Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 16: Nhật nguyệt thần giáo




Thời điểm trở về đã gần mười một giờ, thư phòng không còn sáng giống như thường ngày, Ôn Dương ngủ rồi?

Nhưng trong ấn tượng của tôi anh cơ hồ chưa từng lên giường sớm như vậy. Tôi do dự một thoáng, xoay người đi đến phòng ngủ của anh.

“Ôn Dương, anh đã ngủ chưa?” Tôi đứng ở bên ngoài gõ cửa.

Không có hồi đáp... Ngủ rồi?

Nhưng đáp án này lập tức bị tôi phủ định, cũng không phải là tự tin, trực giác của tôi cho rằng hôm nay mình về trễ, Ôn Dương khẳng định sẽ không thể ngủ sớm.

Chẳng lẽ lại là bệnh bao tử?

Tôi lập tức biến thành vô cùng nóng ruột, lần thứ hai gõ cửa mạnh hơn.

“Ôn Dương, anh có ở bên trong không?”

Lần này rốt cục có động tĩnh, “Đã ngủ rồi, em có chuyện gì sao?” Giọng nói hơi khàn khàn, nghe giống như là mới vừa bị gọi tỉnh.

Nghe thấy thanh âm, tôi nhẹ nhàng thở ra, thoáng chần chờ nói, “... Không có gì, chỉ là xem anh có ở nhà hay không, xin lỗi, anh nghỉ ngơi đi.”

Bên trong “Ân” một tiếng, lại quy về yên tĩnh.

Tôi xoay người, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Không đợi tôi đi được xa, di động liền vang lên, là Tần Hề, tôi hơi ngoài ý muốn, chắc không phải Tần Phủ bên kia lại bày ra cái trò gì đi?

Tiếp điện thoại, lập tức nghe thấy tiếng đối phương mắng: “Bằng hữu kia của cậu không có bệnh đi, không đâu tự nhiên đi đánh một tên què làm gì?”

Tôi sững sờ một hồi lâu, mới hỏi: “Ai? Ngài nói Tần Viễn bị đánh?”

Tần Hề trấn định lại, nói: “Tên kia dù có yếu ớt hơn, bên người cũng bảo tiêu đó, còn công khai đánh một người tàn phế như vậy, hắn là đang nghĩ cái gì?”

Tim tôi treo ngược, hít một hơi thật sâu: “Ngài nói chính là Ôn Dương?”

“Tôi quản hắn Ôn Dương Lãnh Dương cái gì, cậu báo hắn về sau đừng có làm như vậy, hàng kia tốt xấu cũng mang danh Tần gia, nếu hắn thật nhất định phải đánh, tìm cái chỗ không người, trùm cái bao tải lên tha hồ mà đánh. Cậu nói hắn tự nhiên xông ra như vậy, không nói mặt mũi Tần gia, chỉ nói việc đánh một người què có đáng bị người đời cười nhạo hay không?”

(Ôn - ấm áp, Lãnh - lạnh)

Tần Hề còn nói thêm gì đó, tôi đều không nhớ rõ nữa, cúp điện thoại, tôi lập tức trở lại phòng ngủ Ôn Dương.

“Ôn Dương, mở cửa!” Tôi lay cửa đến vang lên quang quang, bên trong dù là người chết cũng phải bị dọa tới mức bật dậy.

Bên trong truyền đến một tiếng thở dài, “Em muốn làm gì?”

“Mở cửa, em có lời cần nói với anh.” Tôi hùng hổ.

Tôi nghe thấy bên trong chậm rãi có tiếng bật đèn, lập tức cửa mở, tôi mãnh liệt đẩy Ôn Dương vào, người trong phòng không có chuẩn bị, bị tôi đẩy ngã ngồi ở trên giường.

Tôi kéo cánh tay của anh, xem xét trên dưới một lượt, bối rối không thôi: “Anh có bị thương chỗ nào không?”

“Anh bị thương cái gì?” Lời Ôn Dương còn chưa dứt, tôi liền bắt đầu lật áo ngủ lên.

Ôn Dương bị tôi dọa sợ, cuối cùng đành đưa tay giữ lấy tôi: “Thạch Sam, em bình tĩnh một chút, anh không có vấn đề gì.”

“Không phải... làm sao có thể, hai bảo tiêu, bọn họ... anh không có rèn luyện gì, rốt cuộc bị thương chỗ nào...”

Tôi đã nói năng đến mức lộn xộn, chờ nhìn thấy bả vai Ôn Dương sưng đỏ, trên cổ còn có vết trầy da, thanh âm nhịn không được phát run, “Anh đi đánh cái tên vô lại kia làm gì? Hắn chỉ là một tên què, người khác sẽ nói anh như thế nào?”

Ôn Dương nhướng mày, biểu cảm lộ vẻ nghi hoặc: “Không đánh Tần Viễn, vậy thì là đánh Tần Phủ sao?”

Nói xong anh lại lắc đầu tự phủ định, “Lão ta quá già rồi, phỏng chừng còn bị người ta mắng khó nghe hơn, bọn họ một là người già một là người tàn tật, anh cũng phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định được nên chọn đánh ai dó.”

Tôi vốn đang cực kỳ khó chịu, kết quả lại bị bộ dạng nghiêm trang của anh chọc cười, bình ổn cảm xúc một chút mới nói: “Không phải, ý của em là anh không nên đi đánh bọn họ.”

Ôn Dương cười kéo tôi ngồi xuống: “Không đánh, chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng khi dễ em? Anh cũng không nghĩ tới lâm thời bị Quan Lỗi kéo xã giao lại đụng phải người này, gặp gỡ chính là duyên phận, bỏ lỡ cơ hội sợ là về sau sẽ không còn, yên tâm, anh cũng không có chuyện gì, chỉ đụng nhẹ một chút.”

Tôi thoáng yên lòng, không biết có phải bởi vì động tác vừa rồi hay không, dây lưng bên hông Ôn Dương bị tuột ra, cơ bụng rắn chắc như ẩn như hiện, tôi mất tự nhiên quay đầu, “Anh làm sao lại xúc động như vậy, nếu bọn họ trả thù anh thì làm như thế nào?”

Tôi làm sao cũng không nghĩ tới, Ôn Dương sẽ vì tôi, đánh nhau với người khác. Tôi quen anh bốn năm, lần đầu tiên biết anh thế nhưng cũng sẽ động thủ đánh người, anh là nhân vật ôn nhã, sao có thể dính vào loại chuyện tầm thường này đây.

Ôn Dương “Ân” một tiếng, sờ sờ cằm, “Đúng vậy, bọn họ trả thù anh thì làm sao bây giờ?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, anh lại khẽ cười nói, “Đừng sợ, anh chỉ muốn cho em biết, anh cũng không sợ cái gọi là trả thù gì đó, nếu anh không có năng lực thiết yếu tự bảo hộ chính mình, vậy hết thảy trong tay sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp mất.”

Tôi không đồng ý: “Chính là, giai đoạn ban đầu gây dựng sự nghiệp, mỗi chi tiết đều có thể là mấu chốt thành bại, làm sao có thể không quan tâm đây? Vạn nhất...”

Anh ôn nhu nhìn tôi, phóng nhẹ thanh âm, “Trên thương trường, hoặc là nói trên đời này, rất nhiều thứ, đều phải có thua có thắng, bởi vì ngoài năng lực, còn có số mệnh, cuối cùng dù anh thua đó cũng là chuyện rất bình thường, nhưng đây không có nghĩa là anh sợ thất bại.”

Ôn Dương mỉm cười, “Anh sẽ luôn chừa cho mình một đường lui, nếu ngay cả đường lui cũng không có, mới là thực sự thua.”

“Đường lui gì?”

“Cái này giữ bí mật.”

Tôi có chút thất vọng.

Ôn Dương lại cười nói, “Tựa như em cũng có bí mật của mình vậy, chúng ta đều có rất nhiều điều không muốn cho ai khác nhìn thấu. Trước kia anh luôn hy vọng em có thể không che giấu gì trước mặt anh, nhưng từ sau kỳ nghỉ đông, em lại luôn thích tự giấu mình vào nơi mà anh nhìn không đến.”

Anh dừng một chút, lại nói, “Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất an, bây giờ ngẫm lại, là anh quá ích kỷ, về sau anh sẽ không ép buộc em nữa, nhưng anh vẫn hy vọng có một ngày em nguyện ý chia sẻ bí mật cho anh, làm trao đổi, anh cũng sẽ nói cho em chuyện của mình.”

Ngẫm lại hành vi của mình mấy ngày nay, tôi xấu hổ cúi đầu: “Ôn Dương, anh cứ luôn khiến em tự hổ thẹn.”

“Anh sao lại khiến cho em tự hổ thẹn? Ân, chỉ một điều, em đừng có làm mình làm mẩy với anh vì Giang Ninh nữn là được rồi.”

Ôn Dương thở hắt ra, khẩu khí thoáng ngang ngược, “Anh cho tới bây giờ chưa từng chán ghét một nữ nhân đến như vậy, con người em bình thường dịu ngoan, thông tình đạt lý bao nhiêu, một khi liên quan đến người kia, nhưng lại tựa như bị bị châm ngòi nổ vậy, nhất định phải đem anh ra phát tiết một trận, đáng thương cho anh một địa chủ độc bá, thoắt cái liền bị biến thành lão nông dân.”

Tôi bị so sánh của anh chọc cười, hiểu lầm kia tuy lớn, nhưng hiện tại tôi cũng vô pháp giải thích, tôi khoanh tay trước ngực nói: “Anh mới hôm qua còn bảo em đi tìm cô ấy, làm sao giờ lại trở thành thế này?”

“Đương nhiên không phải xuất phát từ chân tâm, Giang Ninh luôn làm cho em khổ sở, lời chân chính anh muốn nói chính là...”

Anh thở dài, “Nếu thật sự khổ cực như vậy, vì sao không lựa chọn buông tay? Làm sao em biết mình sẽ không gặp được người tốt hơn?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Dương, trong mắt người này tựa hồ mang theo một trời sao, thâm thúy, ôn nhu giống như muốn hút cả linh hồn người ta vào trong đó. Tôi lại đột nhiên cảm thấy một loại bi thương đang bành trướng trong cơ thể, chua xót lắc đầu, “Sẽ không, ai cũng không thể tốt như vậy.”

Trên đời này ai có thể tốt hơn so với anh.

“Đúng, Giang Ninh là tốt nhất, tại sao lại khổ sở?” Ôn Dương lại thở dài một tiếng, đưa tay ôm tôi vào trong ngực, “Anh nên làm gì với em đây? Em sao cứ không thể cho anh bớt đau lòng một chút, có đôi khi anh thật hy vọng mình mau chóng trở nên cường đại, vậy thì sẽ không phải bất lực giống như hôm nay, chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”

Thân thể tôi chợt cứng ngắc, trong mắt tựa hồ lại muốn bay lên một tầng sương, tôi khịt khịt mũi, hít một hơi thật sâu, “Ôn Dương, em cũng không biết là mình làm sao, gần đây luôn dễ khóc dễ giận giống như con gái, có phải là em sắp bị bệnh thần kinh không?”

Tôi kéo góc áo Ôn Dương, “Ôn Dương, anh ngàn vạn đừng chán ghét em.”

Thanh âm Ôn Dương truyền đến thoáng mang theo ý cười, “Anh sao có thể chán ghét em? Em cũng đã từng nói, vô luận anh làm gì em cũng sẽ không trách, anh vì cái gì lại ích kỷ đi nghiêm khắc với em như vậy.”

Ôn Dương đẩy tôi ra, vỗ vỗ vai tôi, “Đừng khổ sở nữa, không nên suy nghĩ đến những chuyện không thoải mái, bác sĩ cũng nói rồi, phải bảo trì tâm tình thoải mái, về sau trong nhà cho em làm chủ, nếu là em không thích ai, anh ngay cả cửa cũng không cho hắn tiến vào, chỉ làm những việc em cho phép, được không?”

Tôi đầu tiên là gật, sau lại vội vàng lắc đầu: “Ôn Dương, anh không cần đối với em tốt như vậy, anh không thể cứ tốt như vậy.” Như vậy tôi sẽ không muốn buông tay, về sau tôi làm sao có thể nhìn anh tiến tới cùng người khác.

“Anh tốt?” Ôn Dương cười như không cười nhìn tôi nói: “Anh đã làm rất nhiều việc ác, ân, tỷ như lần trước bỏ mặc em ở nơi hoang vắng, tuy rằng lúc ấy anh chỉ là giận nên không biết đi đâu. Anh còn đánh người tàn tật, chửi mắng cha ruột, ân, anh còn bắt nạt nữ nhân.”

“Bắt nạt nữ nhân?” Tôi không tin nổi.

Ôn Dương gật đầu, “Nói như vậy, trừ bỏ giết người phóng hỏa, việc xấu của anh có vẻ như cũng không ít.”

Tôi nghĩ đến lần liên hoan đó, thái độ của Ôn Dương đối với Đường Lâm, còn có chuyện Đỗ Nhu, tôi không cho là đúng: “Có thể khiến cho anh gây sự, chứng tỏ bản thân người nọ có vấn đề, chẳng lẽ chỉ bởi vì đối phương là nữ liền phải vô cớ dung túng?”

“Em thật cho là như thế?”

“Cái này có gì phải nghi ngờ, em đương nhiên không tin anh sẽ vô duyên vô cớ đi bắt nạt nữ nhân.”

Ôn Dương của tôi làm gì cũng đều có lý do, tuyệt đối sẽ không giống như tôi thỉnh thoảng lại cố tình gây sự.

Ôn Dương cười một cái, lại nhu nhu đầu tôi: “Nhớ kỹ lời em nói là được.”

“Anh làm sao cứ thích xoa đầu em, thật xem em là chó cưng rồi sao?”

Lông mày Ôn Dương khẽ nhướn, lại cười vò tóc tôi: “Ân? Em không thích?”

“Chán ghét thì chưa nói tới, bất quá anh thử một chút sẽ biết.”

Nói xong tôi liền duỗi móng vuốt muốn hạ xuống đỉnh đầu Ôn Dương, Ôn Dương đưa tay muốn giữ lại, liền nắm gọn bàn tay của tôi.

Tôi giận dỗi, “Ngươi đây phải gọi là gì, quan huyện có thể phóng hỏa, lại cấm dân chúng đốt đèn, quả thật là hành vi ác bá, hôm nay ta nhất định phải sống chết một phen với lão địa chủ nhà ngươi.” Nói xong tôi vươn cả hai tay hướng về phía Ôn Dương.

Ôn Dương lần này lại không trốn, tôi nhìn thấy ánh mắt anh khẽ biến, nắm cánh tay tôi, thân thể ghé sát về phía này.

Tôi luống cuống, “Ôn Dương.. anh...”

Tôi khẩn trương nhìn Ôn Dương ngày càng gần.

Anh lại dừng ở bên cổ tôi ngửi ngửi, cau mày nói: “Em uống rượu?”

“A --” Tôi nháy mắt thu hồi cảm xúc phức tạp, “Ân, đi quán bar cùng đồng nghiệp.”

Trước khi sắc mặt Ôn Dương dần biến thành đen, tôi vội giải thích: “Anh cũng biết, em uống không say, lại nói em một thân đàn ông, có thể xảy ra chuyện gì đây?”

Ngũ quan tuấn lãng nhu hòa của Ôn Dương nghiêm túc lại, anh khẽ nhíu mi phong, nhìn tôi mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: “Lần sau đừng đến nơi như vậy, nếu em muốn đi giải sầu, anh có thể mang em ra ngoài, chờ trận này bận bịu xong, chọn một địa điểm em thích, chúng ta đi nghỉ phép.”

Tôi hơi nghiêng đầu, khóe miệng vẽ lên tươi cười, “Ân” một tiếng, bá đạo độc đoán một chút thì lại làm sao, dù thế nào cũng không thể chán ghét nổi.

Cái này người sẽ chỉ khiến tôi càng yêu hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.