Đại Sát Tinh

Chương 1: Trùng sinh lãng xẹt




"Tập đoàn Samsung làm gì vậy, phần mềm Mạt Nhi này kém cỏi thế, so với trí năng Tiểu Lam quả thực kém quá xa!"

"Stop đê, cái gì mà trí năng Tiểu Lam, đây chưa xài bao giờ, Samsung là niềm kiêu ngạo của Hàn Quốc chúng ta, chúng ta nên ủng hộ sản phẩm Samsung, tẩy chay trí năng Tiểu Lam chó má. Tôi đã dùng thử qua phần mềm Mạt Nhi, chẳng những rất vui vẻ, hơn nữa còn có cả chức năng kết bạn. Hoan nghênh mọi người lựa chọn kết bạn với tôi!"

"Thằng ở trên là đồ ngu à?"

"Samsung là niềm kiêu ngạo của người Hàn Quốc không sai, nhưng lần này họ quá đuối rồi, phần mềm Mạt Nhi quả thật không được như trí năng Tiểu Lam, mất mặt, quá vất hết mặt mũi của người Hàn Quốc chúng ta. Cập nhật phần mềm như vậy ra ngoài mà cũng không biết xấu hổ, muốn chiếm thị trường trước đối phương ư?"

"Tôi cảm thấy Samsung hẳn là nên chú trọng phát triển sản phẩm, không nên quá vội chuyển hướng sang phương diện phần mềm!"

"Trí năng Tiểu Lam chơi rất vui, hiện tại tôi đã cảm thấy có chút không thể rời xa nó, còn phần mềm Mạt Nhi thì chính là một thứ bỏ đi, đã bị tôi gỡ rồi!"

Trên mạng càng ngày càng nhiều bài post. Lần thứ hai xuất hiện, trí năng Tiểu Lam có hình dáng sư tử nhỏ màu lam kia đã chinh phục được một nhóm người.

Mặc dù số dân mạng ủng hộ tập đoàn Samsung vẫn chiếm phần nhiều, thế nhưng người ủng hộ trí năng Tiểu Lam cũng đang dần dần tăng lên, hai phe tạo thành đội ngũ đối địch, biến các diễn đàn, mạng xã hội… thành chiến trường tiến hành đả kích nhau. Đồng thời, trí năng Tiểu Lam còn đưa tới rất nhiều người hiếu kỳ, ôm tâm thái thử xem sao, download nó về, hoặc có người chỉ đơn thuần là muốn thể nghiệm một chút, cũng có một số là fan của Samsung muốn bới lông tìm vết, chứng minh trí năng Tiểu Lam là thứ bỏ đi, không sánh bằng phần mềm Mạt Nhi của Samsung, kết quả... sau khi chơi nghiện rồi thì liền trực tiếp quay đầu chuyển đổi trận doanh!

Vốn là muốn lấy danh nghĩa sản phẩm quốc dân để chống lại trí năng Tiểu Lam, không ngờ ngược lại thành giúp cho Khoa kỹ Lam Mị, ‘nhân vật một tay thao túng đợt chiến tranh này’ là Lee Jae Yong tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đập phá văn phòng tới 3-4 lần, càng nghĩ đến thì trong lòng càng buồn bực!

"Khoa kỹ Lam Mị chết tiệt, đkm nhà nó! Nhân viên đâu rồi, nhanh chóng đi thăm dò, Khoa kỹ Lam Mị là ai dẫn đầu tới Hàn Quốc lần này, tôi muốn có tư liệu cặn kẽ về đối phương!"

Lee Jae Yong sắc mặt âm trầm, cuối cùng bằng ánh mắt nghề nghiệp của bản thân liền chuyển nhận định về phía nhân vật phụ trách Khoa kỹ Lam Mị.

...

"Thịt nướng ở tiệm này ăn ngon nhất, bình thường lúc tôi thèm thì đều một mình lén tới đây, bởi do yêu cầu nghề nghiệp, công ty đại diện cấm bọn tôi ăn đồ nhiều dầu mỡ, sợ sẽ phát phì. Phải giữ vóc dáng chuẩn, nếu không sẽ bị đuổi việc!"

Sau khi gặp được Po Mak, Hác Mãnh liền đi cùng nàng đến một tiệm thịt nướng, bất quá địa điểm có chút hẻo lánh, nhìn bề ngoài không khiến cho người khác chú ý mấy!

Lúc ngồi ăn với Hác Mãnh, vị hot girl chân dài này cũng chẳng cần để ý hình tượng gì cả, so với Hác Mãnh chỉ dùng qua một chút, thì hơn phân nửa đồ ăn đã nằm trong bụng nhỏ của nàng, dáng vẻ giống như đã nhiều năm không được ăn thịt.

"Các cô làm nghề này cũng rất vất vả nhỉ!" Hác Mãnh cười nói, ánh mắt đảo qua đánh giá cặp đùi cô nàng, vớ màu đen, guốc cao gót, đôi chân thật mảnh khảnh nha!

Chẳng lẽ cô nàng này là 'mẫu vớ'* (chân khuôn) trong truyền thuyết sao?

Po Mak vỗ vỗ bụng, chu miệng oán giận nói: "Đó là đương nhiên, vừa phải giữ được vóc dáng, vừa phải chạy show khắp nơi, hơn nữa tiền kiếm được sau đó còn bị công ty đại diện lấy đi phần lớn."

Hác Mãnh cười nói: "Vậy bằng không cô bỏ nghề đi, nếu đi làm đã không vui thì sao vẫn còn muốn làm chứ!"

"Bỏ nghề?" Po Mak trợn mắt, cười đùa nói: "Người bình thường muốn làm còn không được, nếu như tôi bỏ nghề thì anh thấy tôi sẽ làm được gì khác? Không có công việc thì tôi làm sao nuôi sống được bản thân chứ? Sau này anh nuôi tôi nhé?"

Với Po Mak thì đây chỉ là những lời đùa giỡn bạn bè bình thường, thế nhưng về phía Hác Mãnh hắn lại nghĩ những lời này của cô nàng chính là trần trụi dụ dỗ hắn đây!

Hác Mãnh nhìn chằm chằm cô nàng, không đấu tranh cho ‘vật dưới háng’ thì chính là ‘phản cách mạng’ rồi.

"Được, chỉ cần cô đồng ý, tôi không thành vấn đề!" Hác Mãnh cười nhún vai.

Po Mak lau miệng, mở trừng hai mắt, nói: "Anh nguyện ý? Vậy anh có thể nuôi được tôi sao? Tôi rất có năng lực xài tiền đó, chỉ riêng phí mua đồ trang điểm, quần áo hàng tháng cũng có thể khiến anh khóc ngất đấy!"

Ok, Hác Mãnh bị người ta khinh thường!

Haiz, thời đại ngày nay muốn ‘câu gái’, quả nhiên vẫn cần Ferrari, Lamborghini, cộng thêm tay đeo Vacheron Constantin, mặc âu phục hào hoa thì mới có thể nhanh chóng nắm vào tay nha.

Tổng kết lại cũng chỉ là vài điểm: siêu xe, đồng hồ hàng hiệu, quần áo thời thượng, khiến người đối diện lần đầu gặp liền có cảm giác cao sang, để đối phương biết anh là người có tiền. Như vậy buổi tối liền có thể kéo nàng lên giường, ‘chúc nàng ngủ ngon’, cho dù những thứ kia là đồ anh đi mượn thì cũng không thành vấn đề!

Hác Mãnh gãi gãi mũi, nghiêng đầu nhìn cô nàng, cười hỏi: "Cô thấy tôi giống người nghèo à?"

"Không giống!" Po Mak le lưỡi một cái, không biết có phải ý thức được lời của mình đã đả kích đối phương hay không mà cảm thấy có chút thẹn thùng.

Hác Mãnh suy nghĩ một chút, cười nói: "Nói thật cho cô biết, kỳ thật tôi là người có tiền. Chi phí sắm đồ trang điểm, quần áo hàng tháng của cô, sau này tôi sẽ bao hết!" Hác Mãnh ngừng lời một chút, có lẽ sợ đối phương không hiểu, hắn liền vừa cười vừa giải thích: "Ý tôi là cả con người cô, sau này tôi bao nuôi từ A đến Z, hiểu chứ?"

"Ha ha!"

Po Mak cười duyên, ngồi xuống bên cạnh Hác Mãnh, một tay chống cằm nhìn Hác Mãnh, nói: "Anh rất thú vị đấy, có phải anh thích tôi rồi hay không?"

Hác Mãnh gật đầu cười, trong lòng tự nhủ là có một chút, nhất là đôi chân dài mảnh khảnh kia của cô, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chờ đối phương trả lời. Đối với hắn mà nói, thà sử dụng tiền giải quyết nhanh mọi việc còn hơn tốn thời gian để đầu tư tình cảm. Đi theo đường tình cảm là phải dùng tâm tư, còn xài tiền thì chỉ cần ‘thận khỏe’ là ngon rồi. Trực tiếp, thống khoái, nhanh chóng thấy hiệu quả!

"10 triệu Won!" Po Mak xòe ra một đầu ngón tay, vừa cười vừa quơ quơ trước mặt Hác Mãnh.

Hác Mãnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Một năm?"

"Một năm? Hì hì, đúng rồi đấy, nhưng có điều đó chỉ là phí sắm đồ trang điểm, quần áo thôi!" Po Mak hai mắt mở lớn, bấm đốt ngón tay nhẩm tính: "Chưa bao gồm phí ăn, uống, chơi, còn có đi dạo phố, mua đồ ăn vặt….!"

"Một năm tôi cấp cho cô 30 triệu Won, đủ bao nuôi rồi chứ?" Hác Mãnh tính qua 30 triệu Won cũng chỉ tương đương 1,8 triệu tệ mà thôi! Hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, nếu dùng chút tiền đó mà có thể bao nuôi ‘cô bé chân dài ngây thơ’ này, hắn cảm thấy cũng đáng giá!

"Ha ha, được đó, chỉ cần anh có thể lấy ra số tiền này, tôi sẽ lập tức bỏ nghề để được nuôi!" Po Mak cười đùa, nhìn dáng vẻ thì dường như không coi những lời của Hác Mãnh là thật, và luôn cho rằng Hác Mãnh chính là một kẻ nhà nghèo đi làm thuê, căn bản không thể nào móc ra được một số tiền lớn như vậy!

"Nói phải giữ lời nhé?"

Hai người trong khi ăn thịt nướng cũng uống không ít rượu trắng, hiện tại đều có vài phần men say. Po Mak là có chút say thật, còn Hác Mãnh thì là kiểu ‘say người’ chứ không say rượu.

"Dĩ nhiên rồi, ha ha, hiện tại nếu anh có thể lấy ra số tiền đó, tối nay..." Po Mak liếc mắt quyến rũ với Hác Mãnh, tuy không nói hết câu nhưng ý tứ mập mờ trong đó thì ai cũng hiểu.

Hác Mãnh nhìn chằm chằm vào cô nàng, cười gian: "Vậy nếu tôi không mang ra được, thì tối nay cô sẽ làm gì?"

"Tôi… phải về nhà!" Po Mak thấy Hác Mãnh cứ nhìn chằm chằm mình có ý không tốt, liền đỏ mặt cúi đầu, khẽ nói. Suy nghĩ một hồi rồi ngập ngừng: "Còn nữa. Mới vừa rồi những lời của tôi đều là giỡn chơi, anh đừng coi là thật nhé. Cho dù… cho dù anh quả thật có thể lấy ra 30 triệu Won, tôi cũng… sẽ không có gì với anh… Tôi…tôi là một cô gái có nguyên tắc!"

"Ha ha!" Hác Mãnh cười phá lên, vòng tay ôm cô nàng vào trong ngực, cười nói: "Vậy cũng không được, chúng ta đã nói rồi, coi như đạt được thỏa thuận!"

Hành động của Hác Mãnh khiến cho Po Mak giật mình, cứ giãy dụa trong ngực hắn nhằm thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lạc giọng hô lên: "Anh… anh làm gì thế, nhanh buông ra đi mà, bị người khác thấy thì sẽ xấu hổ lắm. Á á, tay của anh đàng hoàng chút, đừng lộn xộn!"

Hác Mãnh vừa ôm vừa nhìn chằm chằm cô nàng, rất nghiêm túc nói: "Đừng vùng vẫy nữa, nhìn thẳng vào mắt anh đây này… đúng rồi, chính là như thế. Em ghét anh à?"

Po Mak đỏ mặt suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ lắc đầu, miệng nhỏ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta… chúng ta như này không hay, quá nhanh… phát triển quá nhanh rồi!" Tính ra thì đây mới là lần thứ hai đôi bên gặp mặt, thế nhưng hiện tại nàng cảm thấy tim của mình đập rất nhanh, như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Chẳng lẽ đây chính là cảm xúc yêu đương như mẹ đã nói sao?

Mặc dù Po Mak rất cởi mở, rất thích kết giao bạn bè, thế nhưng nàng cũng chưa từng có bạn trai.

"Nhanh ư? Ha ha, cũng không coi là quá nhanh đâu. Chỉ cần em không ghét anh là tốt rồi, sau này em thuộc về anh!" Hác Mãnh cười gian, đột nhiên vươn tay đỡ phía sau gáy Po Mak, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô nàng.

Po Mak tựa như lạc vào cõi u mê, không biết từ lúc nào hàm răng bị cạy mở, đầu lưỡi của Hác Mãnh theo đó tiến vào trong miệng nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, lúc giật mình tỉnh táo lại thì hai tay nàng đang ôm cổ Hác Mãnh, và tay của đối phương… vậy mà…vậy mà… Xấu hổ muốn chết rồi!

Po Mak thoát khỏi lòng ngực Hác Mãnh giống như một chú nai con bị hoảng sợ, sau đó vơ lấy túi xách trên bàn, hoảng hốt mở cửa chạy ra ngoài, không dám nói với Hác Mãnh một câu nào.

"Này, chờ anh một chút đã!"

Đợi đến lúc Hác Mãnh đuổi theo ra đến cửa tiệm thịt nướng, thì Po Mak đã leo lên một chiếc xe màu đen đỗ ở bên đường, đi xa mất rồi!

"Á đù!" Hác Mãnh dở khóc dở cười gãi gãi mũi. Cái đệch, đây là do mình quá chủ động à? Chẳng phải phụ nữ đều là bề ngoài kín đáo, nội tâm mãnh liệt ư. Cô nàng chân dài này sao đã muốn cự tuyệt mà lại còn ra vẻ mời chào nhỉ. Haiz, hỏng rồi.

Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi móc điện thoại ra gọi cho đối phương, cũng không biết là lên xe của ai nữa. Mình không ăn được thì cũng không thể để tiện nghi cho thằng khác... Ặc, đừng xảy ra chuyện gì bất trắc nha, đây là nghĩ vui vậy thôi.

"Em…em không sao. Anh yên tâm, hiện tại em đang trên đường về nhà, em sẽ gọi lại cho anh sau… Cứ như vậy đã, em cúp máy đây!" Po Mak nghe điện, nói nhanh vài câu với Hác Mãnh, rồi cứ thế cúp máy.

"Trên đường về nhà?" Hác Mãnh gãi gãi lỗ mũi. Xe riêng đưa đón? Đừng nói là ka chó ngáp phải ruồi, vừa gặp được một thiên kim đại tiểu thư gì đó nhá. Mấy bộ phim Hàn Quốc vẫn hay có nội dung máu chó* như vậy lắm!

------------------------------------------------------------

*Chân khuôn: Tiếng lóng bên Khựa tương tự như nộn khuôn (mẫu vếu), chỉ mấy em người mẫu mặt xinh, đùi đẹp, chân dài chuyên chụp ảnh khoe chân, thường kèm với phụ kiện như vớ, bốt cao cổ, nội y...v...v... cốt lõi là khoe được vẻ cao giàn thoáng máy.

*Cẩu huyết = máu chó: Những tình huống lặp đi lặp lại đến phát ngán hoặc quá nhàm chán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.