Đãi Quân - Thủ Quân

Chương 54: Tiền duyên chuyện cũ ân cừu ký




Lắc lắc đầu, quăng đi cảm giác quỷ dị vừa rồi, hắn cũng không phải nữ nhân, thế nào có thể một bộ tâm tư khuê phòng oán phụ.

Hai nam nhân mới được làm cha nhẹ chân nhẹ tay đi tới, xoa nhẹ khuôn mặt con mình, vẻ mặt cười ấm.

“Phong, ngươi thân thể không tốt, nằm xuống nghỉ ngơi nhiều chút.” Ericter nói.

Ngữ khí quan tâm nhu hòa làm Phong Tình lại hoảng hốt, lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ mù quáng của mình.

“Không cần, ta phải đi.”

“Đợi một lát rồi đi được không?” Shogula hỏi, đồng tử màu vàng thanh tú nhìn chặt Phong Tình, hại tim Phong Tình bang bang nhảy, không nói được lời cự tuyệt.

“Được, được...” An Nhiên vẫn còn trong hồ tắm nội thất, chờ An Nhiên ra rồi đi...

Hai nam nhân nhếch môi cười, đều tự đùa với nhi tử, làm các bảo bảo ngủ say nhíu mày nhạt hừ hừ.

“Hả? Các ngươi cũng đi chung?” Phong Tình lờ mờ.

Khó khăn lắm An Nhiên mới làm sảng khoái đi ra, cùng An Nhiên rời khỏi, Eri và Shogula hai người một đường theo ra cung điện, tưởng là tiễn hắn một đoạn đường cuối, không ngờ ngoài cung điện sớm đã có hai chiếc xe ngựa hảo hảo đậu, mà Eri cùng Shogula lại còn nói đi chung với hắn?

“Ân, đúng.” Ericter xem xét lại trên xe dưới xe lần cuối, xác định mọi thứ đều chuẩn bị thoả đáng mới thôi, kéo xe là hai địa hành thú, tứ chi địa hành thú tráng kiện vững vàng, tuy chạy không nhanh, nhưng có thể kêu ngừng lập tức ngừng lại, đi đường ổn định, khí lực lớn, thân thể Phong Tình không chịu nổi xóc nảy, nhanh lại càng không thể, Ericter cùng Shogula mất nửa ngày mới quyết định dùng địa hành thú là thích hợp nhất.

Đương nhiên dùng thú một sừng hay rồng kéo xe là rất tốt, bất quá vì bên trong xe còn một đối phương nhìn không vừa mắt, hai người cũng không nguyện ý làm đối phương chiếm được tiện nghi bên ta, ý niệm dùng thú một sừng hay rồng kéo xe vừa xuất hiện liền bị tống đi.

“Đi lên nào.” Shogula lên xe trước rồi mới đưa tay ra, Phong Tình vội vàng khoát khoát tay.

“Không không, ta đi cùng An Nhiên, không lên, các ngươi, các ngươi không cần theo.”

Ericter ôm lấy Phong Tình muốn chạy trốn, nói. “Họ đã lên xe bên cạnh, ta nghĩ họ cũng không hy vọng ngươi đi vào quấy rầy.” Hơi ép buộc ôm Phong Tình vào trong xe, ấn hắn lên giường lớn trong cỗ xe rộng rãi, đắp chăn lên.” Ngươi bây giờ phải hảo hảo nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể mình cho hảo.”

Shogula không thoải mái trừng Ericter, sự ân cần bị giành trước rồi!

“Không, ta...” Thế nào lại như vậy? Không đúng, vấn đề ở đâu ra? Phong Tình muốn đứng dậy, nhưng bị gắt gao ấn dính trên giường, đành phải bất đắc dĩ nằm xuống, nhìn chăm chăm Ericter. “Các ngươi làm sao vậy? Ta không muốn đi với các ngươi, các ngươi đều tự mang hài tử về, ta đi một mình là được.”

Ericter ánh mắt tối sầm lại, ngồi vào bên giường nói. “Phong, ta lúc trước đối đãi ngươi như vậy, trách ta quá cố chấp, cho ta một chút cơ hội chuộc tội được không?”

Trước khi chết là hắc long vương cao quý không ai bì nổi, sau khi chết lại là bá chủ một phương tiêu sái tùy tính ngổ ngược, ngạo mạn như y, thế nào có thể chịu đựng được ái nhân phản bội? Thịnh nộ đốt lý trí y hầu như gần hết, chỉ muốn không từ thủ đoạn xua đuổi tình địch, nhưng đuổi tình địch đi rồi, y vẫn cứ bi thương phẫn nộ. Phong, người này còn ngay lúc ở một mình gặp gỡ nam nhân khác, không để ý đến chân tâm cùng nỗ lực của y, sau khi tình địch đi rồi, y phẫn nộ đem lửa giận đổ lên người ái nhân.

Y không cam lòng, dựa vào cái gì, sinh mệnh mấy vạn năm dài đăng đẳng, bây giờ cuối cùng có một ái nhân quyết định cùng chung trọn đời, thậm chí khờ dại tin truyền thuyết vong linh thánh giả của vong linh giới là thật, cố nén nhung nhớ rời khỏi ái nhân quay về vong linh giới tìm kiếm vong linh thánh giả, hy vọng có thể làm mình thoát khỏi kiếp vong linh bất sinh bất tử, có thân thể thật sự, sẽ cùng ái nhân cùng nhau bách niên giai lão, trở thành nhân loại tóc trắng già đi thậm chí chết đi, thân phận long tộc cũng có thể không cần...

Nhưng lúc y vất vả tìm kiếm hy vọng xa vời kia, ái nhân đang làm cái gì? Ái nhân không mong nhớ y, lại ở cùng nam nhân khác, y không thể tin được chạy về bên cạnh ái nhân, cư nhiên thấy bộ dạng ái nhân đầy người là tinh dịch cùng mùi vị kẻ khác, y thế nào không hận, y có thể nào không giận?

Hận không thể đương trường bóp nát cái cổ mỏng mảnh của ái nhân, đem nam nhân vô liêm sỉ kia bầm thây vạn đoạn, thậm chí muốn tự tàn tự hủy...

Lúc biết ái nhân mang thai, một lòng nghĩ là của người khác, làm y cơ hồ hỏng mất, cuối cùng không hạ thủ được mà đuổi ái nhân đi, chướng khí vong linh giới có hại với thân thể vật sống, mình không hạ thủ được, vậy để chướng khí đến làm thay, y đã quyết định không còn dây dưa với Phong, thả hắn đi, có thể sống hay không, y cũng không quản...

Nhưng mới hai ngày không thấy được ái nhân, tâm tình y nóng nảy, trái tim trống rỗng cơ hồ muốn nổi điên, sau đó, mỗi ngày cơ hồ tìm các đầu sỏ vong linh giới khác làm phiền, lúc bực bội nhất, thú một sừng lại tìm đến đòi Phong, đem Phong trả lại cho nam nhân kia? Hừ, Phong vốn là người của ta.

Đánh thì đánh, sợ ngươi sao?

Nhưng đang đánh nhau kịch liệt, Phong cư nhiên xuất hiện, y thấy Phong từ cổng pháp thuật đi ra, lập tức bay đến hướng Phong.

Phong lại có thể sinh con trai cho y, một oa oa mập mạp nộn nộn đáng yêu...

Ngay lúc đó, tâm tình y nhảy lên đến trời cao, con y, y vẫn cho rằng mình là một vật chết, một vong linh, không có tư cách có hậu đại nữa, cũng không ngờ Phong cho y cái kinh hỉ lớn nhất này, hài tử của y cùng Phong.

Quyết định xuất ra trong nháy mắt kia, sau khi hối hận vì từ bỏ Phong, y quyết định ---- đoạt lại ái nhân một lần nữa! Nguyên nhân có một phần là vì hài tử, một phần lớn hơn nữa là vì cảm giác trái tim trống rỗng quá tồi tệ của mình...

Đối với ánh mắt của Ericter, Phong Tình còn chưa nghĩ nên nói gì, Shogula đã lạnh giọng sớm hơn hắn một bước.

“Ngươi lúc trước đối với Phong như vậy, sao có thể tha thứ, ngươi không có cơ hội!”

Ericter nheo mắt, sát ý nhè nhẹ thấu ra, “Ta sẽ không từ bỏ! Trái lại, ngươi rõ ràng từng nói sẽ không đến quấy rầy nữa, vậy ngươi còn ở đây làm gì!”

“Ta cũng sẽ không từ bỏ.” Shogula trừng lại. “Phong là của ta!”

Hai đạo sát khí chạm vào nhau, trong không khí hình như mơ hồ hiện lên điện lưu, Phong Tình trốn vào ổ chăn.

Loại tình huống này thật sự quá bất ngờ, hắn cho rằng mình phản bội như vậy, đã bị hai người hoàn toàn từ bỏ, không ngờ cư nhiên còn có thể xuất hiện tình huống tranh giành này, làm hắn không khỏi có chút rạo rực.

Nhưng, xin lỗi, hắn không thể lại chọn một người trong đó...

Cho nên phải chạy trốn...

**************

Nửa tháng sau.

Nhân gian giới, ở bìa rừng rậm nào đó, hai chiếc xe ngựa phô trương xa xỉ, có mấy bóng người trên cỏ ngoài xe, Ericter cùng Shogula ôm tiểu thí oa của mình, phân phó tộc nhân chuẩn bị chút cơm.

Tiểu thí oa đang ngủ, hai người không dám để người hầu ôm chúng, ngoại nhân không phải papa hay mama ôm, oa oa sẽ lập tức tỉnh lại oa oa khóc lớn ầm ĩ, vô pháp, chỉ có chính mình ôm thôi.

“Phong, ngươi đến bên cạnh nghỉ ngơi, lập tức sẽ có có đồ ăn!”

Shogula cũng không chịu yếu thế. “Phong, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi rồi lập tức ăn là được!”

“An Nhiên, họ rốt cuộc làm sao vậy?” Phong Tình chuyển đến bên cạnh An Nhiên, nhẹ giọng hỏi.

Nửa tháng nay, Eri cùng Shogula ân cần khiến người khó có thể chịu được, hỏi lạnh sưởi nóng cái gì đó, không cần mở miệng lập tức chủ động dâng lên, làm Phong Tình cảm thấy thật sự rất kỳ quặc, làm hắn khó xử nhất là....

“Phong, đến, đồ ăn chuẩn bị tốt rồi, có thịt muối ngươi thích ăn.” Ericter đi tới, còn chưa kịp dắt Phong Tình, Shogula lập tức chạy qua, giữ chặt tay Phong Tình.

“Phong, ta chuẩn bị hảo đồ ăn rồi, đều rất có lợi đối với thân thể ngươi, qua chỗ ta ăn.”

Hai bàn đồ ăn lớn, hai bên kiên quyết muốn Phong Tình đến bên mình ăn, Phong Tình đau đầu một trận.

Hai người kia... Bỗng nhiên cảm thấy họ trở nên thật ấu trĩ...

“Các ngươi đừng như vậy.... Các ngươi không có việc làm sao? Đã rời khỏi tộc đàn của mình lâu như thế.”

“Không có việc gì, bây giờ ngươi quan trọng nhất.” Ericter nói, y chỉ mong sao những kẻ đó đừng tìm đến mình.

“Ngươi quan trọng nhất!” Shogula hận miệng mình không ngọt như thế, chung quy nói không ra lời ngon tiếng ngọt gì để kẻ kia đoạt trước.

Một lần nông cạn từ bỏ làm y thiếu chút nữa mất đi ái nhân cùng hài tử, lần này nói cái gì y cũng không thể buông tay, vô luận như thế nào cũng không thể.

Khó khăn lắm mới chiếm được một mảnh thiên địa trong lòng Phong Tình, không thể lại mất đi...

“Ta... Ta cùng An Nhiên ăn.” Phong Tình hướng trên người An Nhiên sát lại.

Ánh mắt hai nam nhân kia lập tức bay tới An Nhiên, cau mày, ánh mắt sắc bén.

“Đồ ăn hắn vẫn còn đang chuẩn bị.” Ericter.

“Đồ ăn hắn không thích hợp với ngươi.” Shogula.

“Ai nói đồ ăn của ta không thích hợp với hắn.” An Nhiên nói lầm bầm, hai gia hỏa này cư nhiên trừng mình như mình là đá cản đường, mình chính là ân nhân cứu mạng của nhi tử họ! Không hảo hảo nịnh bợ mình còn dám lấy vẻ mặt đó nhìn mình, hừ! “Ai nói đồ ăn của ta vẫn còn chuẩn bị, đồ ăn của ta sớm đã chuẩn bị tốt!”

Không quan tâm hai nam nhân kia, dắt Phong Tình, khoan thai đi đến một bàn chuẩn bị tốt của Ericter, tay trái bắt tay phải lấy, cái nào nhìn đẹp liền nếm chút, ăn ngon liền nhét vào trong miệng Phong Tình, nếm bàn của Ericter xong, lại đi đến bàn của Shogula, sau khi nếm một vòng, hai người đều cảm thấy no rồi.

“Ăn no chưa?” An Nhiên nhỏ giọng hỏi Phong Tình.

“No rồi, cám ơn.” Phong Tình cảm kích gật đầu, vẫn là An Nhiên có biện pháp, như vậy hắn đều không đắc tội hai bên, còn ăn no bụng.

“Thái độ của họ quá kém, còn muốn theo đuổi người ta, theo được mới là lạ!” An Nhiên đắc ý.

“Ha ha....” Phong Tình cười gượng, kéo An Nhiên lên xe, trốn ánh mắt bức bách của hai người kia.

Bóng dáng Phong Tình vừa biến mất, ánh mắt Ericter cùng Shogula tối xuống, ánh nhìn lơ đãng đối diện đối phương, tức khắc mây đen đan xen, sấm sét chớp điện ầm ầm.

Phong Tình vén vén màn xe, xác định không có người nghe lén, mới kéo An Nhiên ngồi vào bên giường.

“An Nhiên, ngươi nói xem họ là muốn thế nào?”

“Họ à, rất rõ ràng!” An Nhiên bĩu môi. “Sau khi lúc trước hối hận, muốn tái có được ngươi!”

“Nhưng.... Tác phong của họ trở nên thật kỳ quái!” Eri từng là một đại nam nhân chững chạc trưởng thành ôn nhu như vậy, mà Shogula cũng từng cao quý lãnh khốc biết bao nhiêu, bộ dạng hai người bây giờ.... Làm hắn cảm thấy quỷ dị.

An Nhiên nhún vai không nói, hai người kia lại trở nên ấu trĩ như thế đều là vì thân thể Phong Tình không chịu nổi kích thích, nếu vẫn đánh đánh giết giết tranh đoạt giải quyết giống như trước, Phong Tình chắc chắn sẽ lo lắng bên này lại lo lắng bên kia, để không cho Phong Tình kích động cảm xúc, Phoenix cũng dặn tốt nhất không được khiến hắn xuất hiện quá nhiều cảm xúc tiêu cực, hai người mới có thể chiến tranh “không khói súng” như thế.

Như vậy vẫn hảo, nhìn hai quả trứng đần coi mình là bảo vật, Phong Tình cũng hết sức vui lòng.

“An Nhiên.” Phong Tình bỗng nhiên cúi xuống nói rất nhỏ bên vành tai An Nhiên. “Chúng ta tìm một cơ hội chạy trốn được không?”

“Chạy trốn?” Kinh ngạc một chút.

“Ân, hai chúng ta lưu lạc khắp nơi, ngươi hỏi Lott cùng Rip có nguyện cùng đi không.” Nếu hai lang kia cũng cùng chạy, xác xuất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.

“Tiểu Tình Tình à...” An Nhiên nhếch mày cao cao, thở dài. “Ngươi đụng phải chuyện xử lý không tốt, luôn thích dùng trốn tránh để giải quyết.” Còn kéo bạn tốt mình đây làm đồng lõa.

“............” Phong Tình cứng lại, ngập ngừng nói không ra.

Ai bảo ngoại trừ trốn ra, hắn nghĩ không ra bất cứ phương pháp giải quyết nào hay hơn ...

“Quên đi.” An Nhiên nhận mệnh nhún nhún vai. “Trốn thì trốn, thái độ của họ quả thật khiến người ta đau đầu. Bất quá ta nói cho ngươi, đây là lần cuối cùng.” Lần cuối cùng liều mình bồi quân tử!

“Cám ơn.” Phong Tình dãn khẩu khí.

“Không báo cho hai gia hỏa Lott Rip kia, tránh bị vướng bận.”

“.... Sau chuyện này họ chắc chắn sẽ rất tức giận.” Xem bọn họ bây giờ coi trọng An Nhiên như thế.

“Đương nhiên.” An Nhiên gật đầu. “Bất quá thế thì thế nào, đều mang tính chơi chơi thôi, còn thật sự muốn đem ta làm đồ chơi chuyên biệt, vĩnh viễn chiếm giữ, không phải sao?”

“Ta thấy họ bây giờ đối với ngươi đã không phải tâm tư đùa giỡn...”

“Vậy càng không được, tuổi thọ của ta chỉ có không đến một trăm năm, mà họ thăng cấp thành thánh thú có thể sống rất lâu, ta đương nhiên phải sớm rời khỏi, chẳng lẽ chờ ta già, họ chơi chán đem ta vứt bỏ, khi đó ta mới đáng thương ra đi?” An Nhiên lắc đầu ngã lên giường, mệt mỏi nói. “Ma thú chú trọng nhất cái gì? Thức ăn, sinh sản. Ta không có 'năng lực đặc biệt’ giống ngươi, không cấp hậu đại cho bọn họ được. Dù họ không phải tâm tư chơi đùa, có thể làm gì nào?”

Phong Tình trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng chỉ có tuổi thọ một trăm năm, mà Eri cùng Shogula thì sao? Shogula có thể sống rất lâu, Eri là vong linh thậm chí bất lão bất tử, đến lúc đó mình từ từ già đi, họ còn có thể ở bên cạnh mình sao? Dù họ vẫn bầu bạn, mình cũng sẽ căm hận dung mạo già nua nếp nhăn đầy mặt của mình...

Phong Tình không khỏi run lên, phải chạy thôi, chạy càng xa càng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.