Đại Thái Giám

Chương 6: 6: Để Phu Nhân Đợi Lâu




Thạch Mục vừa mới che giấu thân mình, đã thấy một khối mây đen khổng lồ rộng lớn vô cùng đột nhiên xuất hiện từ phía trước.

Ẩn trong đám mây đen là một hắc sắc cự cầm, hai cánh giương rộng ra dài chừng ba mươi trượng, lông trên toàn thân giống như được đúc từ hắc thiết, đỉnh đầu là có một vùng lông chim màu vàng rực rỡ, giống như một ngọn lửa kim sắc.

Cự cầm tản mát ra yêu khí vô cùng cường đại, uy áp đã đạt đến Thánh giai.

Hắc sắc cự cầm bay phía trên mảnh rừng rậm, che khuất phân nửa bầu trời không lọt một tia sáng, sau đó nhìn về phía dưới, đôi mắt sắc bén dường như hiện lên tia nghi hoặc.

Vừa rồi từ đằng xa nó đã cảm ứng được một khí tức khác thường, nhưng sau đó tức khắc liền biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cự cầm màu đen bay quanh phụ cận nơi đây vài vòng, phát hiện ngoài mảnh rừng rập ra chẳng còn khí tức lạ thường nào khác, lúc này mới vỗ cánh bay về phía xa.

Thật lâu về sau, Thạch Mục từ trong cánh rừng bay ra, ánh sáng xanh trên người đã thu lại, nhìn về phương hướng hắc sắc cự cầm vừa bay đi, nhẹ nhàng thở phào.

- Toàn thât đen nhánh như sắt đúc, đỉnh đầu có kim diễm vờn quanh, hẳn là vương giả trong các loài yêu thú loại ưng trong truyền thuyết, Kim Diễm Thiết Sí Ưng rồi. May mắn ta luyện Tiểu Cửu Chuyển Huyền Công thần thông mộc hóa mặc dù năng lực khôi phục có hạn, nhưng hóa thành cây đại thụ vẫn có thể làm được, nếu không sẽ gặp chút rắc rối rồi.

Thạch Mục lẩm bẩm một mình.

Trên điển tịch trong Thánh Điển Các có ghi ở Ẩn Liên Tinh có nhiều yêu thú hùng mạnh sinh sống, xem ra cũng không nói khoác.

Những yêu thú này một khi phát hiện ra một sinh vật khác loại dám ở trong địa bàn của nó, chắc chắc sẽ không để sinh vật đó chạy thoát, khi đã giao chiến sẽ dẫn đến động tĩnh càng ngày càng lớn, càng nhiều yêu thú đến tấn công.

Với thực lực của hắn, muốn trong thời gian ngắn tiêu diệt đối phương trong một chiêu, không phải là không làm được, nhưng chỉ vì lý do như thế mà tiêu hao hết lá bài tẩy của mình, đó không phải là cách hay.

Ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển liên tục, sau một lát tiếp tục bay về phía trước, lần này hắn cẩn thận hơn nhiều lắm, ẩn dấu tối đa khí tức toàn thân, đồng thời phóng thần thức dò xét động tĩnh chung quanh, lựa chọn phương thức tương đối an toàn đi về phía trước.

Bởi vì trên đường đi Thạch Mục cẩn thận vô cùng, đường xá sau này hết sức thuận lời, tuy rằng vẫn bắt gặp một vài yêu thú, nhưng tối đa chỉ có thực lực Thiên Vị, tất nhiên sẽ không phát hiện được hắn.

Bay hơn một canh giờ, tầm mắt hắn bắt đầu thấy một vòng xanh lam xuất hiện, càng đi đến gần, bích lam sắc càng ngày càng rõ ràng, mở rộng ra hai bên, phía trên chiếu rọi huỳnh quang lấp lánh, là một hồ nước cực lớn màu xanh lam.

Hồ nước này khổng lồ giống như một hải dương vô biên vô hạn, kéo dài tầm mắt người nhìn đến tận cuối chân trời, trên mặt hồ luôn có sương mù nhàn nhạt chuyển động lượn lờ, khiến cho hồ nước càng thêm mờ ảo.

Kim quang trong hai mắt Thạch Mục lưu chuyển, trong nội tâm khẽ động.

Huỳnh quang giữa hồ chính là những đóa hoa sen đủ màu sắc, hồng nhạt, đỏ, vàng, bạc... Dưới ánh thái dương chiếu rọi, sắc màu trên từng đóa hoa càng nổi bật, liên tục tỏa ra hào quang, phủ lên hồ nước một lớp áo xinh đẹp.

Mặt hồ màu xanh lam mênh mông bát ngát, giống như tơ lụa mềm mại cộng thêm làn sương mỏng manh trắng như tuyết, hòa cùng làn gió nhẹ nhẹ được điểm tô bởi những đóa hoa sen tuyệt đẹp, phong cảnh như một bức vẽ làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.

- Xem ra chính là chỗ này rồi.

Thân hình Thạch Mục hạ xuống bên bờ hồ nước, ánh mắt quét qua, thì thầm nói nhỏ.

Cảnh sắc nơi đây vô cùng tuyệt mĩ, không khác gì so với ghi chép trong sách, ắt hẳn đây là Thiên Liên Trì.

Không thể ngờ được, một địa phương đầy màu sắc như vậy lại là một nơi hiểm yếu tại Ẩn Liên Tinh.

Hắn hơi cảm ứng một chút, phát hiện sợi dây liên hệ giữa hắn và Thải Nhi đã mạnh hơn vài phần, có lẽ Thải Nhi đang ở sâu trong hồ nước tại nơi nào đó.

Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng Thạch Mục đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này chân hắn đạp mây trắng, lướt trên mặt hồ bay vào sâu bên trong.

Thế nhưng chưa bay được bao xa, hư không phía trước chấn động, một luồng kim quang chói mắt hiển hiện. khí tức cuồn cuộn từ trong ánh sáng phát tán ra ngoài.

Thạch Mục biến sắc, thân thể bay ngược trở về, trong chớp mắt đã cách kim quang trăm trượng, Như Ý Tấn Thiết Côn cũng đồng thời được gọi ra, xuất hiện trong tay.

Kim quang lấp lánh sau một lúc, hiện ra chín thân ảnh.

Sắc mặt Thạch Mục biến đổi lần nữa, tám trong chín người này cao lớn dị thường, cơ bắp nổi lên từng khối, chính là tộc nhân tộc Cổ Man, tản mát ra khí tức hùng mạnh của cao thủ Thánh giai, hơn nữa đều là Thánh giai trung kỳ trở lên.

Thế nhưng hắn không chút để ý đến tám người này, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào tên thanh mặc cẩm ý có chiều cao giống người bình thường kia.

Người này mặc dù không tản mát ra khí tức gì, nhưng tám tên Thánh giai Cổ Man tộc đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, hiển nhiên lấy hắn làm trung tâm.

Thần thức Thạch Mục quét qua người đối phương, trong lòng ngày càng căng thẳng.

Người nọ chính là đại năng giả Thần Cảnh, giống với Cửu Phượng Thần Tướng, đều có tu vi Thần Cảnh sơ kỳ.

Bề ngoài người này thoạt nhìn hai ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khóe môi luôn nhếch lên tia cười cao ngạo, phá hủy hết tất cả khí chất hấp dẫn trên người hắn.

Nhóm chín người xếp thành hình quạt giống như tường thành kéo dài trên mặt hồ, lấy trận thế nửa vậy Thạch Mục, chặn đường phía trước.

- Các hạ từ đâu tới?

Ánh mắt Thạch Mục khẽ chuyển, trầm giọng hỏi.

Những người này chắc chắn là tay sai của Thiên Đình, chẳng lẽ đến đây để giết hắn? Thế nhưng làm sao Thiên Đình lại biết hắn đi đến Ẩn Liên Tinh, chẳng lẽ có người nhà học Mã mật báo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.