Đại Tẩu, Ta Yêu Tẩu!

Chương 47




Hàng loạt lưu dân dũng mãnh tràn về hành tinh Bạch Lộ trong truyền thuyết từ bốn phương tám hướng. Dẫu đường đi hiểm trở trùng trùng, nhưng lưu dân đến được Bạch Lộ vẫn khá đông.

Những lưu dân này tất nhiên ôm tư tưởng từ đây có thể an toàn khi trốn tới hành tinh Bạch Lộ, song người đông khó tránh dị tâm. Mục Căn từng gặp lưu dân mưu toan chiếm đoạt hành tinh Bạch Lộ. Đối phương mang theo vũ khí hạng nặng, đến với tư thế đã chuẩn bị sẵn, uy hiếp người dân Bạch Lộ đang dẫn đường cho mình trong quá trình được an trí, ý đồ khởi xướng bạo động!

Nhưng cuộc bạo động còn chưa bắt đầu đã bị đàn áp không thương tiếc.

“Nơi học tập của những đứa trẻ ưu tú nhất đế quốc, nơi những giáo viên xuất chúng nhất đế quốc đào tạo nhân tài tương lai, làm sao có khả năng thiếu vũ khí bảo hộ?”

Lấy Hiệu trưởng Odd cầm đầu, Hiệu trưởng của năm học viện hàng đầu đồng thời thỉnh ra vũ khí hạng nặng khiến người ta khó lòng tưởng tượng! Ống dẫn khổng lồ màu đen ló đầu ra từ vị trí ẩn náu, ánh sáng trắng xóa dâng lên từ gốc ống, luồng sáng lạnh bắn ra từ ống dẫn, lên đến độ cao nhất định giữa không trung thì đột ngột tách ra thành mấy tia sáng. Mọi ánh sáng lạnh phóng ra từ ống dẫn kết thành một tấm lưới sáng dày đặc trên không, người dân đứng dưới đất kinh ngạc phát hiện bầu trời vốn đang bình thường bỗng chốc bị chùm sáng trắng hình lưới bao phủ! Giây phút này, nếu có ai quan sát hành tinh Bạch Lộ từ vũ trụ xa xôi, sẽ thấy hành tinh Bạch Lộ giống như một bóng đèn trắng to lớn, ánh sáng của “bóng đèn” này rất chói mắt, nhìn lâu lại có cảm giác hai mắt đau đớn vì bị tổn thương.

“Đây là loại hình vũ khí tiên tiến nhất đế quốc hiện nay – hệ thống phòng ngự Constaro.” Hiệu trưởng Odd lẳng lặng giải thích cho Mục Căn nghe: “Tổng hợp tấn công và phòng ngự thành một thể, hệ thống này có thể ngăn chặn các loại công kích hỏa lực ngoài lưới ánh sáng, đồng thời tấn công bất cứ khu vực nào được xác định trong lưới. Khi hệ thống phán định kẻ xâm nhập ngoại địa đã gây ra thương tổn không thể nghịch chuyển với đối tượng bảo vệ của lưới ánh sáng, hệ thống phòng ngự Constaro sẽ tự khởi động chương trình tự hủy, tiêu diệt tất tật mục tiêu trong tầm bắn ở cả trong lẫn ngoài lưới.”

Đôi mắt đen đối diện khuôn mặt tái nhợt của Hiệu trưởng Odd, Mục Căn nuốt nước miếng cái ực.

Cậu, cậu tới tận giờ vẫn không biết nơi mình lớn lên lại che giấu một vũ khí đáng sợ đến thế!

Hiệu trưởng Odd nói tiếp: “Em nghiên cứu bản đồ phân bố của năm học viện chưa? Mấy học viện phân bố rời rạc lắm đúng không? Mục đích là để bố trí hệ thống phòng ngự này, bệ bắn của hệ thống phải đặt tại vị trí xác định, vậy lưới ánh sáng mới thuận lợi kết thành lưới phòng ngự hữu hiệu.”

“À…” Sau đó, Hiệu trưởng Odd chợt cười, ngần ấy năm tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Mục Căn thấy hắn cười rõ ràng như thế. Chẳng hiểu sao khi nhìn hắn cười, Mục Căn tự dưng thấy nguy hiểm.

Quả nhiên —

“Năm ống dẫn tại học viện chỉ là công cụ bắn thôi, hệ thống này còn cần một trang bị khởi động. Mục Căn, em biết trang bị khởi động hệ thống phòng ngự Constaro của hành tinh Bạch Lộ nằm ở đâu không?”

Hiệu trưởng Odd lại cười :

“Trang bị khởi động quan trọng nhất nằm ngay tại phố mua bán Aidori đấy.”

“Ông Tony là người nắm giữ chìa khóa cuối cùng.”

Mục Căn giật mình.

“Bất ngờ lắm chứ gì?” Hiệu trưởng Odd không cười nữa, hắn quay sang nhìn Mục Căn.

Mục Căn gãi đầu, nhìn lên tấm lưới khổng lồ đày đặc tới độ sắp dệt thành một khối trên bầu trời, thẳng thắn nói: “Hơi bất ngờ, nhưng… cũng không tính là bất ngờ.”

Constaro, chính là họ của ông Tony.

Phố mua bán Aidori là địa điểm hết sức nổi tiếng, nơi đây có rất nhiều cửa hàng lâu năm, lưu lượng khách mỗi ngày cực đông, rất nhiều dân kinh doanh mới chuyển tới đều hy vọng có thể mở một cửa tiệm tại đây.

Trước khi nhà Mục Căn đến, mặt đường phố mua bán Aidori đích xác thường có một cửa hàng trống, chỗ này thiệt cứ như bị nguyền rủa, rõ ràng vị trí rất đẹp, nhưng buôn bán thứ gì cũng chẳng trụ được lâu, chủ cửa hàng đổi hết người này sang người khác, nay bán tạp hoá mai bán trái cây, thế mà cũng không ổn định nổi. Không một người chủ nào có thể làm thân với nhóm láng giềng phố mua bán Aidori, khi dọn di, thậm chí cả tên hàng xóm cũng chẳng biết hết. Đương nhiên, họ cũng vô phương khiến các hàng xóm nhớ kỹ tên mình.

Mãi đến lúc gia đình Mục Căn chuyển đến.

Hoàng hôn mông lung, một người máy cao to gõ vang cửa nhà dân thổ địa của phố mua bán – ông Towler Tony Constaro.

“Xin chào, cho hỏi là ngài Towler Tony Constaro đúng không? Xin hỏi có thể mua mặt bằng còn trống của nhà ngài không?”

Đây là người mua kỳ quái nhất mà Towler Tony Constaro từng gặp. Nhưng lúc ấy, ông cũng không hứng thú với họ, bởi bất luận kẻ nào cũng chẳng thể dừng chân lâu.

Sang hôm sau, thiếu niên nhân loại của gia đình nọ vui vẻ tới chào hỏi ông Tony, cậu nhóc giới thiệu tên mình, hơn nữa nhớ kỹ tên cái tên Towler Tony Constaro của ông; Sau đó là ngày thứ hai, thứ ba…

Rồi cửa hàng của Towler Tony Constaro bày bán bánh bao của thiếu niên, họ cùng đi du lịch, cùng tụ họp…

Đại gia đình do tám người máy và hai nhân loại tạo thành rốt cuộc danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của phố mua bán Aidori.

Nhìn thanh niên rắn rỏi trước mắt, Hiệu trưởng Odd dời tầm mắt đi, móc một tấm thẻ trong túi đưa cho Mục Căn.

Mục Căn nhận thẻ mà chẳng hiểu mô tê gì, giọng nói điềm tĩnh của Hiệu trưởng Odd lại vang lên: “Đây là chìa khóa, ngày trước hệ thống không có quan chỉ huy nên do sáu người bao gồm tôi kiểm soát, hôm nay nếu em đã nhận được giấy ủy quyền chính thức của đế quốc, lại đang thời điểm chiến tranh cấp bách, vậy chúng tôi giao quyền điều khiển hệ thống cho em. Yên tâm đi, đây là kết quả thảo luận của tất cả mọi người, không phải quyết định của mình tôi.”

Mục Căn sửng sốt nhìn hắn.

Hiệu trưởng Odd lại tiếp tục cười: “Chế tài và bảo vệ, quyết sách cuối cùng nằm trong tay em.”

Nhìn thoáng qua tấm thẻ mỏng dính, vẻ mặt của Mục Căn đầu tiên là mờ mịt, sau tràn ngập kiên định, cuối cùng bình tĩnh cất tấm thẻ vô cùng quan trọng đi.

Có lực lượng quân sự cao cấp nhường ấy uy hiếp, công tác sắp xếp lưu dân kế tiếp tiến hành hết sức suôn sẻ.

Giữa chừng vẫn có chút không thoải mái, chẳng hạn như thời điểm nhiều lưu dân phát hiện nhân viên phụ trách đăng ký là người máy, họ bày tỏ phản đối gay gắt, song phản đối vô hiệu, muốn tiến vào phạm vi che chở của hành tinh Bạch Lộ thì phải chấp nhận sinh hoạt cùng người máy mỗi ngày từ nay về sau. Trước khi họ có khả năng tự cung cấp các nhu cầu ăn, mặc ở, đi lại, thì từng hạt gạo xanh, từng ly sữa, mỗi nguồn năng lượng mà họ hưởng dụng trên hành tinh Bạch Lộ… đều là sản phẩm ra lò từ sự hợp tác giữa người máy và dân bản xứ.

Mục Căn nghiêm khắc trừng trị nhân loại bạo động lần trước.

Với Mục Căn mà nói, đây đại khái là lần đầu tiên cậu làm chuyện “bị người ta căm hận”, nên tâm trạng hơi suy sụp.

Tối nay, Mục Căn và Sigma nằm giữa đám chíp béo ấm áp.

Phát hiện lần trước lẻn vào đây không bị phản đối, lũ nhóc ăn xong bữa tối thì cực kỳ chủ động tìm đến vị trí mình thích và nằm phơi bụng.

“Hôm nay có tổng cộng hai mươi thú con tè lên người Sigma.” Hai anh em thay nhau kể chuyện xảy ra trong ngày.

“… Đó là tụi nó thích em, rất nhiều dã thú có tập tính đánh dấu mùi lên thứ mình thích mà?” Mục Căn đành bịa đại một chuyện để an ủi Sigma.

Đúng lúc này, Mục Căn cảm thấy bụng nóng lên, thầm nghĩ thôi tiêu rồi, đồng thời xốc chăn lên dòm, tầm mắt đối diện với một đôi mắt tròn xoe.

“Chíp…” Tiểu chíp làm chuyện xấu thỏ thẻ kêu một tiếng, trong mắt có sợ hãi, có thấp thỏm.

“Nó thích anh nên tè lên người anh đó.” Sigma lập tức phán.

Xốc hai cánh nhỏ bê tiểu chíp lên, nhìn dáng vẻ ủ rũ của bé con, Mục Căn bỗng bật cười.

“Chụt –” một tiếng, Mục Căn hôn cái chóc lên đầu tiểu chíp.

“Anh cũng thích bé.”

Thoáng chốc, tâm trạng xấu mà “chế tài” mang đến cho Mục Căn biến mất hoàn toàn, nội tâm cậu lần nữa lấy lại kiên định.

Chế tài và bảo vệ, Mục Căn rốt cuộc bắt đầu hiểu rõ ý nghĩa trong lời Hiệu trưởng Odd.

Nhìn Sigma đang chùi mông cho chíp con, sờ bé con khác còn đang ngủ khò trong chăn, cuối cùng Mục Căn cũng hoàn tất quá trình chuyển biến tâm lý và tâm trạng từ người được bảo vệ thành người bảo vệ.

Đêm nay, Mục Căn và Sigma thức trắng đêm, họ cùng nhau phác thảo bản quy định hai trăm điều về vấn đề thu nhận nạn dân, nhân loại, người máy.

Kết quả, trong những điều khoản ban sơ này có năm mươi điều được bảo tồn, trở thành chuẩn mực thu nhận nạn dân của hành tinh Bạch Lộ, đặt nền tảng vững chắc cho việc hành tinh Bạch Lộ trở thành hậu phương ổn định và lớn nhất của đế quốc sau này.

Nhờ một đêm bàn bạc cùng anh trai, sáng hôm sau, Sigma cũng phác thảo ba trăm quy định để ước thúc các thú con ngày càng không nghe lời trong nhà.

Bởi phần lớn đối tượng ước thúc còn quá nhỏ, nên cuối cùng chỉ có một điều được chấp hành.

Những quy định ấy… đặt nền móng tương đối kiên cố cho việc… Sigma trở thành Hiệu trưởng của nhà trẻ lớn nhất hành tinh Bạch Lộ.

︿( ̄︶ ̄)︿

***

Hành tinh Bạch Lộ tinh bỗng dưng trở thành thiên đường mà tất thảy nạn dân mong mỏi được nương tựa — Olivia không hề ngờ tới chuyện này.

“Nghe đồn quan chấp chính tối cao hiện tại của hành tinh Bạch Lộ còn trẻ lắm, hình như tên là Mục Căn, cũng coi như nhân tài bước ra từ loạn lạc nhỉ.” Tại phòng họp, một đại tá mới gia nhập nhỏ giọng nói.

Tuy mọi phương tiện liên lạc bị cắt đứt, nhưng miễn là nơi có người, luôn có biện pháp truyền bá các tin tức từ phương xa.

“Nhưng tên Mục Căn kỳ cục quá, nghe cứ như một loại thức ăn khó nuốt nào đó.” Hắn lại phát biểu quan điểm của mình. Thân là thủ hạ cũ của Argos và mới gia nhập tiểu đoàn của Olivia, hắn đang tận lực nói chuyện nhiều với đồng nghiệp để thúc đẩy tình cảm.

Tuy nhiên, chủ đề hắn khơi mào rõ ràng không thích hợp lắm.

“Suỵt –” Một đại tá khác bên cạnh giơ ngón tay với hắn.

“Vị hôn thê của trưởng quan Augustus cũng tên Mục Căn đó!” Đây là sĩ quan trẻ đi theo Olivia từ thời đi học, về phương diện việc nhà của trưởng quan, hắn rành hơn các đồng nghiệp sau khi tòng quân mới gia nhập nhiều.

“Hở?” Đại tá mới đơ mặt.

Giây tiếp theo, hắn thấy thiếu tướng Augustus ngồi tại trung tâm bàn dài cách đây rất xa thế mà đang cười với mình.

“Mục Căn đúng là tên một loại thực vật, cũng xác thực không dễ ăn.” Thiếu tướng tóc vàng trẻ trung tuấn tú chậm rãi lên tiếng, dời mắt lên chậu cây trang trí trên bàn, trong đó đang trồng cỏ Mục Căn: “Nhưng sức sống của nó ngoan cường hơn bất kỳ loài thực vật nào, thời khắc mấu chốt có thể làm thức ăn cứu mạng.”

Trong thời gian phi hành dài đằng đẵng giữa vũ trụ, toàn bộ chậu cây trên phi thuyền đều chết, chỉ còn mỗi chậu cỏ Mục Căn mà Olivia mang từ nhà vẫn sống, dẫu lá đã vàng úa, song khỏe mạnh lạ thường.

Tán gẫu với đám cấp dưới vài câu xong, Olivia lập tức tuyên bố cuộc họp chính thức bắt đầu.

Đề tài thảo luận vô cùng rõ ràng: Tiếp viện hỏa lực không đủ phải làm thế nào?

Olivia chuyển ánh nhìn lên một điểm đen trên bản đồ.

Đó là một thành trì đen, hang ổ chợ đen súng ống đạn dược lớn nhất đế quốc, sự tồn tại vô cùng mơ hồ trên bản đồ.

—–

Ờm thì, tui chỉ là dân đen nhỏ nhoi như hạt cát mần truyện để thỏa mãn thú vui bé xíu của mình thôi, chuyện chính trị nằm ngoài tầm với của tui, mấy bộ truyện tui làm cũng chẳng có nội dung phản động phản quốc gì hết. Tác giả họ yêu nước thế nào là chuyện của họ, miễn họ ko phỉ báng dân VN, tui chỉ quan tâm nội dung và nhân vật trong truyện thôi, vậy nha ;))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.