Đãi Quân - Thủ Quân

Chương 42: Biến hóa




Ly Sơn!

Đó là tên của một ngọn núi nằm về phía bắc Trung Nguyên.

Ngọn núi này không có gì đặc biệt ngoại trừ danh xưng và địa hình đặc thù của bản thân ngọn núi.

Gọi là địa hình đặc thù vì từ ngọn Ly Sơn trở đi, đi mài về phương Bắc, nó chính là điểm khởi đầu cho nhiều dãy núi trùng điệp tiếp theo và tiếp nối mãi về phương Bắc xa xôi.

Để dễ hình dung, có thể hiểu theo cách khác, ngọn Ly Sơn chính là diểm chận cuối cùng của những bình nguyên rộng bạt ngàn và trù phú của đất đai Trung Nguyên kể từ phương Nam đi lên.

Vậy là có sự phân biệt rạch ròi giữa vùng bình nguyên ở phương Nam với khu đồi núi chập chùng ở phía bắc. Và khởi điểm cho sự phân biệt, sự cách chia chính là ngọn nứi Ly Sơn.

Có lẽ chính vì điểm này nên mới có tên gọi Ly Sơn (ly là ly biệt, chia ly...)

Và có phải chăng đây là điềm báo trước cho một nhân vật hiện ngụ cư tại chân ngọn Ly Sơn? Nhân vật này lâm phải cảnh ngộ sinh ly tử biệt do ngụ cư tại địa điểm có danh xưng như vậy.

* * * * *

Vào một buổi sáng nọ, cùng với những tia nắng đầu tiên trong ngày vừa ló dạng, một bóng nhân ảnh cũng nhẹ nhàng hiện thân cạnh chân ngọn Ly Sơn.

Như đã tìm hiểu kỹ địa hình, ngay khi bóng nhân ảnh này chậm bước lại cước trình, y ung dung men theo chân núi về phía tả và đến được nơi y cần đến.

Đó là một mái nhà đơn sơ, nép mình bình lặng dưới một cội du đã già cỗi.

Do lưng tựa vào vách núi, phía trước là cội cây cao to che khuất nên cho đến lúc này, lúc bóng nhân ảnh kia xuất hiện phía trước mái nhà nhỏ, những tia nắng ban mai vẫn chưa soi rọi đến mái nhà!

Vì thế mái nhà nhỏ đơn sơ mộc mạc nọ vẫn im lìm bất động, đang cố níu kéo thêm nữa giấc ngủ qua đêm muộn màng?

Bóng nhân ảnh nọ có vẻ nhận ra điều đó nên lộ vẻ ngập ngừng, không biết có nên làm kinh động những ai đang ẩn mình bên trong mái nhà hay không vào lúc sớm sủa như thế này.

Y đứng yên, hòa mình vào khung cảnh thật bình lặng đang hiện hữu và hầu như là tôn trọng sự bình lặng đó.

Thời gian trôi vẫn trôi!

Mái nhà nhỏ rồi cũng bị đánh thức khi những tia nắng rốt cuộc cũng tìm được cách chiếu rọi những vệt sáng lung linh đến tận cửa dẫn vào mái nhà.

Kẹt!

Cánh cửa bằng phên nứa bỗng xịch mở, từ bên trong để lộ một gương mặt non choẹt của một đứa bé trai có niên kỷ độ mười hai hoặc mười ba.

Nhìn thấy có người lạ ở bên ngoài đang nhìn chăm chăm vào nhà, đứa bé vụt kêu vọng vào trong.Và tiếng kêu chỉ hàm ý kinh ngạc chứ không phải sửng sốt hoặc hoảng hốt :

- Má má! Như có người đang muốn hỏi gì chúng ta kìa!

Ngay lập tức, sau tiếng kêu của đứa bé, từ phía sau có giọng nói của nữ nhân vang lên :

- Tiểu Đông! Hài tử lại bày trò, định gạt má má nữa ư?

Đôi mắt tinh anh linh lợi trên gương mặt thông minh và láu lỉnh của đứa bé vẫn cứ nhìn không hề chớp về phía người khách xa lạ :

- Hài nhi không gạt má má đâu! Má má ra xem này!

Y, vị khách xa lạ chợt hé miệng cười tủm tỉm với đứa bé!

Do là nụ cười thân thiện, đứa bé càng thêm rối rít :

- Mau lên má má! Có khi vị bá bá đây muốn hỏi đường nào ngược Bắc cho nhanh, như nhiều người đã hỏi! Hài nhi nói thật đấy!

Vị khách vẫn cười với đứa bé, cho dù định ý của y không như đứa bé đoán.

Y chỉ phần nào chỉnh dung khi nghe tiếng những bước chân đang tiến dần ra phía trước.

Và lúc này, đối diện với y, bên cạnh đứa bé, một nữ nhân dù đã tam tuần nhưng nhan sắc hãy còn mỹ miều như bao nữ nhân đương xuân đang nhìn vào vị khách xa lạ với ít nhiều bẽn lẽn.

Nữ nhân như muốn thanh minh :

- Khách nhân lượng thứ cho! Tiểu Đông vẫn thường đùa nghịch, khó có thể biết lời nào là thật, lời nào là giả! Có phải khách nhân muốn hỏi...

Nữ nhân chưa dứt lời, y vội lên tiếng và kêu khẽ :

- Tiểu muội i Là ta đây? Tiểu muội không còn nhận ra ta sao?

Nữ nhân thoáng ngơ ngác :

- Khách nhân vừa gọi... tiểu muội? Khách nhân đây là...

- Hơn mười năm cách biệt, tiểu muội không còn nhớ chút gì đến ta là nhị sư bá của Tiểu Đông thật ư? Phần ta, ta hãy còn nhớ rất rõ. Khi đó, chẳng phải Tiểu Đông chỉ là một đứa bé vẫn luôn lẩn quẩn bên chân mọi người sao?

Nhìn sắc diện của vì khách nhân đang hàm chứa nhiều sự hối tiếc lẫn ân hận, nữ nhân chợt nhớ ra.

Bằng một cứ chỉ hoàn toàn do bản năng xui khiến, nữ nhân vội đưa tay kéo đứa bé vào người như một con gà mẹ sẵn sàng ấp ủ và bảo vệ gà con!

Nữ nhân biến sắc :

- Nhị sư ca còn tìm đến đây để làm gì? Từ khi vong phu chẳng may lâm đại nạn, hàn nữ vì biết thân biết phận nên vội quay về kiếp thường nhân, nào dám tự nhận mình là người có chút quan hệ với giới võ lâm! Mười năm...

Nữ nhân thở dài rồi nói tiếp với lời lẽ đầy quyết tâm :

- Đó là thời gian đủ dài khiến hàn nữ quên đi chút bồng bột năm xưa, để hòa nhập trở lại với bao người không có võ công, không quan tâm đến ân oán giang hồ và cũng không phải phập phồng lo sợ cho cõi chết không biết sẽ đến vào lúc nào.

Vừa bước lùi vừa kéo đứa bé lùi theo, nữ nhân nhanh tay khép cửa với một giọng nói quả quyết :

- Hàn nữ không là nhân vật thuộc giới giang hồ nên không tiện đón tiếp những nhân vật như khách nhân! Khách nhân về đi và từ nay xin đừng tìm đến quấy rầy hàn nữ nữa.

Vẫn giữ lễ, vẫn ôn hòa nhân vật nọ khẽ vươn tay chạm vào cánh cửa để cánh cửa không thể khép vội. Cùng với động tác đó, y vội kêu lên :

- Chậm đã nào! Ta thật sự trân trọng ý nguyện của muội, tà nào dám đến khuấy đảo cuộc sống bình lặng của muội và Tiểu Đông! Chỉ có điều, nếu muội không nghe ta giải thích, e khó tránh được đại họa.

Dù đã dùng hết sức nhưng vẫn không đóng được cửa với cái chạm khẽ của nhân vật nọ nguyên là người thuộc giới giang hồ, nữ nhân nọ cáu kỉnh :

- Lại còn đại họa gì nữa một khi hàn nữ chỉ là một dân dã bình thường, không chút liên hệ đến người võ lâm?

Biết nữ nhân đã chịu nghe, nhân vật nọ liền lên tiếng, không bỏ lỡ cơ hội! Y nói :

- Những gì tà nói đều là sự thật! Và vì quá lo lắng cho muội lẫn Tiểu Đông, ta đã trải qua không biết bao gian khổ mới tìm được nơi muội và Tiểu Đông lưu ngụ? Ta không nói dọa muội đâu!

Tuy chỉ là thường nhân như nữ nhân vừa thố lộ, nhưng ánh mắt của nữ nhân cũng phải lóe lên những tia nhìn lấp lánh hung quang do quá căm phẫn :

- Nhị sư ca có nói dọa hay không cùng bằng thừa! Mười năm qua tâm trạng của muội nào khác gì loài chim điểu đã một lần bị trúng tên. Có ai phải khổ nhọc như muội không, mười năm dài luôn sống trong thắc thỏm lo âu với hơn mười lần thay đổi chỗ lưu ngụ? Chịu khổ như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Như đồng cảm với nữ nhân vốn là tiểu sư muội, nhân vật nọ cũng than :

- Sau bao ngày bôn ba tìm tung tích của muội và Tiểu Đông, sao ta lại không cảm nhận được những khổ nhọc của muội? Nghĩ mà cảm thương cho muội! Muội xuất thân là dân dã, sinh ra và lớn lên nơi thôn dã, quen sống một cuộc sống bình lặng? Vậy mà khi tiểu sư đệ phải lòng muội, xem muội là thê nhi, muội buộc phải tiếp nhận nhiều khổ lụy luôn xảy đến cho giới giang hồ! Cho đến khi tiểu sư đệ bị hãm hại.

Gương mặt vụt đanh lại, nữ nhân vội chuyển đề tài, như không muốn nghe vị nhị sư ca nhắc đến nữa cái chết thảm khốc của phu quân :

- Rốt cuộc là chuyện gì mà nhị sư ca bảo là đại họa?

Hít dài một hơi để giữ thái độ trầm tĩnh, vị nhị sư ca chợt hỏi :

- Theo ta được biết, lần đầu tiểu sư đệ gặp muội chính là lúc tiểu sư đệ bị ác nhân truy sát?

Không muốn nhắc lại đoạn dĩ vãng đau buồn, nữ nhân gật đầu rồi hỏi :

- Chuyện qua rồi, hầu như muội đã quên? Có gì không, nhị sư ca?

Cảm thông, vị nhị sư ca lại hỏi :

- Lần đó, lúc muội tận tình cưu mang và chữa thương cho tiểu sư đệ, muội có nhìn thấy tiểu sư đệ mang theo bên người một vật gì khác lạ không?

Nữ nhân cau mày nghĩ ngợi :

- Vật gì ư? Ngân lượng? Những mũi phi châm mà giới giang hồ thường gọi là ám khí? Hay nhị sư ca muốn hỏi đến những lọ đựng linh dược mà vong phu lúc nào cũng mang theo?

Vị nhị sư ca lắc đầu :

- Đó là những vật dụng cần thiết, bất kỳ ai là nhân vật giang hồ phải mang theo để phòng thân! Ta không hỏi đến những vật đó.

Nữ nhân lộ vẻ hoang mang :

- Ngoài những vật dụng như muội vừa kể, trong người vong phu nào có thêm một vật gì khác lạ?

Đứa bé từ nãy giờ vẫn đứng yên để lắng nghe, bây giờ chợt lên tiếng :

- Má má! Hài nhi có lần nghe má má nói đến một bức họa xấu xí...

Vị nhị sư ca kêu lên :

- Bức họa xấu xí nào? Có phải là một bức họa có vẽ hình nhiều ngọn tháp và được vẽ trên một mảnh da dê đen đúa không?

Như không hài lòng việc đứa bé bỗng dưng nói leo vào, nữ nhân gắt gọng :

- Tiểu Đông! Má má đã nhiều lần nhắc con là không được tự tiện xen lời kia mà?

Mau đi vào trong và tự quỳ xuống như những lần trước! Đi!

Nghe thế, đứa bé sợ thì có sợ nhưng nó vẫn đủ tỉnh khôn để đưa mắt nhìn vị nhị sư bá như cầu cứu.

Không thể nhịn cười trước thái độ láu lỉnh của Tiểu Đông, vị nhị sư ca cười nhẹ rồi lên tiếng khuyên giải :

- Dù sao Tiểu Đông cũng có công khi nhắc muội về bức Họa tháp, muội chớ nên trách phạt Tiểu Đông lần này!

Đứa bé cả mừng vội quay đầu nhìn và chờ đợi sự dung thứ của mẫu thân.

Nó vội tiu nghỉu nét mặt khi nghe mẫu thân nó vẫn khăng khăng :

- Nhị sư ca xin đừng quá nuông chìu Tiểu Đông! Muội dừ đã giáo huấn nghiêm ngặt nhưng không biết bao lần Tiểu Đông làm cho muội suýt phải chết vì tức.

Nhún vai ra vẻ thúc thủ, vì không thể nào cứu vãn, nhị sư sư bá bèn nhìn Tiểu Đông :

- Đành thôi, Tiểu Đông! Nhị sư bá đã hết cách rồi.

Tiểu Đông đi vào với nét mặt phụng phịu chứng tỏ đang giận dỗi, và nó không hề tổ vẻ vui mừng gì cho dù vị nhị sứ bá, lần đầu tiên nó biết mặt đang nói với theo nó :

- Chờ sau này, khi mọi đại họa không còn nữa, nhị sư bá sẽ chuộc lại lỗi lầm hôm nay.

Ngay tức khắc, mẫu thân của đứa bé vội lên tiếng phủ nhận :

- Không có lần sau đâu, nhị sư ca? Một khi nơi này đã bị lộ, muội sẽ lập tức đăng trình, tìm nơi khác kín đáo hơn để ẩn thân!

Vị nhị sư ca nghiêm mặt :

- Ý của muội như thế nào, ta đã hiểu! Và ta sẽ không đúng khi nếu ta tự tiện xen vào và khuyên can muội! Tuy nhiên...

Ngưng lời như muốn nữ nhân nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vị nhị sư ca tiếp lời :

- Bức Họa Tháp kia hiện là vật khiến bao người thèm khát, muốn chiếm đoạt!

Ngày nào muội còn giữ bức Họa Tháp bên mình, đại họa vẫn luôn chực chờ và phá vỡ ý định sống bình lặng của muội ngày ấy!

Nữ nhân bĩu môi :

- Muội có lời này tuy khó nghe nhưng không thể không nói! Những nhân vật thuộc giới giang hồ, trong đó có cả vọng phu và nhị sư ca, thường có những ý tưởng và hành động thập phần kỳ quái! Bức họa kia, đối với muội chỉ là một kỷ vật để giúp muội tưởng nhớ đến vong phu? Ngoài ý nghĩa đó ra, nó chỉ như một phế vật không hơn không kém!

Muội không thể hiểu một bức họa xấu xí như vậy lại có điều gì quí báu khiến bao người phải thèm khát như nhi sư ca vừa nói.

Vị nhị sư ca một lần nửa phải nhún vai :

- Câu chuyện về bức Họa Tháp này quả thật là có điểm kỳ quái như muội vừa nhận định! Ta cũng chưa bao giờ biết rằng có một bức Họa Tháp như vậy tồn tại, cho dù nó đã được tiểu sư đệ giao cho muội từ ngày ấy! Và ta cũng tin rằng tiểu sư đệ khi vô tình có được bức Họa Tháp. Vẫn không hề biết nó có ý nghĩa gì!

- Vậy thì nó có ý nghĩa gì?

- Ta cũng đã nhiều lần tự hỏi như muội. Nhưng, một là ta không quan tâm, hai là ta không biết bức Họa Tháp do ai cất giữ nên ta không cần tìm hiểu! Cho đến khi...

- Vậy ai nói cho nhị sư ca biết vong phu đã từng có bức họa đó?

Lộ vẻ bần thần không yên, vị nhị sư ca cố tìm cách ngắn gọn nhất để giải thích :

- Ba năm trước, có người tình cờ lạc vào khu mộ địa nằm giữa Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong? Và người đó suýt nữa phải thiệt mạng khi định bước vào phần trung tâm của khu mộ địa có khá nhiều ngọn tháp...

- Vậy thì có liên quan gì đến bức họa xấu xí do vong phu lưu lại?

Muội không là người thuộc giới võ lâm nên ta cảm thấy khó giải thích! Chỉ biết rằng, từ sự phát hiện của nhân vật này, cũng là người giang hồ, sau đó có nhiều nhân vật vì quá tò mò đã tìm đến khu mộ địa nọ!

Thở ra một hơi dài, vị nhị sư ca vắn tắt nói rõ hơn :

- Sau lần đó, có hai người hoàn toàn bị mất tích giữa khu mộ tháp, có lời đồn đại trên giang hồ rằng: khu mộ tháp vốn là nơi ẩn chứa những tuyệt tác võ học, do chủ nhân khu mộ tháp lưu lại...

Nữ nhân mất hết nhẫn nại, kêu lên :

- Lại là võ học? Giới giang hồ lúc nào cũng xem võ học trọng hơn sinh mạng! Hừ!

Họ đã nhận định như vậy sao họ không xông vào từng mộ tháp để tìm?

- Không sai! Phàm là nhân vật thuộc giới giang hồ. Kể cả ta, cũng xem võ học trọng hơn sinh mạng? Điều này vì muội không là người võ lâm nên muội không sao hiểu được! Còn việc xông vào từng mộ tháp ư?

Đưa mắt nhìn xa xăm, nhị sư ca bảo :

- Họ đã xông vào mộ tháp và đã thất bại!

- Thất bại? Tại sao?

- Ai xông vào mộ tháp đều mất tích! Đến một tiếng la cầu cứu cũng không kịp kêu lên!

- Nhưng họ có võ công kia mà? Là ai cố tình hãm hại họ?

Vị nhị sư ca lắc đầu :

- Có võ công cũng vô ích? Nhân vật nào có võ công thâm hậu thì sự mất tích ở khu mộ tháp còn nhanh hơn, ly kỳ hơn! Còn người hãm hại họ chính là những ngôi mộ tháp vô tri vô giác!

- Những ngôi mộ tháp làm sao hại được bọn giang hồ?

Vị nhị sư ca thở dài :

- Hà...! Vì những ngôi mộ tháp như được chủ nhân bố trí theo một trận đồ bí hiểm! Và bất kỳ ai sảy chân, lạc bước vào trận đồ, lập tức bị giam hãm, không sao tìm được lối thối lui!

- Trận đồ là gì?

Vị nhị sư ca chưa kịp đáp lời hoặc giải thích, nữ nhân vội cười ảo não :

- Mà thôi, nhị sư ca bất tất phải giải thích! Muội không phải người thuộc giới võ lâm, có nghe nhị sư ca giải thích cũng vô ích?

Sau đó, nữ nhân lại hỏi :

- Như muội lờ mờ hiểu, có phải bức họa xấu xí muội đang giữ hiện là mấu chốt của vấn đề?

Thán phục, vị nhị sư ca bảo :

- Muội nhanh hiểu như vậy chẳng trách Tiểu Đông có tư chất thông minh đĩnh ngộ khác thường.

Gật đầu, vị nhị sư ca giải thích :

- Lời đồn đại về khu mộ tháp bí hiểm sau khi được loan truyền, có người từng là bằng hữu của tiểu sư đệ chợt nhớ lại bức Họa Tháp mà tiểu sư đệ đã từng đưa y xem! Y bảo: Bức Họa Tháp chính là bức họa đồ để đưa người xâm nhập an toàn vào khu mộ tháp! Chuyện đúng sai thế nào chưa biết, ta chỉ nói được rằng ngay sau tin đó, có rất nhiều người tìm đến cửa, hỏi bọn ta về bức Họa Tháp! Qua đó, cũng đã xảy ra khá nhiều những trận xô xát đẫm máu!

Thở dài chán nản vị nhị sư ca chợt hạ thấp giọng :

- Bọn ta vì không tìm thấy Bức Họa Tháp, lại phải chịu cảnh quấy nhiễu liên miên, ta chợt nghĩ đến muội và lo lắng khôn xiết!

Nữ nhân tỏ vẻ hốt hoảng :

- Theo nhị sư ca, mọi người vì muốn tìm bức Họa Tháp sẽ tìm đến muội và gây khô dễ cho muội ư?

Không cần phải thừa nhận vì câu chuyện đã quá rõ ràng, vi nhị sư ca bảo :

- Trừ phi muội hủy bỏ bức Họa Tháp và lập tức cao bay xa chạy!

Nữ nhân nhìn chằm chằm vào vị nhị sư ca :

- Nhị sư ca bảo muội lập tức hủy bỏ thật sao?

Nhị sư ca giẫm chân :

- Còn thế nào nữa? Hay muội có cách nào khác hay hơn?

- Không phải nhị sư ca muốn muội giao bức Họa Tháp cho nhị sư ca sao?

- Kìa, muội! Muội cho ta là hạng người gì. Ta khó khăn tìm được muội để cảnh báo chứ nào có ý chiếm đoạt?

- Nhị sư ca những muốn là người đầu tiên đi vào khu mộ tháp để chiếm hữu tuyệt tác võ học ư?

- Hà...! Muội tin hay không là tùy muội! Đối với ta muội là muội của ta cho dù muội cố tình dứt áo ra đi từ khi tiểu sư đệ bị thù nhân hãm hại! Vả lại...

- Sao? Nhị sư ca nói tiếp đi!

- Trong khu mộ tháp thật sự có ẩn tàng võ học hay không, không một ai dám khẳng định! Ta dù có tham cũng đâu thể tự chuốc họa vào thân bằng cách bảo muội giao bức Họa Tháp kia cho ta?

Sắc diện có phần dịu lại, nữ nhân nói lời cảm kích :

- Không ngờ nhị sư ca lại có thịnh tình đến vậy với muội! Được rồi, muội sẽ lập tức hủy bỏ ngay bức họa kia để tránh mọi hậu họa!

Không sớm cũng không muộn, đúng lúc đó, trước khi nữ nhân kia quay người đi vào trong nhằm thực hiện ý định, một tràng cười như tiếng ma kêu quỷ khóc chợt vang lên :

- Ha... ha... ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.