Đãi Quân - Thủ Quân

Chương 32: Trấn yêu




Vào thời khắc này, một bộ áo đen rơi xuống đất, vung tay lên, những kẻ điên đang dây dưa cùng Vân Vụ bị cuồng lực đột nhiên xuất hiện đẩy ngã hết trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Hắn thật nhanh cởi y phục của mình che kín da thịt lỏa lồ ra bên ngoài của nàng, Vân Vụ ôm hắn ủy khuất khóc lớn, "Nạp Lan Lạc, sao giờ ngươi mới đến a, ô ô... Ta bị người khi dễ chết a!"

Trong lòng Nạp Lan Lạc căng thẳng, ôm nàng lên, nhẹ giọng nói vào tai nàng, "Đừng sợ, có ta ở đây"

Vân Vụ khẽ hít mũi, nhớ lại mấy đêm trước nàng ngã xuống đất ngất đi cũng được một người ôm lấy, thanh âm kia thực ra là của hắn.

Trong lãnh cung này thật ra cũng có người bình thường, một tiểu cung nữ gấp rút hô, "Mau, vào gian phòng này"

Nạp Lan Lạc ôm Vân Vụ sải bước hướng vào bên trong điện, nhẹ nhàng khẽ đặt nàng trên giường, ánh mắt tràn đầy áy náy, nhìn từng mảng tím xanh trên mặt Vân Vụ, nhẹ nhàng xoa xoa hỏi, "Nói cho ta nghe, ngươi đau nhiều không?"

Từ lúc nàng biết Nạp Lan Lạc, đây là lần thứ ba nàng nghe hắn xưng "ta" với chính mình.

Chẳng biết tại sao, trong lòng lại nảy mầm một chân tình khác thường, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới lúc Nạp Lan Lạc xuất hiện trước mặt nàng, toàn thân nàng với bộ dạng chật vật, còn ôm hắn hỏi vì sao tới bây giờ mới đến, không biết lúc đó hắn có cảm thấy buồn cười không? Thời điểm nàng chật vật nhất, lại đượcmột bộ áo đen trùm lên, che đậy nội tâm yếu ớt không chịu nổi của nàng.

Nội tâm Nạp Lan Lạc co rút đau đớn, có lẽ nàng không đủ mạnh, tâm cơ cũng không thâm trầm bằng những nữ nhân kia, thậm chí còn nhiều lần bị người ta trêu cợt, nhưng nàng vẫn như cũ, lạc quan đối mặt với hết thảy. Nhưng vẫn không nhịn được mà mắng to, "Ngu xuẩn! Chẳng lẽ không biết trong cung hiểm ác, còn trưng ra bộ dạng ngu ngốc để người ta khi dễ hả?"

Vân Vụ chu miệng, mắt rưng rưng, mới vừa rồi còn liên tục ôn nhu, nhưng bây giờ lại đen mặt mắng mình, thần sắc nghiêm nghị, thật sự không hiểu nổi, mình bị thương, tại sao hắn còn kích động hơn mình nữa chứ?

"Thế tử điện hạ, ta và ngươi nửa điểm quan hệ cũng không có, không cần ngươi quan tâm!"

Nạp Lan Lạc trợn mắt nhìn, nữ nhân kia đã từng nói nàng với hắn nửa điểm quan hệ cũng không có, hiện tại muốn lập lại lần nữa sao? Cơn tức vừa rồi như bị nước lạnh tưới xuống, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Cung nữ kia bưng khay thuốc xuống thả trước giường, cung kính nói, "Thế tử điện hạ, để nô tỳ làm đi"

Nạp Lan Lạc lười nhìn nàng, "Không cần, bản thế tử tự mình bôi thuốc cho nàng được rồi"

Ai ngờ nàng ta đột nhiên quỳ xuống, thanh âm thê lương nói, "Điện hạ, ngài còn nhớ nô tỳ không? Hai tháng trước, điện hạ từ ngoài cung an toàn trở về, Hoàng thượng còn vì ngài mà mở buổi tiệc, hôm đó, ngài còn nhớ không?"

Âm thanh có chút run run, "Nô tỳ, nô tỳ chính là cung nữ hôm đó tưới rượu trên đầu Hoàng thượng, chính ngài đã dùng miễn tử kim bài cứu nô tỳ một mạng. Chẳng lẽ ngài quên rồi sao?"

Nạp Lan Lạc dừng một chút, thật giống như có chút ấn tượng...

Hôm đó hắn chỉ cùng "hoàng thúc tốt" của hắn đấu võ miệng, cũng ngoài dự kiến cứu một cung nữ, lại không biết là nữ nhân trước mặt này.

Sau khi nghe được, Vân Vụ sững sờ, đáy lòng thầm nói, Nạp Lan Lạc sẽ ra mặt vì người khác? Còn cứu mạng người khác? Người này đúng là Nạp Lan Lạc chứ?

"Á, đau, đau chết!" Vân Vụ đẩy cánh tay Nạp Lan Lạc đang bôi thuốc cho mình ra.

Nạp Lan Lạc hừ lạnh, "Đáng đời!"

Trịnh Sở Sở đem quần áo mới tới nhẹ giọng nói, "Bộ y phục này nô tỳ chưa bao giờ mặc qua, sau khi cô nương bôi thuốc xong thì mặc vào đi" Vân Vụ gật đầu cười, không nghĩ tới trong cung vẫn còn người tốt, vội vàng nói, "Cám ơn ngươi, không cần cô nương này cô nương nọ, gọi ta Vân Vụ, ngươi xưng hô như thế nào?"

"Ta họ Trịnh, tên Sở Sở!"

Đột nhiên mắt Nạp Lan Lạc sáng ngời, liếc qua Trịnh Sở Sở miễn cưỡng nói, "Ngươi là người Trịnh gia?"

Trịnh Sở Sở lập tức ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nước mắt tuôn trào, kỳ vọng hỏi, "Điện hạ, điện hạ biết Trịnh gia?"

Nạp Lan Lạc gật đầu, lát sau nói, "Bản thế tử chịu Trịnh gia một ân nghĩa, đúng lúc bản thế tử dưới tình huống không biết rõ mà cứu được ngươi cũng coi như duyên phận, nếu ngươi muốn rời khỏi cung cứ đến nói với bản thế tử, ta nhất định sẽ thành toàn cho ngươi"

Trịnh Sở Sở lau nước mắt, vội vàng lắc đầu, "Không cần, ca ca nô tỳ hiện thời còn đang lưu vong bên ngoài, nếu nô tỳ đào tẩu, ca ca cũng sẽ bị dính líu, đa tạ thế tử quan tâm"

"Nếu như vậy, bản thế tử cũng không miễn cưỡng ngươi, nếu như ngươi gặp khó khăn gì ở trong cung thì tới tìm bản thế tử, ta đã nợ gia đình ngươi, khi nào ngươi muốn lấy thì cứ đến"

Trịnh Sở Sở hứng trí bừng bừng cung kính nói, "Tạ ơn điện hạ, nô tỳ nhớ kỹ"

Nạp Lan Lạc thấy vết thương trên mặt Vân Vụ đã được xử lý tốt, đang định xem vết thương trên người nàng, đột nhiên nhớ tới hôm đó hắn "bới" quần áo của nàng, chọc cho nàng gào khóc một phen.

Hiện thời danh chính ngôn thuận có thể lấy cớ để nhìn một phen, nghĩ tới hai bên tai không khỏi có chút đỏ lên.

Vân Vụ nhìn hắn hồi lâu, có chút buồn bực, hắn đây là coi như đang thẹn thùng sao?

Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng, rồi nói với Trịnh Sở Sở, "Những vết thương khác, ngươi bôi thuốc cho nàng đi!" Dứt lời đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Vụ cười thầm, quả nhiên là thẹn thùng rồi

Tại thời điểm Trịnh Sở Sở bôi thuốc cho nàng có nói qua, tần phi nàng hầu hạ là Vương hái nữ, nhưng đáng tiếc tuổi còn trẻ lại bị biếm vào lãnh cung, do đắc tội với Tưởng quý phi, ót Vân Vụ chợt lạnh, xem ra sau này gặp vị Tưởng quý phi này liền phải đi đường vòng rồi.

Mà Trịnh Sở Sở này trước kia là nữ nhi của Trịnh thái úy đương triều, cùng tuổi với nàng, mười hai năm trước Trịnh thái úy ngỗ nghịch với Hoàng thượng, bị hạ lệnh chém đầu, mà mọi người Trịnh gia đều bị dính líu đến, nữ nhân thì vào cung, nam nhân thì bị đày đi xa, về phần nơi nào thì nàng không biết, kiếp này xem như nàng cùng Hòa ca ca của nàng không có cơ hội được gặp lại nhau rồi.

Vân Vụ không khỏi đau buồn, nhớ tới ca ca của mình, từ khi nàng sáu tuổi cho đến nay chưa bao giờ thấy qua hắn, hiện tại thì ngay cả bộ dáng của hắn như thế nào nàng cũng không còn nhớ

Đến lúc hoàng hôn, Nạp Lan Lạc mới mang Vân Vụ rời khỏi lãnh cung, Vân Vụ ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi, "Ngươi làm thế nào đến cứu ta đúng lúc vậy?" Nạp Lan Lạc mang theo tâm tình rất tốt trả lời, "Gia vui lòng!"

Được rồi, nói chuyện cùng hắn sẽ khiến mình đoản mệnh, chỉ có ngậm miệng là tốt nhất.

Qua một hồi lâu, Nạp Lan Lạc đột nhiên mở miệng giải thích, "Ngươi... mười hai năm trước, Trịnh Thái Úy vì bảo trụ ngôi vị thái tử cho gia, không tiếc dùng sinh mạng của cả gia đình mang ra đánh bạc, kết quả Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh chém đầu hắn tại ngọ môn răn chúng, còn người của Trịnh gia lần lượt đều bị xử trí. Gia khó có thể gặp được người có lòng như vậy, cho nên gia mới nói chuyện với hậu nhân kia của Trình gia. Nhưng không phải gia thích nàng ta"

Vân Vụ ngốc lăng gật đầu, cần gì nói với mình chứ?

Ý tưởng trong đầu một phen lộn xộn, lại nghe đến âm thanh như muốn ăn đòn của Nạp Lan Lạc, "Ngươi chỉ có thể bị gia khi dễ, ở đâu đến phiên người khác? Cho nên, ngươi cũng không cần suy nghĩ lung tung, gia, cũng không phải thích ngươi!"

Vân Vụ rụt rụt khóe miệng, trợn trắng mắt, "Thế tử điện hạ, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều. Ta đối với ngươi, cũng tuyệt đối không phải là thích, từ nay về sau nếu ta lại bị người khi dễ ta liền theo họ ngươi!"

Nạp Lan Lạc tiện đà cười cười, "Còn nói là không thích gia, vậy ngươi theo họ gia để làm gì?"

Vân Vụ bị nghẹn cứng, ngay cả cơ hội phản bác cũng đều tìm không ra.

Nạp Lan Lạc cúi người xuống, thân thể Vân Vụ cứng đờ, mất tự nhiên ngửa về phía sau trừng mắt nhìn hắn, "Làm, làm gì? Ta, ta chỉ nói sai thôi mà"

Nạp Lan Lạc khẽ mỉm cười, nói hai chữ làm cho Vân Vụ hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, "Bướng bỉnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.