Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 24: Viện Trưởng Tự Mình Tiếp Đãi




Hạ An Lan nhìn cô ta, ánh mắt anh tối đen, thâm trầm, bên ngoài tưởng như đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng bên trong cơn giận đã bắt đầu cắn nuốt.

Anh nói: "Hạ Như Sương. Không… tôi nên gọi cô là Hoàng Anh mới phải. Đó vốn là cái tên của cô trong cô nhi viện. Ba chữ Hạ Như Sương này, cô không xứng. Hơn hai mươi năm nay, tất cả những thứ cô có đều là lấy trộm của Tiểu Ái, hiện giờ đến lúc phải trả lại cho nó rồi. Cô nợ Tiểu Ái bao nhiêu, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần."

Giọng nói Hạ An Lan vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến không chịu nổi.

Hạ Như Sương làm sao lại không biết, lúc Hạ An Lan phẫn nộ đến cực điểm sẽ lộ ra cái vẻ bình tĩnh như vậy. Điều đó chứng tỏ, anh đã hạ quyết tâm phải làm việc gì đó, hơn nữa bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản được.

Hạ Như Sương hốt hoảng kêu to: "Không, em là Hạ Như Sương, em không phải là Hoàng Anh, em thực sự là Hạ Như Sương mà… Em bị oan, em... em cũng chỉ bị người ta lợi dụng thôi. Anh Lan, em thật sự bị người ta lợi dụng mà. Không lẽ… anh thật sự tin là một đứa bé gái 8 tuổi lại có thể nghĩ ra mưu kế kín kẽ đến vậy sao, thực sự âm hiểm đến vậy sao, so với người trưởng thành còn đáng sợ hơn như vậy sao?"

"Anh nói em ghen tỵ với Tiểu Ái, em công nhận. Em chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tưa, khi đến Hạ gia nhìn thấy cô ấy có cha có mẹ có anh trai yêu thương, mà em thì cái gì cũng không có. Ăn nhờ ở đậu thống khổ thế nào các người đâu có hiểu được. Huống chi lúc đó em chỉ là một đứa nhỏ, nếu nói em giết Tiểu Ái, em không nhận, em cũng không dám làm."

"Các người đều tin lời của Diệp Kiến Công, nhưng mà các người không thử nghĩ rằng lão ta chỉ vì muốn tránh khỏi trừng phạt nên mới cố ý muốn rũ bỏ trách nhiệm, cố ý đánh lạc hướng thôi. Đúng là em có biết lão, nhưng em làm sao có thể lợi hại như lời lão nói được chứ, tuổi còn nhỏ đã hiểu biết với tài chính cổ phiếu như vậy? Nếu em thực sự là thiên tài như thế, không phải đã sớm trở thành người giàu có nhất nhì thế giới rồi sao, làm sao còn có thể rơi vào cảnh này được chứ?”

Hạ Như Sương mở miệng liền nói một mạch, cô ta cảm thấy mình có thể tìm được đường thoát tội. Đúng, chính là tuổi tác, năm đó cô ta mới có 8 tuổi, một đứa nhỏ mới có ngần ấy tuổi, làm sao có ai tin rằng cô ta có thể làm ra những chuyện đáng sợ như vậy.

Cô ta chỉ cần ngậm chặt không mở miệng, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Diệp Kiến Công thì có lẽ còn có thể tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.

Diệp Kiến Công nghe được lời Hạ Như Sương nói, tức giận đến mức thiếu chút nữa từ giường bệnh nhảy dựng lên. Lão chửi ầm lên: "Hạ Như Sương, cô... Con mụ ác độc kia, tôi thật không ngờ là đến bây giờ cô vẫn còn nói láo được. Năm đó lúc cô tìm đến tôi, cô đâu có nói mình mới 8 tuổi. Lúc đó cô còn nói rằng tuổi không có nghĩa là tất cả, cho dù tuổi cô còn nhỏ nhưng cũng có thể đem mọi người xung quanh đùa giỡn."

"Hạ thị trưởng, Du tiên sinh, tôi lấy tính mạng mọi người Diệp gia mà thề, nếu trong lời nói của tôi có dù chỉ là một chữ giả dối, thì nhất định cả nhà tôi sẽ chết không được tử tế."

Giờ phút này, Diệp Kiến Công vô cùng hối hận vì đã quen biết kẻ đê tiện như Hạ Như Sương này, đã bị cô ta liên lụy cả đời không nói, đến cuối cùng còn bị cô ta quay ra cắn ngược lại một phát. Cắn một lần chưa đủ còn muốn cắn thêm lần nữa. Ông ta thật sự chưa từng thấy loại đàn bà độc ác đê tiện như cô ta.

Du Dực châm biếm, anh cùng với Hạ An Lan đều không có mở miệng ngăn cản.

Bọn họ còn muốn nhìn xem, hai người kia còn có thể cắn nhau để lộ ra cái gì

Bất quá, họ thấy trình độ vô liêm sỉ của Hạ Như Sương quả thật là mỗi lúc một cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.