Đãi Quân - Thủ Quân

Chương 34: Tà nguyệt tam tinh động




Mỗi ngày trôi qua trong bề bộn công việc. 5:40 sáng bật dậy, dù mắt díu cả lại nhưng Điền Ca không dám ngủ thêm nữa. Rửa mặt xong, cô vội cắm đầu vào bếp nấu cơm sáng. 6:20 rồi mà Ni Ni vẫn còn uốn éo mãi trên giường không chịu dậy. Năm nay Ni Ni đã lên năm nhưng vẫn chưa vào khuôn khổ, nó vừa lò dò rời khỏi giường vừa khóc inh ỏi mà chả cần bất kì lí do gì. Nhưng khốn nỗi cái trò gào khóc ăn vạ chẳng có tác dụng gì với mẹ nó. Bực mình vì sự ầm ĩ vô lí của con nhóc, Điền Ca quay sang phát vài cái vào mông con bé rồi cáu kỉnh mặc quần áo, chải đầu, rửa mặt cho con, sau đó cô lại quay sang ngọt nhạt dỗ cho con ăn sáng. Trước 7 giờ, Lý Dương phải đưa con đến trường mẫu giáo bằng mọi giá. Đưa con gái đi học xong, anh vội vàng chạy đến điểm đưa đón xe cơ quan. Đến nơi thì xe lại vừa đi mất, không lên được xe cơ quan thì đành phải chen lấn trên xe buýt vậy. Quỷ cũng biết, vào giờ cao điểm mà chen chúc trên xe buýt thì không khác nào một cơn ác mộng. Ác mộng thì cũng phải chấp nhận thôi, nhưng mấu chốt là ở chỗ, đi xe buýt thì chắc chắn sẽ đến muộn, đến muộn thì sẽ bị phạt tiền, mỗi một lần chịu phạt tương đương với việc mất toi năm bao thuốc lá Thái Sơn, không chỉ ảnh hưởng chất lượng cuộc sống, mà còn ảnh hưởng tới tâm trạng cá nhân.

Sau khi hai bố con rời khỏi cửa, Điền Ca gấp rút thu dọn bãi chiến trường trong nhà, nếu không đến tối bước vào nhà, mệt mỏi thì chớ, lại trông thấy nhà cửa ngổn ngang, bẩn thỉu, không nổi điên mới là lạ. Thu dọn qua loa một lúc rồi cô thay quần áo, xách túi hớt hải chạy ra đường bắt xe buýt đi làm. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đôi vợ chồng trẻ đều bắt đầu một ngày mới bằng cuộc đua maraton như vậy. Ngày này nối tiếp ngày kia cứ đều đều như cái máy suốt từ sáng đến tối, cơ hồ không lúc nào dừng, vả lại ai cũng không dám tùy tiện rời khỏi vị trí của mình, không dám đi sai một bước, không dám nói nhầm một câu, bởi chỉ cần một chút sơ suất, cuộc sống gia đình thế là đi tong. Quả thực chẳng còn cách nào, giá cả hàng hóa, tiền thuê nhà, chỉ số tiêu dùng các loại không ngừng tăng lên, đang yên đang lành tự dưng khiến cuộc sống của người ta từ êm đẹp sinh ra chán nản, từ vui vẻ rơi vào phiền não, từ hạnh phúc tụt xuống địa ngục. Mỗi ngày ngồi xe buýt băng qua từng con phố, bắt gặp những tòa nhà cao ốc cao vút, Điền Ca thường có cảm giác bị đè nén như nhân bánh bao, mỗi lần hết ca ra về, cơ thể mệt mỏi rã rời leo lên căn phòng ở tầng bảy, hai chân cô nặng như chì, chậm chạp lê bước. Ba mươi hai tuổi, tuổi này vẫn còn được xem là trẻ, theo đúng quan niệm tuổi tác trong pháp định nhà nước thì cô vẫn đủ tiêu chuẩn là nữ thanh niên, thế chẳng lẽ tế bào trong cơ thể thi nhau lão hóa sớm vậy sao?

Buổi trưa, Điền Ca đeo kính râm, mặc bộ quần áo thời trang mua trong shop với giá khuyến mãi còn một phần ba, xách cái túi Gucci hàng fake ba trăm tệ ra khỏi bệnh viện, đón xe buýt tới dự lễ cưới của cô y tá trưởng. Trước khi rời khỏi phòng siêu âm của bệnh viện, cô đã xin chủ nhiệm nghỉ thêm một tiếng, nếu không, chỉ với hai tiếng đồng hồ giờ nghỉ trưa mà đi xe buýt đến dự đám cưới thì làm sao mà kịp được? Nhưng nếu như bắt taxi, thì cả lượt đi lẫn lượt về mất hai mươi ba mươi tệ, trong khi đi dự đám cưới đã phải chấp nhận “nộp phạt”, nếu lại vô cớ mất thêm một khoản phí đi lại, há chẳng phải là đã rét vì tuyết lại giá vì sương sao?

Nơi tổ chức lễ là bãi cỏ ngoài trời của một khách sạn năm sao. Thanh Đảo vào tháng Tư, cảnh sắc tươi đẹp, hương hoa ngào ngạt với những chùm anh đào hồng nhạt nở rực rỡ. Hoa tươi, rượu ngon, âm nhạc, tiếng nói cười hân hoan… Trên lễ đài trang trí lộng lẫy, cô dâu chú rể tràn ngập hạnh phúc trong tiếng chúc phúc của bạn bè và người thân. Điền Ca nhìn họ chăm chú không chớp mắt, cùng nhìn nhau say đắm, cùng trao nhau nhẫn cưới… Tất cả những điều này đều là giấc mơ thời thiếu nữ của Điền Ca, nhưng mà cảnh tượng đẹp đẽ này lại dành cho cô y tá trưởng, nhân vật nữ chính nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cô dâu Chu Lệ Sảnh lộng lẫy trong chiếc áo cưới được đặt may phù hợp với vóc dáng, xinh đẹp như một đóa bách hợp nở rộ. Cô dâu này không phải ai xa lại, chính là bạn thân của Điền Ca. Nói là đồng nghiệp cũng được mà gọi là bạn thân cũng đúng. Tình bạn của họ bắt đầu từ ngày đầu tiên Điền Ca đi làm ở bệnh viện, đến nay cũng đã được tám chín năm rồi. Thân nhau đến nỗi vài ngày không liên lạc thì người này lại nhớ người kia, nửa đêm canh ba cũng có thể gọi điện thoại quấy rầy, lúc buồn khổ lại rủ rỉ tâm sự với nhau. Trong tám chín năm qua, quan hệ giữa hai người chưa từng có bóng dáng của đồng tiền thực dụng, chủ yếu nương dựa tinh thần nhau là chính. Giả sử chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thì tội gì Điền Ca phải hy sinh giờ nghỉ trưa quý báu để chen chân lên xe buýt chật chội, tới dự cảnh tượng náo nhiệt này chứ. Tới làm gì? Kỳ thực chả có gì hay ho, trái lại, vừa mất thời gian còn tốn thêm tiền mừng cưới.

Tiệc cưới buffet có quy mô không hề nhỏ với hơn ba mươi bàn, bởi lẽ, Chu Lệ Sảnh là người gốc Thanh Đảo nên có rất nhiều bạn bè và người thân tới dự hôn lễ. Lúc đi qua dãy nhà vệ sinh, vô tình Điền Ca nghe thấy hai đồng nghiệp nữ đang xì xào bàn tán về lai lịch chú rễ.

- Thằng cha này ăn cái gì mà số may thế, câu được bao nhiêu là tiền.

- Hắn ta làm nghề gì? Nhà ở đâu?

- Nghe đâu là tiến sĩ chuyên ngành tài chính, làm quản lý quỹ…

- Thôi, cho tôi xin! Cái mũ tiến sĩ ấy có khi phải được đúc bằng nhiều vàng lắm, chắc chắn là dùng tiền mua rồi!

- Cô ta dựa vào cái gì mà lấy được thằng chồng tốt như thế nhỉ? Học vấn thì chẳng cao, diện mạo lại như hồ ly tinh, mà sao tốt số thế nhỉ?

- Tốt số ư? Tôi chẳng thấy thế, hắn ta cũng nhiều tuổi rồi thì phải? Độ một hai năm nữa là bước sang tuổi năm mươi thôi. Năm mươi tuổi nghĩa là sao? Đã là một lão già sắp bước vào tuổi xế chiều thì còn gì là đời nữa? Chưa biết chừng, tay chân đầy đồi mồi rồi cũng nên?

- Được ngồi mát mẻ ăn bát vàng là tốt rồi, còn cần cái của nợ đó làm gì nữa? Có cũng chẳng bói ra được xe địa hình Land Rover!

Về thông tin cá nhân của chú rể – Liễu Tông Nguyên, những điều Điền Ca biết, đương nhiên là đáng tin cậy hơn họ. Liễu Tông Nguyên năm nay 46 tuổi, là tiến sĩ tài chính học chính hiệu, người Tế Nam, anh đã ẩn mình mấy năm ở phố Wall của Mỹ, về sau được chiêu mộ đến Thanh Đảo, từng đảm nhậm chức phó tổng một công ty chứng khoán, quản lý quỹ đầu tư công cộng và hiện nay, anh chuyển sang làm quản lý quỹ đầu tư tư nhân. Không riêng gì sự nghiệp thành công, anh có vẻ bề ngoài cũng khá là ưa nhìn, khí chất nho nhã, cực kỳ phong độ, những người đàn ông thông thường đi học mấy năm ở nước ngoài khó có thể rèn luyện được như thế.

Hai đồng nghiệp nữ hết bàn tán về chú rể lại đá sang chủ đề nhà ở của đôi tân lang tân nương: Ngôi nhà có vị trí đẹp trong thành phố này đấy, vừa nằm cạnh biển lại tựa lưng vào núi, đúng là tấc đất tấc vàng, những n vạn tệ một mét vuông… Một cô đón lời, tấm tắc khen ngợi, còn cô kia thì “hừm” một tiếng kỳ quặc. Kể ra cũng có thể hiểu được tâm trạng của các cô, tự mình phấn đấu nhiều năm cũng chẳng có được một cuộc sống lý tưởng, đằng này, người ta chỉ cần nhờ hôn nhân, chỉ trong một đêm, cá chép đã vọt qua cửa rồng. Những phụ nữ có tố chất tâm lý kém một chút, dù họ vẫn còn độc thân hay đã có gia đình đều tỏ ra tức tối, ngay cả những người có tấm lòng trong sáng cũng khó tránh khỏi cảm giác ghen tị. Thi thoảng Điền Ca cũng như vậy, song hôm nay nhân vật chính trên sân khấu là cô bạn thân thiết như một người nhà với Điền Ca, thế nên cô đã vượt qua cảm xúc tiêu cực và coi những lời bàn tán ấy chỉ như gió thổi qua tai, cứ nhắm mắt bịt tai làm lơ mà thôi.

2

Cuộc sống thường xuất hiện các tình huống trớ trêu để điều tra trí tưởng tượng của chúng ta. Hôm đó xảy ra một việc mà Lý Dương có nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến, khốn nỗi sự việc bất ngờ ập đến nên anh không kịp trở tay. Nguyên nhân là từ vụ tai nạn giao thông đột nhiên xảy ra làm một người đang sống sờ sờ ra đấy, đùng một cái đã chết rồi. Ai mà biết được, người lâm nạn lại chính là Ngụy Xuân Phong, bạn thân nhất của Lý Dương, cũng chính là người anh em mà những lúc gặp khó khăn, Lý Dương đều có thể đến mượn tiền hay khi nào có chuyện gì hệ trọng, anh cũng tới hỏi ý kiến.

Đó là một ngày tháng Tư, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, chim oanh hót líu lo; là ngày gió xuân rộn ràng, ánh mặt trời rực rỡ; là ngày Chu Lệ Sảnh làm đám cưới thiêng liêng và trang trọng, thế thì làm sao Lý Dương có thể ngờ được rốt cuộc đây lại là ngày đen tối kết thúc sinh mệnh của Ngụy Xuân Phong chứ.

Lý Dương nhận được tin dữ qua điện thoại. Trước khi nhận được cuộc điện thoại này, tâm trạng của anh vốn đang vui vẻ, vì tháng trước, khi thanh toán một khoản nợ nghiệp vụ, anh đã phát hiện ra một lỗ hổng về kế toán và kịp thời điều chỉnh lại, tránh được thiệt hại đáng kể cho công ty. Vấn đề nảy sinh ở bộ phận vật tư, một mặt, quản lý bộ phận vật tư bị phê bình, chịu phạt, anh ta run rẩy hoảng sợ, chạy vạy khắp nơi tìm người lãnh đạo xử lý chuyện này; mặt khác, Lý Dương trở thành người có công, được hội đồng lãnh đạo hết lời khen ngợi đồng thời vinh dự nhận sáu nghìn tệ tiền thưởng. Hôm nay, vừa khéo món tiền này được chuyển vào tài khoản của anh. Quả là một việc rất đáng ăn mừng, anh đạt được cả danh và lợi, còn có công trạng nữa. Để cho bà xã phấn khởi một chút, nhân giờ nghỉ trưa anh chạy xuống dưới lầu, rút tiền mặt từ máy ATM, sau đó gói tiền vào một cái phong bì màu trắng, anh tính buổi tối về nhà sẽ dửng dừng dưng coi như không, để phong bì lên bàn trang điểm của Điền Ca. Anh thích nhìn thấy vẻ mặt vừa mừng rỡ lại vừa ngỡ ngàng của cô, thích cái cách cô say mê xòe xấp tiền trên mười đầu ngón tay, cắn rồi ôm cổ anh, kề sát tai anh nũng nịu ngọt ngào như con nít: Anh yêu vất vả rồi, thưởng cho anh này…

Thế mà bất chợt có một cuộc điện thoại gọi tới làm ý nguyện tốt đẹp này của anh bỗng chốc vỡ tan.

Điện thoại gọi đến từ Trần Tích Tích, vợ của Ngụy Xuân Phong, cô lẩy bẩy bấm số điện thoại di động của Lý Dương.

- Lý Dương! – Cô nói, giọng đẫm nước mắt, nghe nặng nề như tiếng chuông báo tang, - Xuân Phong gặp chuyện rồi.

- Làm sao cơ?

- Xuân Phong… mất rồi… tai nạn giao thông. – Giọng Tích Tích nghẹn lại, thế rồi, cô không kiềm chế được cảm xúc, khóc nấc lên.

Lý Dương cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong tích tắc, bầu không khí như ngưng đọng lại, anh chết lặng người, Xuân Phong mất rồi ư?

Không thể tưởng tượng nổi. Không thể tin được. Mấy năm gần đây, Ngụy Xuân Phong vẫn luôn duy trì thói quen của dân nhà giàu: Vô cùng quý trọng sinh mệnh, không muốn rời xa cuộc sống ở nhân gian, bởi thế anh sống rất thận trọng, chỉn chu. Trung bình cứ nửa năm anh đi khám sức khỏe một lần, các chỉ số sức khỏe đều tốt hoặc bình thường. Trong số những cuốn sách hằng ngày anh hay đọc, mười phần thì có tới tám chín phần là sách liên quan đến dưỡng sinh. Anh còn có hẳn một bộ lý luận dưỡng sinh do tự anh nghiền ngẫm, những lúc cùng bạn thân uống rượu, anh không nói chuyện làm ăn hay chuyện về tiền bạc mà chỉ nói nhiều về đạo dưỡng sinh. Anh lên kế hoạch làm kinh doanh thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc tài sản đạt đến một trị số nào đó (giống như một ngọn núi cao mà cả đời Lý Dương chỉ có thể ngưỡng vọng chứ chẳng dám tưởng tượng ra) thì anh sẽ tự động về hưu. Sau đó, anh định dành thời gian tập trung viết một cuốn sách về khía cạnh mà anh tâm đắc nhất trong dưỡng sinh, đem những kinh nghiệm điều dưỡng và bí quyết giữ gìn sức khỏe của bản thân cùng chia sẻ với tất cả mọi người. Anh từng tặng Lý Dương nhiều cuốn sách về thuật dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe và dặn di dặn lại Lý Dương nên bớt thời giờ xem qua, đối với việc giữ gìn tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ ắt là có ích. Lý Dương cũng rất muốn chú tâm hơn tới những tri thức này nhưng căn bản anh không vắt ra được chút thời gian rảnh nào. Sau này anh tự chiêm nghiệm ra rằng: Những cái trò như dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, v.v… thường là vấn đề mà người già hoặc người giàu trăn trở, còn hạng dân đen như mình, tạm thời gác lại đã. Suốt ngày từ sáng đến tối, bôn ba vì kế sinh nhai trong đầu chỉ biết đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của các thành viên trong gia đình, còn những cái xa vời hơn một chút thì không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến, với lại cũng đâu lo liệu được như người ta.

Lý Dương không ngờ được rằng, Ngụy Xuân Phong chăm sóc sức khỏe cực kỳ tốt như vậy, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tai nạn giao thông. Khi Ngụy Xuân Phong đang lái xe với tốc độ cao, chạy trên đường quốc lộ ven biển, chỉ vì tránh một chiếc xe tải lớn rẽ gấp nên đột ngột mất tay lái, xe đâm lên vành đai xanh bên đường, mất lái và lật nhào xuống bãi ruộng hoang sâu hơn ba mét so với lòng đường, còn bản thân anh thì bị văng từ trong xe ra ngoài, va trúng một bức tường xi măng, hôn mê tại chỗ. Ngay sau đó anh được đưa tới bệnh viện, cấp cứu những sáu tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng vẫn tắt thở trên bàn phẫu thuật.

Nửa tiếng sau, Lý Dương tới bệnh viện, lúc này Ngụy Xuân Phong đã được đưa vào nhà xác. Lý Dương không kịp nhìn mặt bạn lần cuối, anh cũng không có sự chuẩn bị về tâm lý cho việc này. Thường ngày, Ngụy Xuân Phong rất mãn nguyện về cuộc sống của mình, tinh thần hăm hở, dùng đồ cao cấp, mặc quần áo hàng hiệu, trông oai phong lắm, thế mà giờ đây anh lại nhắm nghiền đôi mắt và cũng không còn sự sống, tất cả sinh mệnh luân lạc trong trạng thái đóng băng, làm sao Lý Dương dám tưởng tượng được chứ.

Ở chỗ gần nhà xác, Lý Dương nhìn mấy gương mặt thân quen mà đã rất lâu rồi anh không gặp, đó là bố mẹ của Ngụy Xuân Phong cùng với Trần Tích Tích. Họ cũng không nằm ngoài nỗi đau thương bất ngờ ập đến, sự tuyệt vọng bao trùm lên khuôn mặt và những giọt nước mắt tuôn rơi như mưa không ngừng kích thích thần kinh của Lý Dương, một lần nữa xác nhận với anh sự thực: Người bạn cùng lớp thời đại học của anh, mười mấy năm nay vẫn luôn hiển hiện trước mắt anh, giờ đây đã mất thật rồi.

Cảnh tượng khá hỗn loạn, ở đây chủ yếu là họ hàng thân thích của Ngụy Xuân Phong, ngoài ra còn có nhân viên trong công ty của anh và những người bạn kinh doanh. Có mấy người vây quanh bố mẹ của anh và Trần Tích Tích, bày tỏ sự chia buồn sâu sắc cùng gia đình.

Không ai chú ý tới Lý Dương. Qua khoảng trống giữa hai người phụ nữ, anh nhìn Trần Tích Tích ở phía xa xa, cô không gào khóc, có điều nước mắt chảy dàn giụa, vẻ mặt đờ đẫn, có thể thấy trong giờ phút này cô đau đớn khủng khiếp. Lý Dương cũng cảm nhận được nỗi đau khoắc khoải trong lòng cô. Anh muốn chạy sang chỗ cô nói vài lời an ủi, nhưng anh lại cho rằng, lúc này dù có nói gì thì cũng vô ích thôi. Xuân Phong đã đi rồi, giờ này phút này bất kể lời nói nào cũng không thể làm giảm bớt hay xoa dịu nỗi đau thương của người thân.

Cả buổi chiều, Lý Dương như người mất hồn, lúc nào mặt cũng buồn rười rượi. Sự thực này quả khiến người ta khó có thể chấp nhận. Vừa mới mấy ngày trước, anh còn gặp Ngụy Xuân Phong ở cổng ngân hàng, lúc làm xong việc, hai người tạm biệt nhau, Ngụy Xuân Phong buông một câu: Đợi qua đợt bận rộn này, hai đứa mình phải đi uống một chầu… Chầu rượu đó còn chưa uống vậy mà trong nháy mắt, một người đang sống yên lành lại đột nhiên trở thành người thiên cổ.

Thời đại học, Lý Dương và Ngụy Xuân Phong ở chung một phòng trong kí túc xá, người nằm tầng trên, người ngủ tầng dưới. Hồi đó, hai người thân nhau đến nỗi cùng chia sẻ với nhau từng bình nước, từng hộp cơm, thậm chí có lúc còn cùng thích một cô bạn trong lớp. Sau khi tốt nghiệp, Ngụy Xuân Phong trở về quê ở Thanh Đảo, còn Lý Dương không muốn về Hà Nam nên ở lại Bắc Kinh, làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài. Đáng tiếc là, anh vừa mới đi làm chưa được bao lâu thì gặp cảnh doanh nghiệp này cùng với năm trăm doanh nghiệp lớn khác tái cơ cấu tổ chức, gây xáo trộn nhân sự, khiến mọi người hoang mang, từ đó dẫn đến việc nghiệp vụ không ổn định, thu nhập của nhân viên sụt giảm. Thế là, những nhân viên già dặn kinh nghiệm nhao nhao đổi nơi công tác, còn Lý Dương gắng gượng ở lại hơn nửa năm, song tình hình vẫn không được cải thiện, anh đành tìm đường khác mưu sinh. Đúng lúc này, Ngụy Xuân Phong điện thoại phấn khởi báo cho Lý Dương tin sốt dẻo: Một doanh nghiệp nổi tiếng ở Thanh Đảo thông báo tuyển dụng nhân viên trong phạm vi cả nước, người trúng tuyển được vào biên chế nhà nước chính thức. Ngụy Xuân Phong hỏi Lý Dương có muốn thi thử hay không. Từ thuở nhỏ, Lý Dương đã có một tình yêu tha thiết với biển cả, hơn nữa, Điền Ca – cô bạn gái cùng anh nói lời yêu thương ở Bắc Kinh cũng là người Thanh Đảo. Dưới sự ủng hộ, cổ vũ và động viên của Điền Ca, anh dường như không còn do dự, ôm chí quyết tâm, nhất định phải thi được vào doanh nghiệp đó. Suốt đêm, anh ngồi tàu hỏa tới Thanh Đảo, đến nơi anh lại chui tọt vào căn phòng nhỏ của Ngụy Xuân Phong, ngồi đọc các loại tài liệu có liên quan để chuẩn bị cho cuộc thi. Anh ôn luyện đến quên ăn quên ngủ, hăng hái chiến đấu những mấy hôm liền. Lần thi này chẳng khác nào một cuộc chiến đấu tàn khốc, có thể nói là cực kỳ khó khăn, bởi lẽ ngạch kế toán chỉ tuyển tất cả có tám người, trong khi đó, số người tới đăng ký tham gia thi tuyển không ngờ đã hơn một nghìn. Đã thế, sát ngày thi, Lý Dương bỗng nhiên cảm cúm nặng, toàn thân khó chịu, tinh thần thoáng chốc cũng buông lơi, thiếu chút nữa là anh phải bỏ thi. Cũng may, Ngụy Xuân Phong thấy anh như thế, bèn lập tức gọi điện thoại tới Bắc Kinh, lúc ấy Điền Ca vẫn đang học ở học viện y học, cô vội vã xin nghỉ, chạy về Thanh Đảo để tiếp thêm sức mạnh cho bạn trai. Sự chăm sóc tận tình của Điền Ca cùng với sự cổ vũ không ngừng của Ngụy Xuân Phong, sau hai ngày truyền dịch, Lý Dương lại bùng lên ý chí chiến đấu, đúng giờ bước vào phòng thi. Kết quả, cộng điểm các vòng thi, anh có tổng điểm đứng thứ hai, riêng vòng phỏng vấn thì anh đứng thứ nhất, Lý Dương chính thức được nhận vào làm việc trong tập đoàn CC Thanh Đảo.

Nghĩ lại, mọi chuyện cứ ngỡ như ngày hôm qua.

Ấy vậy mà, tựa như một giấc mơ, trong nháy mắt, âm dương đã đôi bờ cách trở.

3

Nhá nhem tối, Lý Dương chạy sang nơi hỏa táng, bỗng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình nhấp nháy chữ “em yêu” màu xanh ngọc, giai điệu bài Hạnh phúc ở nơi nào truyền đến bên tai. Đây là nhạc điệu anh cài riêng cho Điền Ca. Cô bảo với anh rằng, bên môi giới hẹn ngày mai đi xem nhà, cô cảm thấy căn hộ lần này cũng không tồi, hỏi anh có thể cùng cô đi xem nhà một thể không. Hễ nhắc tới chuyện nhà ở là Lý Dương lại đau đầu, lại thêm khung cảnh rối ren nơi hỏa táng nữa, thế là anh gạt phắt đi.

- Em có biết dùng cái đầu của mình để nghĩ xa hơn không? Giá nhà tăng tới chừng nào rồi? Trong giờ phút quan trọng này mà gấp gáp mua nhà thì chẳng phải là đi góp vui sao? Anh không đi! Không đi! – Giọng Lý Dương có phần bực bội.

- Anh có cái đầu giỏi thật đấy, thế mà đến giờ vẫn chưa có nhà ở, anh không đi thì em đi! – Điền Ca cúp điện thoại.

Tối đó, Lý Dương về nhà rất muộn. Trước khi về, bận luôn chân luôn tay, giúp đỡ Trương Duệ – tổng thanh tra kế toán của công ty Ngụy Thị, thu xếp tang lễ của Ngụy Xuân Phong. Trương Duệ là bạn của Ngụy Xuân Phong, anh là người An Huy, từng tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế trường Đại học Phúc Đán ở Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, anh lấy một cô vợ người Thượng Hải nhưng lại gặp cảnh vợ ngoại tình nên đã sớm ly hôn. Vừa hay, thời gian đó, công ty của Ngụy Xuân Phong đang trong giai đoạn phát triển cực nhanh nên cần gấp nhân tài chuyên ngành. Vì vậy, thông qua sự giới thiệu của người bạn, Trương Duệ liền rời khỏi đất Thượng Hải đầy đau khổ đến đây, vị chi anh đã ở lại Thanh Đảo đã được năm năm.

Lúc lo liệu hậu sự của Ngụy Xuân Phong, Trương Duệ quán xuyến các công việc bên trong, còn Lý Dương chạy việc bên ngoài, hai người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý. Lý Dương phụ trách liên hệ nhà tang lễ, công ty mai táng, nơi hỏa táng, sau đó anh còn phải đưa bố mẹ, vợ con của Ngụy Xuân Phong đang đau buồn tuyệt vọng về nhà, sắp xếp ổn thỏa cho họ. Tâm trạng Lý Dương nặng trĩu, anh nói mấy lời khuyên giải và an ủi với người nhà của Ngụy Xuân Phong, biết rõ là chẳng có tác dụng gì nhưng anh không thể không nói ra.

Khi anh rời ngôi nhà tràn ngập cảm xúc đau thương và tiếng khóc bi ai đó thì đã 11 giờ đêm.

Ni Ni đi ngủ rồi. Triệu Văn Phượng, mẹ vợ của anh ở lại đây. Bà gác chiếc kính lão lên sống mũi cùng ngồi với Điền Ca trong phòng khách chật hẹp, hai mẹ con chụm đầu vào phía bàn trà, chăm chú xem bản thiết kế nhà. Tay phải Điền Ca cầm bút chì, đánh dấu khắp bản thiết kế.

Thấy Lý Dương đi vào phòng vệ sinh, bà Phượng liền đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác anh vừa thay ra đem đến trước cái cửa sổ nhỏ tí hin chưa đầy một mét vuông trong phòng khách, tay trái nắm chặt cổ áo, tay phải phủi bụi bùm bụp. Lý Dương từ phòng vệ sinh đi ra, hơi đúng lúc mẹ vợ đang giũ áo bên ngoài cửa sổ, anh nhìn mẹ vợ, hơi nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười cứng nhắc, thôi xem như là chào hỏi vậy, chứ giờ anh chẳng muốn mở miệng nói câu nào cả.

Mẹ vợ của anh là dân bản địa ở Thanh Đảo này, mấy đời đều sinh sống tại khu Ký Thương ở ngoại ô thành phố. Bà làm bác sĩ nhi ở xã hơn ba mươi năm và vừa về hưu được mấy năm nay. Tuy vậy, bà vẫn chưa sửa được bệnh nghề nghiệp là ưa sạch sẽ, một sở thích không giống ai. Lý Dương cũng là người ưa sạch sẽ, nhưng ban đầu anh cũng chẳng hề thích ứng được với sở thích sạch sẽ thái quá có một không hai của bà mẹ vợ. Chẳng hạn như việc chải tóc, bà cũng dặn dò lúc chải đầu phải ngửa đầu ra ngoài cửa sổ để tránh tóc rơi rụng bay lung tung trong phòng, làm lây lan bụi bặm và vi khuẩn; hay là, đi đâu về nhà việc đầu tiên là phải đồng loạt thay hết quần áo, nếu cứ mặc nguyên quần áo ngang nhiên đi vào phòng khách; thì coi chừng, bà sẽ cau mày ngay cho mà xem.

Từ nhà của bà ở khu Lý Thương đến nhà của vợ chồng con gái ở phía sau Phù Sơn chỉ cần bắt một chuyến xe buýt, ngồi ba mươi phút là tới nơi, đi lại rất thuận tiện. Bà có sức khỏe tốt, đi đứng nhanh nhẹn, nói đến là đến, nói ở là ở. Mãi rồi Lý Dương cũng thành quen nên thấy lối sống của bà cũng bình thường.

- Mẹ chưa ngủ ạ?

- Mẹ đợi con, sao bây giờ mới về thế? Đã ăn cơm chưa? Mẹ có để thức ăn cho con đấy. – Bà Phượng vừa nói vừa tong tả đi vào bếp làm thức ăn cho con rể.

- Mẹ cứ từ từ, con đã ăn cơm rồi. – Lý Dương nhìn sang mẹ vợ, anh muốn nở một nụ cười với bà, nhưng không sao cử động nổi nét mặt cứng nhắc. Anh chưa nói chuyện của Ngụy Xuân Phong với Điền Ca, giờ lại trễ thế này rồi, tạm thời anh cũng không muốn giải thích nguyên nhân về muộn.

Nói thực, bà mẹ vợ này đôi lúc quả là phiền toái. Mỗi lần tới nhà con gái, vừa bước chân vào cửa là bà đã bắt đầu đảo vị trí, xắn tay áo, chiếm ngay gian bếp. Mấy giờ ăn cơm, ăn cái gì, tất cả đều do bà quyết định. Bà sắp xếp công việc gia đình còn chi li và quyết đoán hơn cả Điền Ca. Có lúc Lý Dương ngờ vực, không biết cái nhà này, rốt cuộc ai mới là chủ nhân đây? May mà mỗi ngày Ni Ni một lớn, nên tần số bà lui tới cũng thưa dần.

Số lần gặp nhau ít đi, thiện cảm và độ thân thiết tự nhiên cũng được nâng cao mấy phần. Có khi lâu lâu không thấy bà sang, Lý Dương còn chủ động gọi điện hỏi thăm: “Mẹ ạ, dạo này mẹ thế nào?”. Khi nói như thế, nhất định là vì anh đang nhớ mấy món ăn mẹ vợ làm. Thực sự bà rất quý Lý Dương. Lần nào đến nhà anh, bà đều kì công chế biến nhiều món ăn, như hầm canh, nấu thức ăn, lại làm sủi cảo nữa. Anh thích món nào, đương nhiên bà sẽ làm không thiếu món đó. Biết anh không thích ăn sủi cảo nhân thịt, thế nên mỗi lần làm bà đều không ngại rườm rà làm hai loại nhân bánh khác nhau, trông vừa đẹp mắt lại ngon miệng, nói tóm lại, về trình độ nấu nướng thì không ai tuyệt bằng bà. Ngoài nấu ăn ra, bà còn giặt giũ quần áo, không phải chỉ giặt riêng quần áo của con gái và cháu ngoại thôi đâu, bà còn giặt cho cả con rể, chỉ cần anh thay quần áo bẩn là bà sẽ mang đi giặt ngay, tuyệt đối không để chúng sang ngày hôm sau. Và bà còn giặt cẩn thận, kĩ càng hơn Điền Ca ấy chứ. Có thể nói là bà chịu vất vả vì con cháu mà không hề oán trách hay càm ràm kể công những việc đã làm.

Kể ra, bỏ qua một vài khuyết điểm nhỏ của bà mẹ vợ này thì thật đúng là Lý Dương không thể chê bà vào đâu được. Từ khi gả cô con gái như hoa như ngọc (hình dung Điền Ca như thế cũng không quá, hồi lấy nhau cô đang ở độ tuổi đôi mươi, có thể nói là đẹp như hoa như ngọc) cho anh, bà Phượng đã gánh trách nhiệm làm mẹ, thường xuyên trợ cấp tiền, lại góp sức giúp vợ chồng anh xây dựng cuộc sống mới, vừa thắt lòng lo lắng nhọc nhằn gồng gánh tấm thân, vậy mà đến nay, anh vẫn chưa báo đáp được mảy may nào công ơn của bà. Trong thời gian Điền Ca ở cữ, bà Phượng đã bỏ tiền, bỏ sức ra chăm bẵm cho cô cháu gái bé bỏng. Từ lúc Ni Ni được tám tháng cho tới trước hai tuổi, con bé chỉ quen ngủ với bà ngoại, thi thoảng bà không khỏe hoặc đảo về nhà mình mấy ngày, Ni Ni phải ngủ cùng bố mẹ là y như rằng con bé quấy khóc ngằn ngặt, cả đêm cứ trở mình liên tục. Nói cách khác, chỉ cần con gái ngủ một đêm với bố mẹ thì Lý Dương và Điền Ca sẽ được lãnh một đêm mất ngủ. Đến năm Ni Ni hai tuổi, con bé đã biết hơn và dần dần quen ở cùng bố mẹ thì bà ngoại mới được giải thoát. Lên ba tuổi, Ni Ni bắt đầu đi mẫu giáo, buổi sáng Lý Dương và Điền Ca có thể đưa con bé đi học, nhưng chiều tối thì không thể tới trường đón con đúng giờ, vả lại họ cũng không có dư tiền để thuê hẳn bảo mẫu. Vì vậy, những lúc không đón được con, thì sau một cuộc điện thoại là trách nhiệm nặng nề này liền rơi xuống vai bà ngoại. Còn bà, cứ hễ nhận được “chỉ thị” là tức tốc bắt xe buýt đi đón cháu gái, đợi Lý Dương và Điền Ca về nhà, cơm nước xong xuôi lại trở về nhà của mình, hoặc tiện thể ở lại một hai hôm, giúp con gái dọn dẹp nhà cửa. Dù sao chỉ cần bà bước vào cửa thì không bao giờ chịu ngồi yên. Chung quy là vì bà không muốn ở trong căn phòng rộng rãi của nhà mình mà cam tâm tình nguyện đến căn gác xép nhỏ bé, mà mỗi lần leo lên là mệt đứt hơi này, cũng chỉ vì một ý nghĩ duy nhất, chính là giúp con gái và con rể nâng cao “chỉ số” hạnh phúc.

Điền Ca nói, số mẹ vất vả, lúc chồng còn sống thì hầu hạ chồng, đến khi chồng mất thì lại hầu hạ con gái và cháu ngoại. Bởi vậy, Lý Dương càng kính trọng mẹ vợ hơn, chả thế mà sau mấy năm sống cùng nhà, mối quan hệ giữa mẹ vợ và con rể trong gia đình rất tốt đẹp.

- Này! Trưa mai bên môi giới hẹn em đi xem nhà, anh có thể bớt thời gian không? Mình cùng đi xem một thể?

- Căn hộ nào?

- Căn hộ khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc, đây là tấm hình hôm nay bên môi giới gửi tới, em đã in ra, anh xem thử đi.

- Anh mệt rồi, để hôm khác đi. – Trong đầu Lý Dương còn đang lởn vởn về cái chết của Ngụy Xuân Phong, đâu có tâm trạng mà đi xem nhà chứ.

- Thế thì em tự đi xem, nếu vừa ý là em bỏ tiền ra mua luôn đây. – Điền Ca nói.

Tiền? Tiền! Trong tích tắc, trong đầu Lý Dương dường như có tia chớp xẹt qua, anh chợt nhớ ra một việc.

Anh rảo bước, quay người đi tới chỗ cửa ra vào, mở to mắt tìm kiếm thứ gì đó ở trên cái móc quần áo ngoài tiền sảnh. Ngoài mấy bộ quần áo quen thuộc của Điền Ca và mẹ vợ, vừa mới ba ngày trước, anh còn treo một chiếc áo khoác ở đây, sao bây giờ đã biến đi đâu mất. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, anh lập tức quay đầu lại hỏi Điền Ca:

- Cái áo khoác màu cà phê của anh đâu? Em cất rồi à?

Nghe thế Điền Ca càng cắm đầu vào bản thiết kế, cô không thèm ngẩng đầu lên, trả lời cụt ngủn:

- Em không cất áo khoác của anh.

Mẹ Điền Ca vội đỡ lời:

- Cái áo màu cà phê treo ở đó ba hôm trước ấy à? Mẹ giặt rồi.

- Giặt rồi? – Lý Dương cảm thấy trong đầu có cái gì đó nổ tung, lông mày bỗng dựng đứng lên, khuôn mặt sa sầm như vừa rơi tõm xuống cái hố sâu thăm thẳm.

- Ngày mai con cần mặc chiếc áo đó sao? Ban nãy mẹ nghe dự báo thời tiết rồi, ngày mai trời vẫn ấm, mẹ đoán con không mặc chiếc áo đó nữa nên đem đi giặt để cất đi, con mặc cái áo khác được không? – Bà Phượng quan sát sắc mặt của con rể, giọng nói có phần dè dặt hơn.

- Trong túi áo của con đựng mấy thứ, trước khi giặt mẹ có lấy ra không? – Giọng nói của Lý Dương có vẻ hơi cấp bách.

- Đồ gì? – Bà Phượng hỏi, - Trước khi giặt, mẹ đã lục hết hai cái túi áo đều không có gì mà.

- Mẹ để áo ở đâu?

- Mẹ đang phơi ở ngoài cửa sổ phòng ngủ phía nam, có lẽ vẫn chưa khô đâu, con nhất định phải mặc nó à? Để mẹ đi xem cho, xem bộ cũng gần khô rồi. – Bà Phượng đứng dậy.

- Con tự đi. – Lý Dương vừa sải bước về phía phòng ngủ phía nam, vừa giải thích, - Trong túi áo con có một ít giấy tờ, để con đi tìm.

Căn gác xép này thực sự là quá nhỏ bé và chật chội, mỗi một không gian bên trong, đều kiêm nhiệm thêm nhiều chức năng. Phòng ngủ phía nam không chỉ là phòng ngủ của mẹ vợ và Ni Ni, phòng trang điểm của Điền Ca hay phòng thay quần áo của gia đình, mà nó còn được tận dụng làm nơi phơi quần áo. Quần áo giặt xong, nếu không nằm dí trong phòng vệ sinh tối om, chẳng có tí ánh nắng mặt trời, thì chỉ có thể treo trong phòng ngủ phía nam. Chỗ sát cửa sổ có cái dốc nhỏ, ánh nắng len lỏi chiếu qua hai cánh cửa sổ của hai bức tường, đủ để sưởi nắng không gian bên dưới mái dốc. Do chỗ này thấp nên người ta không dùng đến, Điền Ca nhanh trí sửa thành nơi phơi quần áo xinh xắn, cô bố trí một dạng giá phơi tiện dụng, nên quần áo phơi ở đây lúc nào cũng được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Và sau khi quần áo được phơi khô thì tiện thể cất luôn vào tủ quần áo ở phòng ngủ phía nam – đó là cái tủ quần áo duy nhất của cả nhà. Phòng ngủ phía bắc của vợ chồng Lý Dương là căn phòng khiến người ta bước vào mà “không thể ngẩng đầu lên” cũng có một cái tủ thấp, nhưng chỉ để được quần đùi áo lót, còn áo khoác thì phải ra ra vào vào phòng ngủ phía nam để lấy.

Ni Ni đang nằm ngủ say sưa trên giường, nhịp thở đều đều, hình như con bé đang có một giấc mơ đẹp nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tươi vui, miệng chúm chím cười xinh. Lý Dương ngó sang cửa sổ phía nam, chiếc áo khoác màu cà phê quả nhiên treo ở trước cửa sổ thấp bé. Anh khom lưng rón rén đi qua giường của Ni Ni, động tác rất khẽ khàng, chỉ e con bé giật mình thức giấc.

Lý Dương xách áo khoác, cẩn thận ra khỏi phòng ngủ phía nam.

- Túi áo ngực có đồ, mà khi giặt lại không phát hiện ra sao? – Lý Dương lầm bầm với chính mình, nhưng cũng có ý nói với mẹ vợ.

- Không có à, con không tìm thấy sao, đồ gì vậy? – Ánh mắt của bà Phượng đầy vẻ ngại ngần, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.

Lý Dương đứng ở giữa phòng khách, anh cởi cúc áo ngực của áo khoác một cách nhanh chóng và thành thạo. Chiếc áo vẫn hơi ẩm, anh dùng hai ngón tay dài nhất luồn vào trong túi áo chật hẹp lần sờ một lúc, khi anh rút ra, ở giữa hai ngón tay có kẹp một tờ giấy đã bị vò nát thành một cục.

Hai hàng lông mày của anh càng dính chặt vào nhau.

- Mẹ, mới có hai ngày con không mặc đến chiếc áo này, mà sao mẹ phải vội giặt như thế? – Lý Dương hơi cao giọng, nhưng không phải cố ý trách mẹ vợ.

Bà Phượng nhìn thấy cục giấy anh đang cầm trong tay, dường như ý thức được điều gì đó:

- Trong túi đựng giấy tờ sao? Ôi thôi! Lúc đó mẹ chỉ sờ qua bên ngoài túi áo nên chẳng phát hiện ra cái gì, mẹ cũng không nghĩ bên trong túi ngực còn có đồ, trước đây con không cất thứ gì trong cái túi nhỏ đó mà, sao giờ đột nhiên lại cất đồ ở đây? Là giấy gì vậy? Có quan trọng không?

Lý Dương đang cau mày, anh không trả lời mà chỉ bực bội nói:

- Mẹ, trước khi giặt áo, sao mẹ không kiểm tra kỹ càng chứ…

Điền Ca bỗng ngẩng mặt khỏi bản thiết kế, cô nhìn về phía Lý Dương:

- Sao anh lại nói với mẹ như thế? Mẹ giặt áo cho anh, anh không có lấy một lời cám ơn, lại còn trách móc cái gì? Mẹ chiều anh quá nên anh đâm nhờn thế hả? Sau này anh tự đi mà giặt lấy quần áo, khỏi phải oán trách gì nữa.

- Không phải chuyện của con, nói ít vài câu được không? – Bà Phượng lườm con gái rồi quay sang hỏi Lý Dương, - Đầu đuôi sự việc thế nào? Là giấy gì vậy? Có quan trọng không?

Lý Dương chưa kịp trả lời thì Điền Ca đã chêm vào:

- Lý Dương, việc này không liên quan tới mẹ, là em nhờ mẹ giặt đấy, lúc đó trên áo của anh toàn mùi rượu thôi, hơn nữa em thấy thời tiết cũng nóng lên rồi, không thể mặc được chiếc áo đó nữa, thế nên không giặt thì đợi nó bốc mùi à? Ở nhà ngoài treo nhiều quần áo như vậy, dồn đống đến phát hoảng, cái nào không mặc đến thì nhanh nhanh mang giặt để cất chứ sao nữa? Giặt mà cũng mang tội ư?

Trước mặt mẹ vợ, Lý Dương tự cảm thấy mình đã ăn nói thất thố, anh không đôi co với Điền Ca mà quay sang nhìn mẹ vợ, cố ra vẻ như không có chuyện gì.

- Mẹ, không sao đâu, không có vấn đề gì đâu ạ. Mẹ bộn rộn cả ngày rồi, giờ không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.

Bà Phượng nhìn anh, bụng đầy hoài nghi.

- Thực sự không sao chứ?

Lý Dương gật đầu, quả quyết nói:

- Không sao thật mà, mẹ nghỉ ngơi đi.

Nét mặt bà Phượng có phần mệt mỏi, bà quay người trở về phòng ngủ phía nam, nhẹ nhàng mang theo chiếc áo khoác của Lý Dương lên trên đó phơi tiếp cho khô.

Lý Dương cũng quay về phòng ngủ của hai vợ chồng, anh ngồi xổm dưới nền nhà, bật chiếc đèn bàn ở trên cái tủ thấp rồi đem cục giấy ban nãy lại gần ánh đèn. Anh xem đi xem lại, cuối cùng cũng tìm ra được mép giấy, anh không dám mạnh tay, cẩn thận gỡ mảnh giấy ra từng chút một. Ấy thế mà, anh vừa mới chạm tay vào thì mép giấy đã nát ngay.

Trong đầu Lý Dương dội lại những tiếng ồn ã và trái tim anh dường như rớt xuống vực thẳm.

Vốn dĩ cục giấy này là một tờ giấy có chữ viết.

Vả lại nó không phải là một tờ giấy loại thông thường, mà là một tờ giấy biên nhận:

Hôm nay Lý Dương cho tôi mượn hai mươi vạn nhân dân tệ chẵn (dùng riêng), kỳ hạn sử dụng là hai tuần lễ, tức là bắt đầu từ hôm nay tới ngày x tháng x năm 20xx, hoàn trả hết trong một lần. Tôi viết giấy biên nhận để làm căn cứ, dựa vào giấy này làm bằng chứng.

Người mượn tiền

NGỤY XUÂN PHONG.

Thời gian ký tên là ba ngày trước.

Lý Dương ngồi thừ trên tấm thảm sàn nhà, đầu óc hỗn độn quay cuồng, trong lòng thì rối như tơ vò. Đầu ong ong đến mức tưởng chừng như trong khoảnh khắc anh mắc kẹt giữa một bầy côn trùng lúc nha lúc nhúc với hàng trăm cái chân đang cào cấu cõi lòng và muôn cái miệng cắn xé trái tim anh.

Sau khi rửa mặt xong, Điền Ca đẩy cửa vào, cô nghiêng đầu, chăm chú nhìn sắc mặt của anh một lúc lâu.

- Sao thế? – Cô hỏi.

Hình như Lý Dương không nghe thấy vợ hỏi, anh không có chút phản ứng gì.

- Có chuyện gì à? Sao lại ngẩn người ra thế? – Cô lại hỏi.

- Ngẩn người ư? – Anh chợt ngẩng đầu lên nhìn cô và kiềm chế cảm xúc ngay lập tức, anh cố giấu cục giấy đang cầm trong lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giọng nói giữ được sự bình thản, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra. Mọi người đều mệt mỏi suốt cả ngày, cần phải được nghỉ ngơi, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, anh tuyệt đối không thể tạo ra chấn động lớn cho gia đình, làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cả nhà, - Anh không sao, có chuyện gì thế? Em vẫn chưa ngủ à?

- Em chuẩn bị đi ngủ đây, còn anh lúc nào mới ngủ? – Cô nhìn anh dò hỏi.

- Anh đi ngủ ngay bây giờ thôi.

- Vậy anh không ra rửa mặt đi? Đã mấy giờ rồi?

Lý Dương đứng bật dậy, đi vào phòng vệ sinh. Khi anh quay trở lại, Điền Ca đã nằm xuống giường, nhưng cô vẫn mở to đôi mắt sáng ngời, không hề có chút dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ.

Lý Dương nằm bên cạnh cô, nhắm chặt mắt lại.

- Tờ giấy của anh rốt cuộc là giấy gì? Ngân phiếu định mức kế toán? Hóa đơn vật tư? Rất quan trọng à? – Điền Ca nằm nghiêng sang bên chồng, quàng cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy ngực anh.

- Không sao, đấy chỉ là một tờ hóa đơn bình thường, không có gì đáng lo đâu, anh sẽ nghĩ cách xử lí, em đừng bận tâm. – Lý Dương không buồn nhấc mí mắt lên, anh nói đại cho qua chuyện.

- Anh buồn ngủ rồi à? Sao anh vội nhắm tịt mắt thế?

- Em có chuyện gì à?

- Em vẫn chưa bàn bạc với anh chuyện nhà ở mà.

- Anh mệt lắm rồi, để ngày mai hãy nói nhé.

Trong phòng ngủ yên lặng. Lý Dương với tay tắt đèn. Ánh trăng giống như một dòng sông bạc, len lỏi theo cửa sổ trên mái nhà tràn vào căn phòng nhỏ, không gian như được bao trùm bởi một dải lụa mỏng đầy duyên dáng.

- Hôm nay Chu Lệ Sảnh kết hôn đấy! – Điền Ca lại buông một câu.

- Ừ.

- Cô ấy mời cả hai vợ chồng mình mà anh chẳng chịu đi, dù sao chuyện của bạn em từ trước tới giờ anh vẫn không để tâm, thế nên em đành đi đại diện cho hai vợ chồng vậy.

- Anh làm gì có thời gian chứ? Người ta thường kết hôn vào cuối tuần, đằng này cô ấy thật là ngược đời, hôm nay là thứ mấy? Công việc của cơ quan còn bận ngập đầu ra đấy, sao anh đi dự đám cưới được chứ?

- Người ta không thể chọn bừa ngày làm đám cưới, mà phải tra cứu dương lịch và âm lịch sao cho hợp với ngày đại cát. Người ta chọn ngày lành lại còn phải xem anh có thời gian không ư?

- Được rồi, được rồi, em không buồn ngủ à? Ngủ đi. – Lý Dương không có chút hứng thú nào với câu chuyện của cô.

- Em không buồn ngủ. – Cơ thể Điền Ca kề sát người anh, cô gác chiếc chân dài, giống như một cây mây mảnh dẻ lên người anh, - Nhưng đây là cuộc kết hôn chớp nhoáng, từ khi quen biết đến lúc lấy nhau chưa đầy ba tháng, hai bên đều không hiểu nhau được bao nhiêu, anh bảo liệu sau này họ có hạnh phúc không?

- Hạnh phúc hay không hạnh phúc là chuyện của người ta, em lo nghĩ nhiều như vậy làm gì?

- Bạn thân của em mà, làm sao em có thể thờ ơ giống như anh? – Điền Ca mơ màng nói tiếp, - Cho dù nói như thế nào thì tóm lại, vẫn là cô ấy lấy được chồng giàu. Mấy cô nàng óc ngắn trong cơ quan em không chấp nhận nổi chuyện này, cứ rêu rao rằng: Chu Lệ Sảnh dựa vào cái gì chứ, bằng cấp thì không cao, cứ cho là dáng dấp cũng tạm được đi nhưng tuổi tác không chiếm ưu thế, gái lỡ thì đã hơn ba mươi tuổi mà còn lấy được ông chồng có điều kiện tốt như thế…

- Em là bạn thân của cô ấy mà sao cũng nói như thế? Không phải em đang đố kỵ với cô ấy đấy chứ? – Lý Dương lên tiếng trả lời.

- Em đố kỵ với cô ấy làm gì? Đấy là em kể lại cách nhìn của người khác thôi, em vui mừng thay cho cô ấy còn không kịp nữa là. Cô ấy kén chọn nhiều năm như vậy, mãi đến 31 tuổi mới chịu lấy chồng làm bố mẹ lo lắng đến bạc đầu, chẳng phải là đã tìm được một người chồng có tiền sao? Mà để tìm được người như thế thì đâu dễ dàng gì? Không như em, vội vội vàng vàng đi lấy chồng, hồi đó ngay cả kén chọn một tí cũng không có.

- Có thật là em không kén chọn không? Cậu bạn N, còn có cậu bạn M, không phải đều bị em loại hết rồi ư? Sao em lại nói không kén chọn? nếu em hối hận thì ngay ngày mai anh sẽ cho em được tự do, anh thấy phương diện nào của em cũng hơn Chu Lệ Sảnh cả, càng dễ lấy chồng giàu.

- Thôi đi mà, em đã chấp nhận số phận, lấy thì cũng lấy rồi, chồng em đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì em đâu ở bên anh đến tận bây giờ chứ? – Mấy đầu ngón tay của Điền Ca gõ nhẹ lên lồng ngực của anh như đang đánh đàn, cô cười khúc khích, - À này, cô nàng Chu Lệ Sảnh thực sự cũng có bản lĩnh lắm, em quen cô ấy đã nhiều năm nay, nhưng gần đây em mới phát hiện ra cô ấy có đôi mắt rất hớp hồn, đàn ông khó mà cưỡng lại được. Trước đây có những đàn ông đến với cô ấy, người ở đằng đông, người ở đằng tây, cũng chỉ là bỡn cợt thôi, không ngờ lần này, anh chàng họ Liễu đó lại thực sự động lòng, ngay cả bản thân Chu Lệ Sảnh cũng không nghĩ đến hôn sự.

- Em vẫn chưa buồn ngủ à? – Lý Dương đẩy tay và chân của cô ra rồi trở mình, xoay lưng lại phía cô.

- Đồ đểu, em không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa. – Điền Ca bị Lý Dương làm cho mất hứng, thế là cô cũng trở mình quay đi.

Chưa được một lúc, cô đã trở mình quay lại.

- Chắc chắn là anh đã xảy ra chuyện gì đó rồi, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Không có chuyện gì xảy ra thì không đời nào anh có lối cư xử như thế.

- Xuân Phong mất rồi.

- Cái gì? – Dường như Điền Ca chưa nghe rõ.

- Xuân Phong gặp tai nạn giao thông, mất rồi.

- Ông trời ơi, đây là sự thật ư? Anh ấy xảy ra chuyện khi nào? - Điền Ca há hốc miệng, mắt trợn tròn và trong lúc bản thân vẫn vô cùng kinh hoàng, cô lại khép môi vào. Trong đầu cô chợt hiện ra dòng suy nghĩ kỳ quặc: Tại sao chứ, hôm nay vốn là một ngày rất may mắn mà, chả thế Chu Lệ Sảnh mới ấn định ngày đại hỷ.

Quái gở, ngày đại hỷ của Chu Lệ Sảnh – bạn thân của mình lại chính là ngày ra đi của Ngụy Xuân Phong – bạn thân của Lý Dương?

Lý Dương trở mình quay lại, anh nằm ngửa, cả người như không còn tí xương, toàn thân mềm nhũn như sợi mì. Từ buổi chiều tới giờ, anh đều cảm thấy đây không phải là thực, thế nhưng tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai, mãi không xua đi được.

Điền Ca lại nằm sát vào anh như để vỗ về, cô không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng ôm anh thật chặt. Lý Dương đợi một lát lại xoay người đứng dậy, anh đi vào phòng vệ sinh, trên mặt chan chứa nước mắt. Anh vốc nước lạnh rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong gương, Điền Ca đang khoác áo ngủ, lặng lẽ nhìn anh từ phía sau.

- Em xin lỗi, - Cô nói, - em không biết xảy ra chuyện như thế, lẽ ra anh nên nói sớm hơn với em.

- Ừ! – Lý Dương thở dài, - Nói ra cũng có tác dụng gì đâu? Ngoài việc đem lại những cảm xúc tiêu cực thì có thể xoay chuyển được kết cục vụ tai nạn giao thông này không?

Lý Dương trở lại giường, anh mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt lại, nhưng không hề buồn ngủ chút nào.

Trong đầu anh chứa đầy hình ảnh về cái chết của Ngụy Xuân Phong và chuyện cho vay hai mươi vạn tệ.

Ngày hôm nay, quả thực Lý Dương đã chịu quá nhiều chuyện không may rồi. Trong một cơn tai bay vạ gió, Ngụy Xuân Phong đột nhiên mất đi mạng sống, thế rồi tờ giấy biên nhận việc anh cho Xuân Phong mượn hai mươi vạn tệ, chỉ trong một đêm cũng biến thành nắm rác… Lồng ngực của anh bị nỗi đau thương cùng với sự hỗn loạn kìm nén. Anh rất muốn trò chuyện với vợ để khơi gợi đầu đuôi ngọn ngành những rối bời trong đáy lòng, nhưng trong đêm khuya yên ắng, bây giờ mà khơi chuyện ra thì biết làm thế nào? Anh trút buồn phiền sang vợ để bản thân mình được nhẹ nhõm hơn chăng?

Lý trí mách bảo anh rằng, tuyệt không được nói ra chuyện anh cho Ngụy Xuân Phong mượn tiền. Nếu không thì, ít nhất cũng phải bưng bít chuyện này qua đêm nay. Mẹ vợ đang ở đây, nhất định không thể để cho bà biết chuyện. Hai mươi vạn tệ là tiền thủ phó[1] nằm trong kế hoạch mua nhà, do mấy gia đình gom góp lại mà là chuyện nhỏ sao? Đây là chuyện liều mạng đấy. Lý Dương đành dựa vào sự mệt mỏi và giấc ngủ để che giấu cái hố sâu thăm thẳm trong lòng.

[1] Thủ phó là chỉ khoản tiền chi trả kỳ thứ nhất khi mua nhà. Người mua nhà không thể thanh toán toàn bộ tiền nhà trong một lần, vì thế họ chỉ đưa trước một phần, số còn lại ngân hàng sẽ cho vay.

Cái chết là một cột mốc tự nhiên của mỗi người. Và cái chết của bạn bè là một kiếp nạn tình cảm khó có thể chấp nhận. Điền Ca trở nên lanh trí tức thì. Thấy Lý Dương trằn trọc mãi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ nên cô cũng không yên tâm ngủ được.

- Anh lại đây, em xoa bóp cho anh một lúc nhé.

- Thôi, muộn lắm rồi, em đừng làm khổ mình nữa, em ngủ trước đi, cứ kệ anh.

- Anh không ngủ, thử hỏi em có ngủ được không?

Đêm đã về khuya, Điền Ca lại bật đèn bàn lên, cô khoác áo ngủ ngồi bên góc giường, sau đó vén một góc chăn, cứ thế nhấc từng chân của Lý Dương sang bên mình, tỉ mỉ xoa bóp cẳng chân và bấm huyệt đạo ở gót chân để giúp anh dễ đi vào giấc ngủ.

4

Hai mươi vạn tệ hoàn toàn không phải là con số bình thường mà chắc chắn là con số lớn, bởi lẽ tiền lương của Lý Dương chỉ đủ để anh nuôi gia đình, chứ có dư dả gì đâu. Song, số tiền này có được cũng không phải là do anh lạm dụng công quỹ hay giấu giếm người nhà tích lũy vốn riêng, đây chính là số tiền cả hai gia đình nội ngoại của vợ chồng anh cóp nhặt lại, trong đó bao gồm cả khoản tiền mồ hôi nước mắt của mẹ Điền Ca.

Mấy tháng trước, Yến Sơn Đình nằm trên đường Tùng Lĩnh bắt đầu mở phiên giao dịch nhà đất, Điền Ca kéo Lý Dương đi xem nhà, nhưng vì hai người đến muộn nửa ngày nên bên đó thông báo đã bán hết nhà ở. Thế mà, ở trong phòng kinh doanh, khách hàng vẫn kéo đến đông như trẩy hội, chen chúc náo nhiệt, người mua nhà đi tốp năm tốp ba, có những cặp vợ chồng trẻ và những cặp vợ chồng đã đứng tuổi, lại còn có gia đình đưa cả ba thế hệ cùng tới. Nguồn cung nhà ở đang thiếu hụt trong khi nhu cầu thì cao, nhiều người đổ xô đầu cơ tích trữ nhà đất. Tình hình cung không đủ cầu như vậy rất có lợi cho chủ thầu, đám nhân viên trong phòng kinh doanh cũng cậy thế làm cao, chẳng thèm ngó ngàng gì đến khách hàng.

Lúc ấy, khuôn mặt của Điền Ca rõ ràng đang bao phủ một nỗi thất vọng tột cùng thì bỗng có một cô gái ở phòng kinh doanh bất động sản chủ động tiếp đón, giống như chiếc phao cứu mệnh đột nhiên xuất hiện đã đem lại cho Điền Ca hy vọng mới.

- Nhà ở của đợt một, chúng tôi đã bán hết rồi, còn đợt hai chưa mở phiên giao dịch, nếu chị thực sự muốn mua nhà của chúng tôi thì hãy đợi đợt hai, nhà tốt chớ ngại chờ đợi.

Điền Ca vội tranh thủ cơ hội hỏi thêm:

- Khi nào bắt đầu phiên giao dịch đợt hai?

- Thời gian cụ thể vẫn chưa ấn định, chị có thể để lại số điện thoại liên lạc, khi bắt đầu phiên giao dịch tôi sẽ thông báo cho chị.

- Giá cả đợt hai đại khái thế nào? Sẽ tăng giá à?

- Hiện tại giá nhà ở đều tăng cao, đợt hai có khả năng cũng sẽ dao động cao hơn một chút.

- Sẽ dao động trong khoảng bao nhiêu?

- Vẫn chưa biết, chúng tôi phải đợi cấp trên thông báo đã.

- Thế dự kiến tăng bao nhiêu vậy?

- Cũng chưa biết được, chúng tôi đang đợi tin tức.

- Dựa vào kinh nghiệm của mình thì cô dự đoán giá nhà sẽ dao động rất nhiều phải không?

- Hẳn là chị không biết rồi, giá nhà đợt một là một vạn bốn nghìn tệ một mét vuông, tôi đoán giá nhà đợt hai sẽ tăng thêm mấy trăm tệ nữa.

Nhận được trả lời, Điền Ca kéo Lý Dương đang ngồi trên ghế sofa ở phòng kinh doanh tới một nơi yên tĩnh ngoài cửa lớn, hai người bàn bạc nửa tiếng, sau đó đưa ra quyết định đặt trước một căn hộ loại nhỏ của đợt hai. Điền Ca quay lại phòng kinh doanh, tìm đến cô gái kia xin ý kiến:

- Khi bắt đầu phiên giao dịch làm thế nào mới có thể kịp thời chọn được nhà? Làm sao biết được khi vừa mở phiên giao dịch thì đơn vị đã bán hết nhà hay chưa?

Cô gái nói:

- Hạ tuần đợt hai thì chúng tôi bắt đầu nhận trù[2], đầu tiên anh chị giao tiền nhận trù để lấy tư cách hội viên VIP, như vậy đến khi mở phiên giao dịch, anh chị có quyền ưu tiên được chọn nhà.

[2] Nhận trù là một thủ đoạn marketing trong lĩnh vực nhà đất, thể hiện giao ước của chủ thầu với người mua nhà, bao gồm các khâu: Đầu tiên là người mua nhà tới chỗ chủ thầu điền thông tin cá nhân, sau khi giao một khoản tiền thành ý sẽ được nhận một giấy chứng nhận gọi là thẻ VIP hay thẻ nhận trù để có một số ưu tiên trong chọn nhà, giảm giá mua.

- Nói cách khác, nếu như không làm hội viên VIP thì không có tư cách chọn nhà sao?

- Cũng không phải là không có tư cách chọn nhà mà quan trọng là chúng tôi thường ưu tiên khách VIP chọn nhà xong thì không còn nhà để cung cấp cho người không được ưu tiên nữa.

Điền Ca kéo Lý Dương đến công trường xem thử, kế hoạch đợt một là 25 tầng, giờ mới xây đến tầng thứ tư, còn kế hoạch đợt hai thì dựa trên nền tảng của kế hoạch đợt một để phác thảo những thiết kế về loại hình căn hộ, chất lượng công trình, kết cấu… thứ người mua nhà nhìn thấy chỉ là sa bàn, bản thiết kế và những con số lý thuyết mà thôi. Vì vậy Lý Dương cho rằng dự án không sát thực tế. Điền Ca lại nói:

- Thị trường không giống nhau, bây giờ không phải là mấy năm trước, mua nhà mới đều như vậy mà, muốn mua nhà có sẵn chỉ có thể là nhà second hand… Nếu không chúng ta làm thẻ VIP trước, đến lúc đó nếu như không chọn được căn hộ vừa ý hoặc là trong thời gian chờ đợi mình xem được căn hộ nào khác phù hợp hơn thì rút thẻ chẳng phải là xong ư? – Điền Ca lại chạy tới chỗ cô gái phòng kinh doanh hỏi dò và được trả lời rõ ràng: Trước khi bắt đầu phiên giao dịch và trước thời hạn sau cùng của phiên giao dịch chọn nhà, nếu như quý khách không muốn mua nhà thì bất cứ lúc nào cũng có thể rút thẻ VIP vô điều kiện, có điều chủ thầu không chi trả tiền lãi.

Cứ như vậy, sau một tuần, Lý Dương cầm hai mươi vạn tệ tới làm thẻ VIP, ký thỏa thuận nhận trù. Trong hai mươi vạn tệ đó, có mười vạn tệ là tiền tích góp sau mười năm đi làm của Lý Dương và chín năm đi làm của Điền Ca; tám vạn tệ đến từ sự chi viện vô tư của bà Phượng. Ngoài ra hai vạn tệ là của em gái Lý Dương, mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh và đi làm chưa đầy một năm, cô mang toàn bộ số tiền mình dành dụm được cho anh trai để báo đáp công ơn trước đây anh tài trợ tiền đi học cho cô. Ban đầu Điền Ca giữ hai mươi vạn tệ, nhưng hôm làm thủ tục nhận trù lại rơi vào thứ Hai, mà thông thường thứ Hai là ngày phòng siêu âm của bệnh viện bận rộn nhất, xin nghỉ rất khó khăn và càng không thể chuồn ra ngoài được. Cho nên trước hôm làm thủ tục nhận trù, Điền Ca đã giao phó việc làm thẻ VIP cho Lý Dương, thúc giục anh đi làm. Trong khi đó, sáng thứ Hai, cơ quan của Lý Dương cũng có hội nghị thường lệ, lãnh đạo tập đoàn đều tham gia, anh đâu thể phân thân được. Anh đề xuất thứ Ba hay thứ Tư đi làm thẻ nhưng Điền Ca nói: “Thứ Ba, thứ Tư á? Đừng nói là đến muộn một ngày, cho dù chậm một giờ thôi, số thứ tự thẻ VIP đã bị đẩy lùi ra sau, nay mai chọn nhà sẽ phải xếp hàng hít phía cuối rồi không được ưu tiên nữa thì làm thế nào?”. Thế là không còn cách nào khác, sáng thứ Hai Lý Dương mượn cớ đi ngân hàng làm nghiệp vụ để chuồn khỏi cơ quan, đến phòng kinh doanh bất động sản làm thủ tục nhận trù. Vì thẻ nhận trù không thể làm thay người khác nên Lý Dương đã dùng chứng minh thư của mình.

Cũng bởi vì có nhận trù của Yến Sơn Đình lót đáy, nên thời gian đó, Điền Ca không nôn nóng và hăng hái đi xem nhà nữa. Mặc dù vậy, cô cũng tranh thủ đi xem mấy phiên giao dịch nhà đất khác cùng với nhà second hand nhưng không còn thành tâm như lúc đầu, xem tới xem lui cũng không chọn được căn nhà phù hợp, vì vậy cô càng đặt hi vọng ở Yến Sơn Đình hơn. Nhưng cô đợi hết tháng này qua tháng khác mà vẫn bặt tăm, Yến Sơn Đình không có thông báo mở phiên giao dịch nhà đất đợt hai. Không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn giá nhà đang tăng lên vù vù, cô chạy đến phòng kinh doanh nghe ngóng nhiều lần, lòng kiên nhẫn của cô cũng bị thời gian mài mòn dần. Và có lẽ chủ thầu cảm thấy lúc này chính là thời cơ thích hợp nhất để tung nhà ở ra, nên ngay sau đó Yến Sơn Đình đã bắt đầu phiên giao dịch.

Hôm đó, Lý Dương đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của cô gái phòng kinh doanh bất động sản:

- Chào anh Lý Dương, ngày mai chúng tôi bắt đầu phiên giao dịch nhà đất, anh nhớ kĩ thời gian tới chọn nhà nhé.

- Giá nhà khởi điểm là bao nhiêu?

- So với các đơn vị khác, giá nhà của chúng tôi vẫn là rất thấp đấy, hội viên VIP có thể được hưởng chiết khẩu 10%, giá nhà đợt hai trung bình là hai vạn một nghìn tệ, trước mắt chúng tôi chỉ còn căn hộ loại lớn, diện tích trên 144 mét vuông.

Lý Dương sốt ruột hỏi tiếp:

- Chúng tôi là hội viên VIP mà vẫn không được chọn nhà ư, sao chỉ còn lại căn hộ loại lớn thế?

Cô gái giải thích:

- Đợt hai có tổng cộng hơn hai mươi căn hộ loại nhỏ, diện tích dưới 100m2, nhưng có hơn hai trăm hội viên có số thứ tự thẻ VIP trước anh chọn rồi. Vì vậy, chỉ trong nửa giờ đồng hồ bắt đầu phiên giao dịch thì căn hộ loại nhỏ đã được chọn mua hết rồi. Nếu anh còn muốn chọn nhà thì khẩn trương qua đây, hiện tại, căn hộ loại lớn cũng chỉ còn từ tầng hai mươi trở lên, giá bán vào khoảng hai vạn ba nghìn tệ, hai vạn bốn nghìn tệ…

Lý Dương trố mắt ngạc nhiên, giá nhà tăng cao tuy có nằm trong dự kiến, nhưng có điều anh không ngờ giá cả lại leo thang lạ lùng như thế. Những căn hộ có diện tích trên 144 m2 không thuộc loại nhà ở phổ thông mà là nhà cao cấp, đây là điều Lý Dương và Điền Ca không dám nghĩ tới. Hai người cũng biết, đối với nhà chung cư, căn hộ càng lên nằm trên cao thì càng đắt, cho nên họ dự định mua căn hộ dưới tầng thấp, vả lại là căn hộ loại nhỏ, bây giờ thì vừa khéo, họ chỉ có thể chọn nhà cao cấp thôi. Lý Dương vội đem tình hình này nói lại với Điền Ca, cô khóc nức nở.

- Bọn họ dựa vào cái gì mà đòi tăng giá bán lên gấp đôi chứ? Công trình đợt hai không cải thiện vật tư cũng như chất lượng nhà ở, vị trí còn chẳng bằng đợt một. Chỉ vì mình mua sau bốn tháng mà phải chịu thiệt thế này sao? Lao động bao nhiêu năm đều bị cướp trắng ư? Em không chấp nhận được!

Chớ nói là không thể chấp nhận, kể cả có chấp nhận thì khoản tiền trả đợt đầu tự dưng tăng lên gấp đôi, trong nhà chẳng có đủ tiền, thế thì còn chọn nhà cái nỗi gì. Vì vậy hai người quyết định rút lại thẻ VIP. Lúc này, bà Phượng nhắc nhở.

- Hai mươi vạn tệ của chúng ta không thể để cho chủ thầu gian trá dùng không hơn bốn tháng được, chí ít gửi ngân hàng còn có lãi nữa là. Hay là thử đi hỏi họ, liệu có thể nhượng lại số thẻ hay không? Kiếm chút phí cũng được mà.

Thế rồi bà đích thân chạy tới phòng kinh doanh và nhận được câu trả lời là: Không chọn nhà chỉ có thể rút thẻ VIP, chứ không được sang tên thẻ cho người khác. Hơn nữa, chủ thầu kiên quyết giữ vững lập trường, không làm sao xoay chuyển được tình thế. Bà Phượng nghĩ, mấy năm nay Lý Dương lăn lộn ở Thanh Đảo, hẳn là quen biết vài người có máu mặt. Thế là bà liền bảo Lý Dương thử nghĩ cách tìm đến chủ thầu, sửa lại tên thẻ VIP để kiếm chút phí trung gian. Nếu có thể kiếm dăm ba vạn tệ, cho dù là một hai vạn tệ, chẳng phải vẫn mua được một hai mét vuông nhà vệ sinh hay sao? Song Lý Dương dứt khoát từ chối, chỉ vì một mét vuông nhà vệ sinh mà chạy vạy khắp nơi tìm người mua thẻ, thế thì chẳng khách nào tên chuyên buôn thẻ à? Lại còn chưa tính tới việc mắc nợ ân tình với người ta nữa. về chuyện này, Điền Ca tuy ủng hộ mẹ, nhưng cô cũng biết chồng mình, anh là người thà chịu tội chứ không bao giờ muốn làm kẻ cúi đầu trước người khác, nếu không có vợ con cũng chẳng đến nỗi phải cùng anh chịu vất vả và khổ cực trong nhiều năm như thế.

Sau cùng, hai vợ chồng buộc phải chấp nhận hiện thực, rút thẻ VIP. Tất nhiên, khi đi rút thẻ Lý Dương vẫn phải ra mặt, chủ thầu trả lại tiền theo hình thức chi phiếu, chuyển khoản ngân hàng. Và thế là, giống như một định mệnh, hai mươi vạn tệ nằm gọn trong thẻ ngân hàng của Lý Dương. Đối với Điền Ca mà nói thì việc cô hay Lý Dương giữ tiền cũng như nhau cả thôi, cô chỉ căn dặn anh giữ tiền ổn thỏa để đề phòng lại dùng đến lần nữa, chứ cô không yêu cầu anh phải chuyển số tiền vào tài khoản của mình ngay lập tức.

Ấy vậy mà, chẳng mấy chốc Lý Dương đã lẳng lặng đem số tiền cho Ngụy Xuân Phong mượn. Mặc dù hai người giao hẹn với nhau thời gian mượn tiền là hai tuần lễ. Nhưng, Lý Dương không tiên liệu được rằng, trong mười bốn ngày ngắn ngủi, Điền Ca đã tìm được căn hộ ưng ý và cần dùng đến số tiền, đồng thời anh nằm mơ cũng không ngờ tới, anh vừa cho Ngụy Xuân Phong mượn tiền chưa quá ba ngày thì anh ấy lại gặp tai nạn giao thông, ra đi đột ngột đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.