Đại Nhân, Trên Đầu Anh Có Ma!

Chương 1




Trần Mộ không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy tiến vào liễm tức trạng thái?. Hắn chỉ biết điều kì lạ là khi tiến vào liễm tức trạng thái mọi chi tiết đều đều được ghi nhớ rất kỹ. Ký ức giống như được khắc sâu vào trong đầu dù là vấn đề nhỏ nhất giúp hắn khỏi phí công nhớ đi nhớ lại.

Giống như người luôn tỉnh táo, không vui không buồn, chung quanh tất cả đều hiện lên rõ ràng đến từng chi tiết.

Cảm giác cũng không ngoại lệ.

Không cần cố sức, tốc độ suy tính liền vượt qua bình thường. Cẩn thận thăm dò, dòng chảy cảm giác hỗn loạn cực nhanh hiện lên trong đầu hắn càng ngày càng rõ.

Cảm giác hai bên hợp lại cùng một chỗ, một biến hóa dù nhỏ đến đâu cũng không thoát khỏi mắt hắn. Tô Lưu Triệt Nhu lập tức cảm nhận được sự biến hóa này.

Chuyện gì xảy ra?

Đôi mắt đẹp của nàng không dấu vẻ khiếp sợ, nàng cảm thấy tên thiếu niên này đột nhiên biến thành một người khác. Loại biến hóa này rất khó dùng từ ngữ để tả. Dù biểu hiện của Tào Đông kia là không nhúc nhích dù một ngón tay.

Chỉ có cảm giác là không khống chế được còn lại thì không bị ảnh hưỡng. Lòng hiếu kì nổi lên, nàng bắt đầu cẩn thận đánh giá Tào Đông. Trên người gã này dường như có quá nhiều bí mật!

Gã này sắc mặt vàng vọt tựa như hơi có vẻ bệnh tật. Nhưng thiếu niên nhìn như bình thường nhất này lại ẩn chứa quá nhiều điều không tầm thường.

Qua kiểm tra xương cốt nàng khẳng định đối phương chỉ có mười tám tuổi. Ở tuổi này cũng không có cái gì khác thường. Nhưng khác thường là cường độ cảm giác vượt hơn tứ cấp trung giai. Mười tám tuổi đạt cường độ cảm giác tứ cấp trung giai, tin tức này lộ ra sẽ hấp dẫn bao nhiêu đại tập đoàn chiêu mộ?

Thiên tài đỉnh cao nhất Liên bang cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Từ nhỏ, nàng đã được xem là thiên tài, trên thực tế nàng cũng không xem trọng. Nàng năm nay hai mươi, đã đạt tới chức vụ cao cấp y vụ tạp tu. Đây là một thành tích đáng kiêu ngạo vì để là cao cấp y vụ tạp tu phải đạt điều kiện tứ cấp cường độ cảm giác.

Đều là tứ cấp, nàng mới có thể đánh giá được cường độ cảm giác của Trần Mộ.

Tô Lưu Triệt Nhu tò mò cũng có lý do.Thiên tài kiểu này. Bình thường đều đã gia nhập vào các tập đoàn cùng gia tộc lớn, như vậy bọn họ mới phát triển trọn vẹn. Song,Tào Đông dường như không phải loại này.

Không có thế lực hùng mạnh nào lại vô ý đến mức để cho một thiên tài phải tự mình tìm tới y vụ tạp tu. Bởi vì cuộc sống của bọn họ được chăm sóc rất tốt.

Tào Đông lại tự mình tìm đến y vụ tạp tu, điều này làm cho nàng rất khó hiểu.

Mà Tào Đông lại có sự tỉnh táo rất đáng khen ngợi. Y vụ tạp tu cũng có khả năng khảo nghiệm thần kinh người khác vì phải tùy lúc bảo trì tỉnh táo của người bệnh. Nàng biết rõ, lúc nguy cấp mà có thể giữ được tỉnh táo là chuyện không dễ dàng.

Thật sự là một thần kinh thép a!

Nhưng làm nàng giật mình nhất vẫn là biến hóa trong nháy mắt vừa rồi của Tào Đông!

Biến hóa này nhanh đến đột ngột! Đối với Tô Lưu Triệt Nhu sự biến hóa khí chất mặc dù không thường thấy, nhưng không phải không có. Mà Tào Đông biến hóa, thậm chí ngay cả hô hấp cùng nhịp tim đều xảy ra biến hóa, thậm chí trong cơ thể áp lực máu trước sau hoàn toàn bất đồng.

Làm sao có thể? Nàng suýt nữa kinh hô thất thanh! Thân là y vụ tạp tu, nàng không tin trên đời này còn có biến hóa loại này! Nhưng đây là sự thật diễn ra trước mặt nàng.

Mặc dù tiếp xúc với Tào Đông trong thời gian rất ngắn, nhưng nàng có thể đoán ra sự lạnh lùng của Tào Đông vốn có do kiểu người sống nội tâm, cùng với sự cảnh giác với chung quanh.

Nhưng hiện tại loại cảm giác này hoàn toàn thay đổi! Không gì khác ngòai lạnh như băng đá, và cũng không hề chứa đựng một tia cảm tình.

-Ngươi không sao chớ.?

Tô Lưu Triệt Nhu không nhịn được hỏi, nhưng trong thanh âm mang theo một chút sợ hãi,.

Trần Mộ mở mắt.

Trong ánh mắt không thể hiện bất cứ điều gì, lạnh lùng như người máy. Ánh mắt này làm cho Tô Lưu Triệt Nhu trong lòng cảm thấy sợ hãi!

Cảm giác lẫn lộn của hai bên từng chi tiết đều hiện rất rõ trong đầu. Hắn cảm nhận được từng biến hóa của chúng. Thậm chí có thể đem các biến hóa này tổng hợp ra số liệu, sau đó tính toán ra bước phát triển tiếp theo.

Lúc này ở trước mặt hắn cảm giác vốn cuồng bạo như mãnh hổ, bổng nhiên trở thành một con cọp giấy.

Chi tiết dù không quyết định được hết thảy, nhưng củng có thể ảnh hưởng rất nhiều. Khi từng tia cảm giác đều rõ ràng lộ ra trước mặt hắn. Trong cục diện nhìn như lung tung. Hắn lập tức phân tích tính toán và đưa ra phương thức tối ưu nhất.

Giọng nói của Tô Lưu Triệt Nhu mang theo lo lắng và sợ hãi hắn nghe được, nhưng hắn không để ý đến. Lúc này. Nói chuyện là hoàn toàn lãng phí thời gian. Dưới trạng thái liễm tức, từng phần thời gian đều được phân chia cực kì tinh tế. Loại phân chia này không tính bằng giây, mà là một con số nhỏ hơn gấp mười lần.

Hắn lựa chọn một tia cảm giác dài nhất bên ngoài làm cửa đột phá.

Chúng nó duỗi được dài nhất, nghĩa là cũng cách dòng chảy xa nhất, lực trói buộc sẽ nhỏ nhất.

Chỉ thấy đầu tia cảm giác hình ngôi sao nhỏ hơn sợi tóc đột nhiên run lên, kéo theo ngàn vạn đầu tia cảm giác nhất tề run lên.

Vô số tia cảm giác cùng một chỗ rung động, tựa như một cuộn sóng, từ đầu tia cảm giác, hướng cảm giác xoắn ốc bay tới.

Cảm giác hai người xen lẫn cùng nhau, Trần Mộ phát sinh mỗi một điểm biến hóa, Tô Lưu Triệt Nhu đều thấy rõ. Vừa biết được biến hóa nàng liền vô thức diễn đạt bằng một từ ngữ chính xác nhất lúc này: Rút giây động rừng!.

Ngây ngốc nhìn một cách sợ hãi, nàng không rõ Tào Đông có ích lợi gì khi làm việc này, nhưng cũng không khỏi cảm thán đối với năng lực khống chế cảm giác của hắn. Nàng biết nếu như đổi lại là mình, trong tình huống này, khó có khả năng làm tốt như thế.

Trần Mộ càng không ngừng khống chế vô số đầu tia cảm giác, làm cho chúng nó rung động nhịp nhàng, liên tiếp tạo thành những đợt sóng nối nhau, không ngừng đánh sâu vào cảm giác xoắn ốc.

Năng lực khống chế cảm giác quá tuyệt vời! Tô Lưu Triệt Nhu hai mắt lóe sáng, tâm trạng hoảng sợ.

Cùng lúc khống chế được ngàn vạn tia cảm giác, hình thành sóng chấn động như thế, không phải là chuyện dễ dàng. Vô số tia cảm giác cùng nhịp nhàng rung động, đòi hỏi lực khống chế phải cực kì chuẩn xác.

Chuẩn xác khống chế, là một trong những mục tiêu mà y vụ tạp tu không ngừng theo đuổi. So sánh với tạp tu bình thường, bọn họ ở phương diện này càng thêm sở trường, rất nhiều y vụ tạp tu cảm giác chuẩn xác phi thường kinh người, việc này giúp cho bọn họ có thể hoàn thành những thủ thuật điều trị khó khăn, mà Tạp phiến y tế thì hỏi độ điều khiển chuẩn xác cực cao.

Song, dù thân là cao cấp y vụ tạp tu Tô Lưu Triệt Nhu cũng không chắc mình có thể chuẩn xác khống chế số lượng khổng lồ tia cảm giác như vậy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng không tin cả La Dữu thành một ai có thể làm được. Ở đây nàng lại chính mắt thấy sờ sờ trước mắt. Không! So với nhìn thấy, cảm giác truyền về tin tức so với nàng chứng kiến càng chuẩn xác.

Đây là điều một thiếu niên mười tám tuổi có thể làm được? Nàng không thốt nên lời nhìn Tào Đông.

Thân thể dị thường, tứ cấp trung giai cường độ cảm giác dù không quá cường đại, nhưng nó ý nghĩa tiềm lực không thể hạn lượng. Hơn nữa năng lực khống chế cảm giác xuất thần nhập hóa, ý nghĩ tỉnh táo, trừ việc không anh tuấn lắm, quả thực......

Nàng thật sự không tin, La Dữu lại có một thiên tài như thế, hơn nữa lại không có chút tiếng tăm!

Tào Đông mặt vẫn lạnh lùng như núi, không lộ vẻ gì.

Chuyên chú, tỉnh táo, lão luyện......

Nếu như không kiểm tra qua xương cốt hắn, nàng không hể tin tưởng loại khí chất này lại có trên người một thiếu niên mười tám tuổi. Chúng nó chỉ có trên người một tạp tu thân kinh bách chiến thanh danh hiển hách.

Từng đợt từng đợt sóng chấn động đánh sâu vào cảm giác xoắn ốc, mỗi một lần đánh sâu vào đều làm cảm giác xoắn ốc đang điên cuồng xoay tròn chậm hẳn lại. Trong mười giây, Trần Mộ đã điều khiển đầu tia cảm giác hình sao chấn động một trăm lần, mỗi một giây mười lần!

Rung động liên tục tác động sâu vào làm phát ra vô số tia cảm giác giống như dã thú bị chọc giận điên cuồng phản ứng.

Cảm giác truyền về trong đầu Tô Lưu Triệt Nhu tạo thành hình ảnh làm nàng nhìn thấy mà giật mình. Nàng nhìn trên mặt hắn vẫn lạnh như băng không lộ ra vui buồn khiến nàng thấy an tâm, hiện giờ tất cả hy vọng của nàng đều ký thác vào hắn, hắn trấn định như thế nàng cũng ân tâm rất nhiều.

Trong chốc lát, nàng mừng rỡ phát hiện lực hút của dòng chảy tựa hồ nhỏ đi một ít.

Phương pháp này hữu hiệu! Đang bị buộc vào tuyệt cảnh Tô Lưu Triệt Nhu thoáng cái kích động hẳn lên, vô luận nàng ưu tú như thế nào, nhưng cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi. Một khi gặp phải nguy hiểm, đặc biệt là lúc sinh tử nàng làm sao cứng cỏi hơn Trần Mộ vốn từng gặp qua vô số hiểm nguy?

Kích động qua mau, nàng rất nhanh liền khôi phục trấn định, ánh mắt lại càng hứng thú nhìn hắn. Nàng như một bác sỹ đột nhiên gặp một bệnh án khó khăn, vô cùng mong muốn có thể thu thập thêm nhiều điều cho tri thức.

Càng an tâm bình tĩnh nàng càng có nhiều phát hiện.

Hắn vẫn tỉnh táo trước sau như một, không phập phồng, nhịp tim không đổi. Nàng thầm nghỉ, Tâm trí tỉnh táo như vậy, nếu như hắn làm y vụ tạp tu mà nói, nhất định là y vụ tạp tu xuất sắc nhất.

Sự chú ý của nàng chợt bị ánh mắt Tào Đông thu hút.

Mắt hắn vẫn mở nhưng nhìn vào mờ mịt trống rỗng như không thấy gì trong mắt.

Hắn đang suy nghĩ gì đây? Trong đầu cô gái hiện ra một ý nghĩ ngây thơ mà tinh nghịch.

Nàng nhìn cặp mắt của hắn song dần chuyển tới khuôn mặt.

Nàng đột nhiên hơi hơi nhíu mày, da mặt của hắng hơi vàng vọt như sáp.

Vàng như sáp......

Tâm trạng máy động, trong ánh mắt của nàng toát ra vài phần đăm chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.