Chuyện
kể rằng, kể từ sau khi Trình Khải và Giang Dục Phương xác nhận đối
phương cũng là người xui xẻo thì không biết là đồng bệnh tương liên hay
là lòng có đồng cảm mà quan hệ của hai người đã phát triển với tốc độ
cực nhanh, thậm chí ngày nghỉ cũng cùng nhau ra ngoài uống cà phê, nói
chuyện phiếm.
Hôm
đó, vừa khéo là ngày nghỉ, Giang Dục Phương cùng bạn thân hẹn nhau nhàn
nhã thưởng thức trà và điểm tâm trong quán cà phê, nói những chuyện
linh tinh gần đây.
"Ha
ha ha... Lúc trước chỉ cảm thấy cậu rất thích hợp, có thể đi thử xem,
không ngờ cậu thực sự vào Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải làm trợ lí!" Nghe
bạn thân kể quá trình khôi hài làm sao quen được Trình Khải, làm sao vào
Tiệp Khải thì Tôn mạn Mạn không nhịn được mà cười ha hả, cảm thấy tất
cả đều là do trời định.
"Aiz...
tất cả đều là nghiệt duyên!" Thở dài ai oán, Giang Dục Phương vừa ăn
bánh ga tô vừa lầm bầm oán hận: "Cái gì mà trợ lí chứ! Đó là cách xưng
hô gạt người thôi, căn bản là mình vào đó làm người hầu!"
"Nhưng
mình lại cảm thấy cậu làm người hầu cũng rất vui mà!" Không ngừng cười
ầm lên, Tôn mạn Mạn hiểu rất rõ, nếu như thật sự không thích công việc
này thì cô đã sớm vỗ mông từ chức rồi.
Nghe
vậy, Giang Dục Phương cười gian xảo mấy tiếng, vẻ mặt háo sắc: "Bởi vì
năm tên trong đó đều là trai đẹp, mỗi ngày đi làm đều được ngắm cảnh
đẹp, nói gì thì nói cũng phải trụ lại!"
"Xí!"
Cười phỉ nhổ, cũng không phải lần đầu tiên Tôn Mạn mạn quen biết cô nên
sẽ không tin lời nói dóc này, lập tức ném trả: "Khi cậu ở công ty trước
kia làm trợ lí, cái tên đời thứ hai tiếp quản công ty cũng là trai đẹp,
sao không thấy cậu ngắm, thậm chí còn nhanh chóng từ chức chạy lấy
người?"
"Ặc..."
Bị chặn cứng họng, cuối cùng cô hậm hực thừa nhận. "Được rồi, được rồi!
Mình thừa nhận lí do mà mình làm người hầu rất vui vẻ là vì mấy tên kia
đều rất dễ ở chung, mặc dù có cười vận xui của mình nhưng cũng rất bao
dung, thế này cậu đã hài lòng chưa?"
Nhưng
điều quan trọng nhất là vì thế mà cô còn biết được Trình Khải cũng là
một thành viên của "hội đồng xui xẻo", cảm giác có đồng minh hiểu được
sự chua xót trong lòng thật là tốt!
À...
nói đến Trình Khải, căn cứ theo sự quan sát của cô trong khoản thời
gian này thì anh ta đúng như lời bốn tên vô lương tâm kia đã nói, quả
nhiên mỗi lần mua bán cổ phiếu kiếm được một món tiền lớn thì không quá
hai ngày nhất định sẽ có tai nạn thấy máu, hơn nữa đều là những tai nạn
có nguyên nhân phát sinh rất kì cục cùng buồn cười, làm người ta không
thể không than rằng.. .thế giới thật kì điệu!
"Rất
hài lòng!" Biết được cô đã có công việc mới, hơn nữa cũng làm rất vui
vẻ, Tôn Mạn Mạn cười gật đầu, rốt cuộc có chút yên tâm. "Cậu làm việc
vui vẻ là tốt rồi, mình vốn sợ cậu không tìm được việc!"
"Này!"
Liếc cho cô một ánh mắt trách cứ "mất lịch sự", Giang Dục Phương lại
lẩm bẩm: "Ít nhất công việc trợ lí trước kia mình cũng đã làm được vài
năm, cũng đã có kinh nghiệm trong nghề, lúc trước nghỉ ngơi một khoảng
thời gian dài một chút, cậu liền sợ mình không tìm được việc, không khỏi
quá coi thường người khác rồi!"
"Suy
thoái kinh tế, công việc khó tìm!" Đôi mắt quyến rũ liếc xéo qua, Tôn
Mạn Mạn cười vô cùng mê người, nhưng cũng hết sức châm chọc. "Hơn nữa
một cấp trên có thể chịu đựng được sự xui xẻo của cậu thì không nhiều
lắm, mình lo lắng là chuyện dương nhiên."
"Người
đàn bà độc ác này, chuyên giẫm lên nỗi đau của người khác, thật quá
đáng!" Số xui của cô lại trở thành cái đích tấn công của bạn thân, Giang
Dục Phương tràn đầy bi ai nhưng không thể phản bác, chỉ có thể căm hận
mà trút giận lên bánh ngọt.
Đạt
được thắng lợi trong cuộc đấu võ mồm này, Tôn Mạn Mạn cười híp cả mắt,
đang muốn nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô
không nhìn số hiển thị đã vô thức nhận điện thoại. Nhưng mới "alô" một
tiếng, khi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc đã hơn hai năm chưa nghe
tới, muốn quên nhưng không thể quên được chui vào tai thì kinh hãi đến
nỗi kêu lên...
"Quái già, sao cậu lại biết số của tôi?"
Quái già?!
Người có thể khiến cho hai người họ kêu lên chỉ có một, chẳng lẽ cuộc gọi này...
Nhanh
chóng từ dĩa bánh ngọt ngẩng đầu lên, Giang Dục Phương nhìn trộm gương
mặt xinh đẹp đang biến sắc của bạn thân, nhịn không được mà nở nụ cười.
Tôn
Mạn Mạn đang còn trong cơn kinh hãi, không lòng dạ nào mà để ý đến nụ
cười trộm của bạn mình. Không biết người bên kia nói gì mà chỉ thấy cô
đỏ mặt lên, hoảng hốt lúng túng mà bực bội hét lên một câu "tôi mặc kệ",
sau đó thì dứt khoát cúp máy, hơn nữa còn coi điện thoại như ác thú mà
vội vã ném vào trong túi xách, giống như làm thế là có thể nhắm mắt làm
ngơ, coi như không có chuyện này.
"Nói!
Có phải cậu nói cho Quái già biết tung tích của mình không?" Hoàn hồn
lại, cô lớn giọng trừng trợn với bạn thân, đôi mắt đẹp nheo lại rất nguy
hiểm, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
"Oan
uổng quá... phu nhân!" Lớn tiếng kêu oan, Giang Dục Phương làm bộ ôm
ngực kêu đau đớn: "Hai năm này mình đã chịu đựng sự tra tấn khốc nghiệt
của cậu và Quái già, nói không bán đứng cậu thì sẽ không bán đứng, sao
cậu có thể nói oan cho mình?"
"Trái
lại là cậu, luôn cảnh cáo không cho mình để lộ ra chút gì, kết quả lại
sớm liên lạc với nó!" Hừ! Hai năm nay cô làm Trư Bát Giới coi như không
rồi, đáng giận!
"Mình
không có!" Phiền muộn mà phủ nhận, cô bực bội oán trách. "Cũng không
biết làm sao mà tên Quái già kia biết được tung tích của mình? Phiến
chết đi được!"
Rõ ràng là cậu ta luôn ở tại phía nam, làm sao lại biết nơi dừng chân của cô tại Đài Bắc?
Tên Quái già kia có "thông thiên nhãn"[8] sao chứ? Còn nữa, cậu ta đột nhiên tới Đài Bắc làm gì? Lại còn nói cái gì mà bây giờ đang đợi dưới nhà cô ở...
Đáng ghét! Đây đúng là hành vi biến thái mà!
Thấy
vẻ mặt của cô sốt ruột, Giang Dục Phương rất dè dặt mà thử dò hỏi: "Mạn
Mạn, Vừa rồi Quái già nhà mình nói gì với cậu?" Rất ít khi cô nhìn thấy
bộ dáng nhấp nhỏm không yên thế này của bạn mình.
"Cậu
ta..." Vừa muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại sợ nếu nói bây giờ Quái già
đang ở Đài Bắc thì bạn thân lại hưng phấn mà chạy qua. Hai chị em vừa
thấy mặt, Quái già cố ý nói ra những lời không nên nói, vậy thì cô thật
sự không mặt mũi nào mà gặp người khác.
Nghĩ đến đây, Tôn Mạn Mạn lại thu hồi những lời sắp ra đến miệng, ra vẻ không có gì: "Không, không có gì!"
"Thật
không có gì sao?" Vẻ mặt nghi ngờ, Giang Dục Phương vẫn luôn cảm thấy
hai năm nay bạn thân trốn thằng em Quái già nhà mình rất đáng nghi,
giống như là có nhược điểm gì rơi vào trong tay nó vậy.
"Thật
mà!" Thấp thỏm nôn nóng mà liếc cô bạn, nghĩ đến ai kia đang ở dưới lầu
chờ mình, Tôn mạn Mạn không khỏi đứng ngồi không yên. Càng bảo lòng
mình đừng nghĩ đến nữa thì trong đầu lại hiện ra dáng người đang ngồi
một mình ở cầu thang chờ cô.
Nhịn
không đến ba phút, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, vội vàng nói: "Dục
Phương, đột nhiên mình nhớ đến còn có chuyện phải làm, mình đi trước một
bước đây. Bye!" Nói xong, quơ lấy túi xách nhanh chóng chạy lấy người.
"Hả?"
Nhìn bạn thân tự nhiên bỏ lại mình mà đi trước, Giang Dục Phương há hốc
mồm, sửng sốt một lúc lâu mới không nén được mà lẩm bẩm: "Gì chứ! Làm
gì có ai uống trà chiều với người ta, mới uống được một nửa đã quăng
người ta lại? Aiz...Một mình mình ăn thì thật là buồn tẻ..."
Đang
oán trách, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn số hiển
thị một cái, sau đó mắt sáng rực lên, lập tức nghe điện thoại: "Trình
Khải?"
Giọng nói mang theo tiếng cười làm cho chàng trai đầu bên kia có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của cô.
"Ừ!"
Đầu bên này, giọng của Trình Khải nghe qua cũng rất khá. "Vừa nãy gặp
được người quen tặng cho anh mấy vé xem phim miễn phí, em có hứng thú đi
cùng không?"
"Em
muốn, em muốn!" Nghe nói có phim miễn phí để coi, đương nhiên Giang Dục
Phương không từ chối, vui sướng cười nói: "Rạp phim nào vậy?"
Dường
như sớm biết cô sẽ đồng ý, Trình Khải cười ha ha vài tiếng rồi nhanh
chóng nói cho cô biết sẽ gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim nào đó.
"Biết
rồi, em qua liền!" Cười mà cúp điện thoại, cô lập tức cầm lấy túi xách,
ra khỏi quán cà phê, nhanh chóng chạy đến rạp chiếu phim.
Ha ha ha... tự dưng bay tới phim miễn phí để coi, hôm nay đúng là ngày may mắn hiếm có!
Thật là ngày may mắn sao? Ô hô... Cô nói hơi sớm rồi!
Trước
cửa rạp chiếu phim, khi Trình Khải nhìn cô gái cả người nhếch nhác, cúi
đầu đi từ từ đến trước mặt mình thì... không biết nói gì!
"Lần
này lại là chuyện xui gì ập xuống người em nữa?" Thấy cả người cô là
vết ố đỏ thẫm kinh người, nếu không ngửi ra đó là mùi tanh hôi gì đó chứ
không phải mùi máu thì sẽ tưởng là cô bị người ta chém giết!
"Nước
trầu đấy!" Dùng giọng nói muốn khóc để nói ra đáp an, ngẩng đầu nhìn
hắn, Giang Dục Phương cực kỳ bi phẫn: "Anh có tưởng tưởng được không? Em
chỉ đi quang qua một chiếc xe tải lớn, liền bị cái tên tài xế xe tải
không có đạo đức công cộng đó nhổ bậy lên người, thành ra như vậy! Người
có xui thì cũng không xui đến mức này! Rốt cuộc là em mang số mạng gì
chứ?" Hu hu, ông trời đối xử với cô thật không công bằng!
Hoàn
toàn hiểu được sự uất ức của cô, Trình Khải chỉ có thể vỗ vai cô mà an
ủi, nhưng... xin lỗi, hắn thật sự không nhịn được nữa!
"Xì!" Cuối cùng cũng có người không nén được tiếng cười trong ngực mà bật cười thành tiếng.
"Anh
anh anh... Anh cư nhiên lại cười em!" Không dám tin tên đàn ông xui xẻo
này cũng sẽ cười mình, Giang Dục Phương tức muốn chết mà nguyền rủa:
"Anh đừng cười quá sớm, em nhớ là anh mới bán ra cổ phiếu của Nguyên
Sang, kiếm được một món tiền lớn, hai ngày nay anh cứ đợi mà xem!"
Nghe
thế, tiếng cười của Trình Khải im bặt, nóng nảy mà kháng nghị: "Này!
Đừng độc ác như thế được không? Cùng là người xui xẻo, sao lại rủa lẫn
nhau!"
Gì chứ! Hai ngay nay hắn nhất định phải làm việc cẩn thận mới được, lời nguyền tai nạn thấy máu kia không phải là chuyện đùa.
"Nếu
đừng rủa lẫn nhau, vậy sao anh còn cười em?" Dùng ánh mắt oán hận mà
trừng lại hắn, cô quyết định nếu đã xui thì cùng nhau xui.
Bởi vì rất buồn cười!
Lòng thầm nghĩ nhưng không dám nói ra, Trình Khải cười gượng mấy tiếng, vội vã chuyển đề tài. "Vậy... bây giờ phải làm sao?"
Hắn nghĩ với bộ dáng nhếch nhác này của cô, tuyệt đối không muốn vào xem phim nữa.
"Về
nhà tắm rửa, tiện thể "khâu vá" lại tâm hồn đã bị tổn thương nghiêm
trọng!" Quả nhiên, cô đã không có lòng dạ nào nữa, ngay lúc này chỉ muốn
về nhà, rửa sạch mùi trầu hôi hám trên người này.
"Anh
đưa em về!" Nhìn dáng vẻ oán hận của cô, Trình Khải thật sự rất đồng
cảm, lập tức quyết định làm sứ giả đưa cô về nhà, đề phòng cô lại xảy ra
chuyện xui xẻo.
Nhưng,
người xui không chỉ có một, chuyện xui không chỉ giáng xuống đầu một
người. Ngay khi Giang Dục Phương còn chưa kịp trả lời được hay không thì
Trình Khải đã kéo cô đi gọi taxi. Nhưng mới vừa bước một bước thì đột
nhiên...
"Á!" Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, cháng trai cao lớn bỗng ngã ngửa ra sau. "Á!" Trong tiếng hét lên sợ hãi, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn cũng bị kéo ngã theo.
Chỉ nghe hai tiếng "bịch bịch", hắn trượt chân ngã sấp xuống, mà cô lại ngã thẳng xuống người hắn.
Tình
tiết đầy kịch tính như thế, lập tức dẫn đến sự chú ý của rất nhiều
người qua đường trước rạp chiếu phim, hơn nữa còn bàn luận xôn xao...
"Đang đóng phim sao?"
"Không thấy máy quay phim mà!"
"Nhưng
góc độ này không khỏi quá khéo, ngã đại một cái mà cũng có thể môi kề
môi mà hôn nhau, đây không phải là cảnh hay thấy trong phim thần tượng
sao?"
"Nói cũng phải! Sao khi tôi té ngã lại không thấy như vậy chứ?"
"Lần
sau nếu muốn té ngã thì phải nhớ kéo một cô gái ngã theo, hơn nữa còn
phải canh góc độ cho chuẩn, vậy thì anh có thể hưởng thụ sự tốt đẹp này
rồi..."
Cái gì mà cảnh thường thấy trong phim thần tượng? Cái gì mà góc độ phải chuẩn? Cái gì mà chiếm lợi?
Bị
đập đến choáng váng đầu óc, Giang Dục Phương còn chưa kịp hoàn hồn thì
một tiếng nói khe khẽ đã lọt vào tai cô, khiến cô mở hai mắt theo trực
giác. Sau đó một gương mặt rất quen thuộc với góc độ đặc tả ập vào
mắt...
Gương
mặt thật lớn, hơn nữa hơn nữa bên môi còn có cảm giác mềm mại lạ
thường, hai má cũng có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp thổi đến,
tình huống này chẳng lẽ là...
"Á...
đồ háo sắc!" Cuối cùng cũng ý thức được môi của mình đang áp vào môi
hắn, Giang Dục Phương kinh hãi mà thét lên, nhanh chóng bò dậy. Khi hắn
còn chưa kịp phản ứng thì nắm tay phải đã vung lên theo phản xạ.
Á!
Tiếng hét lại vang lên. Chàng trai đang chống người ngồi dậy muốn giải thích đã bị một cú KO (knock out), lại ngã xuống tiếp!
………….óóó………...
Bầu không khí hôm nay... thật kỳ lạ!
Ngày
thứ hai, bốn tên đàn ông thường hay lấy hai người xui xẻo ra làm trò
cười kia, hôm nay vừa bước vào phòng làm việc liền cảm nhận được sự căng
thẳng giữa lão đại nhà mình vào cô trợ lí nhỏ. Sau đó, không ai có gan
hỏi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng ánh mắt giao tiếp với nhau
một cách im lặng...
Chuyện gì thế này? Ánh mắt của Khâu Thiệu Thần đảo qua đảo lại trên người hai kẻ xui kia.
Không biết! Lâm Viên Quân nhún vai lắc đầu.
Lão đại đánh nhau với người ta sao? Ra hiệu bằng miệng, Vương Nghị Đình tràn đầy hồ nghi.
Đánh
nhau sao không báo cho mình biết? Gần đây mình đang xem Bắc đẩu thần
quyền nha! Nâng cánh tay triển lãm cơ bắp, Từ Thiếu Nguyên lấy làm tiếc
vì không có cơ hội biểu diễn võ thuật.
Ngay
trong cuộc đàm thoại im ắng bằng cách liếc mắt đưa mày này, một tiếng
"phịch" vang lên, sau đó ánh mắt của bốn người kia đều quét về phía phát
ra âm thanh.
"Em
đã nói xin lỗi rồi, nếu không anh còn muốn sao nữa chứ?" Quăng cả đống
hồ sơ lên bàn làm việc của tên đàn ông đang giận dỗi kia, Giang Dục
Phương đỏ mặt giận dữ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người
trước.
Ánh mắt oán hận u ám liếc ngang một cái, Trình Khải hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh mà xoay cái ghế dựa, đưa lưng về phía cô.
Á à... thế nhưng không nói một lời mà cố ý đưa lưng về phía cô, thật là...
"Không có phong độ!" Giận dữ trách móc, cô thở hổn hển mà lên án.
"Anh
không có phong độ?" Giống như là bị quỷ nhập, Trình Khải lập tức nhảy
dựng lên mà quay người lại nhìn cô, tay giận dữ chỉ vào vết thương sưng
tấy lên ở khóe miệng của mình, phẫn nộ chất vấn: "Em đánh anh thành thế
này còn không biết xấu hổ mà nói anh không có phong độ?"
Cô gái có nắm đấm thép này có lương tâm hay không chứ? Có không chứ?
Ố ồ! Vết thương ở khóe miệng lão đại là do cô trợ lí nhỏ gây nên à!
Bốn
tên đàn ông đang xem náo nhiệt bên cạnh không ngờ chân tường sự việc
lại là như thế, lập tức trợn mắt nhìn nhau, cố nén cười, tràn ngập vẻ
hiếu kỳ mà chờ đợi tình tiết phát triển.
Quả
nhiên, không để bốn người thất vọng, Giang Dục Phương lập tức đỏ mặt,
nhanh chóng thanh mình phản đối: "Em đã nói em không cố ý rồi! Hơn nữa
đó là động tác phản xạ, em cũng rất uất ức!"
"Em
uất ức cái gì chứ? Anh mới uất ức nè!" Tức tối mà bác bỏ, hắn tràn đầy
oán hận. "Ngay chốn đông người, một tên đàn ông bị một cô gái đánh KO,
còn bị đưa lên xe cứu thương, lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng,
em có đền được không?"
Ô
hô... Nếu chuyện hắn bị một cô gái đánh gục, còn mất ý thức suốt năm
phút đồng hồ mà truyền ra ngoài, vậy hắn có cần làm người nữa không?
"Em
đã nói đó là động tác phản xạ chứ không cố ý, anh làm gì so đo dữ vậy?"
Bị lên án lần nữa, Giang Dục Phương cũng tức lên, quát lớn: "Em còn
chưa trách anh cướp đi nụ hôn đầu quý giá của em, anh còn ở đó oán oán
trách trách cái gì?"
Đáng
ghét! Cô còn chưa khóc lóc tìm hắn lấy lại công bằng, ngược lại hắn còn
trách móc cô một đống, đúng là kẻ ác thì hay la làng trước.
"Nụ
hôn đầu?" Giống như nghe được từ ngữ then chốt quan trọng nhất, bốn tên
đàn ông đang xem kịch cùng đồng thanh hô lên, hứng thú bừng bừng. Có
điều hai người trong cuộc đang chiến đấu hăng hái kia đều không để ý đến
bọn họ.
"Gì
chứ! Đó chẳng qua là giống như dán Salonpas thôi, không cẩn thận mà dán
chung với nhau mà thôi, tính nụ hôn đầu gì chứ?" Hồi tưởng lại tình
cảnh diễn ra "thảm kịch", đánh chết Trình Khải cũng không chịu thừa nhận
mình đoạt đi nụ hôn đầu của người ta. Dù sao thì hắn đã bị đập đến đầu
choáng mắt hoa, hoàn toàn không kịp có cảm giác gì.
Nếu đã không có cảm giác thì tính là hôn gì chứ?
"Anh
dám đem nụ hôn đầu quý giá của em coi là dán Salonpas, quá đáng!" Thấy
rất nhục nhã, Giang Dục Phương giận đến nhảy dựng lên. "Em có bảo anh
dán vào sao? Có sao? Chính anh đi đường không cẩn thận, trượt chân rồi
còn muốn kéo em xuống theo, mạng của em là xui đến thế, ngay cả khi anh
xui cũng phải xui theo!"
"Em
cho rằng anh muốn sao chứ?" Vô tội mà rống lên, hắn cực kỳ ai oán. "Làm
sao anh biết trên mặt đất đang có một vũng dầu đang chờ mà hãm hại anh?
Hơn nữa, anh đã bị đập đến sao bay đầy trời, cực kì thê thảm rồi mà em
còn xuống tay, đánh anh đến nỗi rách miệng, chảy một đống máu!"
"Em
đã nói là động tác phản xạ chứ không cố ý, anh muốn em nói mấy lần nữa
đây? Huống hồ em đánh anh một đấm, để cho anh đổ máu là hết tai nạn, anh
nên cảm ơn em mới đúng. Nếu không, dựa vào vận xui thấy tiền là thấy
máu kì lạ của anh, nếu không có một đấm đó của em, nói không chừng đi
đường sẽ bị xe đụng đó!" Nói đến đây, cô còn cảm thấy mình đã giúp anh
nữa cơ!
"Cư nhiên còn rủa anh bị xe đụng, em có thể còn ác độc hơn chút không?" Phẫn nộ.
"Em nói là nói không chừng! Anh có hiểu ba chữ nói không chừng không vậy?" Rống giận.
"Tóm lại, em đúng là lòng dạ độc ác!" Tố cáo.
"Anh đúng là lôi thôi!" Phản bác.
"Em không phải là con gái!" Không có cô gái nào lại có nắm đấm mạnh như vậy!
"Anh còn không bằng đàn bà!" Bị một nắm đấm của phụ nữ hạ KO, không có tư cách hoán hận.
"Em xui xẻo..."
"Anh xúi quẩy..."
Sau
đó bắt đầu một tràng tranh cãi mắng chửi ấu trĩ không đáng kể ra. Ngược
lại, trong tiếng tranh cãi ấy, bốn tên đàn ông kia đang xem kịch kia
xem đến nỗi cười không khép miệng được. Thậm chí khi hai người rốt cuộc
mắng nhau đến thở hồng hộc, tạm dừng để nghỉ ngơi thì không nhịn được mà
đồng thanh yêu cầu...
"Tiếp tục đi!" Màn kịch hấp dẫn như vậy không nên kết thúc sớm!
"Câm miệng!" Tiếng gầm gừ rống giận cùng bực bội cáu gắt không hẹn mà cùng nổ tung.
"Không
hổ là đã cùng nhau dán Salonpas, rất... ăn ý!" Như cười như không, Lâm
Viên Quân đưa ra lời bình luận đầy chế nhạo đối với hai người đang nổi
trận lôi đình hết sức ăn ý kia.
Lời vừa nói ra, lập tức thấy hai người cùng đỏ mặt, vô thức mà nhìn đối phương, khi phát hiện đối phương cũng nhìn mình thì...
"Hứ!" Mũi hừ lạnh, mặt quay đi chỗ khác.
Thấy
cảnh tượng khôi hài y như trong phim hoạt hình này, bốn tên còn lại
không hề chừa cho chút mặt mũi mà cười rộ lên ngay tại chỗ, trong lòng
chỉ có một suy nghĩ...
Sự ăn ý tiến triển thật là nhanh, "Salonpas" thật thần kỳ!
………….óóó………...
Cá măng sữa kho chao, cá măng sữa thơm ngon, cá măng sữa nấu với đương quy hoàng kỳ[9], cá măng sữa nướng, canh bong bóng cá măng sữa...
Nhìn
bữa tiệc lớn toàn cá măng sữa trên bàn, nghĩ đến suốt cả tuần nay phải
cẩn thận từng li từng tí mà ăn thứ cá lắm xương này, cuối cùng hôm nay
Trình Khải cũng nổi trận lôi đình mà gầm lên...
"Tại sao suốt cả tuần nay chúng ta phải ăn loại đồ ăn nguy hiểm này chứ?" Một khi đã bị rắn cắn thì mười năm còn sợ dây thừng[10].
Từng có kinh nghiệm bị mắc xương cá nên bây giờ hắn vô cùng "không
thông cảm" với cá măng sữa, ăn liên tục cả tuần đã là giới hạn của sự
chịu đựng rồi.
Nghe
thế, bốn tên đàn ông đang cúi đầu ăn cơm một cách ai oán không hẹn mà
cùng quăng ra tám ánh mắt bi phẫn, im lặng yêu cầu hắn nếu đã dám làm
thì phải dám nhận, nhanh chút giải quyết vấn đề này đi.
Ô
hô... Hai miếng "Salonpas" này chiến tranh lạnh, sao lại liên lụy đến
người vô tội? Cho dù cá măng sữa có ngon đi nữa thì bọn họ cũng không
muốn suốt cả tuần đều bị bữa tiệc cá măng sữa này hành hạ đâu!
Nhận
lấy những ánh mắt ai oán, Trình Khải có chút chột dạ, trong lòng biết
rõ là cô gái đang chiến tranh lạnh với hắn đang cố ý chỉnh hắn mới làm
ra bữa tiệc cá măng sữa này, lập tức lặng lẽ liếc trộm về phía miếng
"Salonpas" kia, lại thấy cô làm như không nghe được lời phàn nàn, tự
mình ăn uống rất vui vẻ, trong lòng Trình Khải lập tức bực bội.
Đáng ghét! Sao cô ta có thể ăn cả tuần mà không ngán chứ?
"Ngày
nào cũng ăn cá măng sữa, mặt cũng sắp thành mặt cá măng sữa rồi, kinh
phí cho bữa trưa của công ty chúng ta có eo hẹp vậy sao, chỉ mua nổi
loại cá này sao? Ăn không ngán sao?" Cố ý hoán hận mà nói chuyện với bốn
tên kia nhưng thật ra là đang nói cho cô gái đang ăn cơm rất vui vẻ kia nghe.
"Hê
hê..." Cười giả mấy tiếng, Giang Dục Phương cũng không thèm nhìn hắn,
giải thích cho bốn tên vô tội kia nghe: "Cá măng sữa có chứa nhiều chất
nhờn, canxi, sắt, protein, dầu cá, vitamin B1, B2 cùng axit amin cần
thiết cho cơ thể, không những mùi vị thơm ngon mà còn có giá trị dinh
dưỡng cao, em có thể ăn liên tục cả tháng mà không ngán!"
Rất rõ ràng, lời này là nói cho hắn nghe. Trình Khải lâm vào bế tắc, còn chưa kịp kháng nghị thì đã thấy cô đứng bật dậy...
"Ai
da! Em quên hôm nay cá măng sữa của siêu thị hàng tươi sống giảm giá
đặc biệt, phải nhanh nhanh đi giành mua mới được!" Vui vẻ mà nói xong,
cô mặt mày hớn hở mà xách túi chạy vọt khỏi phòng làm việc.
Ha ha ha, tốt nhất là tức chết anh ta đi, thật sảng khoái!
Thấy cô biến mất nhanh như bay, Trình Khải nhìn bốn người kia, không dám tin mà tố khổ. "Cô ta cố ý! cô ta cố ý!"
"Đúng là cô ấy cố ý, cậu có thể làm gì chứ?" Khâu Thiệu Thần quẳng cho một ánh mắt khinh bỉ.
"Mình mới là ông chủ được không? Có trợ lý nào cưỡi lên đầu ông chủ không?" Thế giới này đảo ngược rồi sao?
"Cậu
có chỗ nào giống ông chủ? Cậu nói xem?" Lâm Viên Quân nói thẳng ra. Một
người không giống ông chủ thì không có tư cách trách nhân viên trèo lên
đầu mình.
"Mình cần chính yêu dân, hòa đồng dễ gần cũng là sai sao?" Bi phẫn.
"Cậu cho cậu là hoàng đế sao, còn cần chính yêu dân!" Chịu không nổi mà lắc đầu, Vương Nghị Đình cười một tiếng chế giễu.
"Mặc
kệ lão đại coi mình là gì, mình chỉ có một câu..." Nhìn thức ăn đầy bàn
mà nuốt không vô, Từ Thiếu Nguyên bi thương mà cầu xin ‘hoàng đế’. "Vợ
chồn son các người có chiến tranh lạnh thì cũng đừng lôi bọn mình vào!"
Hu hu... bọn họ là người vô tội, bọn họ không muốn ăn cá măng sữa nữa!
"Ai,
ai nói mình và cô ta là vợ chồng son chứ?" Mặt thoáng chốc đã đỏ bừng
lên, Trình Khải phản ứng rất mạnh mà rống lên: "Mình và Dục Phương không
phải như thế, các cậu đừng đoán lung tung!"
Lạ thật! Mọi người đều là người độc thân, sao chỉ ghép hai người họ lại?
"Nhưng
mình cảm thấy hai người các cậu rất hợp nhau!" Bày ra nụ cười vô hại,
Lâm Viên Quân ung dung nói: "Một người xui xẻo, một người xúi quẩy,
không ai chê ai, thật là một đôi do trời đất tạo nên!" (chuẩn không cần chỉnh)
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn tới tiếng cười rộ lên của mọi người, không ngừng gật đầu lia lịa mà đồng ý.
"Cái gì! Nói tới nói lui, các cậu vẫn chế giễu hai người xui xẻo chúng tôi đúng không?" Bi phẫn mà rống lên, tức đến nỗi chỉ có thể vùi đầu ăn cơm một cách đau khổ.
Ô hô... đáng ghét! Ăn tới ăn lui đều là cá măng sữa. Ngay cả ăn cơm cũng bị ức hiếp, thật là xui đến tột cùng rồi!
"Nói
thật nhé, Dục Phương cũng không tồi, lão đại có thể suy nghĩ một chút!"
Khâu Thiệu Thần thu lại vẻ bỡn cợt vừa rồi, rất nghiêm túc mà nói.
Anh
ta cảm thấy hai người này mà hợp lại thì luôn rất vui vẻ, cho dù là cãi
nhau hay chiến tranh lạnh cũng có thể rất thú vị, đúng là rất hợp.
Dùng
vẻ mặt "cậu điên rồi" mà nhìn anh ta, Trình Khải kêu lên oai oái. "Cô
ấy dùng một đấm là có thể KO mình đó!" Quen một bạn gái có thể sánh với
đấu thủ quyền anh, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
"Cậu đoạt đi nụ hôn đầu của con gái người ta, sao có thể trách adrenalin[11]
của người ta bộc phát, một đấm đánh gục cậu?" Ném ra một ánh mắt khinh
bỉ, Vương Nghị Đình ‘phỉ nhổ’: "Lại còn vì lí do này mà chiến tranh lạnh
với người ta, thật không biết tốt xấu!"
"Nói rất đúng!" Từ Thiếu Nguyên giơ hai tay hai chân phụ họa. "Không biết tốt xấu!"
"Mình, mình cũng không cố ý!" Chột dạ.
"Cô ấy KO cậu cũng không phải cố ý!" Tiếp tục phỉ nhổ.
Bị
chỉ trích đến không chốn dung thân, Trình Khải cúi đầu kiểm điểm một
chút, lúc này mới phát hiện cả tuần nay mình xử sự đúng là rất ấu trĩ,
lập tức không khỏi có chút xấu hổ mà lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi! Là
lỗi của mình, đợi lát nữa cô ấy về mình chủ động đi "làm tan băng", thế
được rồi chứ?"
Aiz... Thật ra hắn cũng vẫn luôn muốn tìm cơ hội "làm tan băng", bởi vì thật không muốn tiếp tục bị cá măng sữa đầu độc.
Hài
lòng mà gật đầu, cuối cùng Khâu Thiệu Thần buông tha cho hắn, hảo tâm
mà đổi đề tài. "Đúng rồi, tối mai bên công ty Dụ Á có buổi tiệc tối,
trên danh nghĩa là mừng thọ cho ngài chủ tịch, thực ra là giới thiệu
người nối nghiệp với mọi người. Không ít người trong giới này cũng được
mời, chúng ta cũng nhận được thiệp mời, ai muốn đại diện tham dự? Mình
nói trước là mình không rảnh!"
"Mình rất bận!" Lâm Viên Quân cũng không nói mình bận cái gì, trực tiếp cự tuyệt.
"Mình phải ăn cơm với mẹ!" Vương Nghị Đình cũng có lí do.
"Ngày
mai có số đặc biệt của Inuyasha!" Từ Thiếu Nguyên có vẻ mặt "muốn mình
bỏ truyện tranh mà đi tham gia bữa tiệc nhàm chán đó là không thể" rất
kiên định.
Mấy tên này tìm một đống lí do, thật ra tóm lại một câu... ông mày không muốn đi!
Miệng nhăn nhó, Trình Khải vừa tức vừa buồn cười. "Vậy đừng tham gia!" Bởi vì hắn cũng không muốn đi.
"Không
được!" Lắc lắc ngón tay, Khâu Thiệu Thần cười hì hì. "Bữa tiệc này có
không ít ông chủ lớn tham gia, rượu vào lời ra, nói không chừng có thể
nghe được chút ít xu hướng của thương trường, rất có ích cho chúng ta,
nhất định phải có người tham gia."
"Vậy phải là lão đại đi!" Không nói lời thứ hai, Lâm Viên Quân trực tiếp chỉ định người.
Lời
vừa nói ra, mọi người nhất trí hoan hô tán thành, chỉ có một người méo
mặt kháng nghị, nhưng không tìm được tiếng giúp đỡ nào, thậm chí Khâu
Thiệu Thần còn đạp thêm một đạp...
"Đúng rồi, còn phải có bạn nhảy đi cùng!" Cười gian.
"Cái gì! Ai quy định chứ?" Mặt biến sắc, Trình Khải gầm lên: "Thời gian gấp như vậy, các cậu bảo mình đi đâu tìm bạn nhảy chứ?"
"Trên
thư mời nói rõ như vậy." Nhún vai, Khâu Thiệu Thần mặc kệ hắn đi đâu
tìm bạn nhảy, quyết định 'kết án'. "Tóm lại ngày mai cậu phải đi tham
gia. Thảo luận đã xong, cảm ơn!"
Có cảm giác bị ép lên Lương Sơn[12],
Trình Khải tràn ngập bi phẫn nhưng lại không thể kiến nghị, cuối cùng
chỉ có thể tấn công vào cá măng sữa trên bàn để trút hận. Nhưng mới nuốt
vào ngụm thứ nhất thì sắc mặt của hắn bỗng thay đổi...
Thấy
thần sắc của hắn rất lạ, mọi người ngẩn ra, không hiểu đã xảy ra chuyện
gì. Vẫn là Lâm Viên Quân nghĩ tới chuyện gì đó mà phản ứng trước
nhất...
"Cậu... sẽ không trúng thưởng nữa chứ?" Đỏ mặt nín cười.
"Á... Mình đã sớm biết cô ta cố ý hãm hại mình..." Kêu lên thảm thiết, người đã chạy vọt ra ngoài, mục tiêu là... phòng khám tai mũi - họng.
Há
hốc mồm mà nhìn theo bóng lưng chạy như điên của hắn, bốn tên trước bàn
ăn ngơ ngác nhìn nhau, khóe miệng nhịn không được mà từ từ cong lên...
cong lên... sau đó...
"Ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng vang lên, bốn tên đàn ông kia cười đến mỏi cả miệng.
Sao lại có người có thể xui đến thế?
Tạo hóa thật thần kỳ!