vai.

Đường Phong cảm thấy hơi ngứa, nhíu nhíu mày, không thoải mái rồi hừ nhẹ rồi hai tiếng, âm thanh yếu ớt mềm mại.

“Đừng… Đừng loạn mà.” Thử đẩy đối phương ra, nhưng không có cách nào đẩy ra được.

Người nọ vuốt ve Đường Phong, như là đang khám phá từng mảng cơ thể cậu, rồi không ngừng xâm chiếm lấy nơi kín đáo kia, mơn trớn, yêu chiều lấy làn da cậu.

Bản thân là một người đàn ông khỏe mạnh, vậy mà trong mơ lại bị người khác trêu chọc như thế, chẳng lẽ mình có bệnh rồi sao? Dục vọng kích thích lên đỉnh khiến cho Đường Phong bừng tỉnh, lúc mở mắt thì trong đầu chỉ hiện ra một ý nghĩ duy nhất, lẽ nào chính là mộng xuân?

Nhưng lập tức cơn đau đột nhiên ập đến, cảm giác đau đớn này chứng tỏ, con mẹ nó đâu phải nằm mơ nằm mộng gì, có mộng nào mà thật đến như vậy không.

Tiện tay quơ lấy điện thoại đặt ở tủ đầu giường, Đường Phong trực tiếp ném thẳng vào cái tên khốn kiếp lợi dụng nước đục thả câu, đang đè cậu trên giường.

“Anh muốn giết tôi sao?” Người kia có chút hấp tấp bắt lấy tay Đường Phong, âm thanh trầm thấp hòa lẫn với ánh đèn lờ mờ trong đêm, trong nháy mắt hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, Đường Phong hơi ngây ngốc.

Tận dụng lúc Đường Phong còn đang ngẩn ngơ, người kia tiện thể vứt bỏ điện thoại của Đường Phong, đồng thời xâm nhập sâu thêm lần nữa.

“A——” Kích thích lên cao trào bất thình lình khiến cho người khác không phòng bị được, cổ họng Đường Phong thét ra một tiếng, sau khi cơn hoan ái, cuồng phong bão táp trên giường qua đi, Đường Phong hơi run rẩy bóp chặt lấy bả vai đối phương .

Cậu rất muốn chửi người, nhưng hiện tại mệt đến nỗi miệng thốt không ra tiếng.

Để trả thù, Đường Phong hung hăng bấu lấy vai và cào lên lưng đối phương, móng tay mặc dù được chăm sóc cắt gọn, nhưng muốn làm cho đối phương chảy máu thì cũng không phải là chuyện khó gì.

Mùi máu lan trong không khí lại mang thêm hương vị kích thích, cái tên điên cuồng này thật khiến cho Đường Phong sắp chịu không nổi nữa rồi, quỷ tha ma bắt, có phải sau này khi ra khỏi nhà thì tốt nhất là cậu phải khóa hết các cửa lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.