"Ha
ha ha..." Xách theo chiến lợi phẩm sau hai giờ lạng qua lạng lại trong
siêu thị hàng tươi sống, Giang Dục Phương phát ra tiếng cười đắc ý: "Ke
ke, bao nhiêu cá măng sữa này đủ để nấu thêm một tuần nữa!"
Nghĩ
tới sắc mặt "tái xanh" của người nào đó, cô vui vẻ mà xách cái túi đầy
cá lên chiếc xe máy của mình, nhnh chóng đội mũ bảo hiểm, chuẩn bị về
công ty.
Nhưng
sau hơn 10 phút chạy băng băng trên đường, khi cô đang dừng chờ đèn
xanh tại ngã tư trước công ty thì bỗng nhiên một tràng tiếng kêu gào
thảm thiết cùng tiếng chó sủa quen thuộc từ phía sau nhanh chóng ập
đến...
"Gâu gâu gâu..."
"Á... Đây là vận xui gì chứ? Con mẹ nó, mày đừng theo tao nữa..."
"Gâu gâu gâu gâu gâu..."
Không thể nào? Cảm giác quen thuộc này...
Vô
thức mà quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên liền nhìn thấy anh chó đen
hung hãn kia đang nhe răng nhe lợi mà điên cuồng đuổi theo một chàng
trai chạy qua đây. Cô lập tức cảm thấy da đầu tê dại, đang nghĩ đến khả
năng nhanh chóng nhích ga tăng tốc chạy đi thì...
"Giang
Dục Phương, có gan thì em cứ thử bất chấp đạo nghĩa mà xem!" Thật không
may, Trình Khải đang bị chó rượt tới mức sắp tè ra quần kia đã phát
hiện ra cô sớm hơn một bước, hơn nữa còn cảm giác được có khả năng cô sẽ
"bỏ bạn mà chạy" thì tức đến nỗi vừa chạy vừa thét ra những lời uy
hiếp.
"Vậy
anh chạy nhanh lên chút!" Cực kỳ kinh hãi mà hét lên, Giang Dục Phương
vội vàng thúc giục. Hu hu... Cô không muốn rơi vào miệng chó đâu!
"Không
cần em nói, anh cũng muốn lắm!" Chạy đến nỗi sắp thở không ra hơi, hắn
vẫn không nhịn được mà thét ra sự phẫn nộ trong lòng.
Mẹ nó chứ! Không phải hắn muốn chạy nhanh là có thể chạy được, rốt cuộc con chó kia rượt đủ chưa?
"Gâu gâu gâu..."
Rất hiển nhiên là anh chó kia còn chưa đã ghiền.
"Nhanh, nhanh, nhanh lên! Nếu không em quăng anh lại đó..."
Giữa
tiếng chó sủa ghê người cùng tiếng thúc giục vô lương tâm kia, cuối
cùng Trình Khải dùng tốc độ sấm sét mà nhảy lên yên sau. Ngay một giây
trước khi anh chó đen kia nhào tới, Giang Dục Phương thét chói tai mà
nhích ga, chiếc xe gầm lên một tiếng rồi anh dũng xông ra như bão táp,
trong chớp mắt đã vứt bỏ anh chó đen lại phía xa xa...
"Gâu gâu gâu..." Tiếng sủa điên cuồng càng lúc càng xa, cuối cùng không đuổi kịp nữa.
"Ha
ha ha... Đuổi nữa đi! Tao xem đồ súc sinh như mày làm sao mà đuổi..."
Quay đầu lại, thô bỉ mà giơ ngón giữa lên, Trình Khải đắc ý cười lớn với
con chó đã bị bỏ lại phía xa, hoàn toàn quên mất bộ dáng hèn nhát khi
bị rượt vừa rồi.
Phía
trước, Giang Dục Phương đang khiếp đảm mà lái xe nghe hắn kiêu ngạo như
thế, nhịn không được mà phỉ nhổ. "Thoát khỏi miệng chó rồi mới dám kiêu
căng như thế, vừa rồi sao không có khí thế như bây giờ?"
Bốp!
Bàn
tay to hung hăng giáng xuống cái đầu đang đội mũ bảo hiểm, cái tên chạy
trối chết kia giờ mới có tinh thần mà tính sổ với cô. "Em còn có mặt
mũi nói anh sao? Em mau thành thật nó cho anh biết, có phải lúa nãy muốn
'bất chấp đạo nghĩa, bỏ bạn mà chạy' không?”
Cô
gái này thật đúng là vô lương tâm, cũng không nghĩ lại hai lần trước cô
gặp phải chó thì hắn rất có nghĩa khí mà cùng chịu chó rượt với cô.
"Này,
nếu anh muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm thì đánh nữa đi!" Tay
lái run lên, thiếu chút nữa là bị đánh cho rớt xuống xe, Giang Dục
Phương vội vàng ổn định tay lái. Sau khi tức giận mà quay đầu rống lên
thì lại lập tức chuyển mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, vừa
chạy vừa phản bác lời lên án vừa rồi của hắn.
"Chẳng
qua em cũng chỉ muốn mà thôi, căn bản là không có thực hiện. Hơn nữa...
anh là 'bạn' sao?" Hừ, hắn quên bây giờ bọn họ còn chiến tranh lạnh
sao?
Được lắm! Hắn tin chắc rằng cô ta còn nhớ thù!
Nghĩ
đến bốn tên trong công ty kết bè chỉ trích hắn không biết tốt xấu, lại
nghĩ mình đoạt đi "nụ hôn đầu" của người ta, tuy nói là ngoài ý muốn,
nhưng quả thực là đuối lí, Trình Khải chột dạ mà sờ sờ mũi, quyết định
"làm tan băng" trước.
"Ừhm... Cái đó... ngừng lại chút đi!" Vỗ vai cô ra hiệu.
"Chi?" Mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng lại.
Xe
vừa dừng lại, Trình Khải lập tức rời khỏi yên mà đứng trước mặt cô, hơi
đỏ mặt mà xấu hổ nói xin lỗi. "Được rồi! Anh biết em không cố ý một đấm
đánh KO anh, về phần em mất đi nụ... nụ hôn đầu, anh xin lỗi. Được rồi
chứ! Đừng chiến tranh lạnh nữa được không?"
Chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần nay, hắn cũng rất khó chịu!
Có
chút kinh ngạc, hắn cư nhiên chịu cúi đầu trước. Giang Dục Phương ngẩn
ra, trong nhất thời không có phản ứng gì, một hồi sau mới ấp úng nói:
"Em còn tưởng hẳn là anh sẽ nói sa thải em chứ."
Không
có cấp trên nào lại chịu được cấp dưới cố ý đối nghịch với mình, cô đã
chuẩn bị tâm lí rồi, không ngờ kết quả lại rất bất ngờ.
"Sao
anh lại muốn đuổi em?" Hỏi một cách khó hiểu, Trình Khải không nhịn
được mà liếc mắt. "Anh đâu có không biết tốt xấu như thế chứ!"
Hai người cãi thì cãi, giận thì giận, nhưng cô vẫn xử lí công việc mà mình phụ trách rất tốt, sao hắn có thể đuổi việc cô?
Hơn nữa, loại cãi vã mà chỉ có bạn bè mới có này, thật ra... thật ra cũng rất thú vị, có thể nói là rất thích thú!
"Em từng bị cấp trên ghét bỏ vì xui xẻo, cố ý làm khó dễ..." Nhỏ giọng lầm bầm.
Chỉ cái mệnh xui xẻo không biết làm sao này thôi đã khiến cô bị hạnh họe mà từ chức, đừng nói là cố ý đối nghịch.
Suy đi nghĩ lại, hắn đúng là không tồi chút nào. Dù sao không phải mỗi thủ trưởng đều có thể rộng rãi, biết khoan dung như hắn.
"Cái
gì? Xui xẻo cũng không phải chúng ta muốn, cư nhiên có người vì thế mà
ghét bỏ em, ai mà không biết tốt xấu vậy chứ. Nói cho anh biết, anh đi
tìm hắn ta tính sổ, trút giận cho em!" Rất hiểu sự bất đắc dĩ của người
xui xẻo, Trình Khải lập tức trở nên có cùng mối thù.
Nghe
thế, Giang Dục Phương có chút cảm động mà cười lên, cũng không nói ra
công ty mà mình phục vụ trước đây, ngược lại lấy làm lạ mà hỏi: "Sao anh
không ở công ty mà lại chạy ra đây cho chó rượt?"
Cô
không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới là Trình Khải lại không nhịn được mà
quẳng cho cô một ánh mắt ai oán, vẻ mặt rất căm hận: "Xương cá! Anh lại
bị mắc xương cá nữa..."
Sau
đó lại là một tràng tố khổ liên tiếp, kể rõ quá trình hắn làm thế mà mà
đến khám tai - mũi - họng, không dễ gì lấy cái xương đáng ghét kia ra
được, đang chuẩn bị về công ty, ai biết con chó đen kia ở chỗ nào nhảy
ra, vừa thấy hắn đã sủa dữ dội rồi đuổi theo điên cuồng.
"Phì!"
Mới nghe hắn nói xong, Giang Dục Phương đã không nén được mà cười sặc
sụa, làm sao cũng không ngờ được sự hãm hại của mình lại thành công.
"Em
còn không biết thẹn mà cười?" Cực kỳ bi phẫn, hắn không kìm được nỗi
đau cùng cực mà chất vấn: "Em còn có lương tâm không vậy? Có không?"
"Lương
tâm? Để em tìm xem..." Làm bộ lục lọi khắp người một lần, cuối cùng cô
cười hì hì mà tuyên bố: "Có thể bị chó tha mất rồi!"
Cô gái này... đúng là không có lương tâm!
Nhìn
gương mặt đang cười cợt trước mắt, Trình Khải hoàn toàn không biết nói
gì, quyết định vứt bỏ vấn đề khiến mình rất đau lòng này, trở lại vấn đề
"làm tan băng" lúc nãy.
"Chuyện
đó... về ‘nụ hôn đầu’ của em..." Dừng một chút, khuôn mặt anh tuấn đầy
vẻ xấu hổ. "Anh thật sự không cố ý, bắt tay giảng hòa được không?"
Thấy
mặt hắn hơi đỏ lên, Giang Dục Phương cũng không khỏi nhớ lại "nụ hôn
bất ngờ" đó, sau đó cũng xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng cũng biết đó là ngoài ý
muốn, vì thế cũng rất rộng lòng mà chìa tay ra cười: "Hòa giải!"
Hơi
ngẩn ra, tuy Trình Khải biết cô dễ nhìn, thậm chí có thể nói là thanh
tú động lòng người, nhưng tới hôm nay nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên
gương mặt đỏ ửng thì ngực của hắn giống như bị một chiếc xe tải đâm vào
một cái, tim đập không có trình tự, đột nhiên cảm thấy...
Gì chứ! Sao lại đáng yêu đến thế!
"Này!"
Thấy cả buổi trời mà hắn còn chưa có phản ứng, Giang Dục Phương trợn
mắt trách. "Người ta đã chủ động làm hòa rồi, sao anh lại không có phản
ứng gì vậy? Không nể mặt sao?"
Đột
nhiên hoàn hồn lại, phát giác mình lại có chút rung động trước cô, da
mặt Trình Khải càng thêm đỏ, bối rối vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô, tự
nhiên nói cà lăm. "Hòa, hòa giải!"
Á... gì chứ! Hắn đang lắp bắp cái gì chứ? Thật là!
Không
biết tại sao, tự nhiên cảm thấy cái tên trước mặt có chút khác thường,
Giang Dục Phương nheo mắt nghi ngờ mà nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy
lần, cuối cùng đột nhiên sờ tay lên trán hắn, quan tâm mà hỏi: "Sao mặt
anh lại đỏ như thế? Cảm nắng sao?"
"Hừ...
Em thật thích nguyền rủa anh!" Gỡ bàn tay đang sờ trán mình xuống,
Trình Khải cười mắng, cảm xúc lạ thường vốn quanh quẩn trong lòng bị cô
làm thế, nhất thời liền biến thành tro bụi, mất tăm mất tích!
"Đâu có! Em chỉ hỏi chút thôi..." Vô tội mà lí nhí.
Mặt của hắn đỏ một cách lạ thường mà!
"Em
đừng hỏi anh mấy chuyện xui xẻo đó!" Liếc xéo cô, sau đó dường như nghĩ
ra điều gì, hắn vuốt cằm quan sát cô, không nén được mà cười lên.
Ha hả... Đây không phải là người thích hợp nhất sao? Cứ quyết định là cô đi!
"Anh, anh cười gì chứ?" Cảm thấy hắn cười rất gian tà, Giang Dục Phương không khỏi để phòng.
"Không có gì!" Tâm tình rất tốt, Trình Khải cười hì hì hỏi: "Tối mai em có bận không?"
"Không!" Lắc đầu, rất thành thật trả lời.
"Rất
tốt!" Được đến đáp án như mong muốn, hắn vui vẻ vỗ vào vai cô, chuẩn bị
kéo cô xuống nước. "Ngày mai cùng đi tham gia bữa tiệc đi!"
"Hả?"
………….óóó………...
Quần
áo lộng lẫy, yến tiệc linh đình, bữa tiệc xa hoa rực rỡ này, nhân vật
có tiếng trong giới chính trị và thương nghiệp cùng trò chuyện xôn xao,
các tiểu thư nhà giàu tranh nhau khoe sắc, cực kỳ náo nhiệt, chỉ có
điều...
"Sao
anh không nói trước với em là phải tham gia tiệc mừng thọ ngài chủ tịch
Dụ Á?" Vừa bước vào bữa tiệc liền chui vào một góc, Giang Dục Phương
hổn hển chất vấn, trong lòng lại thầm phát điên lên, không ngừng hò hét.
Á a a... Nếu sớm biết chủ nhân của bữa tiệc này là ai thì có đánh chết cô cũng không đến.
"Có
liên quan gì sao?" Không hiểu cô đang nghĩ cái gì, Trình Khải dở khóc
dở cười mà hỏi lại, nhưng ánh mắt tán thưởng lại không chịu rời khỏi
người cô, trong lòng rất đồng ý với câu nói... Mẹ nó, người đẹp nhờ lụa
mà!
Liếc
nhìn cô, tuy bình thường có chút thanh tú đáng yêu, nhưng ngàn lần
không ngờ tới bộ lễ phục màu lam nhạt rất vừa bặn hôm nay không chỉ làm
cô lộ vai, lộ lưng, còn lộ ngực, cộng với mái tóc dài bước bới lên hơi
lỏng, chỉ chừa lại mấy sợi tóc cong cong vén ra sau tai, làm tôn thêm
những đường cong ở gáy và vai cô, cả người toát lên vẻ ngọt ngào mê
hoặc, thật là...
Thật
là đẹp đến mức... má ơi, khiến hắn kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả tròng
mắt, ngực lại bị cái xe tải kia đâm vào nữa, trái tim cũng nhảy lung
tung cả lên.
Aiz... gần đây hắn xui đến nỗi bị bệnh tim rồi sao?
"Có
liên quan rất lớn, được không?" Che mặt rên rỉ, Giang Dục Phương chỉ lo
tự oán thán, hồn nhiên không phát giác ánh mắt háo sắc của tên đàn ông
trước mặt.
"Có quan hệ gì sao?" Đè nén sự khác thường của mình, Trình Khải cảm thấy cô có chút kì lạ, lập tức nổi lên nghi ngờ.
Lạ
thật! Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc tụ tập các nhân vật trong thương
giới mà thôi, ôm tâm tình ăn uống vui chơi là được rồi, cô ấy đang lo
lắng cái gì chứ?
"Bởi vì..." Há miệng định nói, lại bị ngắt lời.
"Đây
không phải anh Trình sao?" Một giọng nói sáng sảng như tiếng chuông
chen vào, chủ tịch Trương - người hai người từng gặp ở sân vận động -
cười chào hỏi.
"Không
ngờ anh cũng đến đây, vị này là...?" Ánh mắt dừng lại trên người cô gái
xinh đẹp mê người một cách lưu luyến không rời, trong mắt đầy vẻ tán
thưởng.
"Chủ
tịch Trương." Gật đầu chào, phát hiện ánh mắt của ông ta cứ nhìn chằm
chằm vào Giang Dục Phương, tự nhiên Trình Khải nổi lên cảm xúc cực kỳ
không vui. Trong lòng hắn biết rất rõ có rất nhiều ông chủ xem bề ngoài
là thế nhưng thật ra không chỉ lén có một hai tình nhân, còn rất thích
tìm kiếm con mồi mới tại các bữa tiệc thế này, lập tức thản nhiên nói:
"Đây là trợ lí của tôi, ông đã gặp qua."
"Thì ra là cô trợ lí hôm đó, xem tôi này, cư nhiên không nhận ra." Cười ha ha, mắt càng sáng hơn.
Gì
chứ! Lão háo sắc này, nhìn cái gì mà nhìn? Cũng không nghĩ xem tuổi của
mình cũng có thể là cha của người ta rồi mà còn muốn gặm cỏ non, tôi
khinh!
"Quý
nhân thì hay quên mà!" Mặc dù trong lòng rất "khinh bỉ" nhưng Trình
Khải vẫn im lặng mà cười đáp, sau đó nhanh chóng quay đầu làm cho cô gái
đang bị ngấp nghé kia rời đi. "Dục Phương, chắc em cũng đói rồi, đi lấy
chút gì ăn đi!"
"Dạ!"
Cảm nhận được ánh mắt khiến người ta thấy ghét kia, cũng biết hắn cố ý
làm mình đi, Giang Dục Phương cười cảm kích, sau đó lịch sự gật đầu chào
chủ tịch Trương rồi nhanh chóng chạy về phía bàn ăn tự chọn.
Nhưng
cho dù cô đã đi xa thì ánh mắt mờ ám của chủ tịch Trương vẫn nhìn theo
bóng lưng nõn nà kia không dứt, khiến cho Trình Khải ở bên cạnh nổi lửa
giận, không nhịn được mà ho khan vài tiếng kéo ánh mắt của ông ta lại.
"Ha
ha..." Cười gượng vài tiếng, cuối cùng cũng ý thức được sự thất thố của
mình, chủ tịch Trương vội vàng hoàn hồn, làm bộ tìm để tài tán gẫu.
"Không biết gần đây anh Trình coi trọng công ty nào, tốt xấu gì cũng
tiết lộ một chút để tôi cũng có thể nhờ chút vận may..."
"Chủ
tịch Trương nói đùa rồi! Tập đoàn đầu tư chúng tôi chỉ mua bán nhỏ,
kiếm chút tiền thôi, đâu đáng được ông chủ lớn như ông để mắt tới..."
Cười đáp một cách giả dối.
"Ai da! Anh Trình khiêm tốn quá rồi..."
"Không! Là chủ tịch Trương quá khen thôi..." (muốn ói với sự giả dối của hai người này)
Bên
này, triển khai một loạt những lời xã giao nhàm chán. Bên kia, Giang
Dục Phương lại đứng trước bàn thức ăn tự chọn gắp đầy cả một dĩa đồ ăn
ngon, đang định trốn vào một góc mà ăn, vừa xoay người lại thì…
Bịch!
Chỉ
thấy cô đột nhiên đụng phải chàng trai bên cạnh, đồ ăn dính vào khiến
cho quần áo trước ngực anh ta trở thành một mảng đủ màu đủ sắc, cũng bắn
tung tóe cả lên bộ lễ phục màu lam nhạt của cô.
Tiêu rồi! Vận xui của cô lại phát tác rồi!
"Anh
ơi, thật xin lỗi..." Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Giang Dục
Phương thật sự khóc không ra nước mắt, lập tức hoảng hốt luôn mồm nói
xin lỗi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt của người bị hại đập vào
mắt thì cô há hốc mồm, ngây người ngay lập tức.
Sao, sao lại là anh ta?
Cư nhiên là anh ta!
Cũng như cô, người bị hại kia cũng ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình...
"Trợ lí Giang, lại là cô!"
"Ưhm... xin lỗi, tôi thật sự không cố ý..."
Hu hu... Sao cô lại xui thế này chứ?
………….óóó………...
Hừ! Người hắn mang đến cư nhiên lại bị ăn hiếp, sao có thể được chứ!
Theo
tiếng xôn xao truyền đến, Trình Khải quay đầu liếc về phía bàn ăn tự
chọn, lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang gầm rống với Giang
Dục Phương. Vì thế vội vã kết thúc cuộc đối thoại với chủ tịch Trương,
nhanh chóng chạy về phía hai người.
"Có phải cô cố ý khiến tôi bị mất mặt không..." Tiếng la hét dữ dội còn đang tiếp tục.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý..." Đầu cúi càng thấp, miệng không ngừng xin lỗi.
"Chuyện gì vậy?" Chạy đến kịp thời, giọng Trình Khải chen vào giữa hai người.
"Trình
Khải?" Nghe tiếng, Giang Dục Phương ngẩng đầu nhìn hắn, giống như người
sắp chết bắt được một tia hy vọng cuối cùng, lập tức vui sướng đến nỗi
hốc mắt lờ mờ nước, nhanh chóng trốn ra phía sau lưng hắn.
Ô hô... Lúc nguy cấp, hắn vẫn rất có ích.
"Trợ
lí Giang, cô còn dám trốn?" Thấy cô nhanh chóng trốn ra phía sau người
đàn ông đột nhiên xuất hiện, cơn thịnh nộ của người trẻ tuổi kia càng dữ
dội, vươn tay ra muốn tóm lại kẻ đang chạy trốn kia.
Bốp!
Tay
người kia đã nhanh, nhưng động tác của Trình Khải còn nhanh hơn, bỗng
nghe một tiếng chát chúa vang lên, hắn không chút khách khí mà đánh gạt
ra móng vuốt đang muốn bắt người kia, nhíu mày hừ lạnh. "Anh này, anh có
lễ độ chút cho tôi!"
Trước mặt hắn mà lại dám ra tay với người của hắn, thật là lớn mật!
Anh
chàng trẻ tuổi vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, từ nhỏ đến lớn được
nuông chiều như con cưng của trời kia tuyệt đối không ngờ được lại có
người dám chống đối lại mình, thậm chí còn dám gạt tay mình ra, lúc này,
rốt cuộc sự chú ý cũng chuyển lên người Trình Khải...
"Anh là ai?" Trừng mắt quát lớn.
"Tôi?'
Chân mày nhướng lên, Trình Khải hơi nghiêng mặt qua nhìn cô gái đã gây
ra họa, đang trốn sau lưng mình mà ló đầu ra kia rồi cười đáp: “Tôi là
người bảo vệ cô gái này!" (câu này hay nha!)
A ha... Ông chủ bảo vệ nhân viên, chuyện đương nhiên thôi.
Câu
trả lời có mà như không này khiến cho anh chàng kia càng phẫn nộ, sau
đó trực tiếp quát hỏi Giang Dục Phương. "Trợ lí Giang, cô không giới
thiệu cho chúng tôi một chút sao?"
"Trợ lí Giang?" Giọng nói ngạc nhiên vang lên, Trình Khải liếc xéo cô gái đang chột dạ kia.
"Hê
hê hê!" Cười gượng vài tiếng, Giang Dục Phương từ sau lưng hắn bước ra
chậm như rùa, có chút xấu hổ mà giới thiệu cho hai người. "Tổng giám đốc
Dư, vị này là ông chủ hiện tại của tôi - Trình Khải. Trình Khải, đây là
cấp trên trước kia của em, người nối nghiệp mới của công ty Dụ Á - Dư
Nguyên Huân."
Người
thừa kế của Dụ Á... Vậy không phải là một trong những nhân vật chính
của bữa tiệc tối nay sao? Thì ra trước kia cô làm việc tại Dụ Á, cho nên
lúc nãy mới có thể có bộ dáng muốn xông cửa mà chạy như vậy!
"Là anh ta?"
Một câu chẳng đâu vào đâu, nếu người bên cạnh có thể hiểu được hắn đang nói gì thì thật thần kỳ.
Nhưng
càng thần kỳ hơn là Giang Dục Phương lại giống như là có thần giao cách
cảm, biết hắn đang hỏi gì, sau đó vẻ mặt bi thảm mà gật đầu. "Chính là
anh ta?"
"Các
người đang nói cái gì?" Không hài lòng mà nhíu mày hỏi, Dư Nguyên Huân -
kẻ không có năng lực thần kỳ hoàn toàn không hiểu cuộc đối thoại của
bọn họ.
Ánh
mắt u tối liếc về phía anh ta, phát hiện trước ngực anh ta là một mảng
lộn xộn, dưới đất còn có thức ăn cùng mảnh vỡ nát vụn, Trình Khải dùng
đầu gối cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, lập tức
không nén được mà cười ồ lên, không những không trả lời câu hỏi của con
cưng của trời mà còn vui vẻ giơ ngón tay cái lên khen ngợi Giang Dục
Phương...
"Làm tốt lắm!" Dám ghét bỏ "đồng minh xui xẻo" thì sẽ không có kết cục tốt!
"Hê hê hê..." Cười gượng mấy tiếng, mặt Giang Dục Phương đầy vẻ xấu hổ.
Cái gì gọi là làm tốt lắm?
Dư
Nguyên Huân không phải là kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được tiếng cười
chế nhạo của Trình Khải. Nhưng thân là chủ nhân của bữa tiệc, cho dù
lòng đầy giận dữ cũng không thể nổi giận với khách, cho nên liền nổi bão
với cấp dưới trước kia...
"Trợ lí Giang, sao cô vẫn vụng về như thế hả, chỗ nào có cô là chỗ đó có tai nạn..."
"Tổng
giám đốc Dư, xin hỏi anh gọi ai là trợ lí Giang?" Thờ thơ mà nghe anh
ta trút giận, Trình Khải uể oải mà cắt đứt cơn mắng giận của anh ta,
không chút khách khí mà chỉ ra chỗ sai.
"Dục
Phương sớm đã không còn là trợ lí của anh mà là trợ lí của tôi, bây giờ
cô ấy không phải người để anh có thể hét tới hét lui!" Đánh chó cũng
phải ngó mặt chủ, không phải sao?
Nhưng thật không may, hắn là một người chủ rất bao che khuyết điểm!
"Anh!"
Bị chặn cứng họng, Dư Nguyên Huân tuyệt đối không ngờ được hắn sẽ không
nể mặt như thế, nhất thời tức đến nỗi mặt vừa đỏ vừa xanh, thần sắc cực
kỳ khó coi.
Trình
Khải đâu thèm để ý đến anh ta, cười hả hê mà nhìn nghiêng anh con cưng
của trời, bầu không khí lập tức có chút căng thẳng. Giang Dục Phương
không nén được mà đổ mồ hôi ròng ròng, đang muốn nói gì đó để hóa giải
tình thế bế tắc này thì đột nhiên...
"Chuyện
gì thế này?" Theo giọng nói phá vỡ sự giằng co vừa rồi, một người đàn
ông trung niên chừng 60 tuổi, đầu tóc hoa râm nhưng vẫn không mất đi
phong thái xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Ba!"
"Ngài chủ tịch!"
Tiếng kêu buồn bực cùng vui mừng cùng vang lên, thì ra là ông chủ của công ty Dụ Á - chủ tịch Dư đã đến.
"Nguyên Huân, con sao vậy?" Vừa đến đã thấy vết bẩn trên người con trai, chủ tịch Dư không nhịn được mà nhíu mày.
"Còn
không phải trợ lí Giang..." Lời vừa tới miệng chưa kịp nói ra thì bỗng
nhớ tới những câu nói trào phúng vừa rồi của Trình Khải, Dư Nguyên Huân
lại ráng nuốt vào.
"Ưhm...
chủ tịch, xin lỗi, là tôi không cẩn thận mà đụng vào tổng giàm đốc, làm
bẩn người anh ấy." Tự động đứng ra nhận lỗi, Giang Dục Phương rất có
cảm tình với người lãnh đạo như chủ tịch Dư.
"Trợ
lí Giang?" Không nghĩ tới lại gặp được cô, vẻ mặt vốn rất điềm tĩnh của
chủ tịch Dư bỗng nở ra nụ cười vui vẻ hiếm thấy, sau đó lại sa sầm mặt,
dùng giọng nói nửa dạy bảo, nửa oán trách nói: "Cô đi theo tôi làm trợ
lí đã nhiều năm rồi, trước giờ tôi vẫn không bạc đãi với cô. Điều cô đến
bên cạnh Nguyên Huân chính là hy vọng nhờ vào năng lực của cô mà trợ
giúp cho nó, nhưng sao mới không bao lâu mà cô nói từ chức là từ chức
luôn, cũng không nói với tôi một tiếng?"
"Xin
, xin lỗi..." Nhỏ giọng lắp bắp mà tạ lỗi, cô không muốn tố cáo rằng
mình bị con trai ông ấy hanh họe nên mới kiên quyết ra đi.
Thấy
cô chẳng những không thừa cơ hội mà tố cáo, ngược lại chỉ lẳng lặng
nhận lỗi, chủ tịch Dư vốn đã biết nguyên nhân cô từ chức không khỏi âm
thầm gật đầu, sau đó ánh mắt liếc ngang qua thằng con trai một cách sắc
lẻm, như là ám chỉ mà hừ một cái: "Là có người ngu ngốc không hiểu được
cái tốt của cô, tôi cũng không thể nói gì được."
Dừng
một chút, thu lại ánh mắt sắc bén, sau đó trở nên mềm mại mà nhìn cô,
nhẹ nhàng cười nói: "Tóm lại cô trở về Dụ Á đi! Lần này nếu có người
muốn làm khó cô, cô cứ việc nói với tôi." Rõ ràng là muốn làm chỗ dựa
cho cô.
"Ừhm..."
Giang Dục Phương xấu hổ, muốn nói mình đã tìm được công việc mới nhưng
lại không biết làm sao từ chối ngài chủ tịch trước giờ vẫn rất tốt với
mình.
"Sao thế?" Thấy mặt cô có chút lúng túng, chủ tịch Dư lập tức nhận ra và thử hỏi.
"Cô
ấy đã có công việc mới rồi!" Trình Khải nãy giờ vẫn làm một đứa trẻ
ngoan mà đứng bên cạnh im lặng rất lâu, cuối cùng tìm được cơ hội để mở
miệng, nhanh chóng chen mồm vào giải thích thay cô.
Nghe thế, cuối cùng chủ tịch Dư cũng chú ý đến hắn, vẻ mặt có chút hồ nghi. "Cậu là?"
"Tôi
là ông chủ mới của cô ấy!" Cười hề hề mà chỉ vào mình, hắn hớn hở mà tự
giới thiệu. "Tôi là Trình Khải, xin chỉ bảo nhiều hơn!"
Trình Khải? Cái tên thật quen... Đúng rồi! Chính là người trẻ tuổi có chút tiếng tăm trong thương giới mấy năm gần đây.
"Thì
ra là anh Trình của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải tiếng tăm lừng lẫy. Nhất
thời không nhận ra anh, thật ngại quá." Rốt cuộc nhớ tới thân phận của
hắn, chủ tịch Dư lịch sự mỉm cười bắt chuyện.
"Không dám nhận!" Vội vã phẩy tay, Trình Khải nở nụ cười khiêm tốn. "Chỉ là làm chút đầu tư nho nhỏ, chủ tịch Dư khen trật rồi!"
Nghe
vậy, chủ tịch Dư cười cười, sau đó nhìn Giang Dục Phương, có vẻ đăm
chiêu mà nói: "Trợ lí Giang, thì ra cô đã tìm được công việc mới nhanh
như vậy, gia nhập Tiệp Khải rồi."
Đỏ
mặt cười xấu hổ, Giang Dục Phương cũng không tiện nói thật ra công việc
này là bị lừa tới, hơn nữa còn làm những việc của osin.
Cô
không trả lời, chủ tịch Dư lại nói: "Cô cũng biết đó, tôi rất hy vọng
cô có thể về lại Dụ Á. Chỉ cần cô đồng ý trở lại, tiền lương cùng các
khoản phúc lợi khác tôi đều có thể tăng lên cho cô."
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, trực tiếp ở trước mặt ông chủ hiện nay của người ta mà cướp người.
Gì chứ! Cư nhiên muốn cướp người ngay trước mặt, coi hắn là người chết chắc?
"Chủ
tịch Dư, xin đừng thẳng thừng như thế, tôi còn ở đây mà!" Trình Khải
dùng vẻ mặt trêu đùa nói. Nhưng nghĩ tới việc nếu Giang Dục Phương thực
sự bị đoạt đi, đừng nói bốn tên ở công ty kia sẽ giết hắn vì không được
ăn đồ ăn ngon do cô nấu mà chắc chắn hắn cũng sẽ mua miếng đậu hũ về đập
đầu chết đi. Lập tức trong lòng âm thầm khẩn trương, biết rõ đối phương
không nói đùa nên quyết định kéo cô chạy lấy người. "Hai vị, chúng tôi
còn có việc nên đi trước một bước đây!"
"Hả?" Sửng sốt một chút, Giang Dục Phương có chút khó hiểu, nhưng vẫn vội vã gật đầu chào hai vị thủ trưởng trước kia.
"Chủ tịch, tổng giám đốc, tôi đi trước đây, tạm biệt!" Lời còn chưa dứt, người đã bị ông chủ hiện tại kéo đi rồi.
"Một
nhân tài như trợ lí Giang lại bị con làm khó dễ mà đi, để cho người
khác được lợi. Ba không biết nên nói gì với con nữa!" Đưa mắt nhìn theo
bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ngoài đại sảnh, cuối cùng chủ
tịch Dư cũng thu ánh mắt lại, nghiêm khắc quở trách con trai mình, hoàn
toàn không biết nhân tài kia là bị nhặt về làm bà bếp.
Aiz...
Tuy nói là muốn con trai kế thừa sự nghiệp, nhưng với thói xấu không
biết nhìn người tài của con trai thì có lẽ ông còn phải vất vả thêm vài
năm nữa!
Bị
dạy dỗ không cách nào phản bác, Dư Nguyên Huân xui xẻo chỉ cảm thấy tự
nhiên mình bị đụng dính thức ăn đầy người, tiếp đó lại bị Trình Khải chế
nhạo một phen, trong lòng trở nên cực kỳ bực bội, trong đầu chỉ có một ý
nghĩ...
Trợ lí Giang, cô quả nhiên là xui xẻo!
………….óóó………...
"Anh
cảnh cáo em trước, không cho em đi chỗ khác làm!" Mới kéo người ta ra
khỏi hội trường, Trình Khải đã không chờ được mà mở miệng uy hiếp.
Mẹ nó! Nếu sớm biết quan hệ giữa cô và Dụ Á thì hắn đã không dẫn cô theo, quả thực là mua dây buộc mình.
Hả? Hắn đang lo lắng cái gì?
Nheo
mắt mà quan sát hắn một cách nghi ngờ, quả nhiên thấy vẻ mặt của hắn có
chút căng thẳng, Giang Dục Phương không nhịn được mà bật cười, hai tay
chống nạnh, vẻ mặt đắc ý nói: "Biết em rất có giá, sợ chưa?"
"Rất
sợ! Rất sợ!" Khoa trương mà vỗ vỗ ngực ra vẻ rất hoảng sợ, Trình Khải
nháy mắt cười: "Như thế em nghe xong có hài lòng chưa? Sảng khoái
không?"
"Sảng khoái!" Gật mạnh đầu, cực kỳ thỏa mãn.
"Nếu sảng khoái rồi thì không cho phép đi chỗ khác!" Cảnh cáo lần hai.
"Cái đó thì... em còn phải suy nghĩ thêm..." Cố ý làm bộ làm tịch.
"Woa...
cô gái này, em cư nhiên bắt đầu ưỡn ẹo với anh..." Liếc xéo một cái,
cánh tay rắn chắc đã bóp lấy cái cổ mảnh mai của cô, hung ác mà cười
hỏi: "Có đi hay không? Nói!"
"Hê... đâu có ai uy hiếp như thế chứ..." Kêu lên thảm thiết.
"Có! Người đó chính là anh..." Cười điên cuồng ác độc.
"Woa... người đâu! Cứu tôi với..."
"Ha ha ha... kêu ai đến cũng vô dụng thôi..."
Dưới
bầu trời đêm, chợt nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang lên, có một đôi
nam nữ trẻ đang tranh cãi cùng cười đùa không ngớt tựa như đôi tình
nhân đang yêu nhau say đắm...