Đại Niết Bàn

Chương 28: Miếng sắt đen thần bí!




Dương Khai nhìn ra được khá nhiều người quen đang bay giữa không trung.

Tô Nhan, Giải Hồng Trần, Lam Sơ Điệp đều có trong đó, những người khác cũng có chút quen mặt.

Những người này đều là đệ tử Lăng Tiêu các.

Người của Huyết Chiến bang và Phong Vũ lâu thì lại nấp ở một bên khá xa, chỉ trỏ về phía chiến trường đó, không ít kẻ đang cười trên vận xui của người khác.

Trong số các đệ tử Lăng Tiêu các, Tô Nhan là mạnh nhất, những nơi mà bóng dáng trắng toát, tựa hồ cao không với tới đó bay qua, có tuyết bay đầy trời. Nhưng kể có là Tô Nhan, cũng không thể đả động gì đến con yêu thú hình rùa này. Cô vận toàn công lực cũng chỉ có thể dùng nguyên khí hàn tính của mình ngăn cản chút ít tốc độ của con yêu thú này, giảm thiểu thương vong của các đệ tử Lăng Tiêu các.

Con yêu thú này phòng ngự quá mạnh, tuy tốc độ có chậm, nhưng cái mai rùa và lớp da dày phủ toàn thân đó lại chính là bí bảo phòng ngự tối ưu nhất, mấy võ giả Chân Nguyên Cảnh này đến phá giải lớp phòng ngự của nó cũng không làm được.

Ở giữa đó, có không ít thi thể, đều là người của Lăng Tiêu các.

- Người củaLăng Tiêu các gây với nó sao? Hồ Kiều Nhi nhíu mày,

- Tô Nhan đâu phải người liều lĩnh đến vậy chứ.

Trong lúc nghi hoặc, thì chợt có một thanh niên vội vã chạy qua, trong mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên và ngưỡng mộ không hề giấu giếm, nhưng khi hắn phát hiện Dương Khai đang đứng cùng hai người họ, thì không khỏi cau mày.

- Kiều Nhi?

Người này bước lên trước mặt hai tỷ muội, nhìn hai người họ, hắn thật sự không nhận ra hai là Hồ Kiều Nhi, chỉ có thể nhận bừa một người theo cảm giác.

- Long Tuấn, có chuyện gì vậy?

Người kia đột nhiên lên tiếng.

Hóa ra đây mới là Hồ Kiều Nhi.

Long Tuấn cũng chẳng lúng túng, chỉ thích thú nói:

- Lăng Tiêu các chủ động gây hấn với nó. Chẳng biết làm thế nào mà nó cứ bám theo chúng không buông, thế nên mới có cảnh tượng như thế này đây.

- “Tô Nhan gây hấn với nó ư?

Hồ Kiều Nhi kinh ngạc tột độ.

- Không phải Tô Nhan, mà là Giải Hồng Trần!

Long Tuấn bật cười:

- Tên ngu xuẩn này dẫn theo một toán người định trộm bảo bối của con yêu thú trong lúc nó đang nghỉ ngơi, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài, làm chết mấy tên rồi mới chạy toán loạn cả ra.

Mắt Dương Khai chợt sáng lóe lên:

- Giải Hồng Trần lấy được gì rồi?

Nếu không lấy gì đi, thì tại sao con yêu thú phải truy sát không ngừng?

Long Tuấn kiêu căng nhìn Dương Khai, bực dọc nói:

- Ngươi là tên nào đấy?

- Trả lời hắn đi, ta cũng muốn biết.

Hồ Kiều Nhi lạnh lùng liếc hắn.

Long Tuấn vội thu lại thái độ của mình:

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng theo như Giải Hồng Trần nói, ở đó chẳng có gì hết. Sau khi yêu thú chạy ra đây, ta cũng đã đi hỏi dò rồi, thực sự không có thứ gì cả.

Hồ Kiều Nhi cười khẩy: -

- Không thể không có được, nhất định là đã bị Giải Hồng Trần lấy rồi, hắn không chịu đưa ra thôi.

Long Tuấn khẽ gật:

- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu giờ Giải Hồng Trần không giao ra, đám đệ tử Lăng Tiêu các chỉ biết đối mặt với cơn thịnh nộ của yêu thú, Tô Nhan cũng không muốn đệ tử Lăng Tiêu các thương vong quá nhiều, mới bất đắc dĩ tham gia vào. Bản lĩnh của cô gái này phải nói là hơn tên Giải Hồng Trần nhiều, nếu không có cô ta ra tay, chắc bọn chúng cũng chết sạch rồi.

- Hừ, dựa vào nữ nhân mới có thể hóa nguy thành an, Giải Hồng Trần cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi.

Hồ Mị Nhi không hề che giấu sự khinh bỉ.

- Đúng vậy.

Long Tuấn gật đầu lia lịa:

- Ta và Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu cũng nghĩ thế, vốn bọn ta muốn giúp Lăng Tiêu các một tay, nhưng Giải Hồng Trần chết cũng không chịu thừa nhận đã lấy bảo bối, thật sự là quá đáng giận.

Đạo lý môi hở răng lạnh đó lý nào họ lại không hiểu? Con yêu thú hình rùa này công lực mạnh đến vậy, đến Tô Nhan cũng vô phương với nó, trừ khi cao thủ tam phái liên hợp với nhau, nếu không đừng hòng diệt được nó.

Tuy nhiên, Giải Hồng Trần ngươi đã lấy đi thứ gì từ nơi nó thủ hộ cũng không nói, bọn ta dựa vào đâu phải giúp ngươi? Tùy tiện lâm trận với con yêu thú này, người của Huyết Chiến bang và Phong Vũ hâu cũng chẳng ngốc đến vậy.

Bọn ta có thể giúp đỡ, chí ít ngươi phải nói cho bọn ta biết, ngươi đã lấy đi cái gì! Và ngươi có thể cho lại bọn ta những gì!

Sở dĩ Huyết Chiến bang và Phong Vũ lâu đứng ngoài bàng quan, cũng chính vì suy nghĩ này, chỉ chờ đến khi Lăng Tiêu Các không trụ nổi nữa thì sẽ bàn lại giá trao đổi.

Ánh mắt Dương Khai vẫn ghim chặt vào bóng người trắng toát trên không trung kia. Sắc mặt Tô Nhan không tốt lắm, hẳn là vì đã tiêu hao quá nhiều. Nhưng tồn vong của mấy trăm đệ tử Lăng Tiêu Các đều đang gửi gắm nơi Tô Nhan, làm sao cô có thể lui lại?

Cô mà thoái lui, đệ tử Lăng Tiêu các ít nhất sẽ phải chết hơn mấy mươi người.

Con yêu thú này hành động chậm lại cũng nhờ công lao của cô.

Đứng giữa không trung, Tô Nhan bắt đầu nhảy múa, thân hình uyển chuyển như con bướm tung tăng, thoáng chốc, mấy đóa hoa băng bay ra, rơi xuống người con yêu thú hình rùa.

Rắc rắc...

Những đóa hoa băng đó chợt biến lớn lên, mỗi cái phải to đến mấy trượng, hàn khí bắt đầu tràn ra, thân mình khổng lồ của con yêu thú bỗng nhiên bị một lớp băng bao phủ, nhờ có lớp băng này, tốc độ của yêu thú lại giảm xuống thêm một bậc.

Vô số đòn công kích đáp xuống người nó, nhưng chỉ tóe lửa trên cái mai rùa dày nặng đó chứ không có chút hiệu quả nào.

Sắc mặt Tô Nhan bắt đầu trắng bệch.

- Giải Hồng Trần, ta hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi có lấy gì của nó không?

Tô Nhan mắt vẫn nhìn con yêu thú bên dưới, không quay đầu lại, hỏi tên Giải Hồng Trần ở bên cạnh.

Lời nói lạnh như băng, không chút nể tình vang lên, khiến Giải Hồng Trần không khỏi giật bắn mình.

Hắn nghe ra được nộ khí ẩn chứa trong ngườiTô Nhan!

Từ trước đến giờ Tô Nhan chưa từng nổi giận, nhưng lần này thì khác, nhìn thấy bao nhiêu đệ tử vô tội của Lăng Tiêu các phải mất mạng vì chuyện này, thân là đại sư tỷ, Tô Nhan sao có thể thờ ơ?

Giải Hồng Trần ngập ngừng, vật vã, sợ hãi, kinh hoàng, đủ mọi thần sắc biến ảo không ngừng, nhưng rất nhanh, hắn đã kiên định trở lại:

- Tô Nhan, chẳng lẽ muội vẫn còn hoài nghi ta? Nếu ta thật sự đã lấy gì của nó, thì sao lại không nói cho muội biết?

Nghe vậy, trong đôi mắt sắc sảo của Tô Nhan chợt lóe lên tia căm thù và chán ghét, tiếng quát lạnh lùng truyền đến bên tai của từng đệ tử Lăng Tiêu các:

- Tất cả các đệ tử Lăng Tiêu các, mau chóng rút lui!

Đánh không lại con yêu thú này, chỉ còn cách bỏ chạy! Tuy không biết nó có đuổi theo không, nhưng đó là con đường sống duy nhất trước mắt.

Giọng nói của Tô Nhan vừa vang lên, rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu các liền không do dự thi triển thân pháp, lập tức chạy xa khỏi con yêu thú.

Những người đang công kích trên không trung cũng giảm bớt, từng người từng người một rút lui, nhưng vẫn còn khá nhiều người đang tung ra chiêu thức của mình.

Tô Nhan sắc mặt lạnh tanh, lạnh lùng quát:

- Còn không mau chạy đi!

Lời này vừa dứt, lớp băng phong bế con yêu thú hình rùa bỗng vỡ tan. Được giải thoát trong chớp mắt, tốc độ của nó từ chậm chạp đột nhiên tăng lên nhanh chóng.

Cái đuôi dài ngoằng quất qua giữa trời, mấy đệ tử Lăng Tiêu các hiếu chiến không chịu lùi đó lập tức rơi xuống.

Một số ít người xui xẻo bị cái đuôi đó quất trúng, lập tức biến thành một bãi thịt nát đỏ thẫm.

Còn nhiều người thì bị ảnh hưởng bởi cuồng phong tạo ra từ cái đuôi, nhếch nhác rơi xuống dưới.

Con yêu thú ngước lên trời gầm vang một tiếng, như có thần thánh phò trợ, nó bắc đầu di chuyển, hai mắt đỏ ngầu, xông về phía Tô Nhan.

Nữ tửnày liên tiếp nhiều lần dùng băng đá bế phong nó, nó hận cô đến thấu xương, nên dĩ nhiên là muốn giết chết cô trước.

Hai tay Tô Nhan bắt đầu khởi động, cùng sự biến ảo của thủ thế, một luồng khí lạnh kinh thiên từ trên trời giáng xuống, cả không gian bỗng trắng xóa, mặt đất tràn ngập sương lạnh.

Tất cả mọi người đều chú mục nhìn Tô Nhan, lúc này, trên gương mặt trắng bệch của cô chợt phảng phất ánh hồng say người, như một tiên nữ thật sự, kéo giãn khoảng cách với cõi trần tục, đứng lơ lửng trên chín tầng mây, thế nhân chỉ có thể trông ngắm bằng con mắt kính ngưỡng, vĩnh viễn không thể chạm đến.

Yêu thú vừa chạy điên cuồng, vừa gầm rú, nhanh chóng áp gần đến Tô Nhan. Hình thể hai bên đối lập như quả dưa hấu và hạt vừng, thế nhưng trong mắt Tô Nhan không hề có chút kinh hoàng và do dự, mà thay vào đó là sự thản nhiên.

Luồng hàn khí dường như có thể băng phong cả một vùng thiên địa chợt thu lại, ào ạt tụ về phía Tô Nhan.

Theo sau đó, một cái bóng khổng lồ trắng đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Nhan.

Đó là Tô Nhan sau khi đã phóng đại lên vô số lần!

Y phục trắng muốt, thân hình lả lướt uyển chuyển, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mỗi một đặc điểm đều được phóng đại lên vô số lần, nhưng vẫn không có chút tì vết nào, vẫn đẹp đến rung động lòng người.

Hình thể khổng lồ này đang nhắm nghiền mắt, nhưng chợt mở ra ngay sau đó. Trong đôi mắt cô có một ngọn núi tuyết đồ sộ, khắp trời đầy tuyết, trắng mịt mờ.

Cái rét đến ghê người lại giáng xuống, lạnh hơn lúc nãy phải mấy lần. Những người đang nhìn đăm đăm vào bóng người đó, đều không khỏi rơi vào ảo giác bị băng phong, toàn thân rùng mình.

Theo sau động tác cuối cùng của Tô Nhan, bóng hình khổng lồ đó ào thẳng về phía con yêu thú.

Hai bên cách nhau chưa đến mười mấy trượng, chỉ trong nháy mắt, bóng người trắng toát đó đã luồn vào trong cơ thể con yêu thú.

Với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, toàn thân con yêu thú lại bị một lớp băng dày hơn cả lúc nãy phong bế, tứ chi đang di chuyển cũng đông cứng trong lớp băng lạnh.

Phụt...

Miệng Tô Nhan lấm đầy máu, chiêu vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, thân hình mảnh khảnh dao động giữa không trung, cuối cùng vẫn không thể trụ nổi, liền rơi xuống.

Cùng lúc đó, con yêu thú đang bị băng phong theo quán tính lao về phía Tô Nhan.

Thân người nó quá lớn, kể cả khi bị băng phong khi đang chạy, cũng căn bản không thể dừng lại ngay trong tức khắc.

Dù đang rơi xuống, thần sắc Tô Nhan vẫn bình thản, trong hai con ngươi in hằn bóng ngược của con yêu thú đang dần tiến đến gần.

Trong đôi mắt ấy có tiếc nuối, có xót xa, có quyến luyến, nhưng không có oán hận.

Tiếng kêu thất thanh vang rền.

Cho tới giờ khắc này, tất cả mọi người mới hồi tỉnh lại từ chấn động vừa rồi. Nhưng bây giờ, con người được họ xem là nữ thần ấy lại sắp ngọc nát hương tan.

Trong tiếng hô hoán, có một cái bóng trông không cường tráng cho lắm tức tốc tiến về phía Tô Nhan, ánh lửa ẩn hiện bên dưới gót chân hắn, buông thõng ánh hồng quang nhàn nhạt trong lúc đang chạy như điên như cuồng.

Lập tức, cả bóng người đó được bao trùm bởi hồng quang, tựa hồ như biến thành một quả cầu lửa hừng hực cháy, tốc độ vốn đã không chậm đó chợt tăng lên một bậc.

Hắn lao đến vị trí Tô Nhan sắp sửa rơi xuống, hai chân ra sức đạp xuống nền đất, nhảy lên cao như mũi tên rời cung, giương hai tay ra đón lấy Tô Nhan, sau đó cong người, ôm Tô Nhan vào lồng ngực, chìa lưng ra đón lấy cái va chạm của con yêu thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.